Chương 8
2024-10-05 16:44:26
Nói cũng phải thôi. Nạp Lan Vân Nhược là tài nữ đệ nhất trong kinh thành. Nàng ta sở hữu dung mạo chẳng ai bì được, cầm kỳ thi họa lại đều tinh thông cả. Nàng ta tập hợp đủ mọi ưu điểm của một nữ tử quý tộc thời xưa. Một nữ tử như thế thì chuyện Lư Lăng Vương có tình ý với nàng ta cũng là chuyện thường tình.
“Tam muội muội này, muội ăn nói hồ đồ gì đấy. Cái gì gọi là có điều mờ ám cơ chứ?”
Nạp Lan Vân Nhược nghe thấy câu đấy thì liền nổi giận đùng đùng, đưa mắt liếc nhìn Yến Linh. Nhìn thấy sắc mặt hắn chẳng có chút thay đổi, chẳng thèm nhìn nàng ta một lần.
“Có điều mờ ám ở đây chính là tỷ và hắn dan díu với nhau đấy. Muội đã ám chỉ rõ rành rành như vậy mà tỷ còn không thông suốt được sao?”
Nạp Lan Vân Khê đưa mắt nhìn sắc mặt của hai người họ. Dù cho Yến Linh không có tình ý với Nạp Lan Vân Nhược thì Nạp Lan Vân Nhược nhất định âm thầm đem lòng yêu mến Yến Linh. Điều đó có thể nhìn ra ngay từ trong ánh mắt của nàng ta.
“Muội... Phụ thân, người xem muội ấy kìa...”
Nạp Lan Vân Nhược nhìn thấy Nạp Lan Vân Khê bộc trực đến như thế thì thầm hận trong lòng, rồi nàng ta ngoảnh đầu cầu cứu Nạp Lan Khang.
“Vân Khê, trước mặt Vương gia không được buông lời láo xược.”
“Dạ.” Nạp Lan Vân Khê lần này lại chẳng hề lên tiếng nữa mà chỉ đáp lại một câu. Sau đó, nàng ấy chẳng nhìn đến một ai nữa, xoay người toan cất gót rời đi.
Yến Linh trông thấy Nạp Lan Vân Khê điềm tĩnh đón nhận đơn từ hôn thì trưng ra biểu cảm không chút đau buồn, trong lòng hắn đột nhiên có chút không thỏa mãn, chẳng phải nghe đồn rằng nàng ấy rất thích hắn hay sao? Ai ai trong kinh thành dường như cũng đều biết chuyện tam tiểu thư Nạp Lan Vân Khê của An Ninh Hầu phủ là một kẻ hoa si, suốt ngày khoe khoang rằng nàng sắp được gả cho Lư Lăng Vương.
Thế nhưng, xem ra bây giờ tình cảnh trước mắt đã khác xa với lời đồn. Hắn vốn biết được tính hoa si của Nạp Lan Vân Khê, sớm đã chờ đến ngày hôm nay để tận tay đưa cho nàng ấy bức đơn từ hôn, sau đó hắn sẽ giương mắt nhìn nàng ấy thống khổ van xin hắn. Chỉ có như thế mới có thể báo được mối hận mà nàng ấy đã lừa tình hắn.
Thực ra hôm nay hắn chỉ muốn đến sỉ nhục nàng ấy trước bàn dân thiên hạ. Hắn ngay từ đầu đã chẳng có ý muốn cưới nàng ấy. Một người con gái như thế sao xứng được với Lư Lăng Vương hắn chứ?
“Ngươi nếu đã nhận đơn từ hôn rồi thì hãy lấy món đồ đó trả lại cho ta đi.”
Yến Linh trông thấy nàng ấy toan xoay người rời đi thì trong lòng tức thì dâng lên một cảm xúc khó nói, vội mở miệng gọi nàng ấy lại.
“Thứ đồ gì? Ngươi đường đường là Lư Lăng Vương, lẽ nào còn phải đòi một món đồ từ một nữ tử yếu mềm như ta sao?”
Dáng người Nạp Lan Vân Khê lúc này thẳng tắp, chẳng hề thể hiện lên vẻ yếu đuối. Nhất định là Yến Linh muốn lấy lại tín vật mà lúc Tiền Hoàng Hậu hứa hôn đã trao cho nàng ấy.
“Thôi cố làm ra vẻ như không biết đấy đi, mang chiếc vòng ngọc bích tỷ* đen mà mẫu phi đã trao cho ngươi ra đây.”
(*Ngọc bích tỷ: hay còn gọi là đá Tourmaline)
Yến Linh trông thấy sắc mặt nàng ấy như chẳng mảy may biết đến món đồ đó mà phì cười. Món đồ đó từ nhỏ đã được đeo lên người nàng ấy, vậy mà nàng lại dám vờ như không hề biết đến hay sao?
“Ngươi nói thứ này sao?” Nạp Lan Vân Khê hướng mắt về chiếc vòng nàng đang đeo trên cổ tay. Cả chiếc vòng là một màu đen tuyền, trong suốt long lanh. Quả nhiên là chiếc vòng được chế tác nên từ loại đá hắc diện thạch thượng hạng, không ngờ là thời đại này vẫn có loại đá hắc diện thạch tốt đến như vậy.
“Đương nhiên, nếu không thì còn thứ nào khác nữa chứ?”
Yến Linh vừa đến đã làm chủ cả đại cục. Lúc này, Nạp Lan Khang và Thẩm Tử Ninh đều không dám tùy tiện chen lời, chỉ đành cúi đầu im lìm lắng nghe. Chỉ có Nạp Lan Vân Nhược thì có đôi phần kinh hồn bạt vía. Tuy nàng ta đang cúi đầu nhưng đôi lúc vẫn ngượng ngùng e thẹn hướng nhìn về hắn.
“Cái thứ quỷ này đen xì xấu gần chết, trả ngươi đấy.”
Nạp Lan Vân Khê vừa nói vừa chìa tay dùng sức tháo chiếc vòng từ cổ tay xuống. Thế nhưng, cho dù nàng ấy có cố sức cỡ nào thì chiếc vòng ấy dường như đã hòa vào làm một với cổ tay của nàng, làm thế nào cũng chẳng thể tháo ra.
“Thôi bỏ đi. Ngươi cứ đeo nó đi.”
Yến Linh trông thấy sắc mặt của Nạp Lan Vân Khê tỏ vẻ bướng bỉnh. Cánh tay thon trắng nõn của nàng ấy bị giày vò đến chẳng mấy chốc đã đỏ ửng cả lên, trong lòng hắn bỗng cảm thấy có đôi chút khác thường. Nạp Lan Vân Khê bây giờ và Nạp Lan Vân Khê trước kia mà hắn ta quen biết dường như khác nhau một trời một vực, nhưng rốt cuộc khác nhau ở điểm nào thì hắn lại không thể nói được. Thế nên, đầu óc chưa có phản ứng gì thì câu nói ấy đã được thốt lên.
“Ta đeo cái thứ đó làm gì cơ chứ. Chẳng lẽ còn để người khác nói rằng ta bị từ hôn rồi mà còn đeo tín vật của ngươi trao, vì mãi không quên được ngươi hay sao?”
Nạp Lan Vân Khê liếc hắn bằng một ánh mắt khinh thường, đảo mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó nàng cầm một hòn đá xù xì trên đất lên.
“Muội làm gì vậy? Tam muội muội, đây là chiếc vòng hắc diện thạch mà Tiền Hoàng Hậu để lại, là vật phẩm mà người nước Đại Nghiêu tiến cống, là một bảo vật vô giá đó.”
Nạp Lan Vân Nhược thấy Nạp Lan Vân Khê như muốn dùng hòn đá đập nát chiếc vòng, không thể không tiến lên một bước vội vã mở lời.
Chiếc vòng này từ nhỏ đã đeo trên cổ tay của Nạp Lan Vân Khê. Nàng ấy và mẫu thân đã nghĩ trăm phương nhìn cách để tháo nó ra nhưng vẫn không thành. Chiếc vòng ấy như có linh tính vậy, nó tự động biến to hóa nhỏ theo cánh tay nàng ấy, nói chung là nó cứ bám chặt vào cổ tay của nàng.
Giờ đây Lư Lăng Vương không đòi món tín vật ấy lại từ nàng ấy nữa thì ắt nó cũng tự động được trả về. Thế nhưng Nạp Lan Vân Khê vậy mà lại muốn đập bể chiếc vòng. Nàng ấy đương nhiên không ưng thuận vì chiếc vòng này là tượng trưng cho thân phận thê tử của Lư Lăng Vương.
“Tam muội muội này, muội ăn nói hồ đồ gì đấy. Cái gì gọi là có điều mờ ám cơ chứ?”
Nạp Lan Vân Nhược nghe thấy câu đấy thì liền nổi giận đùng đùng, đưa mắt liếc nhìn Yến Linh. Nhìn thấy sắc mặt hắn chẳng có chút thay đổi, chẳng thèm nhìn nàng ta một lần.
“Có điều mờ ám ở đây chính là tỷ và hắn dan díu với nhau đấy. Muội đã ám chỉ rõ rành rành như vậy mà tỷ còn không thông suốt được sao?”
Nạp Lan Vân Khê đưa mắt nhìn sắc mặt của hai người họ. Dù cho Yến Linh không có tình ý với Nạp Lan Vân Nhược thì Nạp Lan Vân Nhược nhất định âm thầm đem lòng yêu mến Yến Linh. Điều đó có thể nhìn ra ngay từ trong ánh mắt của nàng ta.
“Muội... Phụ thân, người xem muội ấy kìa...”
Nạp Lan Vân Nhược nhìn thấy Nạp Lan Vân Khê bộc trực đến như thế thì thầm hận trong lòng, rồi nàng ta ngoảnh đầu cầu cứu Nạp Lan Khang.
“Vân Khê, trước mặt Vương gia không được buông lời láo xược.”
“Dạ.” Nạp Lan Vân Khê lần này lại chẳng hề lên tiếng nữa mà chỉ đáp lại một câu. Sau đó, nàng ấy chẳng nhìn đến một ai nữa, xoay người toan cất gót rời đi.
Yến Linh trông thấy Nạp Lan Vân Khê điềm tĩnh đón nhận đơn từ hôn thì trưng ra biểu cảm không chút đau buồn, trong lòng hắn đột nhiên có chút không thỏa mãn, chẳng phải nghe đồn rằng nàng ấy rất thích hắn hay sao? Ai ai trong kinh thành dường như cũng đều biết chuyện tam tiểu thư Nạp Lan Vân Khê của An Ninh Hầu phủ là một kẻ hoa si, suốt ngày khoe khoang rằng nàng sắp được gả cho Lư Lăng Vương.
Thế nhưng, xem ra bây giờ tình cảnh trước mắt đã khác xa với lời đồn. Hắn vốn biết được tính hoa si của Nạp Lan Vân Khê, sớm đã chờ đến ngày hôm nay để tận tay đưa cho nàng ấy bức đơn từ hôn, sau đó hắn sẽ giương mắt nhìn nàng ấy thống khổ van xin hắn. Chỉ có như thế mới có thể báo được mối hận mà nàng ấy đã lừa tình hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực ra hôm nay hắn chỉ muốn đến sỉ nhục nàng ấy trước bàn dân thiên hạ. Hắn ngay từ đầu đã chẳng có ý muốn cưới nàng ấy. Một người con gái như thế sao xứng được với Lư Lăng Vương hắn chứ?
“Ngươi nếu đã nhận đơn từ hôn rồi thì hãy lấy món đồ đó trả lại cho ta đi.”
Yến Linh trông thấy nàng ấy toan xoay người rời đi thì trong lòng tức thì dâng lên một cảm xúc khó nói, vội mở miệng gọi nàng ấy lại.
“Thứ đồ gì? Ngươi đường đường là Lư Lăng Vương, lẽ nào còn phải đòi một món đồ từ một nữ tử yếu mềm như ta sao?”
Dáng người Nạp Lan Vân Khê lúc này thẳng tắp, chẳng hề thể hiện lên vẻ yếu đuối. Nhất định là Yến Linh muốn lấy lại tín vật mà lúc Tiền Hoàng Hậu hứa hôn đã trao cho nàng ấy.
“Thôi cố làm ra vẻ như không biết đấy đi, mang chiếc vòng ngọc bích tỷ* đen mà mẫu phi đã trao cho ngươi ra đây.”
(*Ngọc bích tỷ: hay còn gọi là đá Tourmaline)
Yến Linh trông thấy sắc mặt nàng ấy như chẳng mảy may biết đến món đồ đó mà phì cười. Món đồ đó từ nhỏ đã được đeo lên người nàng ấy, vậy mà nàng lại dám vờ như không hề biết đến hay sao?
“Ngươi nói thứ này sao?” Nạp Lan Vân Khê hướng mắt về chiếc vòng nàng đang đeo trên cổ tay. Cả chiếc vòng là một màu đen tuyền, trong suốt long lanh. Quả nhiên là chiếc vòng được chế tác nên từ loại đá hắc diện thạch thượng hạng, không ngờ là thời đại này vẫn có loại đá hắc diện thạch tốt đến như vậy.
“Đương nhiên, nếu không thì còn thứ nào khác nữa chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yến Linh vừa đến đã làm chủ cả đại cục. Lúc này, Nạp Lan Khang và Thẩm Tử Ninh đều không dám tùy tiện chen lời, chỉ đành cúi đầu im lìm lắng nghe. Chỉ có Nạp Lan Vân Nhược thì có đôi phần kinh hồn bạt vía. Tuy nàng ta đang cúi đầu nhưng đôi lúc vẫn ngượng ngùng e thẹn hướng nhìn về hắn.
“Cái thứ quỷ này đen xì xấu gần chết, trả ngươi đấy.”
Nạp Lan Vân Khê vừa nói vừa chìa tay dùng sức tháo chiếc vòng từ cổ tay xuống. Thế nhưng, cho dù nàng ấy có cố sức cỡ nào thì chiếc vòng ấy dường như đã hòa vào làm một với cổ tay của nàng, làm thế nào cũng chẳng thể tháo ra.
“Thôi bỏ đi. Ngươi cứ đeo nó đi.”
Yến Linh trông thấy sắc mặt của Nạp Lan Vân Khê tỏ vẻ bướng bỉnh. Cánh tay thon trắng nõn của nàng ấy bị giày vò đến chẳng mấy chốc đã đỏ ửng cả lên, trong lòng hắn bỗng cảm thấy có đôi chút khác thường. Nạp Lan Vân Khê bây giờ và Nạp Lan Vân Khê trước kia mà hắn ta quen biết dường như khác nhau một trời một vực, nhưng rốt cuộc khác nhau ở điểm nào thì hắn lại không thể nói được. Thế nên, đầu óc chưa có phản ứng gì thì câu nói ấy đã được thốt lên.
“Ta đeo cái thứ đó làm gì cơ chứ. Chẳng lẽ còn để người khác nói rằng ta bị từ hôn rồi mà còn đeo tín vật của ngươi trao, vì mãi không quên được ngươi hay sao?”
Nạp Lan Vân Khê liếc hắn bằng một ánh mắt khinh thường, đảo mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó nàng cầm một hòn đá xù xì trên đất lên.
“Muội làm gì vậy? Tam muội muội, đây là chiếc vòng hắc diện thạch mà Tiền Hoàng Hậu để lại, là vật phẩm mà người nước Đại Nghiêu tiến cống, là một bảo vật vô giá đó.”
Nạp Lan Vân Nhược thấy Nạp Lan Vân Khê như muốn dùng hòn đá đập nát chiếc vòng, không thể không tiến lên một bước vội vã mở lời.
Chiếc vòng này từ nhỏ đã đeo trên cổ tay của Nạp Lan Vân Khê. Nàng ấy và mẫu thân đã nghĩ trăm phương nhìn cách để tháo nó ra nhưng vẫn không thành. Chiếc vòng ấy như có linh tính vậy, nó tự động biến to hóa nhỏ theo cánh tay nàng ấy, nói chung là nó cứ bám chặt vào cổ tay của nàng.
Giờ đây Lư Lăng Vương không đòi món tín vật ấy lại từ nàng ấy nữa thì ắt nó cũng tự động được trả về. Thế nhưng Nạp Lan Vân Khê vậy mà lại muốn đập bể chiếc vòng. Nàng ấy đương nhiên không ưng thuận vì chiếc vòng này là tượng trưng cho thân phận thê tử của Lư Lăng Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro