Vương Tôn Chiến Thần

Vạn Đạo Quy Nhấ...

Vệ Long

2024-10-28 08:24:16

Vương Tôn xuất hiện tại Tam Thiên Đảo Hải, nơi bên cạnh Tiểu Thiết năm ngủ mà dựa lưng lên tảng đá này, khẽ thở dài một hơi trọc khí, sau đó tò mò nghe lấy Phong Quỷ Thành chuyển biến

Lúc này Dương Lễ cũng bắt đầu trồng xuống Sáng Thế Ma Đình Thụ tại trung tâm hòn đảo, hơn vạn đứa trẻ bắt đầu tập hợp xung quanh Đằng Thụ nghe lão giảng dạy về thế giới

Dương Lễ đạo mạo lam bào, khẽ vuốt râu đi đến đi lui nói: "Chúng ta đang sống tại đây chính là Phong Quỷ Thành, nơi Đông Nam đảo hải bao la cách biệt với trung tâm Huyền Linh Giới, tài nguyên cằn cỗi, muốn tu luyện vô cùng gian nan, có thể nói không khác gì từ phàm nhân bắt đầu nơi, vì thế, trước đó các ngươi cần hiểu rõ thế giới này như thế nào rộng lớn!"

Đám trẻ bắt đầu trở nên ngồi thẳng lưng, ánh mắt chăm chú vô cùng

Dương Lễ khẽ gật đầu, tiếp tục đạo: "Chúng ta đang sống ở Huyền Linh Giới, vậy có ai biết Linh Giới là gì?"

Lúc này đây một béo mập cởi trần 10 tuổi thiếu niên vươn tay lên: "Dương lão già, ta biết!

Dương Lễ khóe miệng giật giật, ho khan nói: "Gọi ta là lão sư, tốt rồi, ngươi tên gì?"

Béo mập thiếu niên sờ bụng, sau đó bướng bỉnh hừ nói: "Dương lão già, ta là Mộc Chân!"

Trước sự ngông cuồng của Mộc Chân, Dương Lễ tức giận liền nắm hắn đến mà nắm ngang eo, bàn tay vỗ xuống mồng cái điếng hồn mà run mép chửi to: "Chết tiệc, coi ta thật là áo vải sao, dám gọi ta là lão già, ngươi gan đủ to..."

"A....Dương lão già, ngươi... Ngươi mạnh như thế!" Mộc Chân lúc này khóc thét, vùng vẫy điều không được

"Ha ha... Mộc Chân bị đánh, tên này cuối cùng cũng gặp phải hổ lớn" Một đám thiếu niên mặt mài sưng đỏ, nhìn đến Mộc Chân bị đánh thì không khỏi nghiến răng cười to, xem ra nhóm người này chính là cùng Mộc Chân không mấy tốt hảo hữu

Vương Tôn sờ cằm: "Mộc Chân?"

Lập tức hắn liền nhớ đến giấc mơ tại thời điểm Thái Huyền Cư, với thân phận là A Bạch, từng có một cái Mộc Chân chính là vượt qua vạn dặm chỉ để có thể gặp mặt hắn tại lôi đài do Tinh Uyền Uyển bố trí

Lúc đó thời điểm, Vương Tôn cùng giảng không ít cùng Mộc Chân

Mộc Chân hướng Vương Tôn mà hỏi: "Nhờ tiên sinh chỉ giáo, đây là cái gì kiếm chiêu, làm sao lại có thể liên miên không dứt, tựa như hồng thủy ngàn năm bùng nổ!"

Vương Tôn: "Yên lặng xuân thu, chờ hạ băng tan, đông sơn tái khỏi, vạn thủy đồng xuất, chiêu này có tên là Vạn Thủy Thần Kiếm!"

Mộc Chân sững sờ, lại tiếp tục hỏi: "Tiền sinh, tiểu nhân ngu muội không hiểu, tại sao phải yên lặng, tại sao phải chờ băng tan?"

Vương Tôn giọng nói vang lên một cách nhẹ nhàng: "Làm người thường sẽ vì nóng giận nhất thời mà hỏng đại sự, giống như tích thủy vạn năm mà chảy ra ruộng ngoài, tức nước vỡ bờ mà hủy hoại cả đồng hoang, nhưng khi ta biết cách kiểm chế cơn giận, nén cơn giận này từ đầu mùa xuân đến mùa thu, lại chờ thêm một mùa đông, đông lạnh lại đến mà làm diệu đi oán niệm trong lòng, lúc này tâm thanh tịnh, mùa hạ có đến ta vẫn mặc tự nhiên nước chảy theo dòng, tất sẽ thấy được cái gọi là vạn thủy đồng xuất, hiểu được vì sao phải chờ, vì sao phải đợi!"

Quay lại nhìn Mộc Chân béo mập, đường nét không sai với Mộc Chân năm 13 tuổi với bộ dạng dã nhân, Vương Tôn mỉm cười sờ cằm nói: "Một giấc mơ kỳ diệu, tương lai, hiện tại, quá khứ, thời gian nếp gấp xếp chồng lên nhau khiến cho duyên phận đến rồi đi một cách đột ngột!"

Ném Mộc Chân xuống, Dương Lễ lúc này cười lạnh hỏi: "Nói đi, Linh Giới là gì, lại không trả lời được ta ném ngươi xuống biển cho cá ăn"

Mộc Chân nhìn đại dương vô tận, sau đó rùng mình, lại cắn răng hừ nói: "Tốt, Linh tức là linh cảm, còn Giới là thế giới, dùng cơ thể linh hồn vô số tế bào để cảm nhận sự mờ mịt của trời đất, dựa theo cảm nhận mà tu, dựa theo quy luật trời đất, âm dương mà hành, tại đây chia làm chín giai đoạn, Thể Linh, Thông Linh, Khai Linh, Dung Hồn,

Hóa Đan, Niết Bàn, Hư Giới, Độ Kiếp, Bán Tiên

Sau khi cửu linh quy nhất, linh trí mở ra tuệ nhãn, tuệ nhãn mở ra sẽ thấy được cái gì gọi là Tiên Giới, tiếp đến là phi thăng!"

Nghe Mộc Chân thấu hiểu như thế, đám đông cười đùa cũng chợt im lặng

Dương Lễ hừ lạnh, sau đó nói: "Đúng vậy, thế giới chúng ta tu luyện chính là cảm nhận trời đất mà hành, tuy nhiên, có một cách có thể nhìn rõ ràng trời đất mà tu, bỏ qua cái gọi là cảm nhận, trực tiếp mở ra tuệ nhãn nhìn thấu thiên địa, trực tiếp đạt đến cái gọi là Tiên!"

"Cái gì, trở thành tiên?" đám nhỏ sợ hãi, người bên ngoài vây xem cũng nhiệt huyết sôi trào

Dương Lễ khó tính nói: "Im lặng, tiên ở đây là mở đầu, chứ không phải là tiên nhân!"

"Cái khỉ gì, giảng như không giảng!" đám đông người lớn bên ngoài hừ lạnh, chỉ trỏ đến Dương Lễ

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cút cút, để ta dạy bọn trẻ, rõ ràng cái này không thể cùng các ngươi bàn!" Dương Lễ rống to nói

"Đi đi..." đám đông phủi tay liền đi

Mắt thấy đám trẻ muốn chạy, Dương Lễ gào lên: "Đáng chết, tên nhóc nào dám chạy ta bắt lại ném cho cá ăn!"

"Tốt, tốt, không đi, không đi!" đám trẻ lập tức trở nên im thin thít

Dương Lễ thở dài, lại cố gắng giảng dạy: "Nghe đây, cảm nhận thế giới để tu hành là bước đầu để thấu hiểu bản chất thiên địa, cũng muốn nói tới là nhân sinh, tuy nhiên nhân sinh bản chất là tồn tại bên trong chúng ta, vì thế chúng ta mở ra tuệ nhãn để tu luyện phương thức, vẫn có thể đồng thời cảm nhận bản thân thông qua quá trình tu hành, và phương thức tu hành này gọi là Tinh Nguyên!"

"Tinh Nguyên?" đám người mờ mịt

Dương Lễ mỉm cười ôn hòa nói: "Đúng vậy, phương thức tu hành theo Tinh Nguyên, chính là ta có thể đồng thời tu linh và tu tâm, linh là linh hồn tế bào, tâm là tâm hồn bản chất, có thể vừa cảm nhận thế giới, vừa dùng tuệ nhãn nhìn thế giới, theo đó thần hồn và linh lực có thể đồng thời tu luyện, không cần thông qua công pháp, không cần thông qua tông môn chỉ dạy, chúng ta vẫn có thể dựa theo đó từng bước một tu hành, hơn nữa còn có thể vững chắc vô cùng, là bắt đầu từ bộ rễ cho đến mầm nhỏ, sau đó theo tâm cảnh và năng lực phát triển trở thành cây to, cây to phát triển rồi sinh ra đạo quả, thể hiện qua đó mà chứng minh năng lực bản thân cấp độ phát triển, từ Nhất Tinh cho đến Cửu Tinh, đến đây con đường vẫn có thể phi thăng, hơn nữa còn có thể không cần độ kiếp, hài hòa cùng thiên nhiên mà trường tồn phát triển, thuận theo thiên địa mà hành!"

"Cái này có phải thật không?" Mộc Chân hưng phấn đến run rẩy

"Đúng vậy, trên đời này thực sự có thể có phương pháp tu hành đơn giản như thế sao?"

"Hơn nữa còn có thể vững chắc căn cơ mà không cần độ kiếp, đây là thế nào?"

Dương Lễ khẽ vươn tay cho đám đông dừng lại, sau đó lão vươn tay chỉ về phía Sáng Thế Ma Đình Thụ: "Đây là

Tinh Nguyên Đằng Thụ, các ngươi có thể dựa theo nó mà tu hành, đến, chỉ cần bước đến chạm vào cơ thể của nó, sau đó thôi thúc sức mạnh bản thân ước mơ, là trở thành một người nhàn hạ, là muốn trở thành một kiếm khách, là muốn trở thành thành như ta, một người cầm bút, cũng có thể!"

Nói, Dương Lễ vươn tay lên, một cây bút thất thải tinh quang hư ảnh hiện ra, khí tức phát ra khiến cho người cảm thấy dị thường gần gũi

Dương Lễ cầm thất thải bút trên tay, sau đó vẽ con con chim hạt, lập tức một con chim hạt cứ thể sinh ra, sau đó liền bay lên không trung mà bay lượn

"Oa..." đám người trầm trồ, ánh mắt to tròn nhìn thật kỹ mà run động

Dương Lễ đắc ý nói: "Đây là Thất Tinh Bút, là ta từ Tinh Nguyên Đằng Thụ ngộ ra, bút này có thể hoạ nhân sinh, thế gian vạn vật!"

Nói, Dương Lễ lại vẽ xung quanh mặt đất, lập tức một vườn hoa vạn sắc liền xuất hiện

"Kia, khí tức những bông hoa đó vậy mà là tứ giai linh dược!" một số người đi đường, ánh mắt sắc bén nhìn đến, không khỏi hoảng sợ hô lên

"Cái gì, linh dược, cầm bút hoạ ra linh dược?" đám đông người dân trong thành ẩm ẩm đổ tới

Dương Lễ gật đầu mỉm cười với đám trẻ: "Thế nào, có muốn hay không bước lên con đường Tinh Nguyên?"

"Ta muốn!" Mộc Chân không nói nhãm, lập tức liền xông lên trước, trực tiếp ôm lấy một cái rễ của Sáng Thế Lôi Đình Thụ

"Ta cũng muốn..." lập tức toàn bộ tại đây hơn vạn đứa trẻ liền bám chặt lấy Sáng Thế Lôi Đình Thụ

Thời gian lúc này trở nên yên tĩnh dị thường, không kẻ nào có thể ngộ đạo

"Kỳ quái, Dương lão sư, đã hơn một nén hương rồi đi, cái gì cũng không có?" đám trẻ trên đằng thụ ngoái đầu xuống nhìn Dương Lễ

Dương Lễ vuốt vuốt mồ hôi trên trán, sau đó ho khan nói: "Là do các ngươi tâm chưa tịnh, nhớ rõ, thôi thúc ước mơ chứ không phải dục vọng hay sự tham lam, cũng không phải thù hận, cũng không phải chấp niệm trong lòng, mà là thôi thúc sự yêu thích trong tâm, ví dụ, ta muốn dùng bút mực vẽ nên vạn vật vì thế giới này tương lai tươi sáng, theo đó Tinh Nguyên Đằng Thụ mới chỉ đường cho các ngươi tìm được bản thân đại đạo!"

"O, de ta thi lai mot lan nua!" dam tre bat dau mo mit, lai co chut mo ho nhung hieu hieu, bat dau vi tuong lai ma

thắp lên ánh sáng trong tâm hồn

Lại một nén hương qua đi, trước sự chờ đợi của Dương Lễ và Phong Quỷ Thành người dân, bắt đầu bên trên Tinh Nguyên Đằng Thụ cũng lần lượt xuất hiện người ngộ đạo

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Theo đó là đầy trời dị tượng sinh ra, là phi cầm, là kiếm ảnh, là thương, là đao, là roi mây, là tiểu động vật, là côn trùng hư ảnh sinh ra tại mi tâm từng người, nhưng lại không một ai có thể ngưng tụ ra hư ảnh như ngày trước Mai Tâm Nguyệt ngưng tụ ra Côn Bằng, hay Tam Hoa Đạo Tặc ngưng tụ ra Phượng Hoàng, Hoa Kỳ Lân, Bích Hổ,

Thanh Long

Tuy nhiên tất cả cũng vô cùng hưng phấn, lần lượt bay xuống Tinh Nguyên Đằng Thụ, nở nụ cười rạng rõ: "Ta thành công!"

Và ngay tại đây vẫn còn một số người ưu tú, và họ vẫn còn tại Tinh Nguyên Đằng Thụ ngộ đạo

Thét... Một tiếng phi cầm vang vọng trời cao, ánh sáng lam sắc tinh quang loé lên

Một nam hài ngộ ra một hư ảnh Lam Phong Ưng hàng trăm trượng, sau đó liền chở hắn bay lên không trung: "Ha ha... ước mơ của Lam Thanh ta chính là có thể càn quét tứ phương trên bầu trời rộng lớn, kẻ nào ngán đường, chết!"

"Cái này, tên này ác nhân? Chẳng phải ta nói là ước mơ về tương lai tươi sáng hay sao?" Dương Lễ nghiến răng chửi bới

Vù... Lúc này đây một cơn phong bạo xuất hiện, một tiểu nữ cưỡi lấy liền cười khúc khích: "Ha ha... Phong Tiểu Linh ta muốn như cơn gió, có thể nhẹ nhàng tung bay, có thể thổi bay thiên địa!"

Dương Lễ nghe vậy liền gục ngã: "Xong, một ma đầu lại xuất thế!"

Chỉ là lúc này đây kiểm minh vang lên, vạn trượng Huyết Kiểm loé lên bầu trời, một thiếu niên đạp kiểm lạnh lùng

dung do

"Đây, ác nhân, lại là ác nhân!" Dương Lễ lau mồ hôi tầm tã

Chỉ là lúc này thiếu niên cưỡi Huyết Kiếm mỉm cười nói: "Ta Nhất Lãng, tương lai muốn vì thương sinh vô tội mà đứng ra bảo vệ, kẻ nào dám xâm phạm, chết!"

"Ô, xem ra không thể nhìn mặt bắt hình dong!" Dương Lễ sững sờ, sau đó cũng ngậm miệng lại

Rống... đột nhiên lúc này một tiếng gầm thét vang lên, vạn trượng Tử Vân Báo mang theo tà khí cưỡi lấy một thiếu nữ bay lên không trung: "Ta, Tử Thu Yên, tương lai sẽ không đề ai có thể bắt nạt mình, vì bản thân ta mà sống, không vì một ai!"

"Không vì một ai, cũng là đạo?" Dương Lễ ngốc một dạng

Rống... lúc này đây một tiếng hồ gầm chấn động thiên địa, lôi đình hắc ám bùng nổ, một đầu Hắc Lôi Bạch Hổ cưỡi Mộc Chân bay lên không trung đứng ngang đoàn người: "Ta, Mộc Chân, tương lai sẽ vì chiến mà sinh!"

Vương Tôn nhìn đến mỉm cười hài lòng, chỉ là đột nhiên não hải hắn chấn động đến đau đớn ôm đầu, sắc mặt vặn vẹo, lúc này chỉ thấy toàn thân hắn tan vỡ thành năng lượng, sau đó tụ họp, rồi lại tan rã, cuối hắn cũng tập hợp thành công, hắn thở hì hục bám lấy tảng đá lớn

Một lúc lâu hắn thì thào trong sự hoang mang: "Đại đạo ta cho đi bị người đoạt lấy... nhưng, đồng thời ta cũng ngộ bọn họ nhân sinh, ngộ ra hồng trần, ngộ cả thiên địa những nơi họ bước qua, ngộ cả dòng lưu thời gian, ngộ được quá khứ của họ, hiện tại của họ, và cả tương lai..."

Đến đây, Vương Tôn đồng tử có chút co rụt, khẽ lắp bắp nói: "Vậy, tương lai họ phát triển, đạo của họ ngộ ra ta cũng có thể ngộ, vậy, Tinh Nguyên linh chủng ta gieo xuống, càng nhiều người học tập, vạn đạo chẳng phải sẽ quy tụ về ta... Vạn Đạo Quy Nhất, đúng vậy, đây chẳng phải là ta ngộ đạo thời điểm ước muốn, phải, chính là cho đi, cho đi tất cả, nhận lại đồng dạng là tất cả!"

Nghĩ đến đây Vương Tôn không khỏi nở nụ cười rạng rỡ

"Nha...!" Tiểu Thiết cảm giác nụ cười của Vương Tôn không khỏi rùng mình, thân thế béo mập giật bắn lên mà ngã xuống tảng đá lớn, vẻ mặt hốt hoảng nhìn đến Vương Tôn như thấy đại địch

Vương Tôn ho khan nhìn Tiểu Thiết: "Tiểu Thiết a, gần đây ta công việc bận rộn, mượn chỗ ngươi ngủ một chút!"

Nói rồi, Vương Tôn liền nhảy lên tảng đá lớn của Tiểu Thiết mà nằm lăn ra ngủ một giấc thư sướng

"Nha... Nha nha..." Tiểu Thiết lúc này tức giận đến chạy loạn, sau đó nhảy lên tảng đá lớn đẩy Vương Tôn xuống, ý bảo ngươi đừng chiếm đoạt nhà của ta, chỉ là đẩy mạnh bao nhiêu sức, Vương Tôn vẫn bất động

"Nha.." Tiểu Thiết gào rống vang chấn biển cả, khí tức Độc Diễm Lôi Đình bùng nổ khiến Thập Bát Kiếm Tiên cũng nhíu mày nhìn đến

"Nha..." chỉ là Tiểu Thiết như hụt hơi một dạng, khí tức đang tích tụ liền đột nhiên tán loạn, thân thể cũng lật ngược về phía sau rồi rơi vào tảng đá nhỏ

Lúc này nó giật mình sờ sờ, cảm thấy tảng đá nhỏ không tệ, lăn ra liền ngủ say như chết

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Tôn Chiến Thần

Số ký tự: 0