Vương Phi Thần Thông Ương Bướng Của Ta
Vũ khúc nơi chiến trường
Tim
2024-07-21 21:08:56
“ Vân Nhạn tiểu thư quá lời rồi, ta nào có tài cán đó“.
Nàng đứng dậy đáp trả câu nói của Vân Nhạn.
“- Vương Phi thật khiêm tốn. Ở đây ai cũng biết người có tài cán hơn người, Vân Nhạn chỉ mong được người chỉ dạy thêm “.
Hoàng hậu cũng lên tiếng:
“- Phải đó! Ngươi hãy tấu một khúc nhạc để bệ hạ cùng bá quan văn võ chiêm ngưỡng.''
Bất quá lời của hoàng hậu khó mà từ chối được. Nàng miễn cưỡng bước lên đỡ lấy cây đàn trên tay.Trên khuôn mặt Vân Nhạn xuất hiện một nụ cười âm hiểm.
Trương Sơ Nhiễm, ngươi dựa vào cái gì mà được ở bên cạnh Thần Vương ca ca mà không phải ta? Hôm nay bổn tiểu thư nhất định hủy hoại vị trí vương phi này.
Ả ta thầm nhủ trong lòng.
Sơ Nhiễm bị bức gãy đàn, tuy nhiên thái độ của nàng lại bình tĩnh lạ thường. Kiếp trước, khi còn ở cô nhi viện, nàng có tham gia lớp học nhạc, đã từng đi biểu diễn hoà nhạc ở các câu lạc bộ cho thiếu nhi.Nhưng khi lớn lên,nàng không còn thời gian để theo học nữa.
“ - Bẩm bệ hạ, cho phép thần muội được sử dụng thêm trống “.
Sơ Nhiễm chẳng hề sợ hãi, và còn yêu cầu thêm nhạc cụ.
“- Được. Người đâu, đem trống lên đây! “ Hoàng thượng liền đồng ý, cho người đi chuẩn bị.
Vân Nhạn bỗng dự cảm không lành. Tiếng đàn cất lên, mọi người đều im lặng lắng nghe. Bản nhạc buồn man mác, u sầu, về sau lại dồn dập, từng âm thanh trở nên khí thế, mạnh mẽ hơn. Âm thanh gợi nơi chiến trường lẫm liệt, tiếng trống rền vang thôi thúc binh sĩ chiến đấu. Đây là khúc nhạc ca ngợi tử sỉ dũng mãnh trên xa trường giành chiến thắng về cho đất nước. Nàng vừa đàn vừa trống vô cùng hút mắt, không ai có thể rời.
Thần Vương cũng bất ngờ, hoá ra nàng lại am hiểu nhiều như thế.Đến cả khí thế chiến trận mà nàng cũng có thể tái hiện một cách hào hùng đến vậy.
“- Quả là một khúc nhạc tuyệt vời, chưa từng có nữ nhân nào tấu khúc nhạc chiến đấu của binh sĩ.”
Các vị quan lại bắt đầu náo nhiệt, ca ngợi Vương Phi đa tài, nói khúc nhạc của nàng hay hơn của Vân Nhạn vạn lần.
Vân Nhạn trong lòng không phục nhưng vẫn phải tỏ ra là một tiểu thư có giáo dưỡng, hiền thục trước mặt mọi người.
“- Vương Phi quả thật làm cho Vân Nhạn mở mang tầm mắt “.
Nàng mỉm cười cũng tỏ ra không hề gì,đi đến:
“- Đa tạ Vân Nhạn tiểu thư, đã lâu ta không chơi đàn, nhờ tiểu thư mà ta có thể nhớ lại ngày cũ.”
Sau đó nàng ghé sát tai Vân Nhạn thầm thì:
“- Vương Phi của thần vương dĩ nhiên đâu dễ bị khi dễ.”
“- Ngươi!!! Trương Sơ Nhiễm! “. Ả tức giận nhưng cũng chả làm được gì. Vì đây là đại điện, trước mắt hoàng quyền không thể làm càn. Sơ Nhiễm thì lại vô cùng đắc ý, làm cho ả tức đến đỏ mặt.
“- Thần Vương phi quả thật tài năng xuất chúng. Người đâu!
ban thưởng cho thần vương phi ngàn lượng vàng và một xe lụa tơ tằm thượng hạng
Hoàng thượng khá hài lòng với thể hiện của thần vương phi.
Gì cơ? Ngàn lượng vàng? lụa tơ tằm? Sao ả tiện nhân này tốt số vậy?
Vân Nhạn chỉ có thể ấm ức mà chửi rủa trong đầu.
“- Thần muội tạ ơn long ân hoàng thượng.”
Nàng cung kính tạ ơn bệ hạ. Ngay sau đó các quan thần dâng tặng lễ vật cho công chúa. Nào là châu báu, trang sức, vòng vàng,... nhưng công chúa chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt có chút thất vọng.
Bởi chây báu, lụa là, một công chúa như nàng thì không thiếu.
“- Hồi bẩm Công chúa, sinh thần của người ta chỉ có món quà này, mong là người sẽ thích “.
Nàng vỗ tay vài cái, một nha hoàn bước lên trong tay là một cái lọ nhỏ xinh xinh được đậy kín.
“ - Cái gì ở trong lọ này vậy? “.
Bạch Tâm công chúa tò mò.
“- Bẩm công chúa, đây là một mĩ phẩm do ta tự chế, cái này gọi là kem chống nắng.”
“- Kem chống nắng? Ta chưa từng nghe đến loại mĩ phẩm này.”
Công chúa trông cũng khá thích thú với món quà của Sơ Nhiễm.
“- đây là một dạng hỗn hợp của sáp ong, dừa.. nguyên liệu đều được tuyển chọn rất kĩ. Dùng để bôi lên da khi đi ra ngoài, vừa tránh được nắng cháy da, vừa có thể làm trắng mịn nữa “.
Nàng ôn tồn giải thích.
Thấy nàng nhắc đến thánh quá, một thức quà quý hiếm chỉ có trong hoàng cung.Vân Nhạn đoán rằng đích thị là nàng ta đã ăn trộm bèn vội vàng tấu:
“ - Hồi bẩm hoàng thượng! vương phi thật có lòng, tuy nhiên thánh quả chỉ có trong hoàng cung. Nàng ta sao có thể có được?. Mong hoàng thượng suy xét. Tiểu nữ chỉ lo sợ vương phi chưa hiểu quy tắc, làm cho mọi người cảm thấy không vui “.
Hoàng thượng nổi giận đập bàn, quát lớn:
“ - Thần Vương Phi!! ngươi cả gan lấy trộm thánh quả, có biết là tội gì không? “.
Thần Vương lúc này không ngồi yên được nữa:
“- Hoàng huynh bớt giận, vương phi còn nhỏ tuổi, chưa rõ quy cũ...
Hắn chưa dứt câu thì một nam nhân bỗng đứng lên chặn lời:
“- Hồi bẩm hoàng thượng! Thánh quả đó là của ta gửi đến cho Thần Vương Phi. Nàng đã thắng trong một cuộc đối thơ mà ta và nàng ấy có duyên gặp mặt “.
Sứ thần Đà Thiên Quốc cũng có mặt ở đây, vội giải vây cho nàng. Thấy sứ thần ra mặt, nàng liền mỉm cười, hai người nhìn nhau.
“- Đa tạ sứ thần đã giải thích dùm ta, bằng không cũng khó có ai tin “.
Nhìn nàng và tên Sứ thần đó tương tác, vương gia mắt như toé lửa.
Tại sao nàng ta và hắn lại thân thiết như vậy chứ.
Hắn ta lại cảm thấy không vui mà nhấp một ngụm rượu.
Sự việc đã được minh bạch rõ ràng, công chúa cũng nâng lọ kem lên quan sát.
“ - Loại kem này có thực sự hựu nghiệm không? “.
“- Bẩm công chúa, nếu vậy chúng ta hãy thử một chút.”
Sơ Nhiễm nói, rồi chọn một nô tỳ đang ở đó, bôi một chút kem chống nắng lên da. Làn da nô tỳ đó liền trở nên mịn màng, trắng hồng. Các tiểu thư khuê các đều cảm thấy thật thần kì, họ đều muốn sở hữu loại kem chống nắng đó.
Công chúa cực kì thích món quà của Sơ Nhiễm:
“- Đúng là đồ tốt, Vương Phi vất vả rồi. Món quà này bổn công chúa rất thích. Ngươi cầm lấy lệnh bài này, có nó ngươi có thể vào hoàng cung với bổn công chúa bất cứ khi nào ngươi muốn “.
“ Đa tạ công chúa ban thưởng “.
Nàng quỳ xuống đỡ lấy lệnh bài. Rồi quay trở lại bàn thần vương ngồi xuống.
''- Vương gia người thấy biểu hiện của ta như thế nào “.
Nàng vừa nói vừa nghịch lọn tóc.
Nàng đứng dậy đáp trả câu nói của Vân Nhạn.
“- Vương Phi thật khiêm tốn. Ở đây ai cũng biết người có tài cán hơn người, Vân Nhạn chỉ mong được người chỉ dạy thêm “.
Hoàng hậu cũng lên tiếng:
“- Phải đó! Ngươi hãy tấu một khúc nhạc để bệ hạ cùng bá quan văn võ chiêm ngưỡng.''
Bất quá lời của hoàng hậu khó mà từ chối được. Nàng miễn cưỡng bước lên đỡ lấy cây đàn trên tay.Trên khuôn mặt Vân Nhạn xuất hiện một nụ cười âm hiểm.
Trương Sơ Nhiễm, ngươi dựa vào cái gì mà được ở bên cạnh Thần Vương ca ca mà không phải ta? Hôm nay bổn tiểu thư nhất định hủy hoại vị trí vương phi này.
Ả ta thầm nhủ trong lòng.
Sơ Nhiễm bị bức gãy đàn, tuy nhiên thái độ của nàng lại bình tĩnh lạ thường. Kiếp trước, khi còn ở cô nhi viện, nàng có tham gia lớp học nhạc, đã từng đi biểu diễn hoà nhạc ở các câu lạc bộ cho thiếu nhi.Nhưng khi lớn lên,nàng không còn thời gian để theo học nữa.
“ - Bẩm bệ hạ, cho phép thần muội được sử dụng thêm trống “.
Sơ Nhiễm chẳng hề sợ hãi, và còn yêu cầu thêm nhạc cụ.
“- Được. Người đâu, đem trống lên đây! “ Hoàng thượng liền đồng ý, cho người đi chuẩn bị.
Vân Nhạn bỗng dự cảm không lành. Tiếng đàn cất lên, mọi người đều im lặng lắng nghe. Bản nhạc buồn man mác, u sầu, về sau lại dồn dập, từng âm thanh trở nên khí thế, mạnh mẽ hơn. Âm thanh gợi nơi chiến trường lẫm liệt, tiếng trống rền vang thôi thúc binh sĩ chiến đấu. Đây là khúc nhạc ca ngợi tử sỉ dũng mãnh trên xa trường giành chiến thắng về cho đất nước. Nàng vừa đàn vừa trống vô cùng hút mắt, không ai có thể rời.
Thần Vương cũng bất ngờ, hoá ra nàng lại am hiểu nhiều như thế.Đến cả khí thế chiến trận mà nàng cũng có thể tái hiện một cách hào hùng đến vậy.
“- Quả là một khúc nhạc tuyệt vời, chưa từng có nữ nhân nào tấu khúc nhạc chiến đấu của binh sĩ.”
Các vị quan lại bắt đầu náo nhiệt, ca ngợi Vương Phi đa tài, nói khúc nhạc của nàng hay hơn của Vân Nhạn vạn lần.
Vân Nhạn trong lòng không phục nhưng vẫn phải tỏ ra là một tiểu thư có giáo dưỡng, hiền thục trước mặt mọi người.
“- Vương Phi quả thật làm cho Vân Nhạn mở mang tầm mắt “.
Nàng mỉm cười cũng tỏ ra không hề gì,đi đến:
“- Đa tạ Vân Nhạn tiểu thư, đã lâu ta không chơi đàn, nhờ tiểu thư mà ta có thể nhớ lại ngày cũ.”
Sau đó nàng ghé sát tai Vân Nhạn thầm thì:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“- Vương Phi của thần vương dĩ nhiên đâu dễ bị khi dễ.”
“- Ngươi!!! Trương Sơ Nhiễm! “. Ả tức giận nhưng cũng chả làm được gì. Vì đây là đại điện, trước mắt hoàng quyền không thể làm càn. Sơ Nhiễm thì lại vô cùng đắc ý, làm cho ả tức đến đỏ mặt.
“- Thần Vương phi quả thật tài năng xuất chúng. Người đâu!
ban thưởng cho thần vương phi ngàn lượng vàng và một xe lụa tơ tằm thượng hạng
Hoàng thượng khá hài lòng với thể hiện của thần vương phi.
Gì cơ? Ngàn lượng vàng? lụa tơ tằm? Sao ả tiện nhân này tốt số vậy?
Vân Nhạn chỉ có thể ấm ức mà chửi rủa trong đầu.
“- Thần muội tạ ơn long ân hoàng thượng.”
Nàng cung kính tạ ơn bệ hạ. Ngay sau đó các quan thần dâng tặng lễ vật cho công chúa. Nào là châu báu, trang sức, vòng vàng,... nhưng công chúa chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt có chút thất vọng.
Bởi chây báu, lụa là, một công chúa như nàng thì không thiếu.
“- Hồi bẩm Công chúa, sinh thần của người ta chỉ có món quà này, mong là người sẽ thích “.
Nàng vỗ tay vài cái, một nha hoàn bước lên trong tay là một cái lọ nhỏ xinh xinh được đậy kín.
“ - Cái gì ở trong lọ này vậy? “.
Bạch Tâm công chúa tò mò.
“- Bẩm công chúa, đây là một mĩ phẩm do ta tự chế, cái này gọi là kem chống nắng.”
“- Kem chống nắng? Ta chưa từng nghe đến loại mĩ phẩm này.”
Công chúa trông cũng khá thích thú với món quà của Sơ Nhiễm.
“- đây là một dạng hỗn hợp của sáp ong, dừa.. nguyên liệu đều được tuyển chọn rất kĩ. Dùng để bôi lên da khi đi ra ngoài, vừa tránh được nắng cháy da, vừa có thể làm trắng mịn nữa “.
Nàng ôn tồn giải thích.
Thấy nàng nhắc đến thánh quá, một thức quà quý hiếm chỉ có trong hoàng cung.Vân Nhạn đoán rằng đích thị là nàng ta đã ăn trộm bèn vội vàng tấu:
“ - Hồi bẩm hoàng thượng! vương phi thật có lòng, tuy nhiên thánh quả chỉ có trong hoàng cung. Nàng ta sao có thể có được?. Mong hoàng thượng suy xét. Tiểu nữ chỉ lo sợ vương phi chưa hiểu quy tắc, làm cho mọi người cảm thấy không vui “.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng thượng nổi giận đập bàn, quát lớn:
“ - Thần Vương Phi!! ngươi cả gan lấy trộm thánh quả, có biết là tội gì không? “.
Thần Vương lúc này không ngồi yên được nữa:
“- Hoàng huynh bớt giận, vương phi còn nhỏ tuổi, chưa rõ quy cũ...
Hắn chưa dứt câu thì một nam nhân bỗng đứng lên chặn lời:
“- Hồi bẩm hoàng thượng! Thánh quả đó là của ta gửi đến cho Thần Vương Phi. Nàng đã thắng trong một cuộc đối thơ mà ta và nàng ấy có duyên gặp mặt “.
Sứ thần Đà Thiên Quốc cũng có mặt ở đây, vội giải vây cho nàng. Thấy sứ thần ra mặt, nàng liền mỉm cười, hai người nhìn nhau.
“- Đa tạ sứ thần đã giải thích dùm ta, bằng không cũng khó có ai tin “.
Nhìn nàng và tên Sứ thần đó tương tác, vương gia mắt như toé lửa.
Tại sao nàng ta và hắn lại thân thiết như vậy chứ.
Hắn ta lại cảm thấy không vui mà nhấp một ngụm rượu.
Sự việc đã được minh bạch rõ ràng, công chúa cũng nâng lọ kem lên quan sát.
“ - Loại kem này có thực sự hựu nghiệm không? “.
“- Bẩm công chúa, nếu vậy chúng ta hãy thử một chút.”
Sơ Nhiễm nói, rồi chọn một nô tỳ đang ở đó, bôi một chút kem chống nắng lên da. Làn da nô tỳ đó liền trở nên mịn màng, trắng hồng. Các tiểu thư khuê các đều cảm thấy thật thần kì, họ đều muốn sở hữu loại kem chống nắng đó.
Công chúa cực kì thích món quà của Sơ Nhiễm:
“- Đúng là đồ tốt, Vương Phi vất vả rồi. Món quà này bổn công chúa rất thích. Ngươi cầm lấy lệnh bài này, có nó ngươi có thể vào hoàng cung với bổn công chúa bất cứ khi nào ngươi muốn “.
“ Đa tạ công chúa ban thưởng “.
Nàng quỳ xuống đỡ lấy lệnh bài. Rồi quay trở lại bàn thần vương ngồi xuống.
''- Vương gia người thấy biểu hiện của ta như thế nào “.
Nàng vừa nói vừa nghịch lọn tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro