Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp
Cả đời này hắn chỉ nhận định cô
Mặc Vũ
2024-07-22 19:26:38
Gương mặt đẹp trai của Vu Kì Thiên chợt cứng đờ, thấy Ngọc Ý nhìn chăm chằm cơ thể của mình, tai của hắn có hơi đỏ.
Nha đầu này thật không câu lệ, nữ tử bình thường đụng phải tình huống này không phải nên quay người đi, hoặc là xấu hổ rời đi hay sao, cô thì hay hoàng đế, còn nhìn nữa.
Có điều qua tiếp xúc mấy ngày này, Vu Kì Thiên cũng biết Ngọc Ý không đánh bài theo lẽ thường.
"Sao nàng lại tới đây?"
"Ta tới đưa trà sữa cho thế tử, vừa nấu xong, chàng nếm thử." Ngọc Ý bê tới.
"Được."
Hình Lâm vội vàng giúp thế tử mặc quần áo, Vu Kì Thiên mặc trường bào màu xanh sẫm, tôn lên ngũ quan lạnh lùng đẹp trai, phong thái ngời ngời của hắn.
Ngọc Ý nhìn tới trợn mắt, nhan sắc của tên này không còn gì để nói, nếu đặt ở hiện đại, thoải mái làm nam thần, dựa vào gương mặt kiếm cơm chắc chắn không thành vấn đề, chỉ nhìn như vậy thôi đã rất bổ mắt.
Hình Lâm ở bên cạnh nhìn thấy phu nhân cứ nhìn chằm chằm thế tử nhà mình như vậy thì có hơi ngại, lập tức thức thời lui ra.
Vu Kì Thiên nhận lấy cái bát, nhấp một ngụm.
"Thế tử, mùi vị như nào?" Ngọc Ý mong chờ hỏi.
"Mùi vị đặc biệt, đậm đà, mùi hương thoang thoảng của trà át đi mùi tanh của sữa, có hơi ngọt, mùi vị này rất đặc biệt." Vu Kì Thiên khen ngợi.
"Vậy thế tử cảm thấy có thể để vào quán rượu của chàng bán không?" Đây mới là điều Ngọc Ý quan tâm nhất.
"Có thể, ngon hơn trong tưởng tượng của ta."
"Thật sao, tốt quá rồi, cảm ơn thế tử." Ngọc Ý kích động ôm lấy hắn.
Bát trà sữa Vu Kì Thiên cầm trong tay suýt nữa đỏ ra, nhìn thấy cô vui vẻ như vật, lông mày của Vu Kì Thiên giãn ra.
Ngọc Ý cũng chỉ ôm hắn một chút thì buông ra: "Vậy thế tử ta đi nấu trà sữa, vừa hay lúc đó người ăn tối ở quán rượu đông, nói không chừng mọi người uống một cái thì thích."
Thấy Ngọc Ý chạy nhanh như gió, Vu Kì Thiên cười bất lực, nhấc chân đi ra ngoài.
Sau bếp, bên trong bên ngoài chật kín người, mọi người đều đang nếm thử trà sữa do Ngọc Ý nấu, ngay cả Long Ảnh Vệ cũng xuống uống một bát.
"Phu nhân trà sữa này mùi vị thật tuyệt, ta chưa từng uống trà sữa ngon như vậy" Một hạ nhân nói.
"Phải đó, ta cũng chưa từng nghĩ phu nhân còn có tay nghề này." Quản gia khen.
"Các người thật là không biết ngại, cũng không biết chừa lại ít cho ta, ta chỉ uống được một bát cặn." Hình Lâm càm ràm.
Hắn hầu hạ xong cho thế tử, muốn tới xem thử trà sữa, kết quả nhìn thấy mọi người đều bê bát uống ngụm to, nhìn trong nồi chỉ có một ít cặn.
"Cái này ngươi phải trách Long Nhị, hắn uống nhiều nhất, uống ba bát" Liêu Tinh bĩu môi.
Long Nhị ợ một tiếng, vô cùng hài lòng: "Ta ngày nào cũng nằm bò trên tường bảo vệ sự an toàn của các người, ta dễ dàng lắm à, uống nhiều một chút thì làm sao?"
Ngọc Ý quay lại vừa hay nghe thấy lời bàn luận của mọi người, cô rất hài lòng với kết quả này: "Mọi người nếu thích uống, về sau ta nấu mỗi ngày.
Mọi người đều nhìn qua, ai nấy đều vô cùng thích, lũ lượt khen tay nghề của phu nhân giỏi.
"Ta vừa rồi đã nói với thế tử rồi, thế tử đồng ý cho bán ở quán rượu, vậy nên hôm nay chúng ta nấu thêm một ít đưa tới quán rượu, mấy người các người đi theo ta học, đợi sau này muốn uống thì tự mình có thể nấu" Ngọc Ý nói.
Mấy người đó đều nếm thử trà sữa do phu nhân nấu, khen không dứt lời, lập tức đi theo vào trong.
Ngọc Ý nói với mọi người các bước, thật ra là nấu hồng trà trước, khi nấu sữa bò, phải nắm chắc độ lửa thì mới có chất lượng tốt được.
Vu Kì Thiên đi tới, từ xa nhìn thấy Ngọc Ý đang nghiêm túc dạy mọi người, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, ý cười trong mắt Vu Kì Thiên càng đậm.
Quản gia vừa muốn mở miệng thì bị Vu Kì Thiên ngăn lại.
Hắn không đi vào, chỉ nhìn từ xa, nhìn bóng dáng bận rộn của Ngọc Ý, đột nhiên cảm thấy cuộc sống hồng trần như này dường như cũng rất thú vị.
"Thế tử, trà sữa phu nhân nấu rất ngon, bốn nước đều không có trà sữa như vậy, cũng không biết phu nhân học ở đâu?" Quản gia chỉ là cảm khái mà nói.
Vu Kì Thiên lại hơi nhíu mày, phải, bốn nước đều không có, tại sao cô lại biết.
Từ khi cô treo hưu thư ở Thiên Hạ Lâu, hình như mọi thứ đều trở nên không giống nữa.
Cô không phải là kẻ hống hách ngang ngược, được sủng mà kiêu, vô tích sự như trong lời đồn, ngược lại đa mưu túc trí, trí tuệ bình tĩnh, y thuật siêu quần, có tài
kinh doanh...
Cô dễ dàng giải quyết được sự hạnh họe của hoàng đế, bằng mấy câu thì khiến Ly Vương nổi giận, dạy dỗ Lạc mỹ nhân hống hách ngang ngược, bảo vệ được Tô Nhược Nhi bị người ta sỉ nhục chê cười, còn mua lại trang trại quan tâm những người làm đó...
Ngọc Ý như này khiến Vu Kì Thiên tán thưởng, thậm chí bội phục, nhưng cũng có thêm vài phần nghi ngờ.
Cô thật sự là Ngọc Ý sao, cô với thông minh, trí tuệ, lương thiện như này, tại sao lại khác biệt quá nhiều với trước kia?
Nếu không phải, gương mặt xấu xí đó lại là sự phủ định tốt nhất.
Lúc này, Vu Kì Thiên thề ở trong lòng, mặc kệ cô có phải hay không, chỉ cần cô giúp hắn giải độc, cả đời này chàng chỉ nhận định cô.
Trong phòng bếp, Ngọc Ý đang nấu sữa dường như phát giác có người đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu vừa hay chạm vào đôi mắt sâu thẳm như biển của Vu Kì Thiên, Ngọc Ý mỉm cười, tiếp tục cúi đầu bận rộn.
Bản thân Vu Kì Thiên không nhận ra, khóe miệng của hắn hơi cong lên, đáy mắt xẹt qua tia dịu dàng.
Không lâu sau, Ngọc Ý đã nấu xong một nồi trà sữa lớn, đổ trà sữa vào thùng: "Thế tử có thể cho người đưa tới quán rượu rồi, tất cả mọi người tới ăn cơm, mỗi người tặng miễn phí một bát, không bán."
Còn chưa đợi Vu Kì Thiên mở miệng, quản gia cũng không khỏi đau lòng: "Phu nhân, trà sữa ngon như vậy mà không cần tiền sao?"
"Không phải là tất cả mọi người đều thích thử cái mới, nếu mới đầu đòi tiền, bọn họ chưa từng uống chắc chắn sẽ không mua hoặc nghi ngờ, tặng miễn phí thì
khác, tặng miễn phí ai cũng sẽ muốn nếm thử. Đợi sau khi bọn họ thử cảm thấy ngon, mới muốn đi mua." Ngọc Ý giải thích.
"Phu nhân thật thông minh, lão nổ bội phục." Quản gia lập tức kêu người đưa đi.
Sau đó Ngọc Ý bảo mọi người tự nấu, cô ở bên cạnh nhìn, chỉ phụ trách điều vị.
Trà sữa nấu xong thì được đưa đi, không quá nửa canh giờ mười mấy thùng trà sữa đều được đưa ra ngoài, chỉ còn lại một nồi cuối cùng.
"Nồi này nấu xong, chúng ta tự mình giữ lại uống." Ngọc Ý vừa nói xong thì mọi người lũ lượt hoan hô, vô cùng vui mừng.
Thấy Ngọc Ý hòa lẫn trong các hạ nhân, Vu Kì Thiên càng thêm tán thưởng.
Cô là đích nữ của phủ Thừa tướng, bẩm sinh tôn quý, lại không hề kênh kiệu, chung đụng hòa hợp, thân thiện với hạ nhân, thật sự hiếm có, Bạch Tử Huân thật sự nhìn nhầm rồi.
Hạ nhân tới báo: "Thế tử không hay rồi, tứ hoàng tử tới rồi, nói là muốn tìm ngài tính sổ, bọn ta không tài nào cản được."
Sắc mặt Vu Kì Thiên lập tức trở nên lạnh lùng: "Đuổi hắn đi"
"Vâng!" Hạ nhân lập tức đi làm.
Sau đó Ngọc Ý nghe thấy có người mở miệng mắng to: "Đồ quỷ sứ Vu Kì Thiên, có giỏi thì ngươi ra đây, trốn ở trong sân làm rùa rụt cổ thì tính là cái thá gì chứ, bản hoàng tử khinh thường ngươi, Vu Kì Thiên đồ khốn nhà ngươi, vậy mà sỉ nhục bản hoàng tử, nếu ngươi không ra đây, bản hoàng tử mắng tới sáng."
Nha đầu này thật không câu lệ, nữ tử bình thường đụng phải tình huống này không phải nên quay người đi, hoặc là xấu hổ rời đi hay sao, cô thì hay hoàng đế, còn nhìn nữa.
Có điều qua tiếp xúc mấy ngày này, Vu Kì Thiên cũng biết Ngọc Ý không đánh bài theo lẽ thường.
"Sao nàng lại tới đây?"
"Ta tới đưa trà sữa cho thế tử, vừa nấu xong, chàng nếm thử." Ngọc Ý bê tới.
"Được."
Hình Lâm vội vàng giúp thế tử mặc quần áo, Vu Kì Thiên mặc trường bào màu xanh sẫm, tôn lên ngũ quan lạnh lùng đẹp trai, phong thái ngời ngời của hắn.
Ngọc Ý nhìn tới trợn mắt, nhan sắc của tên này không còn gì để nói, nếu đặt ở hiện đại, thoải mái làm nam thần, dựa vào gương mặt kiếm cơm chắc chắn không thành vấn đề, chỉ nhìn như vậy thôi đã rất bổ mắt.
Hình Lâm ở bên cạnh nhìn thấy phu nhân cứ nhìn chằm chằm thế tử nhà mình như vậy thì có hơi ngại, lập tức thức thời lui ra.
Vu Kì Thiên nhận lấy cái bát, nhấp một ngụm.
"Thế tử, mùi vị như nào?" Ngọc Ý mong chờ hỏi.
"Mùi vị đặc biệt, đậm đà, mùi hương thoang thoảng của trà át đi mùi tanh của sữa, có hơi ngọt, mùi vị này rất đặc biệt." Vu Kì Thiên khen ngợi.
"Vậy thế tử cảm thấy có thể để vào quán rượu của chàng bán không?" Đây mới là điều Ngọc Ý quan tâm nhất.
"Có thể, ngon hơn trong tưởng tượng của ta."
"Thật sao, tốt quá rồi, cảm ơn thế tử." Ngọc Ý kích động ôm lấy hắn.
Bát trà sữa Vu Kì Thiên cầm trong tay suýt nữa đỏ ra, nhìn thấy cô vui vẻ như vật, lông mày của Vu Kì Thiên giãn ra.
Ngọc Ý cũng chỉ ôm hắn một chút thì buông ra: "Vậy thế tử ta đi nấu trà sữa, vừa hay lúc đó người ăn tối ở quán rượu đông, nói không chừng mọi người uống một cái thì thích."
Thấy Ngọc Ý chạy nhanh như gió, Vu Kì Thiên cười bất lực, nhấc chân đi ra ngoài.
Sau bếp, bên trong bên ngoài chật kín người, mọi người đều đang nếm thử trà sữa do Ngọc Ý nấu, ngay cả Long Ảnh Vệ cũng xuống uống một bát.
"Phu nhân trà sữa này mùi vị thật tuyệt, ta chưa từng uống trà sữa ngon như vậy" Một hạ nhân nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phải đó, ta cũng chưa từng nghĩ phu nhân còn có tay nghề này." Quản gia khen.
"Các người thật là không biết ngại, cũng không biết chừa lại ít cho ta, ta chỉ uống được một bát cặn." Hình Lâm càm ràm.
Hắn hầu hạ xong cho thế tử, muốn tới xem thử trà sữa, kết quả nhìn thấy mọi người đều bê bát uống ngụm to, nhìn trong nồi chỉ có một ít cặn.
"Cái này ngươi phải trách Long Nhị, hắn uống nhiều nhất, uống ba bát" Liêu Tinh bĩu môi.
Long Nhị ợ một tiếng, vô cùng hài lòng: "Ta ngày nào cũng nằm bò trên tường bảo vệ sự an toàn của các người, ta dễ dàng lắm à, uống nhiều một chút thì làm sao?"
Ngọc Ý quay lại vừa hay nghe thấy lời bàn luận của mọi người, cô rất hài lòng với kết quả này: "Mọi người nếu thích uống, về sau ta nấu mỗi ngày.
Mọi người đều nhìn qua, ai nấy đều vô cùng thích, lũ lượt khen tay nghề của phu nhân giỏi.
"Ta vừa rồi đã nói với thế tử rồi, thế tử đồng ý cho bán ở quán rượu, vậy nên hôm nay chúng ta nấu thêm một ít đưa tới quán rượu, mấy người các người đi theo ta học, đợi sau này muốn uống thì tự mình có thể nấu" Ngọc Ý nói.
Mấy người đó đều nếm thử trà sữa do phu nhân nấu, khen không dứt lời, lập tức đi theo vào trong.
Ngọc Ý nói với mọi người các bước, thật ra là nấu hồng trà trước, khi nấu sữa bò, phải nắm chắc độ lửa thì mới có chất lượng tốt được.
Vu Kì Thiên đi tới, từ xa nhìn thấy Ngọc Ý đang nghiêm túc dạy mọi người, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, ý cười trong mắt Vu Kì Thiên càng đậm.
Quản gia vừa muốn mở miệng thì bị Vu Kì Thiên ngăn lại.
Hắn không đi vào, chỉ nhìn từ xa, nhìn bóng dáng bận rộn của Ngọc Ý, đột nhiên cảm thấy cuộc sống hồng trần như này dường như cũng rất thú vị.
"Thế tử, trà sữa phu nhân nấu rất ngon, bốn nước đều không có trà sữa như vậy, cũng không biết phu nhân học ở đâu?" Quản gia chỉ là cảm khái mà nói.
Vu Kì Thiên lại hơi nhíu mày, phải, bốn nước đều không có, tại sao cô lại biết.
Từ khi cô treo hưu thư ở Thiên Hạ Lâu, hình như mọi thứ đều trở nên không giống nữa.
Cô không phải là kẻ hống hách ngang ngược, được sủng mà kiêu, vô tích sự như trong lời đồn, ngược lại đa mưu túc trí, trí tuệ bình tĩnh, y thuật siêu quần, có tài
kinh doanh...
Cô dễ dàng giải quyết được sự hạnh họe của hoàng đế, bằng mấy câu thì khiến Ly Vương nổi giận, dạy dỗ Lạc mỹ nhân hống hách ngang ngược, bảo vệ được Tô Nhược Nhi bị người ta sỉ nhục chê cười, còn mua lại trang trại quan tâm những người làm đó...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Ý như này khiến Vu Kì Thiên tán thưởng, thậm chí bội phục, nhưng cũng có thêm vài phần nghi ngờ.
Cô thật sự là Ngọc Ý sao, cô với thông minh, trí tuệ, lương thiện như này, tại sao lại khác biệt quá nhiều với trước kia?
Nếu không phải, gương mặt xấu xí đó lại là sự phủ định tốt nhất.
Lúc này, Vu Kì Thiên thề ở trong lòng, mặc kệ cô có phải hay không, chỉ cần cô giúp hắn giải độc, cả đời này chàng chỉ nhận định cô.
Trong phòng bếp, Ngọc Ý đang nấu sữa dường như phát giác có người đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu vừa hay chạm vào đôi mắt sâu thẳm như biển của Vu Kì Thiên, Ngọc Ý mỉm cười, tiếp tục cúi đầu bận rộn.
Bản thân Vu Kì Thiên không nhận ra, khóe miệng của hắn hơi cong lên, đáy mắt xẹt qua tia dịu dàng.
Không lâu sau, Ngọc Ý đã nấu xong một nồi trà sữa lớn, đổ trà sữa vào thùng: "Thế tử có thể cho người đưa tới quán rượu rồi, tất cả mọi người tới ăn cơm, mỗi người tặng miễn phí một bát, không bán."
Còn chưa đợi Vu Kì Thiên mở miệng, quản gia cũng không khỏi đau lòng: "Phu nhân, trà sữa ngon như vậy mà không cần tiền sao?"
"Không phải là tất cả mọi người đều thích thử cái mới, nếu mới đầu đòi tiền, bọn họ chưa từng uống chắc chắn sẽ không mua hoặc nghi ngờ, tặng miễn phí thì
khác, tặng miễn phí ai cũng sẽ muốn nếm thử. Đợi sau khi bọn họ thử cảm thấy ngon, mới muốn đi mua." Ngọc Ý giải thích.
"Phu nhân thật thông minh, lão nổ bội phục." Quản gia lập tức kêu người đưa đi.
Sau đó Ngọc Ý bảo mọi người tự nấu, cô ở bên cạnh nhìn, chỉ phụ trách điều vị.
Trà sữa nấu xong thì được đưa đi, không quá nửa canh giờ mười mấy thùng trà sữa đều được đưa ra ngoài, chỉ còn lại một nồi cuối cùng.
"Nồi này nấu xong, chúng ta tự mình giữ lại uống." Ngọc Ý vừa nói xong thì mọi người lũ lượt hoan hô, vô cùng vui mừng.
Thấy Ngọc Ý hòa lẫn trong các hạ nhân, Vu Kì Thiên càng thêm tán thưởng.
Cô là đích nữ của phủ Thừa tướng, bẩm sinh tôn quý, lại không hề kênh kiệu, chung đụng hòa hợp, thân thiện với hạ nhân, thật sự hiếm có, Bạch Tử Huân thật sự nhìn nhầm rồi.
Hạ nhân tới báo: "Thế tử không hay rồi, tứ hoàng tử tới rồi, nói là muốn tìm ngài tính sổ, bọn ta không tài nào cản được."
Sắc mặt Vu Kì Thiên lập tức trở nên lạnh lùng: "Đuổi hắn đi"
"Vâng!" Hạ nhân lập tức đi làm.
Sau đó Ngọc Ý nghe thấy có người mở miệng mắng to: "Đồ quỷ sứ Vu Kì Thiên, có giỏi thì ngươi ra đây, trốn ở trong sân làm rùa rụt cổ thì tính là cái thá gì chứ, bản hoàng tử khinh thường ngươi, Vu Kì Thiên đồ khốn nhà ngươi, vậy mà sỉ nhục bản hoàng tử, nếu ngươi không ra đây, bản hoàng tử mắng tới sáng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro