Duyệt binh
Hồng Đậu
2024-08-13 22:02:25
Sở Ngọc và Lăng Thanh Tiêu từ khi nhận thánh chỉ mỗi người một việc, số lần gặp mặt nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Sáng ngày thứ ba, hai người tập hợp binh lính chuẩn bị lên đường. Lần này nàng đi, tùy tùng chỉ mang theo mỗi Tiểu Vân, nàng không biết hôm đó Tử Kiệt đã nói gì một lúc lâu sau lại nghe Tiểu Vân tức giận đuổi Tử Kiệt ra ngoài không muốn gặp mặt.
- Tiểu Vân, hôm đó hai người… không sao chứ?
- Tiểu thư, chúng ta lên đường thôi người đừng nhắc ngày ấy với em nữa?
- Được, được.
Tiếng trống trận vang lên từng hồi, đoàn người giáp phục chỉnh tề, ba quân nghiêm chỉnh trong vô cùng khí thế Tiểu Vân, Tử Kiệt và Tiết Nghiên đứng phía dưới đài gỗ nơi đóng quân còn nàng đứng sau lưng Lăng Thanh Tiêu.
Cứ nghĩ mọi thứ sẽ thuận lợi nhưng ngay thời khắc then chốt Lăng Thanh Tiêu lại không xuất hiện. Sở Ngọc lo lắng nhìn về trướng chủ soái một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh, nàng vội đi nhanh vào trong đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Bất ngờ tay nàng bị người nắm lấy kéo vào trong, hắn đẩy nhẹ nàng vào cột gỗ mệt mỏi gục đầu xuống vai nàng.
- Ngọc Nhi, ta mệt quá.
- A Kỳ, không sao chứ? chàng sao vậy?
Sở Ngọc vừa hỏi vừa kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn một lượt, người hắn chỉ hơi sốt nhẹ sao lại thế.
- Ta vốn là quân y ưu tú của tổ chức được đặc cách mời về tham gia làm lính quân y của bộ đội đặc chủng sao giờ lại làm mấy việc phiền phức này.
- Thế lúc ngài đánh gãy chân sứ thần ngài có thấy phiền phức không?
- Là do hắn ức hiếp ta trước.
Hắn vừa nói vừa dụi cằm vào vai nàng tranh thủ ôm lấy eo nhỏ của nàng. Sở Ngọc vỗ nhẹ lên tay hắn an ủi.
- Ngoan nào, bác sĩ Hứa xong trận này chúng ta tìm cách về lại thời đại của mình. Mà quên hỏi bác sĩ Hứa là đã có bạn gái chưa?
- Ta? Có đi xem mắt nhưng vào hôm đó đã phải lên đường làm nhiệm vụ. Đối tượng tên Chu Sở Ngọc đội trưởng đội đột kích Phi Ưng.
- Cái gì?
Sở Ngọc không tin vào tai mình hỏi lại lần nữa.
- Là ý của lữ đoàn trưởng lữ đoàn đặc công sắp xếp, và có sự tham gia của hai vị tổng tham mưu.
- Vậy hôm đó người ta phải gặp là chàng à?
- Đúng vậy, đi một đường lớn lại trở về. Ta vẫn không hiểu tổ chức đào tạo họ là kiêm luôn mấy việc mai mối này à.
- Thôi mau ra trước đi, ba quân đang đợi lệnh.
- Được.
Lăng Thanh Tiêu sốc lại tinh thần cùng Sở Ngọc ra trước doanh trướng nhìn vào hàng ngũ chỉnh tề. Giáp trên người hắn vừa đi vừa nghe vài tiếng kim loại va vào nhau vô cùng nặng nề.
- Chúng tướng sĩ, trước khi lên đường bổn vương có vài lời muốn nói. Trận chiến này khá khó khăn ai muốn rút lui thì là cơ hội cuối cùng, bình thường chúng ta có thể giận dỗi nhau, thù ghét nhau nhưng một khi ra trận rồi mỗi một người đều có trách nhiệm bảo vệ đất nước. Tính mạng của bằng hữu, gia đình, và cả những người kề vai chiến đấu đều nằm trong tay những người đứng ở đây mọi người là con mắt, mũi giáo sau lưng của họ. Chúng ta giao lưng mình cho họ và họ cũng giao lưng mình cho chúng ta đó còn là sự tin tưởng. Nên nhớ đối thủ và kẻ thù khác nhau nên lần này đi bổn vương cần các người tin tưởng và đoàn kết mới có thể đuổi được nước Yến chi viện cho thành An Tây các người có làm được không?
- Được.
Bên dưới đồng loạt hét lớn vang vọng cả kinh thành, sĩ khí binh lính tăng lên không ít. Lăng Thanh Tiêu quay lại nhìn Sở Ngọc đưa tay về phía nàng.
- Ngọc Nhi, lệnh bài Tề vương.
Sở Ngọc nhanh chóng rút lệnh bài trong túi áo trong trước ngực của nàng đưa cho hắn. Lăng Thanh Tiêu nhìn nàng lấy lệnh bài khẽ cười nhỏ giọng trêu chọc.
- Y phục có vẻ… đẹp lắm, hôm nào ta cũng muốn cùng nàng tìm hiểu cái túi đấy nữa.
- Lưu manh.
- Các vị trước khi lên đường bổn vương có vài lời muốn dặn dò, chắc hẳn ở đây không ít người nghe về đội quân của Tề Vương phủ hôm nay bổn vương sẽ giao bọn họ lại cho Chu phó tướng.
Trước ánh nhìn của mọi người hắn ném lệnh bài lên không trung, nhanh chóng rút kiếm chém thành hai mảnh bên trong rơi ra một chiếc còi nhỏ. Hắn thổi một hơi dài dưới đài có vài người ra khỏi hàng trong đó có cả Tử Kiệt.
- Ngọc Nhi, giao bọn họ cho nàng, họ đã được đào tạo theo tiêu chuẩn của đội đột kích Phi Ưng mà ta tra được mong nàng dẫn đội lần nữa, chỉ có điều là trang bị thời này và trước đó không giống nhau. Ta có chuẩn bị rồi.
- Đa tạ tướng quân.
Sở Ngọc nhận lấy còi trên tay hắn, lần đầu nàng biết tấm lệnh bài hắn đưa không phải bị hỏng mà là giấu đồ bên trong. Để khi trở về nàng phải nghiêm túc điều tra mới được, có khi trong phủ của hắn có một số báu vật có thể mang bán được.
- Mười người này nhận lệnh trực tiếp từ Chu phó tướng còn lại mọi người chuẩn bị lên đường.
Binh sĩ theo lệnh ngay hàng thẳng lối hướng về thành An Tây chi viện người dân hai bên đường theo phong tục xưa bọn họ tặng những bông hoa nhỏ cầu may mắn, có vài người tặng cả trâm như lời thề hẹn. Phía trên cổng thành ẩn hiện vài bóng người nhìn theo từng hàng binh sĩ, đương kim hoàng thượng và đương kim thái hậu đích thân ra tiễn quân mà lại muốn lặng lẽ tiễn từ xa.
Sáng ngày thứ ba, hai người tập hợp binh lính chuẩn bị lên đường. Lần này nàng đi, tùy tùng chỉ mang theo mỗi Tiểu Vân, nàng không biết hôm đó Tử Kiệt đã nói gì một lúc lâu sau lại nghe Tiểu Vân tức giận đuổi Tử Kiệt ra ngoài không muốn gặp mặt.
- Tiểu Vân, hôm đó hai người… không sao chứ?
- Tiểu thư, chúng ta lên đường thôi người đừng nhắc ngày ấy với em nữa?
- Được, được.
Tiếng trống trận vang lên từng hồi, đoàn người giáp phục chỉnh tề, ba quân nghiêm chỉnh trong vô cùng khí thế Tiểu Vân, Tử Kiệt và Tiết Nghiên đứng phía dưới đài gỗ nơi đóng quân còn nàng đứng sau lưng Lăng Thanh Tiêu.
Cứ nghĩ mọi thứ sẽ thuận lợi nhưng ngay thời khắc then chốt Lăng Thanh Tiêu lại không xuất hiện. Sở Ngọc lo lắng nhìn về trướng chủ soái một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh, nàng vội đi nhanh vào trong đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Bất ngờ tay nàng bị người nắm lấy kéo vào trong, hắn đẩy nhẹ nàng vào cột gỗ mệt mỏi gục đầu xuống vai nàng.
- Ngọc Nhi, ta mệt quá.
- A Kỳ, không sao chứ? chàng sao vậy?
Sở Ngọc vừa hỏi vừa kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn một lượt, người hắn chỉ hơi sốt nhẹ sao lại thế.
- Ta vốn là quân y ưu tú của tổ chức được đặc cách mời về tham gia làm lính quân y của bộ đội đặc chủng sao giờ lại làm mấy việc phiền phức này.
- Thế lúc ngài đánh gãy chân sứ thần ngài có thấy phiền phức không?
- Là do hắn ức hiếp ta trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vừa nói vừa dụi cằm vào vai nàng tranh thủ ôm lấy eo nhỏ của nàng. Sở Ngọc vỗ nhẹ lên tay hắn an ủi.
- Ngoan nào, bác sĩ Hứa xong trận này chúng ta tìm cách về lại thời đại của mình. Mà quên hỏi bác sĩ Hứa là đã có bạn gái chưa?
- Ta? Có đi xem mắt nhưng vào hôm đó đã phải lên đường làm nhiệm vụ. Đối tượng tên Chu Sở Ngọc đội trưởng đội đột kích Phi Ưng.
- Cái gì?
Sở Ngọc không tin vào tai mình hỏi lại lần nữa.
- Là ý của lữ đoàn trưởng lữ đoàn đặc công sắp xếp, và có sự tham gia của hai vị tổng tham mưu.
- Vậy hôm đó người ta phải gặp là chàng à?
- Đúng vậy, đi một đường lớn lại trở về. Ta vẫn không hiểu tổ chức đào tạo họ là kiêm luôn mấy việc mai mối này à.
- Thôi mau ra trước đi, ba quân đang đợi lệnh.
- Được.
Lăng Thanh Tiêu sốc lại tinh thần cùng Sở Ngọc ra trước doanh trướng nhìn vào hàng ngũ chỉnh tề. Giáp trên người hắn vừa đi vừa nghe vài tiếng kim loại va vào nhau vô cùng nặng nề.
- Chúng tướng sĩ, trước khi lên đường bổn vương có vài lời muốn nói. Trận chiến này khá khó khăn ai muốn rút lui thì là cơ hội cuối cùng, bình thường chúng ta có thể giận dỗi nhau, thù ghét nhau nhưng một khi ra trận rồi mỗi một người đều có trách nhiệm bảo vệ đất nước. Tính mạng của bằng hữu, gia đình, và cả những người kề vai chiến đấu đều nằm trong tay những người đứng ở đây mọi người là con mắt, mũi giáo sau lưng của họ. Chúng ta giao lưng mình cho họ và họ cũng giao lưng mình cho chúng ta đó còn là sự tin tưởng. Nên nhớ đối thủ và kẻ thù khác nhau nên lần này đi bổn vương cần các người tin tưởng và đoàn kết mới có thể đuổi được nước Yến chi viện cho thành An Tây các người có làm được không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được.
Bên dưới đồng loạt hét lớn vang vọng cả kinh thành, sĩ khí binh lính tăng lên không ít. Lăng Thanh Tiêu quay lại nhìn Sở Ngọc đưa tay về phía nàng.
- Ngọc Nhi, lệnh bài Tề vương.
Sở Ngọc nhanh chóng rút lệnh bài trong túi áo trong trước ngực của nàng đưa cho hắn. Lăng Thanh Tiêu nhìn nàng lấy lệnh bài khẽ cười nhỏ giọng trêu chọc.
- Y phục có vẻ… đẹp lắm, hôm nào ta cũng muốn cùng nàng tìm hiểu cái túi đấy nữa.
- Lưu manh.
- Các vị trước khi lên đường bổn vương có vài lời muốn dặn dò, chắc hẳn ở đây không ít người nghe về đội quân của Tề Vương phủ hôm nay bổn vương sẽ giao bọn họ lại cho Chu phó tướng.
Trước ánh nhìn của mọi người hắn ném lệnh bài lên không trung, nhanh chóng rút kiếm chém thành hai mảnh bên trong rơi ra một chiếc còi nhỏ. Hắn thổi một hơi dài dưới đài có vài người ra khỏi hàng trong đó có cả Tử Kiệt.
- Ngọc Nhi, giao bọn họ cho nàng, họ đã được đào tạo theo tiêu chuẩn của đội đột kích Phi Ưng mà ta tra được mong nàng dẫn đội lần nữa, chỉ có điều là trang bị thời này và trước đó không giống nhau. Ta có chuẩn bị rồi.
- Đa tạ tướng quân.
Sở Ngọc nhận lấy còi trên tay hắn, lần đầu nàng biết tấm lệnh bài hắn đưa không phải bị hỏng mà là giấu đồ bên trong. Để khi trở về nàng phải nghiêm túc điều tra mới được, có khi trong phủ của hắn có một số báu vật có thể mang bán được.
- Mười người này nhận lệnh trực tiếp từ Chu phó tướng còn lại mọi người chuẩn bị lên đường.
Binh sĩ theo lệnh ngay hàng thẳng lối hướng về thành An Tây chi viện người dân hai bên đường theo phong tục xưa bọn họ tặng những bông hoa nhỏ cầu may mắn, có vài người tặng cả trâm như lời thề hẹn. Phía trên cổng thành ẩn hiện vài bóng người nhìn theo từng hàng binh sĩ, đương kim hoàng thượng và đương kim thái hậu đích thân ra tiễn quân mà lại muốn lặng lẽ tiễn từ xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro