Người đi rồi bỏ...
Vệ Long
2024-10-28 08:24:16
Tam Hoa Đạo Tặc có con đường riêng muốn chọn
Tử Hoàng có trách nhiệm bản thân cần gánh vác
Tiểu Đỉnh, U Tử lựa chọn dẫn theo Bạch Linh Miêu ngao du thiên hạ
Tiểu Mộc thì hóá thành bản nguyên trở thành Vương Tôn một bản mệnh, cùng Hắc Tử Ma Đan tương liên làm một
Cửu Diễm Giao Long đương nhiên đã là họ bằng hữu, tuy nhiên Cửu Diễm Giao Long thích sống một mình, nên đã tìm một hang động mà ngủ đồng
Theo đó Lăng Thần hướng đến là ba năm sau mở ra Vạn Giới Chiến Trường mà bắt đầu chuẩn bị
Còn một người, đó là Mộc Uyển Thanh, chính là nàng đã đi theo Ma Diệu Quang, đã sớm quên nói lời từ biệt....
Tại trên phố Thiên Ngân Thành
Nhóm thành viên ba người Vương Tôn, Hồ Mộng Tình và một cái híp mắt ăn lấy kẹo hồ lô trên phố Tiểu Thiết, nó lúc này chính là cười toe toét đến không ngậm được mồm, tại trên đường phố Vương Tôn và Hồ Mộng Tình chính là chậm rãi đi dạo, tại hai người cứ gặp cái gì lạ mắt liền mua một cái, tình chàng ý thiếp, theo sau Tiểu Thiết tận hưởng vô hạn ưu đãi, có điểm đồ ăn nó liền "Nha nha..." hai người liền vung tay linh thạch mua sắm cho nó, và hành trình này chính là đi từ đầu thành đến cuối ngõ
Hồ Mộng Tình đi bên người mình yêu thì như được ăn mật ngọt một dạng, cố gắng mua thật nhiều, và dấu rằng có thích hay không thích, chỉ cần có người bên cạnh vô điều kiện chấp nhận những món đồ nàng chọn thì nàng đã mãn nguyện, theo đó Vương Tôn điều nhanh chóng không thể cẩm hết số đồ trên tay, từ trang sức, phẩn hoa, tơ lụa, đến chậu cá vàng
Và Tiểu Thiết cái này tiểu quý ông miệng nhỏ lại có cái bụng là tiều không gian, to như một thế giới, đến ăn có trời long đất lở cũng không đủ, nhưng không sao, sớm muộn gì nó cũng biết cuộc đời này tàn khốc
Tại một điểm quầy hàng trang sức, Hồ Mộng Tình bất đắc dĩ nhìn túi trữ vật: "Vương ca, ta linh thạch khổng đủ!"
Vương Tôn nghe vậy liền lúng túng đặt đồ xuống đất, tay lấy ra chiếc nhẫn trữ vật cũ kỹ lục soát, sau đó hắn bèn lắc đầu cười khổ, nghĩ nghĩ Vương Tôn liền bắt Tiểu Thiết đưa ra trước ông chủ cửa hàng: "Ông chủ, phu nhân ta đi vội quên mang theo linh thạch, có thể hay không bỏ lại tiểu yêu thú này gán nợ, ngày sau chúng ta liền đến chuộc lại!"
''???" Tiểu Thiết lúc này đầu óc đầy dấu chấm hỏi, bụng thì lớn đến không kịp suy nghĩ tình hình, nhưng rất nhanh nó liền sững sờ, đang ngậm kẹo hồ lô điều bị đánh rơi
Ông chủ nhìn Tiểu Thiết béo tốt lại kỳ lạ mà sinh ra lòng thích thú, thế là vươn tay ra tiếp nhận: "Con tiểu yêu thú này đáng yêu như thế, tốt tốt, ta đồng ý, ha ha... đến... Qua đây nào..."
Tiểu Thiết gặp bóng đen bao trùm lập tức sợ hãi tứ chi loạn đả, miệng hét thảm: "Nha nha... Nha nha...
Lại thấy Vương Tôn không để ý, nó liều mạng liền phun ra trong bụng mình linh thạch đã cướp được, một viên, mười viên, trăm viên, trước sự ngỡ ngàng của ông chủ tiệm trang sức, Tiểu Thiết liền phun ra cả gia tài, đó là cả một núi nhỏ linh thạch, tính toán núi này cao hơn nửa trượng, điều cao ngang đầu chủ tiệm
"Đây... đây?" chủ tiệm kinh sợ đến té ngã xuống phía sau
Người trên phố hoảng sợ lắp bắp nói: "Linh... linh thạch, đó là linh thạch!"
Người nghe liền chú ý, xong liền hít thở không thông: "Trời ạ, núi linh thạch cao như thế là mấy trăm vạn đây, cái này..."
Vương Tôn lúc này đeo lên tay phải nhẫn trữ vật, sau đó liền thu hồi linh thạch bên dưới, hắn ho khan nói: "Ho ho... Thật ngại quá, là ta sơ ý đánh rơi, ông chủ, trang sức của ngươi bao nhiêu linh thạch?"
"Hai... Hai viên!" Ông chủ run rẩy nói, quả nhiên tiền có thể đập chết người, chỉ nhìn thôi đã muốn đòi mạng lão
Vương Tôn lúc này hào sảng đặt lên bàn hai trăm linh thạch: "Chỉ có hai viên linh thạch thôi sao, phu nhân nhà ta đeo trang sức ít nhất cũng phải hai trăm linh thạch, cho ngươi hết!"
Hồ Mộng Tình đứng một bên nhìn xem nước mắt giàn giụa Tiểu Thiết, lại nhìn Vương Tôn vô sỉ thì không khỏi che miệng cười, cái này đê tiện, đến đứa trẻ điều bị bốc lột, quả nhiên người ác thường sống thảnh thơi
"Nha..." Tiều Thiết cay đắng kêu một tiếng, nhìn đến Vương Tôn vô sỉ, nó cũng không biết phải làm sao, có lẽ là trẻ người non dạ đi, hiện tại nó mới thấm thía câu nói của Tử Hoàng, đúng, nó nên sớm đi theo Tử Hoàng, lúc này hình ảnh Tử Hoàng đưa nó bay lượn trên không trung, nó vui vẻ biết bao, sau đó hình ảnh Tử Hoàng dần hiện lên trước mặt nó, nhưng rất nhanh nó lại hoảng sợ đến giật mình khí thấy hình ảnh Vương Tôn đang cười hiền hoa với nó, nhất thời hình ảnh liền biến thành biến thành vẻ mặt quỷ dị cười với nó, doạ nó hoảng sợ đến sụp đồ tinh thần, bắt đầu tứ chi cuồng loạn, nước mắt cuồng phún như đứa trẻ bị mất kẹo ngọt, kèm theo là sợ kẻ bắt cóc một dạng đáng sợ người
Và thực tế thì Vương Tôn nào biết nó đang nghĩ gì, tại đang vui vẻ thu hồi bên dưới vật dụng vừa mua sắm vào nhẫn trữ vật
"Vâng, đa tạ công tử, đa tạ công tử!" ông chủ cửa hàng lúc này bình tĩnh liền hưng phấn chắp tay nói
Nhưng cũng may Vương Tôn không cho lão hai ngàn viên, nếu không sát thủ liền đến nhà, cái này mới là muốn mạng a
Tuy nhiên người trên phố liền không ngớt lời khen ngợi: "Giàu có, không ngờ tuổi trẻ như thế lại giàu có, hâm mộ a!"
Phịch! Tiểu Thiết lúc này bị Vương Tôn vô tình ném xuống đất, còn hắn thì chính là ôm lấy mỹ nữ tiếp tục dạo phố
Tiểu Thiết đờ đẫn đi theo sau, nước mũi cố gắng hít vào, sau đó liền nghiến răng ken két với bóng lưng của Vương Tôn, nhưng giây sau nó liền sợ bị bỏ rơi giữa đám đông, thế là cố gắng đuổi theo hai người phía trước, còn cố gắng nở nụ cười gượng gạo của kẻ thua cuộc: "Nha... Nha nha!
Haizz... Có lẽ đây là hoạn nạn bên nhau, phú quý thì mạnh ai nấy sống, hợp tan cũng là như thế! Tuy nghịch lý đạo thường nhưng lại hợp đạo quân vương
Tử Hoàng có trách nhiệm bản thân cần gánh vác
Tiểu Đỉnh, U Tử lựa chọn dẫn theo Bạch Linh Miêu ngao du thiên hạ
Tiểu Mộc thì hóá thành bản nguyên trở thành Vương Tôn một bản mệnh, cùng Hắc Tử Ma Đan tương liên làm một
Cửu Diễm Giao Long đương nhiên đã là họ bằng hữu, tuy nhiên Cửu Diễm Giao Long thích sống một mình, nên đã tìm một hang động mà ngủ đồng
Theo đó Lăng Thần hướng đến là ba năm sau mở ra Vạn Giới Chiến Trường mà bắt đầu chuẩn bị
Còn một người, đó là Mộc Uyển Thanh, chính là nàng đã đi theo Ma Diệu Quang, đã sớm quên nói lời từ biệt....
Tại trên phố Thiên Ngân Thành
Nhóm thành viên ba người Vương Tôn, Hồ Mộng Tình và một cái híp mắt ăn lấy kẹo hồ lô trên phố Tiểu Thiết, nó lúc này chính là cười toe toét đến không ngậm được mồm, tại trên đường phố Vương Tôn và Hồ Mộng Tình chính là chậm rãi đi dạo, tại hai người cứ gặp cái gì lạ mắt liền mua một cái, tình chàng ý thiếp, theo sau Tiểu Thiết tận hưởng vô hạn ưu đãi, có điểm đồ ăn nó liền "Nha nha..." hai người liền vung tay linh thạch mua sắm cho nó, và hành trình này chính là đi từ đầu thành đến cuối ngõ
Hồ Mộng Tình đi bên người mình yêu thì như được ăn mật ngọt một dạng, cố gắng mua thật nhiều, và dấu rằng có thích hay không thích, chỉ cần có người bên cạnh vô điều kiện chấp nhận những món đồ nàng chọn thì nàng đã mãn nguyện, theo đó Vương Tôn điều nhanh chóng không thể cẩm hết số đồ trên tay, từ trang sức, phẩn hoa, tơ lụa, đến chậu cá vàng
Và Tiểu Thiết cái này tiểu quý ông miệng nhỏ lại có cái bụng là tiều không gian, to như một thế giới, đến ăn có trời long đất lở cũng không đủ, nhưng không sao, sớm muộn gì nó cũng biết cuộc đời này tàn khốc
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại một điểm quầy hàng trang sức, Hồ Mộng Tình bất đắc dĩ nhìn túi trữ vật: "Vương ca, ta linh thạch khổng đủ!"
Vương Tôn nghe vậy liền lúng túng đặt đồ xuống đất, tay lấy ra chiếc nhẫn trữ vật cũ kỹ lục soát, sau đó hắn bèn lắc đầu cười khổ, nghĩ nghĩ Vương Tôn liền bắt Tiểu Thiết đưa ra trước ông chủ cửa hàng: "Ông chủ, phu nhân ta đi vội quên mang theo linh thạch, có thể hay không bỏ lại tiểu yêu thú này gán nợ, ngày sau chúng ta liền đến chuộc lại!"
''???" Tiểu Thiết lúc này đầu óc đầy dấu chấm hỏi, bụng thì lớn đến không kịp suy nghĩ tình hình, nhưng rất nhanh nó liền sững sờ, đang ngậm kẹo hồ lô điều bị đánh rơi
Ông chủ nhìn Tiểu Thiết béo tốt lại kỳ lạ mà sinh ra lòng thích thú, thế là vươn tay ra tiếp nhận: "Con tiểu yêu thú này đáng yêu như thế, tốt tốt, ta đồng ý, ha ha... đến... Qua đây nào..."
Tiểu Thiết gặp bóng đen bao trùm lập tức sợ hãi tứ chi loạn đả, miệng hét thảm: "Nha nha... Nha nha...
Lại thấy Vương Tôn không để ý, nó liều mạng liền phun ra trong bụng mình linh thạch đã cướp được, một viên, mười viên, trăm viên, trước sự ngỡ ngàng của ông chủ tiệm trang sức, Tiểu Thiết liền phun ra cả gia tài, đó là cả một núi nhỏ linh thạch, tính toán núi này cao hơn nửa trượng, điều cao ngang đầu chủ tiệm
"Đây... đây?" chủ tiệm kinh sợ đến té ngã xuống phía sau
Người trên phố hoảng sợ lắp bắp nói: "Linh... linh thạch, đó là linh thạch!"
Người nghe liền chú ý, xong liền hít thở không thông: "Trời ạ, núi linh thạch cao như thế là mấy trăm vạn đây, cái này..."
Vương Tôn lúc này đeo lên tay phải nhẫn trữ vật, sau đó liền thu hồi linh thạch bên dưới, hắn ho khan nói: "Ho ho... Thật ngại quá, là ta sơ ý đánh rơi, ông chủ, trang sức của ngươi bao nhiêu linh thạch?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hai... Hai viên!" Ông chủ run rẩy nói, quả nhiên tiền có thể đập chết người, chỉ nhìn thôi đã muốn đòi mạng lão
Vương Tôn lúc này hào sảng đặt lên bàn hai trăm linh thạch: "Chỉ có hai viên linh thạch thôi sao, phu nhân nhà ta đeo trang sức ít nhất cũng phải hai trăm linh thạch, cho ngươi hết!"
Hồ Mộng Tình đứng một bên nhìn xem nước mắt giàn giụa Tiểu Thiết, lại nhìn Vương Tôn vô sỉ thì không khỏi che miệng cười, cái này đê tiện, đến đứa trẻ điều bị bốc lột, quả nhiên người ác thường sống thảnh thơi
"Nha..." Tiều Thiết cay đắng kêu một tiếng, nhìn đến Vương Tôn vô sỉ, nó cũng không biết phải làm sao, có lẽ là trẻ người non dạ đi, hiện tại nó mới thấm thía câu nói của Tử Hoàng, đúng, nó nên sớm đi theo Tử Hoàng, lúc này hình ảnh Tử Hoàng đưa nó bay lượn trên không trung, nó vui vẻ biết bao, sau đó hình ảnh Tử Hoàng dần hiện lên trước mặt nó, nhưng rất nhanh nó lại hoảng sợ đến giật mình khí thấy hình ảnh Vương Tôn đang cười hiền hoa với nó, nhất thời hình ảnh liền biến thành biến thành vẻ mặt quỷ dị cười với nó, doạ nó hoảng sợ đến sụp đồ tinh thần, bắt đầu tứ chi cuồng loạn, nước mắt cuồng phún như đứa trẻ bị mất kẹo ngọt, kèm theo là sợ kẻ bắt cóc một dạng đáng sợ người
Và thực tế thì Vương Tôn nào biết nó đang nghĩ gì, tại đang vui vẻ thu hồi bên dưới vật dụng vừa mua sắm vào nhẫn trữ vật
"Vâng, đa tạ công tử, đa tạ công tử!" ông chủ cửa hàng lúc này bình tĩnh liền hưng phấn chắp tay nói
Nhưng cũng may Vương Tôn không cho lão hai ngàn viên, nếu không sát thủ liền đến nhà, cái này mới là muốn mạng a
Tuy nhiên người trên phố liền không ngớt lời khen ngợi: "Giàu có, không ngờ tuổi trẻ như thế lại giàu có, hâm mộ a!"
Phịch! Tiểu Thiết lúc này bị Vương Tôn vô tình ném xuống đất, còn hắn thì chính là ôm lấy mỹ nữ tiếp tục dạo phố
Tiểu Thiết đờ đẫn đi theo sau, nước mũi cố gắng hít vào, sau đó liền nghiến răng ken két với bóng lưng của Vương Tôn, nhưng giây sau nó liền sợ bị bỏ rơi giữa đám đông, thế là cố gắng đuổi theo hai người phía trước, còn cố gắng nở nụ cười gượng gạo của kẻ thua cuộc: "Nha... Nha nha!
Haizz... Có lẽ đây là hoạn nạn bên nhau, phú quý thì mạnh ai nấy sống, hợp tan cũng là như thế! Tuy nghịch lý đạo thường nhưng lại hợp đạo quân vương
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro