Vương Phi Thần Thông Ương Bướng Của Ta

Gặp mặt hoàng thượng

Tim

2024-07-21 21:08:56

Thì ra lão già này đến để bắt ta cầu xin cho Trương Ngọc Ninh. Không hiểu sao, trong trái tim ta có chút đau nhói. Không phải ta! Mà chính là thân thể này đang đau. Nàng ấy thất vọng vì sự bất công mà người cha của mình tạo ra. Cùng là con gái của ông, nhưng ông chỉ yêu thương, lo lắng cho Trương Ngọc Ninh. Bản thân nàng thì suýt mất mạng nhưng lại nhận được sự thờ ơ. Cả phủ thừa tướng này đều không có tình người.

Nàng càng nghĩ càng muốn rời xa nhanh nơi này càng tốt.

“ -Nếu tỷ ấy không làm gì sai, thì không có gì phải sợ. Bản thân nữ nhi cũng chỉ là thảo dân nhỏ bé, sao có thể cầu xin thánh thượng không trị tội tỷ ta.Tốt nhất cha hãy tự mình cầu xin sẽ tốt hơn. Nữ nhi mệt rồi, cha và di nương xin hãy trở về! '

Trương Sơ Nhiễm sắc mặt lạnh lùng xoay lưng bỏ mặc hai người phía sau.

Lão thừa tướng và Liễu di nương cũng không thể nói được gì nữa, đành rời đi trong bực tức.

Ngày hôm sau, thánh chỉ đến truyền phủ thừa tướng vào cung.

Cả nhà bốn người, quỳ trong đại điện, có cả Thần Vương cũng ở đây. Trương Ngọc Ninh mặt mày tái xanh, không dám ngẩng đầu lên. Chỉ riêng Sơ Nhiễm là rất điềm nhiên, không lo sợ.

Hoàng thượng quát lớn, chỉ tay xuống:

“-Trương Ngọc Ninh!

Ngươi thật to gan, dám bày mưu ám sát Trương Sơ Nhiễm. Hôn sự này là do trẫm ban, ngươi xem hoàng quyền của trẫm không là gì sao!“.

“- Hoàng thượng! hoàng thượng tha tội. Nữ nhi còn nhỏ tuổi, chỉ là tỷ muội đôi khi có xích mích, chỉ muốn hù doạ nhưng lại không kiểm soát được. Mong hoàng thượng bớt giận! “

Thừa tướng quỳ mọp đỡ lời.

Trương Ngọc Ninh sợ hãi,cũng lí nhí theo:

“ Hoàng thượng, tiểu nữ biết lỗi, mong hoàng thượng tha tội chết! “.

Hoàng thượng lúc này mới để ý đến Trương Sơ Nhiễm ở đó:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“ Trương Sơ Nhiễm! ngươi nói xem ả ta hại ngươi.Giờ ngươi muốn trẫm xử lí tỷ tỷ nhà ngươi như thế nào đây!”

Nàng bật chế độ bạch liên hoa, khóc lóc đầy ủy khuất, khiến Thần Vương ở trong đại điện suýt nữa thì sặc ngụm trà.

“ Hoàng thượng...là mệnh ta không tốt.Không tài cán gì mà lại kết duyên cùng Thần Vương, tỷ tỷ ta không phục cũng đúng. Đều là tại tiểu nữ không tốt.

Tiểu nữ không kết hôn, chỉ ở phủ ngày ta vẫn được một bữa cơm rau, còn có 3 bộ quần áo ta mặc cũng đã được bốn năm rồi, xài vẫn tốt, hôn sự này nên thuộc về tỷ tỷ của tiểu nữ bẩm Hoàng thượng.

“ Ngươi...hồ đồ!” Liễu di nương chỉ tay vào mặt nàng hét lớn.

“- To gan! Liễu Thị! ai cho ngươi lớn giọng ở đây! “.

Mụ ta biết mình nhất thời hồ đồ, vội vàng dập đầu xuống đất:

“ -Hoàng thượng tha mạng, thần thiếp không dám!“.



'- Người đâu! Mau dẫn Liễu Thị ra ngoài phạt hai mươi trượng cho ta! “

Hoàng thượng giận dữ, phẩy tay ra hiệu cho đám thị vệ lôi Liễu Thị ra ngoài.

“ - Hoàng thượng, hoàng thượng...!!! Liễu Thị gào thét khi thị vệ lôi đi. Lúc sau chỉ nghe thấy tiếng gậy đập xuống đều đều và những tiếng la thảm thiết của bà ta.

Trong này, hai cha con Trương Ngọc Ninh sợ đến toát mồ hôi hột.

“ - Phủ thừa tướng vậy mà lại để nữ nhi của mình sống như một hạ nhân, thật mất mặt. Trương thừa tướng! ngươi không quản được người trong phủ của ngươi sao? “.

“- Hoàng thượng xin người bớt giận. Sơ Nhiễm chịu thiệt thòi là do tác trách của đám nô gia thần mới đưa về,còn chưa hiểu chuyện, nên hầu hạ chủ tử chưa tốt. Thần sẽ sớm xử lí ổn thoả việc này“.

Lão già “ phụ thân” này được cái bịa lí do cũng rất ổn, đúng là gừng càng già càng cay, nàng cũng phải tán thưởng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“ Việc phủ ngươi vậy ngươi hãy quản phủ cho tốt! nên nhớ không để Sơ Nhiễm chịu thêm thiệt thòi nữa “.

“-Còn Trương Ngọc Ninh tâm địa xấu xa, coi thường quy pháp, theo lí mà nói xử chết. Nhưng xét thấy Trương thừa tướng lập nhiều đại công cho triều đình.Tội chết có thể miễn, nhưng nàng ta phải vào chùa Tâm Viện sám hối, không có lệnh của ta không được ra ngoài, phạt cấm túc trên chùa ba năm.

“ Thần đa tạ hoàng thượng khai ân “.

Còn không mau tạ ơn thánh thượng, lão thừa tướng thúc giục nhìn Trương Ngọc Ninh.

Ả ta không cam tâm phải ở trong chùa suốt ba năm, mặt lộ nét cau có nhưng có vẻ như giữ được mạng cũng đã là tốt rồi.

“ Tiểu nữ.... tạ ơn hoàng thượng tha mạng “.

Ả ta trừng mắt sang Trương Sơ Nhiễm tỏ ý không phục.

“- Trương Sơ Nhiễm! Ngươi hại ta bị cấm túc, hại mẫu thân ta bị xử phạt, ngươi cứ đợi đó chờ xem.”

Nàng đáp lại bằng ý châm chọc:

“ Được thôi, nhưng trước tiên tỷ hãy tu dưỡng cho tốt ở chùa đi, không chừng nhân cách tốt thối của tỷ sẽ được cảm hoá đấy “.

Ả ta nghe mà tức muốn hộc ra máu, nhưng cũng không dám hồ đồ như mẫu thân ả nữa.

“- Nếu không còn gì nữa mau lui ra hết đi “

Hoàng thượng có chút mệt mỏi ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài.

“ Hoàng thượng! Thần đệ có một việc cần người thông qua.”

Thần Vương lúc nãy giờ quan sát, không hề có động tĩnh gì, lúc này mới đứng dậy tấu trình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Thần Thông Ương Bướng Của Ta

Số ký tự: 0