Chương 21
2024-08-23 02:43:25
Sau khi buổi chầu triều sáng kết thúc, mọi người ra về vẫn bàn tàn xôn xao. Khiến cho Tần Khuyết vừa tức giận vừa thẹn đến không biết phải giấu mặt đi đâu cho hết. Đám người Nguyên Vân thì thoả mãn mà rời đi, họ vẫn tươi cười vừa đi vừa trò chuyện cùng nhau.
- Cố Tử Huyền: Cũng lâu rồi không cùng nhau uống rượu, không bằng hôm nay cùng đến phủ ta chơi đi, xem như chúc mừng phu thê hai người
- Phó Trù: Được
Khi hai người Cố Tử Huyền và Phó Trù vui vẻ nhìn nhau rồi lại nhìn sang phía đôi phu thê Tiêu Cảnh Nghi, nụ cười của họ chợt tắt, thay vào đó là một ánh mắt cảm thấy mệt mỏi trước tình cảm của họ, lại có chút ghen tị và hoan hỉ vì họ hạnh phúc
- Tiêu Cảnh Nghi: Ý của nàng thấy thế nào?
- Nguyên Vân: Cũng được
Tất cả mọi người đều đã đồng ý, họ cùng nhau đến phủ đệ của nhị điện hạ Cổ Tử Huyền chơi. Cố Tử Huyền cho người chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn cùng với rượu hoa lê thơm ngát. Họ cùng nhập tiệc, ăn uống trò chuyện và nâng chén rượu vô cùng vui vẻ.
Trái ngược với sự vui vẻ của họ, Tân Khuyết và con gái Tần Duyệt của hắn mất hết mặt mũi thì càng thêm tức giận và mang hận Nguyên Vân đến cùng cực. Họ mang sự tức giận trút hết lên những đồ vật voi tri vô giác xung quanh. Hai cha con tâm cơ họ cùng nhau nghĩ đủ mọi cách, lên kế hoạch hãm hại thậm chí là muốn giết chết Nguyên Vân. Chỉ vì Tần Khuyết muốn có được Tiêu Cảnh Nghi chống lưng giúp hắn giữ vững cơ đồ và tham vọng. Còn Tần Duyệt một lòng muốn gả cho Tiêu Cảnh Nghi, vì tiền tài, địa vị, danh vọng, quyền lực và vì có lẽ cô ta cũng đôi chút phải lòng y.
Nhưng đối diện với một sự thật phũ phàng là Tiêu Cảnh Nghi thà rằng lấy một người từng là phi tần của người khác cũng không chịu nhìn cô ta lấy một cái càng khiến cô ta thêm uất ức, khó chịu và không tài nào chấp nhận nổi. Chính sự phũ phàng của Tiêu Cảnh Nghi đã đưa cô ta lạc lối, dẫn đến việc cô ta trở nên tâm cơ, không màng hậu quả mà muốn hãm hại thê tử hắn yêu thương.
Phía bên này, Tiêu Cảnh Nghi, Nguyên Vân, Cố Tử Huyền và Phó Trù vẫn đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Giống như những cố nhân xa cách đã lâu hôm nay mới có cơ hội gặp lại. Họ cung nhau dùng rượu để bày tỏ cho niềm vui của bản thân với những người còn lại. Tiêu Cảnh Nghi cũng hết mực quan tâm đến Nguyên Vân dù vẫn đang trò chuyện cùng hai người bằng hữu thân thiết.
- Tiêu Cảnh Nghi: Nàng vẫn ổn chứ? Hay là đừng uống nữa, uống nhiều không tốt đậu
- Nguyên Vân: Thiếp không sao, đừng làm mọi người mất hứng, nếu thiếp không khoẻ nhất định sẽ nói
- Tiêu Cảnh Nghi: Được
- Cố Tử Huyền: Phó Trù, huynh xem đi, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, có thê tử rồi thì không cần huynh đệ nữa, đến Tiêu vương cao ngạo của chúng ta cũng không ngoại lệ
- Phó Trù: Đúng là vậy, chưa bao giờ ta cảm thấy ganh tị với Tiêu Cảnh Nghi huynh như lúc này
- Cố Tử Huyền: Vậy huynh học theo đi, cũng đi cưới thê tử đi
Đứng trước sự trêu chọc của hai người họ, phu thê nhà Nguyên Vân không nói gì chỉ nhìn nhau rồi cười đầy mĩ mãn
- Phó Trù: Được, ngày mai ta sẽ thành hôn
- Tiêu Cảnh Nghi: Phó Trù, huynh say rồi, làm gì có ai thèm gả cho huynh- Phó Trù: Ấy, Phó Trù ta tiêu soái thế này làm gì có cô nương nào không
thích?
- Nguyên Vân: Thế tại sao bao nhiêu năm qua huynh vẫn không có thê tử vậy?
- Phó Trù: Bọn họ trêu ta đã đành, đến cô cũng bắt nạt ta
Bọn họ cứ thế cùng nhau nói chuyện phiếm rồi lại nhìn nhau cười.
- Cố Tử Huyền: Cũng lâu rồi không cùng nhau uống rượu, không bằng hôm nay cùng đến phủ ta chơi đi, xem như chúc mừng phu thê hai người
- Phó Trù: Được
Khi hai người Cố Tử Huyền và Phó Trù vui vẻ nhìn nhau rồi lại nhìn sang phía đôi phu thê Tiêu Cảnh Nghi, nụ cười của họ chợt tắt, thay vào đó là một ánh mắt cảm thấy mệt mỏi trước tình cảm của họ, lại có chút ghen tị và hoan hỉ vì họ hạnh phúc
- Tiêu Cảnh Nghi: Ý của nàng thấy thế nào?
- Nguyên Vân: Cũng được
Tất cả mọi người đều đã đồng ý, họ cùng nhau đến phủ đệ của nhị điện hạ Cổ Tử Huyền chơi. Cố Tử Huyền cho người chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn cùng với rượu hoa lê thơm ngát. Họ cùng nhập tiệc, ăn uống trò chuyện và nâng chén rượu vô cùng vui vẻ.
Trái ngược với sự vui vẻ của họ, Tân Khuyết và con gái Tần Duyệt của hắn mất hết mặt mũi thì càng thêm tức giận và mang hận Nguyên Vân đến cùng cực. Họ mang sự tức giận trút hết lên những đồ vật voi tri vô giác xung quanh. Hai cha con tâm cơ họ cùng nhau nghĩ đủ mọi cách, lên kế hoạch hãm hại thậm chí là muốn giết chết Nguyên Vân. Chỉ vì Tần Khuyết muốn có được Tiêu Cảnh Nghi chống lưng giúp hắn giữ vững cơ đồ và tham vọng. Còn Tần Duyệt một lòng muốn gả cho Tiêu Cảnh Nghi, vì tiền tài, địa vị, danh vọng, quyền lực và vì có lẽ cô ta cũng đôi chút phải lòng y.
Nhưng đối diện với một sự thật phũ phàng là Tiêu Cảnh Nghi thà rằng lấy một người từng là phi tần của người khác cũng không chịu nhìn cô ta lấy một cái càng khiến cô ta thêm uất ức, khó chịu và không tài nào chấp nhận nổi. Chính sự phũ phàng của Tiêu Cảnh Nghi đã đưa cô ta lạc lối, dẫn đến việc cô ta trở nên tâm cơ, không màng hậu quả mà muốn hãm hại thê tử hắn yêu thương.
Phía bên này, Tiêu Cảnh Nghi, Nguyên Vân, Cố Tử Huyền và Phó Trù vẫn đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Giống như những cố nhân xa cách đã lâu hôm nay mới có cơ hội gặp lại. Họ cung nhau dùng rượu để bày tỏ cho niềm vui của bản thân với những người còn lại. Tiêu Cảnh Nghi cũng hết mực quan tâm đến Nguyên Vân dù vẫn đang trò chuyện cùng hai người bằng hữu thân thiết.
- Tiêu Cảnh Nghi: Nàng vẫn ổn chứ? Hay là đừng uống nữa, uống nhiều không tốt đậu
- Nguyên Vân: Thiếp không sao, đừng làm mọi người mất hứng, nếu thiếp không khoẻ nhất định sẽ nói
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiêu Cảnh Nghi: Được
- Cố Tử Huyền: Phó Trù, huynh xem đi, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, có thê tử rồi thì không cần huynh đệ nữa, đến Tiêu vương cao ngạo của chúng ta cũng không ngoại lệ
- Phó Trù: Đúng là vậy, chưa bao giờ ta cảm thấy ganh tị với Tiêu Cảnh Nghi huynh như lúc này
- Cố Tử Huyền: Vậy huynh học theo đi, cũng đi cưới thê tử đi
Đứng trước sự trêu chọc của hai người họ, phu thê nhà Nguyên Vân không nói gì chỉ nhìn nhau rồi cười đầy mĩ mãn
- Phó Trù: Được, ngày mai ta sẽ thành hôn
- Tiêu Cảnh Nghi: Phó Trù, huynh say rồi, làm gì có ai thèm gả cho huynh- Phó Trù: Ấy, Phó Trù ta tiêu soái thế này làm gì có cô nương nào không
thích?
- Nguyên Vân: Thế tại sao bao nhiêu năm qua huynh vẫn không có thê tử vậy?
- Phó Trù: Bọn họ trêu ta đã đành, đến cô cũng bắt nạt ta
Bọn họ cứ thế cùng nhau nói chuyện phiếm rồi lại nhìn nhau cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro