Vũ Khúc Đồng Hí...
Vệ Long
2024-10-28 08:24:16
Trên giường nhỏ, Vương Tôn bị đặt trên giường, Cơ Ngữ Yên tại nằm bên cạnh chống cắm nhìn hắn mà đánh giá: "Vương ca, tóc ngươi có chút thay đổi, nhưng ta cảm thấy rất hấp dẫn"
Vương Tôn nghe giọng điệu này thì không khỏi trí nhớ bị trùng kích, khuôn mặt Lục Thanh Tuyết không khỏi hiện lên, trong mộng cảnh, đây là lần đầu của hắn
a
Vương Tôn cả người sợ hãi nói: “Nữ nhân, xin tự trọng!”
...
Cơ Ngữ Yên lụa che trên mặt chậm rãi khẽ tháo ra, đó là một khuôn mặt động lòng người, thon, mịn, trắng ngọc ngà mũm mĩm góc cạnh, là tiểu mỹ nhân khuôn mặt nhưng lại phá cách một chút sự trưởng thành, là muốn chinh phục lại sợ làm tổn thương mỹ nhân, mi thanh mục tú, tinh tú trời cao hội tụ, không son không phấn, không trang sức, nhàn nhạt lại hồng hồng nước da, là kiệt tác trời ban cho khuôn mặt, nhẹ nhàng lại điểm đôi môi mọng nước gợi tình, nào phải bá đạo tính cách, rõ là vu vật yếu đuối như thủy, nhưng lạ thay điều này thật thật giả giả giữa hai thái cực làm người nhìn đến chỉ biết trong nóng ngoài lạnh, miệng đắng lưỡi khô, là muốn ngậm lấy lại muốn nhả ra cảm nhận hương vị đôi môi, còn kia đôi mắt câu hồn đoạt mệnh khiến người nhìn đến phải trầm mê, muốn vào bên trong xem phía sau là mỹ vị hay là sự đắng chát cảm xúc, còn đó là những sợi tơ lông mịn màng tựa như lông măng non đeo bám trên khuôn mặt trắng hồng tự nhiên hay là những sợi rong biển của đại dương mà làm người muốn cắn một ngụm cho thoả thích nhưng lại sợ làm tổn thương cả toà thiên nhiên
Cơ Ngữ Yên bàn tay trái khế dùng vài ngón thon thả trắng mịn tựa búp măng non vuốt trái cổ Vương Tôn một cách gợi tình, mát lạnh tại chậm rãi như muốn thu phục hoang thú tư vị, nàng mái tóc mai đen mượt theo đó phủ tán lên tầm mắt hắn, giây sau nàng lại đột nhiên nắm cổ áo áo hắn mà mạnh bạo hai tay cỡi toát áo hắn ra mà hiện lên hai bờ vai lực lưỡng của nam nhân, lại nhìn bên vai trái Vương Tôn có dấu răng thì nàng không khỏi u oán tức giận mà khẽ tiếng nói mật ngọt: “Nói, làm sao nơi này của chàng lại có dấu răng?”
Vương Tôn lại chợt nhớ đến không lâu hắn tiến vào thứ năm tầng thí luyện, tại đối chiến với Huyết Miêu Nhân, lúc đó Mộc Uyển Thanh xa vào người hắn, Hồ Mộng Tình vì ăn giấm chua mà tại đó cắn lên vai hắn một vết răng thật sâu, lúc đó hắn còn tại hỏi nàng có ngon không, làm nàng không khỏi xấu hổ
Khẽ mỉm cười, Vương Tôn thì thào nói: “Tình nhi, ngay cả huyễn cảnh người điều muốn đánh dấu lãnh thổ sao!”
Cơ Ngữ Yên nghe hắn một mình tự luyến thì không khỏi kéo cằm hắn đến, nhíu mày điều tan rã băng sương, là nhẹ nhàng lại bá đạo câu nói: “Nói, Tình nhi là ai, a...có phải là Hồ Lạc Quân nữ nhi, Hồ Mộng Tình!”
Vương Tôn hừ lạnh liền nhắm mắt lại không để ý đến nàng
“Không để ý đến ta sao!” Cơ Ngữ Yên tức giận liền chuyển sang vai phải Vương Tôn, tại đó trực tiếp nhe răng tựa như thế gian hồng tình uất ức mà liền cắn lên, theo đó khí tức băng hàn lam quang bạo nổ, sức mạnh trên thân nàng điều tại khoé miệng mà điên cuồng phát tiết
Lúc Vương Tôn cả người theo đó chợt tê dại, là đau đớn, là lạnh giá, là khoái cảm khó cưỡng
"A... Vương Tôn theo bản năng hét lớn... nhưng sau đó là đau thật rồi, đau... Hắn đau... mở mắt ra nhìn đến liền không khỏi kinh sợ
“Ngươi... ngươi cắn thì cắn, làm sao dùng linh hồn lực, muốn giết người có cần hành hạ như thế sao?” Vương Tôn nghiến răng ken két nói, thật sự không bị giam cầm, hắn chính là ngồi bên dạy dỗ nữ nhân này một bài học
Cơ Ngữ Yên chậm rãi nhã ra, một sợi nước bọt gợi tình khẽ kéo theo sự ngọt ngào cũng như thoả thích, nàng u oán nhìn Vương Tôn một lúc, lại bất chợt đau lòng muốn rơi lệ, hồng hồng ánh mắt là nỗi đau trong lòng phát ra: “Ngày tháng cùng ta bên nhau, ăn đồ ăn ta nấu, nghe ta đánh đàn, nhìn ta nhảy múa, nhìn ta trồng hoa, cùng ta ngắm hoàng hôn, cả hai cùng nhau không rời tại thâm sơn thủy cảnh hữu tình, chàng còn nói với ta rằng, muốn làm một cái bình thường, hết sức bình thường, cùng ta mãi mãi bên nhau trọn kiếp, hiện tại không đến mấy ngày tỉnh mộng chàng liền quên đi tất cả hay sao, nỡ lòng nào bỏ mặc ta hay sao, chàng vô tâm vô tình như thế hay sao?”
Vương Tôn nghe những lời này ký ức không khỏi bị kích thích, đúng, hắn trong mộng đã từng nói, nhưng lúc đó tại thâm sơn là Lục Thanh Tuyết, lúc đó hắn đến tìm Lục Thanh Tuyết sau ngàn năm, và nàng chính là đã chờ đợi hắn ngàn năm, làm sao có thể là nữ nhân trước mặt này được, là giả, người này rốt cuộc có mục đích là gì?
Hắn hít sâu liền nhớ đến tại thâm sơn Lục Thanh Tuyết từng nói: “Vương ca, ta muốn sinh cho ngươi một đứa bé!”
Vương Tôn lúc đó nghe vậy liền giật mình mở mắt nhìn Lục Thanh Tuyết: “Không cần hỏi qua phụ mẫu nàng?”
Lục Thanh Tuyết cười khúc khít nói: “Không cần!”
Lúc này nhìn Cơ Ngữ Yên trước mặt, Vương Tôn thật không dám tin cả hai là một, hắn run rẫy lắc đầu: “Không, ngươi không phải Tuyết nhi!”
Cơ Ngữ Yên đôi mắt càng thêm hồng đỏ, lập tức liền hướng đến vai trái Vương Tôn tiếp tục cắn, là dứt khoát từ nơi tâm phát ra, trước là ngọt, nhưng lần này là sự mặn đắng phát ra, uất ức, đau thương, là khó nói cảm giác thất vọng
Ký ức của Vương Tôn lại tiếp tục bị kích động, lại là hình ảnh Lục Thanh Tuyết hiện lên
“Vương ca, ta muốn sinh cho ngươi một đứa bé!”
Vương Tôn lúc đó gật đầu cũng là lắc đầu: “Ta chờ nàng lớn thêm chút nữa!”
“Chàng... ô ô!” Lục Thanh Tuyết nghe vậy liền giận lên mà nghiêng người cắn vào vai hắn một cái thật mạnh...
"A.." Vương Tôn lúc đó cũng là theo bản năng hét lớn...
Vương Tôn lại giật mình nhìn đến Cơ Ngữ Yên, hắn không dám tin và không muốn tin liền quay đầu đi: “Không... không phải!”
Cơ Ngữ Yên lại nhìn đến, lại kéo hắn khuôn mặt Vương Tôn trở về mà u oán nói: “Vậy thì Tiêu Diêu Phái thì sao, chàng muốn đưa ta đến Tiêu Diêu Phái tìm cái gì bên trong Cổ Tùng, giấc mơ không có đáp án, lẽ nào hiện thực cũng không có?”
Vương Tôn lại không khỏi nhớ đến, hắn thực sự có kéo Lục Thanh Tuyết hướng đến Tiêu Diêu Phái: “Đi, ta đưa nàng đến Tiêu Diêu Phái, ta cảm thấy nơi đó có một cây Cổ Tùng rất thần bí, sẽ có thể giúp ít cho nàng tư chất!”
Cơ Ngữ Yên nhìn Vương Tôn mờ mịt liền tiếp tục than trách: “Vậy còn trên lưng Bạch Hạt thì sao, chàng từng khen ta thật giỏi, có thể câu thông với cả linh thú!”
Tại Vương Tôn lúc này nhớ đến giấc mộng, tại đó Tiêu Diêu Phái một nam một nữ cưỡi lấy linh hạt, hắn còn khen nữ nhân bên cạnh: “Nàng thật giỏi, điều có thể câu thông được với linh thú!”
Nữ nhân lụa trắng che đi dung nhan tuyệt mỹ, đầu khế tựa vào vai hắn, hai người im lặng cảm nhận đối phương nhiệt độ, ánh mắt nhìn lam sơn tú cảnh tại Tiêu Diêu Phái, nhìn thác nước chảy xuôi, lại nhìn cá nhỏ vượt long môn, thoáng cái liền đến phong sơn hoa đào nở rộ, từng kỳ diệu hình ảnh tràn đầy màu sắc điều tại hai người ngắm nhìn
Lại ghép với hình ảnh Cơ Ngữ Yên che lụa trắng, đồng tử Vương Tôn co rụt, giọng điệu thì thào: “Là nàng, không... ta không tin, tất cả điều là giả, tất cả chỉ là giả, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
Cơ Ngữ Yên nước mắt khẽ rơi, bàn tay lấy ra một tấm ngọc bội lục sắc, bên trong chính là tại phong ấn một giọt hàn băng chi thủy: “Lẽ nào tín vật này chàng cũng quên, hay là chàng muốn trói bỏ, muốn tại tìm nhân nhân có gương mặt giống như giấc mộng, chứ không phải tấm lòng của ta dành cho chàng, không phải tình yêu ta dành cho chàng?"
Vương Tôn não hải không khỏi chấn động, lập tức hắn mờ mịt thì thào: “Hàn Nguyên Bích Thủy, Hàn Nguyên Thái Cổ, Hàn Nguyên Chi Thủy, nàng là Tuyết nhi!”
Cơ Ngữ Yên gật đầu, nước mắt giàn dụa nói: “Phải, ta chính là Tuyết nhi của chàng, ta chính là mùa đông của chàng!”
Vương Tôn khế thì thào:
“Nhân sinh phận
Hồng nhan kiếp
Đa đa tình
Mộng Lai Tửu!”
Cơ Ngữ Yên nắm chặt tay Vương Tôn mà thì thào nói:
“Mộng Lai Tửu
Thủy hồng trần
Đa đa kiếp
Đông khởi phận”
“Tuyết nhi” Vương Tôn cả người run rẫy nhìn nàng
“Vương ca, thật khó để tìm được ngươi” Cơ Ngữ Yên xót xa vuốt khuôn mặt Vương Tôn
Vương Tôn lúc này vẫn có chút khó tiếp nhận nhìn đến không thể dùng ngôn từ nào để diễn tả
“ Lời đã nói thiếp điều đã nói, chàng vẫn không tin ta là Tuyết nhi sao, tại sao chàng lại vô tình như thế... Lẽ nào chàng còn muốn ta dùng tấm thân này... Cơ Ngữ Yên có chút oan ức, lập tức lam y trang phục tung bay, hai xương xanh gợi cảm hiện lên, tinh quang bạch sắc cổ trắng ngần, tiểu yếm thanh liên khế tuôn rơi, gò bòng áp đảo đẩy đà hiện ra khuynh thành, làn da bạch sắc lại mịn màn như búp trăng non, đùi thon khẽ lướt uốn lượn như bạch xà chà xát nhẹ nhàng lên người Vương Tôn
Mặc kệ hắn như thế nào bất động, nàng chính là chậm rãi tháo gỡ từng mãnh áo trên người bản thân, lại nhìn hắn mà nàng khẽ cắn đôi môi kéo theo ánh mắt mê ly, đùi thon khẽ nhấc lên chà xác hẳn lòng ngực, toàn thân khế trườn lên người hắn mà dùng hai gò đào tiến hành bài sơn áp đỉnh, phần lưng mềm mại lại uống cong hết mức, bờ mông tròn trịa theo đó mà toàn bộ hiện ra, bao nhiêu vị đạo dần dần bành trướng, lại chậm rãi thả người trườn xuống như rắn nước, đôi môi mọng nước lại khẽ liếm hắn vành tai, đôi mắt nàng lại mê li từng chút một, khoé miệng ẩm ướt mà khẽ nhả ra hắn vành tai, lại thổ khí như Ian ấm áp
"Vương ca, cảm giác này quen thuộc sao?" Cơ Ngữ Yên khế thì thào bên tai Vương Tôn
“Đây?” Vương Tôn ngơ ngác, toàn thân chấn động, Lục Thanh Tuyết, Cơ Ngữ Yên... Là Cơ Ngữ Yên, chính là Cơ Ngữ Yên, phải, chỉ có thể là Cơ Ngữ Yên mới có thể làm được kiệt tác nghệ thuật như thế, là phong tình tư vị muốn bị người đoạt lấy bản nguyên đó là điều không thể, nên trên đời này chỉ có thể là Cơ Ngữ Yên
Vương Tôn nhìn đến liền đau lòng rơi lệ, lại chợt bối rối: "Nàng là Tuyết nhi, là.... nhưng... ta..."
Không đợi Vương Tôn nói hết
“Um... Cơ Ngữ Yên khế áp sát Vương Tôn, trực tiếp cuồng bạo hôn lấy hắn, bắt đầu cho hắn biết sự thật sẽ như thế nào là tàn khóc
Mùa đông tuyết trắng mái nhà tranh
Mảnh hồng tuyết xuân nhân sinh kiếp
Toàn thân ngọc nhũ đúc thành tiên
Ngoài nóng trong lạnh vạn thướt tha
Thanh liên tiểu yếm phũ nặng màn
Bích quai bạch cổ ngọc sắc đơn
Mịn hồng điểm điểm búp sen non
Sương hai hòn tuyết tinh quang đỉnh
Đầy đặn uốn lượn đồi tuyết hoa
Trơn trượt eo lưng tựa bạch xà
Tròn trịa bờ mông sóng vỗ bờ
Hạ đám tuyết trắng khẽ tan dần
Lim dim trên dưới lệ tuôn trào
Má hồng răng trắng tiêu hương đỉnh
Phiêu hồn đoạt mệnh hồng sắc thơm
Lim dim tận hưởng thiên niên tình
Nhà tranh khúc vũ tận biển khơi
Nguyệt dạ đêm thâu bến đơn thuyền
Sóng vỗ dập diều thuyền phải theo
Lim dim mặc gió mặc cả đợi
Nhẹ nhàng vũ bão kéo sấm vang
Lũ quét ngang tan bờ tuyết trắng
Tuyết hoà tại đỉnh trụ thiên khung
Đầm đìa một mãnh tuyết hồng tan
Đê mê đêm xuân lượn ba vòng
Vũ khúc vũ khúc ngựa gập ghềnh
Vũ khúc vũ khúc đồng ngân vang
Vũ khúc vũ khúc đỉnh cao trào
Thăng thiên cửu tầng trọn đêm xuân
Xuân thẹn Vũ Khúc Đồng Hí Xuân
Vương Tôn nghe giọng điệu này thì không khỏi trí nhớ bị trùng kích, khuôn mặt Lục Thanh Tuyết không khỏi hiện lên, trong mộng cảnh, đây là lần đầu của hắn
a
Vương Tôn cả người sợ hãi nói: “Nữ nhân, xin tự trọng!”
...
Cơ Ngữ Yên lụa che trên mặt chậm rãi khẽ tháo ra, đó là một khuôn mặt động lòng người, thon, mịn, trắng ngọc ngà mũm mĩm góc cạnh, là tiểu mỹ nhân khuôn mặt nhưng lại phá cách một chút sự trưởng thành, là muốn chinh phục lại sợ làm tổn thương mỹ nhân, mi thanh mục tú, tinh tú trời cao hội tụ, không son không phấn, không trang sức, nhàn nhạt lại hồng hồng nước da, là kiệt tác trời ban cho khuôn mặt, nhẹ nhàng lại điểm đôi môi mọng nước gợi tình, nào phải bá đạo tính cách, rõ là vu vật yếu đuối như thủy, nhưng lạ thay điều này thật thật giả giả giữa hai thái cực làm người nhìn đến chỉ biết trong nóng ngoài lạnh, miệng đắng lưỡi khô, là muốn ngậm lấy lại muốn nhả ra cảm nhận hương vị đôi môi, còn kia đôi mắt câu hồn đoạt mệnh khiến người nhìn đến phải trầm mê, muốn vào bên trong xem phía sau là mỹ vị hay là sự đắng chát cảm xúc, còn đó là những sợi tơ lông mịn màng tựa như lông măng non đeo bám trên khuôn mặt trắng hồng tự nhiên hay là những sợi rong biển của đại dương mà làm người muốn cắn một ngụm cho thoả thích nhưng lại sợ làm tổn thương cả toà thiên nhiên
Cơ Ngữ Yên bàn tay trái khế dùng vài ngón thon thả trắng mịn tựa búp măng non vuốt trái cổ Vương Tôn một cách gợi tình, mát lạnh tại chậm rãi như muốn thu phục hoang thú tư vị, nàng mái tóc mai đen mượt theo đó phủ tán lên tầm mắt hắn, giây sau nàng lại đột nhiên nắm cổ áo áo hắn mà mạnh bạo hai tay cỡi toát áo hắn ra mà hiện lên hai bờ vai lực lưỡng của nam nhân, lại nhìn bên vai trái Vương Tôn có dấu răng thì nàng không khỏi u oán tức giận mà khẽ tiếng nói mật ngọt: “Nói, làm sao nơi này của chàng lại có dấu răng?”
Vương Tôn lại chợt nhớ đến không lâu hắn tiến vào thứ năm tầng thí luyện, tại đối chiến với Huyết Miêu Nhân, lúc đó Mộc Uyển Thanh xa vào người hắn, Hồ Mộng Tình vì ăn giấm chua mà tại đó cắn lên vai hắn một vết răng thật sâu, lúc đó hắn còn tại hỏi nàng có ngon không, làm nàng không khỏi xấu hổ
Khẽ mỉm cười, Vương Tôn thì thào nói: “Tình nhi, ngay cả huyễn cảnh người điều muốn đánh dấu lãnh thổ sao!”
Cơ Ngữ Yên nghe hắn một mình tự luyến thì không khỏi kéo cằm hắn đến, nhíu mày điều tan rã băng sương, là nhẹ nhàng lại bá đạo câu nói: “Nói, Tình nhi là ai, a...có phải là Hồ Lạc Quân nữ nhi, Hồ Mộng Tình!”
Vương Tôn hừ lạnh liền nhắm mắt lại không để ý đến nàng
“Không để ý đến ta sao!” Cơ Ngữ Yên tức giận liền chuyển sang vai phải Vương Tôn, tại đó trực tiếp nhe răng tựa như thế gian hồng tình uất ức mà liền cắn lên, theo đó khí tức băng hàn lam quang bạo nổ, sức mạnh trên thân nàng điều tại khoé miệng mà điên cuồng phát tiết
Lúc Vương Tôn cả người theo đó chợt tê dại, là đau đớn, là lạnh giá, là khoái cảm khó cưỡng
"A... Vương Tôn theo bản năng hét lớn... nhưng sau đó là đau thật rồi, đau... Hắn đau... mở mắt ra nhìn đến liền không khỏi kinh sợ
“Ngươi... ngươi cắn thì cắn, làm sao dùng linh hồn lực, muốn giết người có cần hành hạ như thế sao?” Vương Tôn nghiến răng ken két nói, thật sự không bị giam cầm, hắn chính là ngồi bên dạy dỗ nữ nhân này một bài học
Cơ Ngữ Yên chậm rãi nhã ra, một sợi nước bọt gợi tình khẽ kéo theo sự ngọt ngào cũng như thoả thích, nàng u oán nhìn Vương Tôn một lúc, lại bất chợt đau lòng muốn rơi lệ, hồng hồng ánh mắt là nỗi đau trong lòng phát ra: “Ngày tháng cùng ta bên nhau, ăn đồ ăn ta nấu, nghe ta đánh đàn, nhìn ta nhảy múa, nhìn ta trồng hoa, cùng ta ngắm hoàng hôn, cả hai cùng nhau không rời tại thâm sơn thủy cảnh hữu tình, chàng còn nói với ta rằng, muốn làm một cái bình thường, hết sức bình thường, cùng ta mãi mãi bên nhau trọn kiếp, hiện tại không đến mấy ngày tỉnh mộng chàng liền quên đi tất cả hay sao, nỡ lòng nào bỏ mặc ta hay sao, chàng vô tâm vô tình như thế hay sao?”
Vương Tôn nghe những lời này ký ức không khỏi bị kích thích, đúng, hắn trong mộng đã từng nói, nhưng lúc đó tại thâm sơn là Lục Thanh Tuyết, lúc đó hắn đến tìm Lục Thanh Tuyết sau ngàn năm, và nàng chính là đã chờ đợi hắn ngàn năm, làm sao có thể là nữ nhân trước mặt này được, là giả, người này rốt cuộc có mục đích là gì?
Hắn hít sâu liền nhớ đến tại thâm sơn Lục Thanh Tuyết từng nói: “Vương ca, ta muốn sinh cho ngươi một đứa bé!”
Vương Tôn lúc đó nghe vậy liền giật mình mở mắt nhìn Lục Thanh Tuyết: “Không cần hỏi qua phụ mẫu nàng?”
Lục Thanh Tuyết cười khúc khít nói: “Không cần!”
Lúc này nhìn Cơ Ngữ Yên trước mặt, Vương Tôn thật không dám tin cả hai là một, hắn run rẫy lắc đầu: “Không, ngươi không phải Tuyết nhi!”
Cơ Ngữ Yên đôi mắt càng thêm hồng đỏ, lập tức liền hướng đến vai trái Vương Tôn tiếp tục cắn, là dứt khoát từ nơi tâm phát ra, trước là ngọt, nhưng lần này là sự mặn đắng phát ra, uất ức, đau thương, là khó nói cảm giác thất vọng
Ký ức của Vương Tôn lại tiếp tục bị kích động, lại là hình ảnh Lục Thanh Tuyết hiện lên
“Vương ca, ta muốn sinh cho ngươi một đứa bé!”
Vương Tôn lúc đó gật đầu cũng là lắc đầu: “Ta chờ nàng lớn thêm chút nữa!”
“Chàng... ô ô!” Lục Thanh Tuyết nghe vậy liền giận lên mà nghiêng người cắn vào vai hắn một cái thật mạnh...
"A.." Vương Tôn lúc đó cũng là theo bản năng hét lớn...
Vương Tôn lại giật mình nhìn đến Cơ Ngữ Yên, hắn không dám tin và không muốn tin liền quay đầu đi: “Không... không phải!”
Cơ Ngữ Yên lại nhìn đến, lại kéo hắn khuôn mặt Vương Tôn trở về mà u oán nói: “Vậy thì Tiêu Diêu Phái thì sao, chàng muốn đưa ta đến Tiêu Diêu Phái tìm cái gì bên trong Cổ Tùng, giấc mơ không có đáp án, lẽ nào hiện thực cũng không có?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Tôn lại không khỏi nhớ đến, hắn thực sự có kéo Lục Thanh Tuyết hướng đến Tiêu Diêu Phái: “Đi, ta đưa nàng đến Tiêu Diêu Phái, ta cảm thấy nơi đó có một cây Cổ Tùng rất thần bí, sẽ có thể giúp ít cho nàng tư chất!”
Cơ Ngữ Yên nhìn Vương Tôn mờ mịt liền tiếp tục than trách: “Vậy còn trên lưng Bạch Hạt thì sao, chàng từng khen ta thật giỏi, có thể câu thông với cả linh thú!”
Tại Vương Tôn lúc này nhớ đến giấc mộng, tại đó Tiêu Diêu Phái một nam một nữ cưỡi lấy linh hạt, hắn còn khen nữ nhân bên cạnh: “Nàng thật giỏi, điều có thể câu thông được với linh thú!”
Nữ nhân lụa trắng che đi dung nhan tuyệt mỹ, đầu khế tựa vào vai hắn, hai người im lặng cảm nhận đối phương nhiệt độ, ánh mắt nhìn lam sơn tú cảnh tại Tiêu Diêu Phái, nhìn thác nước chảy xuôi, lại nhìn cá nhỏ vượt long môn, thoáng cái liền đến phong sơn hoa đào nở rộ, từng kỳ diệu hình ảnh tràn đầy màu sắc điều tại hai người ngắm nhìn
Lại ghép với hình ảnh Cơ Ngữ Yên che lụa trắng, đồng tử Vương Tôn co rụt, giọng điệu thì thào: “Là nàng, không... ta không tin, tất cả điều là giả, tất cả chỉ là giả, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
Cơ Ngữ Yên nước mắt khẽ rơi, bàn tay lấy ra một tấm ngọc bội lục sắc, bên trong chính là tại phong ấn một giọt hàn băng chi thủy: “Lẽ nào tín vật này chàng cũng quên, hay là chàng muốn trói bỏ, muốn tại tìm nhân nhân có gương mặt giống như giấc mộng, chứ không phải tấm lòng của ta dành cho chàng, không phải tình yêu ta dành cho chàng?"
Vương Tôn não hải không khỏi chấn động, lập tức hắn mờ mịt thì thào: “Hàn Nguyên Bích Thủy, Hàn Nguyên Thái Cổ, Hàn Nguyên Chi Thủy, nàng là Tuyết nhi!”
Cơ Ngữ Yên gật đầu, nước mắt giàn dụa nói: “Phải, ta chính là Tuyết nhi của chàng, ta chính là mùa đông của chàng!”
Vương Tôn khế thì thào:
“Nhân sinh phận
Hồng nhan kiếp
Đa đa tình
Mộng Lai Tửu!”
Cơ Ngữ Yên nắm chặt tay Vương Tôn mà thì thào nói:
“Mộng Lai Tửu
Thủy hồng trần
Đa đa kiếp
Đông khởi phận”
“Tuyết nhi” Vương Tôn cả người run rẫy nhìn nàng
“Vương ca, thật khó để tìm được ngươi” Cơ Ngữ Yên xót xa vuốt khuôn mặt Vương Tôn
Vương Tôn lúc này vẫn có chút khó tiếp nhận nhìn đến không thể dùng ngôn từ nào để diễn tả
“ Lời đã nói thiếp điều đã nói, chàng vẫn không tin ta là Tuyết nhi sao, tại sao chàng lại vô tình như thế... Lẽ nào chàng còn muốn ta dùng tấm thân này... Cơ Ngữ Yên có chút oan ức, lập tức lam y trang phục tung bay, hai xương xanh gợi cảm hiện lên, tinh quang bạch sắc cổ trắng ngần, tiểu yếm thanh liên khế tuôn rơi, gò bòng áp đảo đẩy đà hiện ra khuynh thành, làn da bạch sắc lại mịn màn như búp trăng non, đùi thon khẽ lướt uốn lượn như bạch xà chà xát nhẹ nhàng lên người Vương Tôn
Mặc kệ hắn như thế nào bất động, nàng chính là chậm rãi tháo gỡ từng mãnh áo trên người bản thân, lại nhìn hắn mà nàng khẽ cắn đôi môi kéo theo ánh mắt mê ly, đùi thon khẽ nhấc lên chà xác hẳn lòng ngực, toàn thân khế trườn lên người hắn mà dùng hai gò đào tiến hành bài sơn áp đỉnh, phần lưng mềm mại lại uống cong hết mức, bờ mông tròn trịa theo đó mà toàn bộ hiện ra, bao nhiêu vị đạo dần dần bành trướng, lại chậm rãi thả người trườn xuống như rắn nước, đôi môi mọng nước lại khẽ liếm hắn vành tai, đôi mắt nàng lại mê li từng chút một, khoé miệng ẩm ướt mà khẽ nhả ra hắn vành tai, lại thổ khí như Ian ấm áp
"Vương ca, cảm giác này quen thuộc sao?" Cơ Ngữ Yên khế thì thào bên tai Vương Tôn
“Đây?” Vương Tôn ngơ ngác, toàn thân chấn động, Lục Thanh Tuyết, Cơ Ngữ Yên... Là Cơ Ngữ Yên, chính là Cơ Ngữ Yên, phải, chỉ có thể là Cơ Ngữ Yên mới có thể làm được kiệt tác nghệ thuật như thế, là phong tình tư vị muốn bị người đoạt lấy bản nguyên đó là điều không thể, nên trên đời này chỉ có thể là Cơ Ngữ Yên
Vương Tôn nhìn đến liền đau lòng rơi lệ, lại chợt bối rối: "Nàng là Tuyết nhi, là.... nhưng... ta..."
Không đợi Vương Tôn nói hết
“Um... Cơ Ngữ Yên khế áp sát Vương Tôn, trực tiếp cuồng bạo hôn lấy hắn, bắt đầu cho hắn biết sự thật sẽ như thế nào là tàn khóc
Mùa đông tuyết trắng mái nhà tranh
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mảnh hồng tuyết xuân nhân sinh kiếp
Toàn thân ngọc nhũ đúc thành tiên
Ngoài nóng trong lạnh vạn thướt tha
Thanh liên tiểu yếm phũ nặng màn
Bích quai bạch cổ ngọc sắc đơn
Mịn hồng điểm điểm búp sen non
Sương hai hòn tuyết tinh quang đỉnh
Đầy đặn uốn lượn đồi tuyết hoa
Trơn trượt eo lưng tựa bạch xà
Tròn trịa bờ mông sóng vỗ bờ
Hạ đám tuyết trắng khẽ tan dần
Lim dim trên dưới lệ tuôn trào
Má hồng răng trắng tiêu hương đỉnh
Phiêu hồn đoạt mệnh hồng sắc thơm
Lim dim tận hưởng thiên niên tình
Nhà tranh khúc vũ tận biển khơi
Nguyệt dạ đêm thâu bến đơn thuyền
Sóng vỗ dập diều thuyền phải theo
Lim dim mặc gió mặc cả đợi
Nhẹ nhàng vũ bão kéo sấm vang
Lũ quét ngang tan bờ tuyết trắng
Tuyết hoà tại đỉnh trụ thiên khung
Đầm đìa một mãnh tuyết hồng tan
Đê mê đêm xuân lượn ba vòng
Vũ khúc vũ khúc ngựa gập ghềnh
Vũ khúc vũ khúc đồng ngân vang
Vũ khúc vũ khúc đỉnh cao trào
Thăng thiên cửu tầng trọn đêm xuân
Xuân thẹn Vũ Khúc Đồng Hí Xuân
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro