Chương 33
2024-08-23 02:43:25
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao chiếu tia nắng ấm xuyên qua tán cây rọi vào trong một góc của vương phủ.
Tiêu Cảnh Nghi đã lên triều từ sớm, Nguyên Vân dậy thì ra ngoài đi dạo. Tôn Linh tức giận, hùng hổ đi tìm
Nguyên Vân muốn tính sổ với cô. Khi vừa đi đến trước mặt cô, Tôn Linh đã thẳng tay chỉ vào cô mà hét
Tôn Linh: Là cô.... Là cô dụ dỗ vương gia ở lại với cô, cho nên đêm tân hôn ta mới phải một mình.Nguyên Vân: Chẳng cần phải dụ dỗ, là vương gia không muốn đến thôi. Hơn nữa cô cảm thấy chuyện này chưa đủ mất mặt sao? Mới sáng ra đã hét ẩm ĩ, hạ nhân trong phủ đều nghe cả rồi, còn có vài vị đại nhân hôm qua uống say ở lại trong phủ nữa.Nguyên Vân vừa dứt lời, cả cô và ả nhìn sang đã thấy mấy vị đại nhân đang đứng thành một hàng ở đó tự lúc nào.
Cô ta vừa giận vừa mất mặt liền bỏ đi luôn. Nguyên Vần nở một nụ cười đi đến trước mặt họ.
Nguyên Vân: Nếu các vị đại nhân đã dậy rồi thì mời các vị ở lại dùng bữa rồi hãy về. Dù sau sáng nay cũng không kịp buổi chầu triều nữa.Từ đại nhân: Cả ngày hôm qua bọn ta đã làm phiền vương gia và và phi rồi. Hôm nay không dám tiếp tục quấy rầy nữaNguyên Vân: Các vị ghé phủ chơi, ta và vương gia cầu còn không được sao lại là quẩy rấy?Từ đại nhân: Vương phi nặng lời rồi, trong phủ còn nhiều nên bọn ta không dám chậm trễNguyên Vân: Nếu các vị đã nói vậy ta cũng không giữ lại nữa, ta tiễn các vị
Nguyên Vân đi theo tiển mấy vị đại nhân đó ra đến cửa phủ thì dừng lại, họ cũng liền rời đi. Chỉ có Cố Tử Huyền và Phó Trù vẫn ở lại không chịu đi.
Nguyên Vân: Hai người không về à?Cố Tử Huyền: Cô đuổi bọn ta sao?Nguyên Vần: Không dámNguyên Vân đang định đi vào trong thì có tiếng của thái tử Cố Tử Hàn truyền đến.
- Cố Tử Hàn: Tiêu vương phi xin dừng bước
Cả ba người cùng nhau quay người lại hành lễ với thái tử.
Tham kiến thái tửCố Tử Hàn: Miễn lễNguyên Vân: Mời thái tử điện hạ vào trong nói chuyệnSau đó, Nguyên Vân cùng với Phó Trù, nhị điện hạ và thái tử đi vào trong, họ đến đại đại sảnh ngồi xuống trò chuyện.
Nguyên Vân: Không biết hôm nay thái tử đại giá quang lâm là có việc gì?Cố Tử Hàn: Ta đến tặng quà tân hôn cho trắc phiNguyên Vân: Vậy Nguyên Vân thay mặt trắc phi đa tạ điện hạCố Tử Hàn: Không có gìNguyên Vân: Người đâu, nhận lấy rồi mang đến phòng trắc phiHạ nhân: VângĐúng lúc này, Tiêu Cảnh Nghi cũng vừa về tới phủ. Nghe nói có thái tử đến thăm y liền vội vàng đến đại sảnh xem sao.
Tiêu Cảnh Nghi: Thần tham kiến thái tử điện hạCố Tử Huyền: Tiêu vương không cần đa lễSau đó, Tiêu Cảnh Nghi liền đi đến ngồi cạnh Nguyên Vân. Lúc này Cố Tử Huyền liền cất lời
Cố Tử Huyền: Xem ra hôm nay hoàng huynh cũng rảnh rốiCố Tử Hàn: Không rảnh bằng đệ, ở lại đây hôm qua tới giờ vẫn chưa chịu về.Cố Tử Huyền: Quà cũng tặng rồi sao huynh không về?Phó Trù: Huynh bớt nói vài cầu điCố Tử Huyền: Dựa vào cái gì mà ta không được nói?Phó Trù đang định nói gì đó thì bỗng hắn nhìn lên đã thấy Tiêu Cảnh Nghi tay cầm một chiếc bánh ngọt trong đĩa đút cho Nguyên Vân ăn. Thấy phu thê họ ân ái như vậy, Phó Trù liền lay nhẹ Cố Tử Huyền, thái tử thấy vậy cũng nhìn lên xem. Được một lúc thì cả hai phu thê đột nhiên thấy im lặng bất thường. Hai người nhìn lại đã thấy họ nhìn chăm chăm vào mình. Ba người họ cũng không nói gì, nhẹ nhàng đứng lên rời khỏi Tiêu vương phủ, đến một câu tạm biệt cũng không có.
Tiêu Cảnh Nghi đã lên triều từ sớm, Nguyên Vân dậy thì ra ngoài đi dạo. Tôn Linh tức giận, hùng hổ đi tìm
Nguyên Vân muốn tính sổ với cô. Khi vừa đi đến trước mặt cô, Tôn Linh đã thẳng tay chỉ vào cô mà hét
Tôn Linh: Là cô.... Là cô dụ dỗ vương gia ở lại với cô, cho nên đêm tân hôn ta mới phải một mình.Nguyên Vân: Chẳng cần phải dụ dỗ, là vương gia không muốn đến thôi. Hơn nữa cô cảm thấy chuyện này chưa đủ mất mặt sao? Mới sáng ra đã hét ẩm ĩ, hạ nhân trong phủ đều nghe cả rồi, còn có vài vị đại nhân hôm qua uống say ở lại trong phủ nữa.Nguyên Vân vừa dứt lời, cả cô và ả nhìn sang đã thấy mấy vị đại nhân đang đứng thành một hàng ở đó tự lúc nào.
Cô ta vừa giận vừa mất mặt liền bỏ đi luôn. Nguyên Vần nở một nụ cười đi đến trước mặt họ.
Nguyên Vân: Nếu các vị đại nhân đã dậy rồi thì mời các vị ở lại dùng bữa rồi hãy về. Dù sau sáng nay cũng không kịp buổi chầu triều nữa.Từ đại nhân: Cả ngày hôm qua bọn ta đã làm phiền vương gia và và phi rồi. Hôm nay không dám tiếp tục quấy rầy nữaNguyên Vân: Các vị ghé phủ chơi, ta và vương gia cầu còn không được sao lại là quẩy rấy?Từ đại nhân: Vương phi nặng lời rồi, trong phủ còn nhiều nên bọn ta không dám chậm trễNguyên Vân: Nếu các vị đã nói vậy ta cũng không giữ lại nữa, ta tiễn các vị
Nguyên Vân đi theo tiển mấy vị đại nhân đó ra đến cửa phủ thì dừng lại, họ cũng liền rời đi. Chỉ có Cố Tử Huyền và Phó Trù vẫn ở lại không chịu đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Vân: Hai người không về à?Cố Tử Huyền: Cô đuổi bọn ta sao?Nguyên Vần: Không dámNguyên Vân đang định đi vào trong thì có tiếng của thái tử Cố Tử Hàn truyền đến.
- Cố Tử Hàn: Tiêu vương phi xin dừng bước
Cả ba người cùng nhau quay người lại hành lễ với thái tử.
Tham kiến thái tửCố Tử Hàn: Miễn lễNguyên Vân: Mời thái tử điện hạ vào trong nói chuyệnSau đó, Nguyên Vân cùng với Phó Trù, nhị điện hạ và thái tử đi vào trong, họ đến đại đại sảnh ngồi xuống trò chuyện.
Nguyên Vân: Không biết hôm nay thái tử đại giá quang lâm là có việc gì?Cố Tử Hàn: Ta đến tặng quà tân hôn cho trắc phiNguyên Vân: Vậy Nguyên Vân thay mặt trắc phi đa tạ điện hạCố Tử Hàn: Không có gìNguyên Vân: Người đâu, nhận lấy rồi mang đến phòng trắc phiHạ nhân: VângĐúng lúc này, Tiêu Cảnh Nghi cũng vừa về tới phủ. Nghe nói có thái tử đến thăm y liền vội vàng đến đại sảnh xem sao.
Tiêu Cảnh Nghi: Thần tham kiến thái tử điện hạCố Tử Huyền: Tiêu vương không cần đa lễSau đó, Tiêu Cảnh Nghi liền đi đến ngồi cạnh Nguyên Vân. Lúc này Cố Tử Huyền liền cất lời
Cố Tử Huyền: Xem ra hôm nay hoàng huynh cũng rảnh rốiCố Tử Hàn: Không rảnh bằng đệ, ở lại đây hôm qua tới giờ vẫn chưa chịu về.Cố Tử Huyền: Quà cũng tặng rồi sao huynh không về?Phó Trù: Huynh bớt nói vài cầu điCố Tử Huyền: Dựa vào cái gì mà ta không được nói?Phó Trù đang định nói gì đó thì bỗng hắn nhìn lên đã thấy Tiêu Cảnh Nghi tay cầm một chiếc bánh ngọt trong đĩa đút cho Nguyên Vân ăn. Thấy phu thê họ ân ái như vậy, Phó Trù liền lay nhẹ Cố Tử Huyền, thái tử thấy vậy cũng nhìn lên xem. Được một lúc thì cả hai phu thê đột nhiên thấy im lặng bất thường. Hai người nhìn lại đã thấy họ nhìn chăm chăm vào mình. Ba người họ cũng không nói gì, nhẹ nhàng đứng lên rời khỏi Tiêu vương phủ, đến một câu tạm biệt cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro