Chương 50
2024-10-05 16:44:26
Dung Ngọc nhìn nàng một cái, biết nàng đã nghĩ thông suốt hậu quả của việc này, nhàn nhạt nói:
“Tự nhiên là sợ Ngô chưởng quầy sẽ vạch trần chuyện này, cản trở hôn sự của ngươi.”
“Bọn họ vì cái gì một hai phải cưới ta cho bằng được?”
Nạp Lan Vân Khê hỏi nửa ngày cuối cùng hỏi đúng điểm mấu chốt.
“Bởi vì bát tự của ngươi hợp với Tề Dật, Tề gia mặc kệ thị phi nhất định phải có ngươi cho bằng được”
Dung Ngọc nói xong nói những lời này, hắn không chịu nói thêm câu gì nữa, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Nạp Lan Vân Khê cảm thấy chính mình bị mắc vào một âm mưu rất lớn, vì cái gì Tề gia không thể không cưới nàng? Có phải chỉ vì bát tự của nàng cùng Tề Dật tương hợp sao?
Nàng thấy Dung Ngọc không chịu nói gì, trầm mặc cúi đầu, nghĩ đến cảnh tượng vừa thấy ở Hoa lâu.
Gian nhã thất mà Dung Ngọc đưa nàng đến vừa vặn đối diện với một sân độc lập, đối diện với Hoa lâu, từ cửa sổ của nhã thất nhã có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình đối diện.
Đầu tiên nàng nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi tới, một thiếu niên tuấn tú từ trên xe ngực bước xuống tiến vào sân, sau đó là một bà tử dẫn theo một thiếu nữ thoạt nhìn thực thanh tú đi vào.
Nạp Lan Vân Khê không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Dung Ngọc ra hiệu cho nàng nhìn thêm, ước chừng đợi một canh giờ, nàng thấy thiếu nữ đi vào trước đó vô lực được hai cái nha hoàn đỡ ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, môi run run, tóc ướt như thể bị ngâm nước, trên trán mơ hồ chảy ra một vệt máu, lúc trước bà tử một đường đi theo, vừa rời sân đã cẩn thận đỡ lấy nàng ấy lên xe ngựa trước khi rời đi.
Nạp Lan Vân Khê nhìn đến nơi này sắc mặt xanh lét, Dung Ngọc cũng không giải thích, biết nàng nhất định đoán được đã xảy ra chuyện gì, thấy nàng sắc mặt không tốt, liền đem nàng rời đi.
“Tề gia nhị công tử chính là một kẻ biến thái chuyên hành hạ nữ nhân làm thú vui? “
Trầm mặc sau một lúc lâu, không khí trong xe ngựa nhất thời có chút xấu hổ, Nạp Lan Vân Khê nghĩ đến những việc vừa xảy ra không nhịn được hỏi lại.
“Đúng, không chỉ tra tấn một người, có nhìn thấy một tên nam tử đi vào lúc trước không? Đó là nam sủng của hắn.”
Dung Ngọc hiếm khi nhiều lời, phá lệ cùng nàng nhiều lời như vậy chưa từng xuất hiện.
"Cái gì? Đây thực sự là ..."
Khuôn mặt của Nạp Lan Vân Khê ngay lập tức đỏ bừng, căng thẳng đến không thở nổi.
Điều này chứng tỏ Tề Dịch là một tên biến thái ăn cả nam lẫn nữ, lại thích hành hạ nữ tử, cái này cũng thôi đi, lại cùng nam sủng của mình tra tấn người khác, lấy cái này làm thú vui?
“Nếu như vậy, còn nói cái gì thân nữa chứ? Đây không phải là hủy hoại sự trong sạch của nữ tử hay sao?”
Nạp Lan Vân Khê trong nháy mắt đối Tề Dật lòng tràn đầy phẫn uất, tức giận nói.
“Đương nhiên là để che đậy bí mật của hắn, Tề Dật của Tề gia không phải người mà có thể tùy tiện đắc tội.”
Dung Ngọc cao thâm khó đoán nói.
“Cái gì? Hắn còn có lai lịch khác nữa sao?”
Trong lòng Nạp Lan Vân Khê xoay chuyển mấy vòng, một vài câu chuyện cẩu huyết hình thành trong tâm trí.
“Ta cũng không biết.”
Dung Ngọc quay đầu lại nói, tiếp tục nhắm mắt giả ngủ.
”...”
Nạp Lan Vân Khê nói không nên lời, dâng cơm đến tận miệng nàng rồi, lại che che giấu giấu không chịu nói thật, đây là chơi trò cái bí hiểm gì vậy?
Xe ngựa sớm đã đến nơi họ muốn đến, Dung Ngọc theo như lệ cũ tiễn nàng tới cửa, sau đó nhàn nhạt nói: “Nếu có chuyện gì có thể phái người đến tìm ta, tỷ tỷ của ta còn thiếu ngươi một nhân tình.”
“Cứu An thân vương phi chỉ là việc ta đang tự bảo vệ mình, Vương phi cũng không nợ ta cái gì cả, hơn nữa ân cứu mạng của quốc sư Vân Khê còn chưa kịp báo đáp, nếu là quốc sư niệm tình chuyện mà ngài giúp ta lúc trước, chúng ta coi như không ai nợ ai là được.”
Nạp Lan Vân Khê nhân cơ hội đưa ra yêu cầu này, trong lòng nàng thực sự đối với hắn chỉ có kính sợ không còn gì khác. Hiện tại nàng ở Hầu phủ ăn bữa hôm lo bữa mai, mẹ con ba người Hầu phu nhân như hổ rình mồi, Nạp Lan Khang cũng là thái độ không rõ, chỉ cần đối với hắn có lợi, hắn khả năng tùy thời có đem chính mình đẩy đi, cho nên, vẫn là cùng bọn họ ở một chỗ đối phó.
“Không được, việc nào ra việc đó, này không thể đánh đồng.”
Dung Ngọc kiên quyết cự tuyệt, Nạp Lan Vân Khê cứng lại, giận dỗi quay đầu không them để ý tới hắn cũng không quay đầu lại, cứ thế mà bước đi, thuận tay bẻ một cành hoa mai cầm trong tay.
Dung Ngọc vẫn luôn nhìn theo thân ảnh của nàng dần dần biến mất, sau đó mới lại lên xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Nạp Lan Vân Khê trong lòng không thoải mái, đối với Hầu phu nhân độc ác như thế tức giận đến bốc khói, rối cuộc vì sao nàng lại e ngại chuyện của mình? Vì sao không thể đối mặt với việc nàng đã chết đi sống lại?
Rầu rĩ không vui trở lại biệt phủ của mình, Lục Ý đang ở cửa nhìn đông nhìn tây, thấy nàng rốt cuộc đã trở lại, không khỏi chạy về phía trước vài bước.
“Chuyện gì?”
Nạp Lan Vân Khê vừa thấy bộ dáng này, nhất định là có chuyện gì, không khỏi nhíu mày hỏi.
“Tiểu thư, lão phu nhân cho người qua gọi, Lý ma ma vừa mới tới biệt phủ của chúng ta không lâu, Hà ma ma nói tiểu thư đã đi rừng mai.”
Lục Ý liếc nhìn cành mai trong tay của Nạp Lan Vân Khê, vội đưa tay nhận lấy, thầm nghĩ trong lòng tiểu thư nhà mình yêu thích hoa mai như vậy, tự mình chiết một cành mang về.
“Ân, Lý ma ma còn ở đây sao?”
Nạp Lan Vân Khê nghĩ có lẽ là bên chỗ sổ sách có tin tức, hướng đến Lục Ý đang ở trong sân dò hỏi.
“Đã đi rồi ạ, nhờ ta thông báo với tiểu thư sau khi trở về lập tức đi đến biệt phủ lão phu nhân.”
“Ân, ta đã biết, phiền Hà ma ma dẫn đường.”
Nạp Lan Vân Khê kêu Hà ma ma cùng đi, hai người một đường thẳng đi tới biệt phủ của lão phu nhân.
Vào phòng, liền thấy lão phu nhân xanh mặt ngồi trên ghế, Hầu phu nhân Thẩm Tố Thu đang quỳ bên dưới, Nạp Lan Vân Nhược cùng Nạp Lan Vân Yên đứng ở một bên với vẻ mặt nôn nóng, Tam di nương cùng Tứ di nương còn có Nạp Lan Vân Tâm và Nạp Lan Vân Y đều đang ở đây.
“Tổ mẫu.”
Nạp Lan Vân Khê gọi một tiếng, giả vờ tỏ ra vẻ kinh ngạc nhìn tình hình trong phòng.
“Vân Khê, ngươi tới vừa đúng lúc.”
Lão phu nhân thấy nàng tới, sắc mặt mới hòa hoãn một chút.
“Tổ mẫu, phát sinh chuyện gì vậy ạ?”
Nạp Lan Vân Khê thầm nghĩ rốt cuộc sự việc đã bại lộ, nhưng không biết lão phu nhân biết những chuyện đằng sau nó đến mức nào?
“Hừ, ta hôm nay kêu các ngươi tới, là có một việc muốn tuyên bố.”
Lão phu nhân không trả lời câu hỏi của Nạp Lan Vân Khê, nhìn thấy mọi người đều đã đến đông đủ, mới chậm rãi mở miệng nói.
“Lão phu nhân mời nói.”
Hai di nương cùng mấy cháu gái đồng thời nói.
“Từ hôm nay trở đi, Tố Thu liền an tâm ở trong nội viện, Vân Nhược cùng Lư Lăng Vương đính thân, để nàng ta đi theo ngươi học tập quản lý công việc đi, ngươi có thể có thời gian dạy nàng thêm, còn về vấn đề kinh doanh, để Vân Khê giúp đỡ tứ di nương xử lý chuyện này.”
Lão phu nhân liếc mắt nhìn mọi người một cái, mới chậm rãi mở miệng nói.
“Tự nhiên là sợ Ngô chưởng quầy sẽ vạch trần chuyện này, cản trở hôn sự của ngươi.”
“Bọn họ vì cái gì một hai phải cưới ta cho bằng được?”
Nạp Lan Vân Khê hỏi nửa ngày cuối cùng hỏi đúng điểm mấu chốt.
“Bởi vì bát tự của ngươi hợp với Tề Dật, Tề gia mặc kệ thị phi nhất định phải có ngươi cho bằng được”
Dung Ngọc nói xong nói những lời này, hắn không chịu nói thêm câu gì nữa, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Nạp Lan Vân Khê cảm thấy chính mình bị mắc vào một âm mưu rất lớn, vì cái gì Tề gia không thể không cưới nàng? Có phải chỉ vì bát tự của nàng cùng Tề Dật tương hợp sao?
Nàng thấy Dung Ngọc không chịu nói gì, trầm mặc cúi đầu, nghĩ đến cảnh tượng vừa thấy ở Hoa lâu.
Gian nhã thất mà Dung Ngọc đưa nàng đến vừa vặn đối diện với một sân độc lập, đối diện với Hoa lâu, từ cửa sổ của nhã thất nhã có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình đối diện.
Đầu tiên nàng nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi tới, một thiếu niên tuấn tú từ trên xe ngực bước xuống tiến vào sân, sau đó là một bà tử dẫn theo một thiếu nữ thoạt nhìn thực thanh tú đi vào.
Nạp Lan Vân Khê không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Dung Ngọc ra hiệu cho nàng nhìn thêm, ước chừng đợi một canh giờ, nàng thấy thiếu nữ đi vào trước đó vô lực được hai cái nha hoàn đỡ ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, môi run run, tóc ướt như thể bị ngâm nước, trên trán mơ hồ chảy ra một vệt máu, lúc trước bà tử một đường đi theo, vừa rời sân đã cẩn thận đỡ lấy nàng ấy lên xe ngựa trước khi rời đi.
Nạp Lan Vân Khê nhìn đến nơi này sắc mặt xanh lét, Dung Ngọc cũng không giải thích, biết nàng nhất định đoán được đã xảy ra chuyện gì, thấy nàng sắc mặt không tốt, liền đem nàng rời đi.
“Tề gia nhị công tử chính là một kẻ biến thái chuyên hành hạ nữ nhân làm thú vui? “
Trầm mặc sau một lúc lâu, không khí trong xe ngựa nhất thời có chút xấu hổ, Nạp Lan Vân Khê nghĩ đến những việc vừa xảy ra không nhịn được hỏi lại.
“Đúng, không chỉ tra tấn một người, có nhìn thấy một tên nam tử đi vào lúc trước không? Đó là nam sủng của hắn.”
Dung Ngọc hiếm khi nhiều lời, phá lệ cùng nàng nhiều lời như vậy chưa từng xuất hiện.
"Cái gì? Đây thực sự là ..."
Khuôn mặt của Nạp Lan Vân Khê ngay lập tức đỏ bừng, căng thẳng đến không thở nổi.
Điều này chứng tỏ Tề Dịch là một tên biến thái ăn cả nam lẫn nữ, lại thích hành hạ nữ tử, cái này cũng thôi đi, lại cùng nam sủng của mình tra tấn người khác, lấy cái này làm thú vui?
“Nếu như vậy, còn nói cái gì thân nữa chứ? Đây không phải là hủy hoại sự trong sạch của nữ tử hay sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nạp Lan Vân Khê trong nháy mắt đối Tề Dật lòng tràn đầy phẫn uất, tức giận nói.
“Đương nhiên là để che đậy bí mật của hắn, Tề Dật của Tề gia không phải người mà có thể tùy tiện đắc tội.”
Dung Ngọc cao thâm khó đoán nói.
“Cái gì? Hắn còn có lai lịch khác nữa sao?”
Trong lòng Nạp Lan Vân Khê xoay chuyển mấy vòng, một vài câu chuyện cẩu huyết hình thành trong tâm trí.
“Ta cũng không biết.”
Dung Ngọc quay đầu lại nói, tiếp tục nhắm mắt giả ngủ.
”...”
Nạp Lan Vân Khê nói không nên lời, dâng cơm đến tận miệng nàng rồi, lại che che giấu giấu không chịu nói thật, đây là chơi trò cái bí hiểm gì vậy?
Xe ngựa sớm đã đến nơi họ muốn đến, Dung Ngọc theo như lệ cũ tiễn nàng tới cửa, sau đó nhàn nhạt nói: “Nếu có chuyện gì có thể phái người đến tìm ta, tỷ tỷ của ta còn thiếu ngươi một nhân tình.”
“Cứu An thân vương phi chỉ là việc ta đang tự bảo vệ mình, Vương phi cũng không nợ ta cái gì cả, hơn nữa ân cứu mạng của quốc sư Vân Khê còn chưa kịp báo đáp, nếu là quốc sư niệm tình chuyện mà ngài giúp ta lúc trước, chúng ta coi như không ai nợ ai là được.”
Nạp Lan Vân Khê nhân cơ hội đưa ra yêu cầu này, trong lòng nàng thực sự đối với hắn chỉ có kính sợ không còn gì khác. Hiện tại nàng ở Hầu phủ ăn bữa hôm lo bữa mai, mẹ con ba người Hầu phu nhân như hổ rình mồi, Nạp Lan Khang cũng là thái độ không rõ, chỉ cần đối với hắn có lợi, hắn khả năng tùy thời có đem chính mình đẩy đi, cho nên, vẫn là cùng bọn họ ở một chỗ đối phó.
“Không được, việc nào ra việc đó, này không thể đánh đồng.”
Dung Ngọc kiên quyết cự tuyệt, Nạp Lan Vân Khê cứng lại, giận dỗi quay đầu không them để ý tới hắn cũng không quay đầu lại, cứ thế mà bước đi, thuận tay bẻ một cành hoa mai cầm trong tay.
Dung Ngọc vẫn luôn nhìn theo thân ảnh của nàng dần dần biến mất, sau đó mới lại lên xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Nạp Lan Vân Khê trong lòng không thoải mái, đối với Hầu phu nhân độc ác như thế tức giận đến bốc khói, rối cuộc vì sao nàng lại e ngại chuyện của mình? Vì sao không thể đối mặt với việc nàng đã chết đi sống lại?
Rầu rĩ không vui trở lại biệt phủ của mình, Lục Ý đang ở cửa nhìn đông nhìn tây, thấy nàng rốt cuộc đã trở lại, không khỏi chạy về phía trước vài bước.
“Chuyện gì?”
Nạp Lan Vân Khê vừa thấy bộ dáng này, nhất định là có chuyện gì, không khỏi nhíu mày hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu thư, lão phu nhân cho người qua gọi, Lý ma ma vừa mới tới biệt phủ của chúng ta không lâu, Hà ma ma nói tiểu thư đã đi rừng mai.”
Lục Ý liếc nhìn cành mai trong tay của Nạp Lan Vân Khê, vội đưa tay nhận lấy, thầm nghĩ trong lòng tiểu thư nhà mình yêu thích hoa mai như vậy, tự mình chiết một cành mang về.
“Ân, Lý ma ma còn ở đây sao?”
Nạp Lan Vân Khê nghĩ có lẽ là bên chỗ sổ sách có tin tức, hướng đến Lục Ý đang ở trong sân dò hỏi.
“Đã đi rồi ạ, nhờ ta thông báo với tiểu thư sau khi trở về lập tức đi đến biệt phủ lão phu nhân.”
“Ân, ta đã biết, phiền Hà ma ma dẫn đường.”
Nạp Lan Vân Khê kêu Hà ma ma cùng đi, hai người một đường thẳng đi tới biệt phủ của lão phu nhân.
Vào phòng, liền thấy lão phu nhân xanh mặt ngồi trên ghế, Hầu phu nhân Thẩm Tố Thu đang quỳ bên dưới, Nạp Lan Vân Nhược cùng Nạp Lan Vân Yên đứng ở một bên với vẻ mặt nôn nóng, Tam di nương cùng Tứ di nương còn có Nạp Lan Vân Tâm và Nạp Lan Vân Y đều đang ở đây.
“Tổ mẫu.”
Nạp Lan Vân Khê gọi một tiếng, giả vờ tỏ ra vẻ kinh ngạc nhìn tình hình trong phòng.
“Vân Khê, ngươi tới vừa đúng lúc.”
Lão phu nhân thấy nàng tới, sắc mặt mới hòa hoãn một chút.
“Tổ mẫu, phát sinh chuyện gì vậy ạ?”
Nạp Lan Vân Khê thầm nghĩ rốt cuộc sự việc đã bại lộ, nhưng không biết lão phu nhân biết những chuyện đằng sau nó đến mức nào?
“Hừ, ta hôm nay kêu các ngươi tới, là có một việc muốn tuyên bố.”
Lão phu nhân không trả lời câu hỏi của Nạp Lan Vân Khê, nhìn thấy mọi người đều đã đến đông đủ, mới chậm rãi mở miệng nói.
“Lão phu nhân mời nói.”
Hai di nương cùng mấy cháu gái đồng thời nói.
“Từ hôm nay trở đi, Tố Thu liền an tâm ở trong nội viện, Vân Nhược cùng Lư Lăng Vương đính thân, để nàng ta đi theo ngươi học tập quản lý công việc đi, ngươi có thể có thời gian dạy nàng thêm, còn về vấn đề kinh doanh, để Vân Khê giúp đỡ tứ di nương xử lý chuyện này.”
Lão phu nhân liếc mắt nhìn mọi người một cái, mới chậm rãi mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro