Vương Tôn Chiến Thần

Sự tình dần lắn...

Vệ Long

2024-10-28 08:24:16

"Các vị tiền bối, các ngươi có phải là nhầm lẫn hay không, tại sao tất cả truyền thừa điều chảy đến trên người tên này?" Vương Mộc Thành vẻ mặt khó coi nhìn đến chất vấn mười tám vị thủ hộ Kiếm Chủng Chi Địa

"Ùm, chuyện này là sao?" Lam Phong đám người cũng có chút mộng

"Xem đi, lại đến đạo thứ năm truyền thừa, điều đến tên đó hóá Yêu tiếp nhận, chuyện này là sao?" lúc này vô số người không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi, lúc này liên tục truyền thừa điều rơi xuống người Vương Tôn, cả người hắn khí tức chính là không ngừng tăng lên

Minh Đạo Tiền lúc này sững sờ, sau đó liền hưng phấn cười to: "Ha ha... Bởi vì hắn là Vương Tôn Chiến Thần, là nhân tộc ta người có tấm lòng nhân nghĩa!"

"Nhân Tộc người?" Lam Phong cùng mười bảy lão giả nghi hoặc nhìn Vương Tôn lại đến Minh Đạo Tiền

Minh Đạo Tiền chắp tay giải thích: "Các vị tiền bối, hẳn là các ngươi không biết, người các ngươi đang bắt giữ chính là nhân tộc chúng ta người, gần nhất hắn không làm gì mà bị tứ phương cường giả đánh cho đầu rơi máu chảy, các ngươi xem đi, là các ngươi tiếu bối việc làm!"

Minh Đạo Tiền khoát tay liền hiện ra hình ảnh tại Nam Thiên Học Phủ, tại lúc Vương Tôn bước ra liền bị chỉ trích là ma tộc, hơn nữa Ngữ Thiên Tùng và vô số người còn công khai vây giết hắn vì cướp đoạt bảo vật từ thí luyện, tại một màn Vương Tôn chạy bán sống bán chết nhưng chưa hề phản sát ai, ngược lại tìm đến Thanh Linh Cung vạch trần sự thật, một màn hắn tế bái phụ mẫu bị Yêu Tộc đánh đến xém mất mạng, một màn hắn tức giận trảm

Thanh Long, một màn hắn tại Ác Nhân Thành vì Tứ Đại Quỷ Vương đòi lại một công đạo, một màn bất đắc dĩ mà hoá Yêu Long

Minh Đạo Tiền cười nói: "Các vị xem đi, từng sự kiện Vương Tôn chưa hề gây bắt lợi cho Nhân Tộc, ngược lại là các ngươi Hoàng Kiếm Môn cùng vô số người ở đây đối với hắn gây ra bất lợi, ngược lại từng cái sống đến nhăn răng, ha ha... Còn hắn thì sao, đến hiện tại thần trí điều mơ hồ, bị các ngươi ở đây chà đạp!"

"Thiên Tùng, đây là ngươi nói chính nghĩa sao?" Lam Phong hừ lạnh nhìn đến

Hoàng Thiên bất mãn nhìn toàn trường: "Ta xem các ngươi một chút cũng không rõ đại đạo con đường, trước đây

Nhân, Yêu, Ma tam tộc là huynh đệ, vốn dĩ Hoàng Kiếm Môn chỉ truyền thừa cho Nhân Tộc ta là vì muốn giữ sự cân bằng, các ngươi lại nghĩ rằng là đối xử phân biệt, tốt, tất cả điều tốt rồi, hôm nay kẻ nào dám tiếp tục gây bắt lợi cho vị tiểu huynh đệ Vương Tôn này, là kẻ thù của Hoàng Thiên ta"

Hồ Lạc Quân đứng trên hình đài khẽ châm biếm: "Hừ, biết giết không được quay sang bắt quàng làm họ sao, ha ha... Bớt giả tạo đi, ta kinh thương mấy chục năm bộ dạng người gì chưa thấy qua"

"Ngươi..." Hoàng Thiên sắc mặt có chút khó coi, mười bảy lão giả đồng thời có chút ngơ ngác nhìn đến Hồ Lạc Quân

"Ngươi chỉ là tu vi Dung Hồn cảnh, lại dám hướng chúng ta bất kính?" Lam Phong môi hồng răng trắng mỉm cười nói

Hồ Lạc Quân nhàn nhạt nói: "Có gì không thể, đánh cái làm ăn đi, dù sau Kiếm Chủng Chi Địa này cũng bị hiền tế ta một mình nuốt chửng, tương lai các ngươi Hoàng Kiếm Môn xem như căn cơ mất hết, lại để chút nữa tiểu tử này thức tỉnh, sợ là đến giết sạch các ngươi tan thành sương khói, ta nha, ha ha.... Ta tính toán rồi, để hắn làm Môn Chủ khách khanh cho Hoàng Kiếm Môn các ngươi chức vụ cũng không tệ, ít nhất có thể khiến các ngươi căn cơ không sụp đổ, rãnh rỗi có thể chỉ điểm một hai đệ tử của các ngươi, so sánh với nhận truyền thừa tốn kém công sức, tất cả điều có thế một câu nói của ta, Hoàng Kiếm Môn ngươi quật khởi cũng là chuyện tầm tay!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lam Phong kinh ngạc, lại bình tĩnh mỉm cười hỏi: "Ngươi có thể khiến Vương Tôn tiểu huynh đệ này ở lại Hoàng Kiếm Môn làm Môn Chủ khách khanh?"'

Hồ Lạc Quân phủi phủi trang phục: "Nói thì được, chỉ là lời nói của Hồ Lạc Quân ta há chỉ là gió thổi mưa sa, cát bụi đầu tường!"

Lam Phong khẽ cười nói: "Không tệ, không tệ, sau này sự phát triển của Hoàng Kiếm Môn sẽ dành cho ngươi một thành lợi ích, thế nào?"

Hồ Lạc Quân hừ lạnh: "Một thành cái rắm, các ngươi xem ta là ăn xin sao?"

"Ngươi... Ngươi muốn chết!" Hoàng Thiên tức giận muốn giết người

Lam Phong vung tay đánh tan Hoàng Thiên khí tức, lại mỉm cười hỏi: "Vậy ý của Hồ huynh thế nào?"

Hồ Lạc Quân đưa lên cả bàn tay: "Năm thành!"

Ngữ Thiên Tùng không nhịn được nữa mà đứng ra quát lớn: "Các vị tiền bối xin đừng nghe hắn loạn ngôn, một phần lợi ích Hoàng Kiếm Môn cũng đừng nghĩ cho hắn, chúng ta đến giết chết tên Vương Tôn kia chẳng phải

Kiếm Chủng Chi Địa này kiếm sẽ ngừng lại truyền thừa, tương lai Hoàng Kiếm Môn chúng ta căn cơ sẽ mãi mãi giữ vững!"

"Y hay!" Hoàng Thiên mỉm cười nói

Ngữ Thiên Tùng nghe vậy liền hưng phấn chắp tay cung kính nói: "Vâng, đó là tiểu bối vì Hoàng Kiếm Môn này mà suy tính, xin các vị tiền bối chậm rãi quyết định!"

"Không cần phải suy tính!" Hoàng Thiên khoát tay, giọng nói chắc chắn vang lên

"Là thật!" Ngữ Thiên Tùng ngước nhìn mà hưng phấn

"Xong rồi Hồ gia, lần này chúng ta chết rồi, là ngươi nói nhiều quá rồi, im lặng một chút chẳng phải mọi thứ liền tốt!" Minh Đạo Tiền run rẩy, vẻ mặt vô cùng túng quẩn truyền âm cho Hồ Lạc Quân

Hồ Lạc Quân có chút nhíu mày, sau đó hừ lạnh nói với Minh Đạo Tiền: "Ngươi thì hiểu cái gì, đây là canh bạc, chơi phải có thắng có thua, chết thì chết, ít nhất vừa rồi chẳng phải rất oai phong sao!"

Minh Đạo Tiền nghe vậy liền cười khổ: "Ngươi thì hay rồi, ta còn rất nhiều bảo vật chưa sử dụng hết, ta nào muốn chết đâu!"

Hồ Lạc Quân phiêu dật thân hình, không màn đến Minh Đạo Tiền, nhắm mắt tận hưởng khung cảnh vạn kiếm tề minh trên không trung

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoàng Thiên nhìn Ngữ Thiên Tùng đắc ý liền vung tay cách không mà nắm yết hầu của hắn nâng lên cao

"Đây, tiền bối, ngài... Ngài đang làm gì đi, mau thả ta xuống!" Ngữ Thiên Tùng hoảng sợ, vẻ vô cùng khó coi, là cười gượng, là sợ hãi, là bất an thì đúng hơn

Hoàng Thiên mỉm cười: "Ta là người nói được làm được, đương nhiên chắc chắn, vừa rồi ta cũng đã nói, hôm nay kẻ nào dám tiếp tục gây bắt lợi cho Vương Tôn tiểu huynh đệ, tức là kẻ thù của Hoàng Thiên ta, nên ngươi phải chết, cho dù là đã từng cống hiến cho Hoàng Kiếm Môn, điều như nhau, chết!"

Tiếng nói Hoàng Thiên vừa dứt, toàn thân Ngữ Thiên Tùng liền nổ thành mưa máu, toàn trường theo đó rùng mình kinh sợ

Hoàng Thiên theo đó cười lạnh, ánh mắt nhìn đến Vương Mộc Thành

"Ta... Ta không tiếp nhận truyền thừa nữa, ta... Ta không làm môn chủ Hoàng Kiếm Môn nữa, hắn, phải, là hắn, điều cho hắn, tất cả điều là của hắn!" Vương Mộc Thành kinh sợ nhìn đến Hoàng Thiên

Hoàng Thiên ngược lại điềm nhiên không để ý, mặc cho Vương Mộc Thành hoảng sợ bỏ chạy khỏi Hoàng Kiếm Môn địa phương

"Haizzz... Kẻ như thế làm sao có thể tiếp nhận Hoàng Kiếm Môn ta một đạo truyền thừa đây, thật sự là mất mặt!"

Hồng Minh lão giả khẽ thở dài

"Hiện tại nên ăn đan dược đi!" Mộc Hoa lúc này vung tay, vô số đan dược cướp được bày ra trước mặt đám người

Lăng Thần và Tinh Long, Bạch Triệu

Lăng Thần hừ lạnh liền lấy một cái hoàng sắc đan dược nuốt vào, thương thế theo đó nhanh chóng phục hồi, nhìn

Mộc Hoa liền hừ nói: "Đa tạ!"

Tinh Long, Bạch Triệu, Tiểu Thiết, Tử Huyết, Hắc Vân, Huyết Ma Bạch Hổ từng cái cũng nhanh bước đến lấy một cái đan dược mà ăn xuống, sau đó từng cái điều hướng đến Mộc Hoa cảm kích ánh mắt

"Chúng ta đi!" Lâm Vũ siết chặt nấm đấm nhìn đám người cười nói như thể chế nhạo hắn, theo đó mang theo tức giận liền âm thầm dẫn người rời đi

Nhạc Đế, Lý Thiên, Lâm Anh, Lục Thành, Hoa Tôn, Tiểu Khâu Thất Quái đám người từng cái nhìn đến Vương Tôn rồi nhìn đến Lâm Vũ bóng lưng mà sinh ra nghi vấn, theo đó họ trưởng thành trực giác đã dần khai mở, chỉ là có một số thứ chưa thể chấp nhận mới sinh ra cảm xúc phức tạp như thế, tại Tưởng Giới đến Không Minh chưa thể thông đạt nên mới đắn đo suy nghĩ không mục đích như thế

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Tôn Chiến Thần

Số ký tự: 0