Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z
Anh em xã hội không thể thiếu hơi.
P. Hải Anh
2024-07-19 16:23:08
Hạ Ương lái xe lao vào đêm đen, trời tối đen kịt hết lối đi nhưng con người trong xe kia vẫn rất thư thái cảm nhận mùi hương của gió phả từng đợt vào mặt. Anh nhìn dòng số gọi đi.
nhấc máy, nói:
"Còn giữ liên lạc không?"
Lại Nhữ nhìn đồng hồ mười hai rưỡi đêm như muốn tức điên thầm chửi tên điên qua điện thoại tiếng giá lồng vào đập bộp bộp bộp càng tăng tạp âm khó nghe.
"Cái khỉ gì nữa cmn ...cậu bị điên đấy à giờ này gọi cho tôi làm gì?"
"Hả cậu nói gì không nghe rõ"
Lại 1 lầm nữa Lại Nhữ hết kiên nhẫn nói chuyện được với hắn: "Nói chuyện tấp vào lề"
"Đùa à đang trên đường đi lắm nghĩa địa lắm tôi không chậm được"
Hạ Ương bá đạo đáp hai tay giữ chặt vô lăng để cua.
Anh ta ngồi dậy lần nữa mà bất lực còn tưởng ma biết giả giọng giống tên điên kia nữa chứ.
Lại Nhữ cộc cằn mở cửa, nói: "Có chuyện gì nửa đêm nửa hôm làm phiền giấc ngủ của tôi là vì sao?" Anh ta giữ chút bình tĩnh nói chuyện đàng hoàng.
"Vào nhà rồi hằng nói tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu đây"
Lại Nhữ nhìn ra vẻ nghiêm túc của Hạ Ương xong cũng nghe theo lời anh.
Hạ Ương tự nhiên vào bếp lục lọi làm chủ nhà đứng kia nghi vấn?
"Rốt cuộc chuyện quan trọng là phải vào bếp lục tung nhà tôi lên đấy hả?"
Hạ Ương mặc kệ anh ta chỉ thấy hai tay liên tục tìm kiếm.
"Nhà không có gì ăn được à?"
"Nhà tôi sao cậu biết tôi để đâu được"
"Vậy thì mang ra đây tôi lục tung cái xó bếp của cậu thật vô nghĩa à?"
Lại Nhữ đi đến hộc tủ lấy ra thùng mì tôm chưa khui đập bộp một cái: "Từ khi nào Hạ công tử phải sang nhà tôi ăn thế?"
"Hôm nay không phải à? Tôi tiện đường nhớ cậu quá nên mới miễn cưỡng ghé thăm cậu"
Hạ Ương nhìn mì tôm liền chán ghét chê: "Sao cậu không nấu cơm tôi không thích ăn mì"
"Cậu có bị điên không ba giờ sáng sang nhà tôi đòi ăn cơm lấy đâu ra"
Hạ Ương lấy hai gói mì nấu tạm trong khi chờ nước trên nồi sôi anh liền vào thẳng vấn đề chính: "Cậu còn giữ liên lạc không?"
Lại Nhữ khó hiếu hỏi: "Ai?"
"Cái con bé thấp thấp bằng này này"
"À... Không có"
Hạ Ương tiếp tục tìm tủ lạnh lục lọi: "Vô dụng"
"Tôi biết được con bé đó chưa đủ tuổi đâu cậu mà có làm gì nó rồi thì đừng tìm lại cho rách việc dính vào pháp luật hơi mệt đấy"
Hạ Ương nghe như chuột biết hát mà khinh khỉnh: "Khinh thằng này à? Đố"
Lại Nhữ nhìn cái cách Hạ Ương phi xe vào nhà mình đòi ăn mì lúc giữa đêm đã ngán ngẩm không tin được: "Cẩn thận vẫn hơn"
Tán chuyện một hồi nước cũng sôi anh thả mì vào trong: "Lại Nhữ này tôi khuyên cậu lần sau bớt chút thời gian mua đồ đắp đầy tủ lạnh cho tôi nhìn căn bếp cậu không có gì tôi thương lắm"
"Ừm chả biết ai thương ai" Lại Nhữ tỏ giọng chế giễu rồi quay lại ngủ tiếp.
nhấc máy, nói:
"Còn giữ liên lạc không?"
Lại Nhữ nhìn đồng hồ mười hai rưỡi đêm như muốn tức điên thầm chửi tên điên qua điện thoại tiếng giá lồng vào đập bộp bộp bộp càng tăng tạp âm khó nghe.
"Cái khỉ gì nữa cmn ...cậu bị điên đấy à giờ này gọi cho tôi làm gì?"
"Hả cậu nói gì không nghe rõ"
Lại 1 lầm nữa Lại Nhữ hết kiên nhẫn nói chuyện được với hắn: "Nói chuyện tấp vào lề"
"Đùa à đang trên đường đi lắm nghĩa địa lắm tôi không chậm được"
Hạ Ương bá đạo đáp hai tay giữ chặt vô lăng để cua.
Anh ta ngồi dậy lần nữa mà bất lực còn tưởng ma biết giả giọng giống tên điên kia nữa chứ.
Lại Nhữ cộc cằn mở cửa, nói: "Có chuyện gì nửa đêm nửa hôm làm phiền giấc ngủ của tôi là vì sao?" Anh ta giữ chút bình tĩnh nói chuyện đàng hoàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vào nhà rồi hằng nói tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu đây"
Lại Nhữ nhìn ra vẻ nghiêm túc của Hạ Ương xong cũng nghe theo lời anh.
Hạ Ương tự nhiên vào bếp lục lọi làm chủ nhà đứng kia nghi vấn?
"Rốt cuộc chuyện quan trọng là phải vào bếp lục tung nhà tôi lên đấy hả?"
Hạ Ương mặc kệ anh ta chỉ thấy hai tay liên tục tìm kiếm.
"Nhà không có gì ăn được à?"
"Nhà tôi sao cậu biết tôi để đâu được"
"Vậy thì mang ra đây tôi lục tung cái xó bếp của cậu thật vô nghĩa à?"
Lại Nhữ đi đến hộc tủ lấy ra thùng mì tôm chưa khui đập bộp một cái: "Từ khi nào Hạ công tử phải sang nhà tôi ăn thế?"
"Hôm nay không phải à? Tôi tiện đường nhớ cậu quá nên mới miễn cưỡng ghé thăm cậu"
Hạ Ương nhìn mì tôm liền chán ghét chê: "Sao cậu không nấu cơm tôi không thích ăn mì"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu có bị điên không ba giờ sáng sang nhà tôi đòi ăn cơm lấy đâu ra"
Hạ Ương lấy hai gói mì nấu tạm trong khi chờ nước trên nồi sôi anh liền vào thẳng vấn đề chính: "Cậu còn giữ liên lạc không?"
Lại Nhữ khó hiếu hỏi: "Ai?"
"Cái con bé thấp thấp bằng này này"
"À... Không có"
Hạ Ương tiếp tục tìm tủ lạnh lục lọi: "Vô dụng"
"Tôi biết được con bé đó chưa đủ tuổi đâu cậu mà có làm gì nó rồi thì đừng tìm lại cho rách việc dính vào pháp luật hơi mệt đấy"
Hạ Ương nghe như chuột biết hát mà khinh khỉnh: "Khinh thằng này à? Đố"
Lại Nhữ nhìn cái cách Hạ Ương phi xe vào nhà mình đòi ăn mì lúc giữa đêm đã ngán ngẩm không tin được: "Cẩn thận vẫn hơn"
Tán chuyện một hồi nước cũng sôi anh thả mì vào trong: "Lại Nhữ này tôi khuyên cậu lần sau bớt chút thời gian mua đồ đắp đầy tủ lạnh cho tôi nhìn căn bếp cậu không có gì tôi thương lắm"
"Ừm chả biết ai thương ai" Lại Nhữ tỏ giọng chế giễu rồi quay lại ngủ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro