Chương 16
2024-08-23 02:43:25
Sau đó, Trạch Dương gửi thư đến
Đại Ngụy muốn kết giao cùng phát triển. Hoàng đế cũng đồng ý và đưa ra
yêu cầu liên hôn. Trạch Dương không do dự mà muốn đưa Thiên Hương công
chúa gả cho Tiêu vương. Tin tức này cũng truyền đến tai của Tiêu vương, y liền phấn khởi không thôi. Vì y đã nghe tin Nguyên Vân được phong làm
Thiên Hương công chúa. Sáng hôm sau trên buổi chầu triều sớm, Cố Thịnh
trước mặt bá quan hỏi hắn về chuyện liên hôn, Tiêu Cảnh Nghi không chút
do dự mà đồng ý ngay khiến ai cũng bất ngờ.
- Phó Trù: Đồng ý nhanh như vậy, xem ra vị Thiên Hương công chúa này chính là tiểu cô nương huynh đưa về làm khách nhỉ?
- Cố Thịnh: Còn có chuyện này sao?
- Cố Tử Huyền: Xem ra không có chuyện gì là giấu được Phó đại nhân
- Tiêu Cảnh Nghi: Đó gọi là lắm mồm
- Phó Trù: Huynh....
Sau khi buổi chầu triều kết thúc, Tiêi Cảnh Nghi rời khỏi hoàng cung, hắn vừa đi vừa cười, tâm trạng rất thoải mái. Cũng chính điều này khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên không thôi. Bởi trong ấn tượng của họ, hắn ở bên ngoài là người phóng khoáng, nhưng khi đã bước vào hoàng cung thì liền biến thành một người khác. Quyết đoán, chưa từng để lộ bất cứ cảm xúc gì, càng không tự cười một mình như thế.
Sau khi hắn trở về phủ, Tiêu Cẩn Y cứ bám lấy hắn không buông. Cô liên tục hỏi xem Nguyên Vân đã đi đâu. Có lẽ từ lâu Tiêu Cẩn Y đã xem Nguyên Vân như người thân ruột thịt của mình. Không thể chịu được nữa, hắn cũng tiết lộ một chút thông tin để muội muội không tiếp tục làm phiền mình nữa.
- Tiêu Cảnh Nghi: Cô ấy sẽ sớm quay lại thôi, đừng lo. Lần này quay lại cô ấy sẽ không đi nữa, cô ấy đến với một thân phận mới.
- Tiêu Cẩn Y: Có thật là tỷ ấy sẽ ở lại đây luôn không?
- Tiêu Cảnh Nghi: Thật, bây giờ muội đi được chưa?
Nghe lời khẳng định chắc nịch của hắn, Tiêu Cẩn Y cũng vui vẻ rời đi. Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm vì đuổi được cái đuôi phiền toái đi.
Ở phía Đại Tống, Nguyên Vân cũng cả ngày vui vẻ không thôi. Cô ở trong điện không ngừng nghĩ về hắn, nghĩ đến ngày họ được ở bên nhau, nắm tay nhau đến trọn đời. Quả thật, thời gian họ quen biết chưa lâu, nhưng không biết từ khi nào mà cô đã thật sự buông bỏ cảnh giác với hắn. Thậm chí cô còn muốn được gần gũi với Tiêu Cảnh Nghi hơn một chút. Muốn ở bên hắn một bước cũng không rời.
Khoảng thời gian này trôi qua cũng thật nhanh, thoáng chốc đã đến ngày cô phải lên đường đến nơi Đại Ngụy. Cô mang theo một ít y phục, trang sức và một chút thức ăn rồi lên đường. Trạch Dương cũng chuẩn bị một đội quân tinh nhuệ đi theo hộ tống và đảm bảo an toàn cho cô. Hắn cũng đặc biệt sắp xếp một thị vệ thân cận và một nha hoàn đáng tin ở bên cạnh chăm sóc cô.
Về phía của Tiêu Cảnh Nghi, hắn cũng đang chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ thật hoành tráng và chỉnh chu nhất có thể. Hắn muốn cho tất cả mọi người biết cô là người hắn yêu thương. Muốn để cô trở thành người hạnh phúc nhất trong cả thiên hạ này.
Sau mấy ngày đường vất vả, cô cùng đoàn người đã đến Đại Ngụy. Sau khi vào cung diện kiến xong, trời cũng đã chập tối, cô được sắp xếp ở lại trong một biệt viện lớn và trang trọng. Đợi đến ngày hôm sau, ngày tốt, giờ lành, Tiêu Cảnh Nghi sẽ đích thân đến rước dâu. Để cô chính thức trở thành Tiêu vương phi, trước sự ngưỡng mộ của biết bao nhiêu nữ tử trong cả kinh thành.
- Phó Trù: Đồng ý nhanh như vậy, xem ra vị Thiên Hương công chúa này chính là tiểu cô nương huynh đưa về làm khách nhỉ?
- Cố Thịnh: Còn có chuyện này sao?
- Cố Tử Huyền: Xem ra không có chuyện gì là giấu được Phó đại nhân
- Tiêu Cảnh Nghi: Đó gọi là lắm mồm
- Phó Trù: Huynh....
Sau khi buổi chầu triều kết thúc, Tiêi Cảnh Nghi rời khỏi hoàng cung, hắn vừa đi vừa cười, tâm trạng rất thoải mái. Cũng chính điều này khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên không thôi. Bởi trong ấn tượng của họ, hắn ở bên ngoài là người phóng khoáng, nhưng khi đã bước vào hoàng cung thì liền biến thành một người khác. Quyết đoán, chưa từng để lộ bất cứ cảm xúc gì, càng không tự cười một mình như thế.
Sau khi hắn trở về phủ, Tiêu Cẩn Y cứ bám lấy hắn không buông. Cô liên tục hỏi xem Nguyên Vân đã đi đâu. Có lẽ từ lâu Tiêu Cẩn Y đã xem Nguyên Vân như người thân ruột thịt của mình. Không thể chịu được nữa, hắn cũng tiết lộ một chút thông tin để muội muội không tiếp tục làm phiền mình nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiêu Cảnh Nghi: Cô ấy sẽ sớm quay lại thôi, đừng lo. Lần này quay lại cô ấy sẽ không đi nữa, cô ấy đến với một thân phận mới.
- Tiêu Cẩn Y: Có thật là tỷ ấy sẽ ở lại đây luôn không?
- Tiêu Cảnh Nghi: Thật, bây giờ muội đi được chưa?
Nghe lời khẳng định chắc nịch của hắn, Tiêu Cẩn Y cũng vui vẻ rời đi. Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm vì đuổi được cái đuôi phiền toái đi.
Ở phía Đại Tống, Nguyên Vân cũng cả ngày vui vẻ không thôi. Cô ở trong điện không ngừng nghĩ về hắn, nghĩ đến ngày họ được ở bên nhau, nắm tay nhau đến trọn đời. Quả thật, thời gian họ quen biết chưa lâu, nhưng không biết từ khi nào mà cô đã thật sự buông bỏ cảnh giác với hắn. Thậm chí cô còn muốn được gần gũi với Tiêu Cảnh Nghi hơn một chút. Muốn ở bên hắn một bước cũng không rời.
Khoảng thời gian này trôi qua cũng thật nhanh, thoáng chốc đã đến ngày cô phải lên đường đến nơi Đại Ngụy. Cô mang theo một ít y phục, trang sức và một chút thức ăn rồi lên đường. Trạch Dương cũng chuẩn bị một đội quân tinh nhuệ đi theo hộ tống và đảm bảo an toàn cho cô. Hắn cũng đặc biệt sắp xếp một thị vệ thân cận và một nha hoàn đáng tin ở bên cạnh chăm sóc cô.
Về phía của Tiêu Cảnh Nghi, hắn cũng đang chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ thật hoành tráng và chỉnh chu nhất có thể. Hắn muốn cho tất cả mọi người biết cô là người hắn yêu thương. Muốn để cô trở thành người hạnh phúc nhất trong cả thiên hạ này.
Sau mấy ngày đường vất vả, cô cùng đoàn người đã đến Đại Ngụy. Sau khi vào cung diện kiến xong, trời cũng đã chập tối, cô được sắp xếp ở lại trong một biệt viện lớn và trang trọng. Đợi đến ngày hôm sau, ngày tốt, giờ lành, Tiêu Cảnh Nghi sẽ đích thân đến rước dâu. Để cô chính thức trở thành Tiêu vương phi, trước sự ngưỡng mộ của biết bao nhiêu nữ tử trong cả kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro