Hồ Lạc Quân tỉn...
Vệ Long
2024-10-28 08:24:16
Quay về Nam Thiên Học Phủ, Minh Đạo Tiền xem tất cả viên ai về chốn ấy liền yên tâm
Tại đây lão nghĩ nghĩ liền mở ra không gian bước đến Nam Thiên Đảo Hải, tại thấy Hồ Lạc Quân ngồi câu mực trong đêm liền nói: "Hồ gia, sự việc ngươi muốn làm, Nam Thiên Học Phủ chúng ta không thể hỗ trợ được!"
Hồ Lạc Quân nhìn đến biển cả, gác câu xuống rồi chậm rãi hỏi: "Là chuyện cứu nạn người dân để xây dựng Thập Phương Thành hay sao?"
"Đúng vậy!" Minh Đạo Tiền gật đầu
Hồ Lạc Quân đứng lên chắp tay sau lưng khẽ hừ nói: "Hừ, vì sao?"
Minh Đạo Tiền nghiêm túc nói: "Ta đã thử nghiệm việc này, Nam Thiên Học Phủ chúng ta học viên không phù hợp tại nhân gian hoạt động, hoặc đúng hơn là nhân gian không thể chứa chúng ta, nếu còn đến biên cương giải cứu thường nhân, đạo trời sẽ không để yên!"
Hồ Lạc Quân thoáng nhíu mày: "Lão Tiền, chẳng phải việc này ngươi nhấc tay liền có thể giải quyết, làm sao lúc này lại gặp trở ngại, rốt cuộc là chuyện gì?"
Minh Đạo Tiền đưa ra một quả cầu không gian nói: "Đây là tám vạn người mà Nam Thiên Học Phủ chúng ta cứu được, Hồ gia, giao cho ngươi!"
Hồ Lạc Quân tiếp nhận, sau đó nhìn Minh Đạo Tiền thờ thần phá không rời đi
Hồ Lạc Quân cầm quả cầu không gian, nhìn đến và mang theo nghi hoặc, sau đó liền chạy đến tìm Vương Tôn:
"Hiền tế, ta có việc cần thỉnh giáo!"
Vương Tôn tại bất động, nhưng vẫn có thể phát ra âm thanh: "Hồ gia, ngươi cảnh giới không đủ khó mà lý giải được lão Tiền ý tứ, nhưng có thể nói, phàm nhân cùng chúng ta cách biệt!"
"Cách biệt? Người người với nhau, có cái gì cách biệt?" Hồ Lạc Quân nhíu mày
Huyết Thủ lúc này bay đến chắp tay cung kính: "Sư tôn cho gọi!"
Vương Tôn phát ra âm thanh: "Mang theo Hồ gia đến nhân gian trải nghiệm, ngươi cũng có thể tại đó học tập!"
"Rõ!" Huyết Thủ nghe vậy, lập tức nắm áo Hồ Lạc Quân liền biến mất
Bầu trời tờ mờ sáng
Lăng Thiên Đế Quốc, Tây biên cương, nơi Tây Xuyên Trấn
Huyết Thủ chính là mở ra không gian đưa đến Hồ Lạc Quân, cùng lão một chỗ như vô hình đi trên đường phố, đúng hơn là không còn người sống để thấy bọn họ
Tây Xuyên Trấn khắp nơi đồ nát, khói lửa còn cháy lắp bắp, người chết khắp nơi, là một thành trì không người chiêm hữu, kềnh kềnh phanh thây như tiệc, mùi tanh hồi phát tán khắp nơi
Hồ Lạc Quân nhíu mày nói: "Chết nhiều người như thế?"
Huyết Thủ khẽ gật đầu: "Đây chỉ là ít, Lăng Thiên Đế Quốc lãnh thổ bao la, đêm qua Minh Đạo Tiền đến đây dẫn theo Nam Thiên Học Phủ trăm vạn người điều bất lực giải cứu, lão nói xem, nếu là lão trong vị trí của học viên trong trăm vạn người, vậy thì sẽ thế nào, là cố gắng để cứu sống từng người hay sao?"
Hồ Lạc Quân nhíu mày: "Tại sao ta phải ở vị trí của học viên, nếu ta là lão Tiền, vung tay chẳng phải bình định, khẽ hô một tiếng, kẻ nào dám giết người"
Huyết Thủ nắm giữ yết hầu của Hồ Lạc Quân: "Hồ gia, trả lời câu hỏi của ta!"
Hồ Lạc Quân run rẩy, sau đó nuốt nước bọt nói: "Nếu ta là học viên, ta sẽ... Ta sẽ liều mạng cứu người, cứu được người nào hay người đó!"
Huyết Thủ hài lòng buông ra Hồ Lạc Quân: "Vậy ta hỏi Hồ gia, vậy ngươi muốn Nam Thiên Học Phủ giúp ngươi cứu bao nhiêu người?"
Hồ Lạc Quân nghĩ nghĩ rồi nói: "ít nhất cũng ngàn vạn người, ta chính là muốn Thập Phương Thành trở nên đông đúc!"
Huyết Thủ nghe vậy liền gật đầu: "Nhưng đêm qua toàn bộ trăm vạn người Nam Thiên Học Phủ liều mạng trong khói lửa, chỉ có thể cứu sống được tám vạn người như Hồ gia yêu cầu, là những người kề cận cái chết, những người cầu sinh trong tử, nhưng thực chất người họ cứu được lên đến hàng trăm ngàn vạn người, gấp trăm lần con số mà Hồ gia yêu cầu, vậy Hồ gia nói xem, đêm qua họ đã điên cuồng cứu người như thế nào?"
Hồ Lạc Quân kinh ngạc: "Cái gì, trăm vạn học viên cứu sống trăm ngàn vạn người dân, đây, là một người có thể cứu ngàn người hay sao?"
Huyết Thủ gật đầu: "Đúng vậy, một người cứu lấy ngàn người, nhưng cuối cùng thì sao, tại Lăng Thiên Đế Quốc số lượng người chết lên đến mười tỷ chỉ trong một đêm, Hồ gia, nếu ngươi không ở trong hoàn cảnh đó sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu được lão Tiền cảm giác, không thể hiếu được những học viên đó cảm giác, không thể nào thấu hiểu được nhân sinh!"
"Ta?" Hồ Lạc Quân thoáng chấn động
Huyết Thủ lại nói: "Hồ gia, thật chất cứu người không phải là xấu, chỉ là thiên địa tự có an bài, nếu ngươi thúc ép học viên Nam Thiên Học Phủ hướng đến nhân gian cứu người bất hạnh, vậy thì họ cứu bao lâu mới đủ ngàn vạn người để đạt yêu cầu của ngươi, trong mười tỷ người chết chọn ra tám vạn người may mắn sao, vậy mười tỷ kia thế nào, có phải là quá bất công với họ, bắt học viên nhìn thấy sự nổ lực của họ sụp đổ hay sao, bắt họ sống trong sự khủng hoảng hay sao, hay bắt họ đừng suy nghĩ, ngươi không hiểu cảm giác của họ thế nào đâu Hồ gia!"
Hồ Lạc Quân thoáng ngột ngạc: "Vậy thì lão Tiền, vì sao lão không cứu người, lão ở đó làm gì?"
Huyết Thủ vỗ vai Hồ Lạc Quân: "Hồ gia, lão Tiền hắn cũng không phải đại năng, tại lão vung tay có thể cứu mười tỷ người thì thế nào, ở phía Đông Hải, ở Tây Vực, Nam Vực, Bắc Hoang, hay toàn bộ Huyền Linh Giới này, số lượng người là bao nhiêu, cứu mười tỷ thì sao, vẫn sẽ có hàng vạn vạn tỷ người đang chết đi, và dù cho lão Tiền là đại năng đi chăng nữa, lão có thể mỗi ngày, mỗi giây, mỗi khắc đứng ra bảo vệ tất cả mọi người hay không, vậy chẳng phải Hồ gia vô tình đẩy lão Tiền đi ngược đạo trời, đẩy cuộc đời của lão Tiền vào bể khổ, mỗi ngày điều sống trong lo sợ!"
Hồ Lạc Quân rùng mình lùi lại mấy bước, tại dẫm lên vũng máu mà có chút sợ hãi nhìn xuống: "Thì ra là thế, người người điều giống nhau, tại ta có cuộc sống của ta, họ có cuộc sống của họ, nếu ta mãi vì họ mà sống, ta nào còn phải là ta, ta vì phầm nhân mà lo nghĩ, ta so với phầm nhần có khác gì nhau, nên nói, không phải tiên và nhân cách biệt, mà là mỗi người mỗi cảnh, cơm ai nấy ăn, việc ai nấy làm, cuộc sống của mình thì tự mình nắm, không trách thiên địa, đây là tự nhiên mà có, rõ, đã rõ!"
"Hồ gia, vậy thì chúng ta đi thôi, tám vạn người lão Tiền cứu được, cũng không phải là vô nghĩa, mong ngươi thật tốt đối xử rộng lượng với họ!" Huyết Thủ khẽ nói
Hồ Lạc Quân khoé mắt hơi đỏ, mừng rỡ nhìn quả cầu trên tay: "Tốt, tốt, đủ, đã đủ, tám vạn người, ta nhất định sẽ dụng tâm mà đối xử như thân nhân, dù sao họ cũng dạy ta cách làm người, giúp ta tỉnh thức thanh tâm, có thể nói là phụ mẫu tái sinh của Hồ Lạc Quân này!"
Huyết Thủ khẽ mỉm cười vung tay liền kéo Hồ Lạc Quân về Tam Thiên Đảo Hải, chuyến đi này tuy rằng ngắn ngủi, nhưng hắn cũng học được không ít, nếu tại không đến đây, không nói vài câu, có lẽ hắn cũng không hiểu tư tưởng và đạo lý xâu xa này
Tại đây lão nghĩ nghĩ liền mở ra không gian bước đến Nam Thiên Đảo Hải, tại thấy Hồ Lạc Quân ngồi câu mực trong đêm liền nói: "Hồ gia, sự việc ngươi muốn làm, Nam Thiên Học Phủ chúng ta không thể hỗ trợ được!"
Hồ Lạc Quân nhìn đến biển cả, gác câu xuống rồi chậm rãi hỏi: "Là chuyện cứu nạn người dân để xây dựng Thập Phương Thành hay sao?"
"Đúng vậy!" Minh Đạo Tiền gật đầu
Hồ Lạc Quân đứng lên chắp tay sau lưng khẽ hừ nói: "Hừ, vì sao?"
Minh Đạo Tiền nghiêm túc nói: "Ta đã thử nghiệm việc này, Nam Thiên Học Phủ chúng ta học viên không phù hợp tại nhân gian hoạt động, hoặc đúng hơn là nhân gian không thể chứa chúng ta, nếu còn đến biên cương giải cứu thường nhân, đạo trời sẽ không để yên!"
Hồ Lạc Quân thoáng nhíu mày: "Lão Tiền, chẳng phải việc này ngươi nhấc tay liền có thể giải quyết, làm sao lúc này lại gặp trở ngại, rốt cuộc là chuyện gì?"
Minh Đạo Tiền đưa ra một quả cầu không gian nói: "Đây là tám vạn người mà Nam Thiên Học Phủ chúng ta cứu được, Hồ gia, giao cho ngươi!"
Hồ Lạc Quân tiếp nhận, sau đó nhìn Minh Đạo Tiền thờ thần phá không rời đi
Hồ Lạc Quân cầm quả cầu không gian, nhìn đến và mang theo nghi hoặc, sau đó liền chạy đến tìm Vương Tôn:
"Hiền tế, ta có việc cần thỉnh giáo!"
Vương Tôn tại bất động, nhưng vẫn có thể phát ra âm thanh: "Hồ gia, ngươi cảnh giới không đủ khó mà lý giải được lão Tiền ý tứ, nhưng có thể nói, phàm nhân cùng chúng ta cách biệt!"
"Cách biệt? Người người với nhau, có cái gì cách biệt?" Hồ Lạc Quân nhíu mày
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyết Thủ lúc này bay đến chắp tay cung kính: "Sư tôn cho gọi!"
Vương Tôn phát ra âm thanh: "Mang theo Hồ gia đến nhân gian trải nghiệm, ngươi cũng có thể tại đó học tập!"
"Rõ!" Huyết Thủ nghe vậy, lập tức nắm áo Hồ Lạc Quân liền biến mất
Bầu trời tờ mờ sáng
Lăng Thiên Đế Quốc, Tây biên cương, nơi Tây Xuyên Trấn
Huyết Thủ chính là mở ra không gian đưa đến Hồ Lạc Quân, cùng lão một chỗ như vô hình đi trên đường phố, đúng hơn là không còn người sống để thấy bọn họ
Tây Xuyên Trấn khắp nơi đồ nát, khói lửa còn cháy lắp bắp, người chết khắp nơi, là một thành trì không người chiêm hữu, kềnh kềnh phanh thây như tiệc, mùi tanh hồi phát tán khắp nơi
Hồ Lạc Quân nhíu mày nói: "Chết nhiều người như thế?"
Huyết Thủ khẽ gật đầu: "Đây chỉ là ít, Lăng Thiên Đế Quốc lãnh thổ bao la, đêm qua Minh Đạo Tiền đến đây dẫn theo Nam Thiên Học Phủ trăm vạn người điều bất lực giải cứu, lão nói xem, nếu là lão trong vị trí của học viên trong trăm vạn người, vậy thì sẽ thế nào, là cố gắng để cứu sống từng người hay sao?"
Hồ Lạc Quân nhíu mày: "Tại sao ta phải ở vị trí của học viên, nếu ta là lão Tiền, vung tay chẳng phải bình định, khẽ hô một tiếng, kẻ nào dám giết người"
Huyết Thủ nắm giữ yết hầu của Hồ Lạc Quân: "Hồ gia, trả lời câu hỏi của ta!"
Hồ Lạc Quân run rẩy, sau đó nuốt nước bọt nói: "Nếu ta là học viên, ta sẽ... Ta sẽ liều mạng cứu người, cứu được người nào hay người đó!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyết Thủ hài lòng buông ra Hồ Lạc Quân: "Vậy ta hỏi Hồ gia, vậy ngươi muốn Nam Thiên Học Phủ giúp ngươi cứu bao nhiêu người?"
Hồ Lạc Quân nghĩ nghĩ rồi nói: "ít nhất cũng ngàn vạn người, ta chính là muốn Thập Phương Thành trở nên đông đúc!"
Huyết Thủ nghe vậy liền gật đầu: "Nhưng đêm qua toàn bộ trăm vạn người Nam Thiên Học Phủ liều mạng trong khói lửa, chỉ có thể cứu sống được tám vạn người như Hồ gia yêu cầu, là những người kề cận cái chết, những người cầu sinh trong tử, nhưng thực chất người họ cứu được lên đến hàng trăm ngàn vạn người, gấp trăm lần con số mà Hồ gia yêu cầu, vậy Hồ gia nói xem, đêm qua họ đã điên cuồng cứu người như thế nào?"
Hồ Lạc Quân kinh ngạc: "Cái gì, trăm vạn học viên cứu sống trăm ngàn vạn người dân, đây, là một người có thể cứu ngàn người hay sao?"
Huyết Thủ gật đầu: "Đúng vậy, một người cứu lấy ngàn người, nhưng cuối cùng thì sao, tại Lăng Thiên Đế Quốc số lượng người chết lên đến mười tỷ chỉ trong một đêm, Hồ gia, nếu ngươi không ở trong hoàn cảnh đó sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu được lão Tiền cảm giác, không thể hiếu được những học viên đó cảm giác, không thể nào thấu hiểu được nhân sinh!"
"Ta?" Hồ Lạc Quân thoáng chấn động
Huyết Thủ lại nói: "Hồ gia, thật chất cứu người không phải là xấu, chỉ là thiên địa tự có an bài, nếu ngươi thúc ép học viên Nam Thiên Học Phủ hướng đến nhân gian cứu người bất hạnh, vậy thì họ cứu bao lâu mới đủ ngàn vạn người để đạt yêu cầu của ngươi, trong mười tỷ người chết chọn ra tám vạn người may mắn sao, vậy mười tỷ kia thế nào, có phải là quá bất công với họ, bắt học viên nhìn thấy sự nổ lực của họ sụp đổ hay sao, bắt họ sống trong sự khủng hoảng hay sao, hay bắt họ đừng suy nghĩ, ngươi không hiểu cảm giác của họ thế nào đâu Hồ gia!"
Hồ Lạc Quân thoáng ngột ngạc: "Vậy thì lão Tiền, vì sao lão không cứu người, lão ở đó làm gì?"
Huyết Thủ vỗ vai Hồ Lạc Quân: "Hồ gia, lão Tiền hắn cũng không phải đại năng, tại lão vung tay có thể cứu mười tỷ người thì thế nào, ở phía Đông Hải, ở Tây Vực, Nam Vực, Bắc Hoang, hay toàn bộ Huyền Linh Giới này, số lượng người là bao nhiêu, cứu mười tỷ thì sao, vẫn sẽ có hàng vạn vạn tỷ người đang chết đi, và dù cho lão Tiền là đại năng đi chăng nữa, lão có thể mỗi ngày, mỗi giây, mỗi khắc đứng ra bảo vệ tất cả mọi người hay không, vậy chẳng phải Hồ gia vô tình đẩy lão Tiền đi ngược đạo trời, đẩy cuộc đời của lão Tiền vào bể khổ, mỗi ngày điều sống trong lo sợ!"
Hồ Lạc Quân rùng mình lùi lại mấy bước, tại dẫm lên vũng máu mà có chút sợ hãi nhìn xuống: "Thì ra là thế, người người điều giống nhau, tại ta có cuộc sống của ta, họ có cuộc sống của họ, nếu ta mãi vì họ mà sống, ta nào còn phải là ta, ta vì phầm nhân mà lo nghĩ, ta so với phầm nhần có khác gì nhau, nên nói, không phải tiên và nhân cách biệt, mà là mỗi người mỗi cảnh, cơm ai nấy ăn, việc ai nấy làm, cuộc sống của mình thì tự mình nắm, không trách thiên địa, đây là tự nhiên mà có, rõ, đã rõ!"
"Hồ gia, vậy thì chúng ta đi thôi, tám vạn người lão Tiền cứu được, cũng không phải là vô nghĩa, mong ngươi thật tốt đối xử rộng lượng với họ!" Huyết Thủ khẽ nói
Hồ Lạc Quân khoé mắt hơi đỏ, mừng rỡ nhìn quả cầu trên tay: "Tốt, tốt, đủ, đã đủ, tám vạn người, ta nhất định sẽ dụng tâm mà đối xử như thân nhân, dù sao họ cũng dạy ta cách làm người, giúp ta tỉnh thức thanh tâm, có thể nói là phụ mẫu tái sinh của Hồ Lạc Quân này!"
Huyết Thủ khẽ mỉm cười vung tay liền kéo Hồ Lạc Quân về Tam Thiên Đảo Hải, chuyến đi này tuy rằng ngắn ngủi, nhưng hắn cũng học được không ít, nếu tại không đến đây, không nói vài câu, có lẽ hắn cũng không hiểu tư tưởng và đạo lý xâu xa này
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro