Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z
Bất lực trong tuyệt vọng
P. Hải Anh
2024-07-19 16:23:08
Hạ Ương kéo sát Dương Hạnh vào góc tường. nơi con hẻm tối bá đạo chiếm thế thượng phong áp sát vào bờ tường không cho thoát.
"Ai chà chà... lâu rồi không gặp cô bé kiên cường" Hắn vuốt má Dương Hạnh.
Cô hất tay hắn qua một bên, liếc:
"Tránh ra cho tôi đi"
Hạ Ương mỉm cười tít mắt nhe hai răng khểnh như ma cà rồng bóp eo nàng ta.
"Không muốn đóa thì lèm seo?" Giọng hắn vô cùng cợt nhởn trêu ghẹo.
Cô rưng rưng nước mắt đẩy hắn ta chỉ vô ích, hai má đỏ hơn trông vô cùng thảm thương.
Hạ Ương nhìn cô mít ướt lập tức nới lỏng nhẹ dạ cả tin mềm lòng đứng cách xa ra một chút:
"Này... sao lại khóc đi làm sao đấy? Ơ kìa..."
Hắn hai sải đuổi theo, cô lượn nhanh như thoắt ẩn thoắt hiện.
"Đứng lại tôi cho cái này nè"
"Có cái này nè mà đứng lại"
Dương Hạnh giơ ngón giữa khó coi ngược phía sau.
Hắn mét tám đẹp trai sáng láng lượn qua mấy xóm bao cô ngoái cổ nhìn theo.
Theo cô về đến nhà...
Dương Hạnh cúi người đi vào sân: "Con chào bố mới đi học về"
"Ừ vào nhà rồi nghỉ ngơi ăn uống gì đi"
"DẠAAAAAAAAAAAA" Dương Hạnh dạ to tiếng để ai kia biết đường rén ngang.
"Cái con bé này" Ông bố đang cắt tỉa cành cây cảnh vì âm thanh chói tai mà nhìn theo tướng cô công chúa nhỏ chạy lon ton rất vui sướng vào nhà.
.•••
Dương Hạnh vừa gội đầu xong bước ra ăn cơm liền xoay người trở lại vào phòng vì...
"Quay lại"
Dương Hạnh cứng đơ đứng giữa nhà vội quay lại nhìn một lần nữa.
"Bố sao bố lại để người lạ vào chơi"
"Hỗn láo... thầy giáo ghé thăm mà chỉ trỏ thế à?"
What tờ...
Thầy giáo???
Dương Hạnh đơ lần hai tay chỉ trên không trung: "Bố không phải-"
"Đi vào nấu cơm" Bố cắt ngang lời cô nói.
"Ấy chú cứ dạy bảo nhẹ nhàng trẻ con không hiểu chuyện"
"Được hà hà"
Trong bếp.
Dương Hạnh nghiến răng ken két chửi rủa: "Má thằng điên dám giả mạo giáo viên nhìn mặt thằng chả đó có điểm nào giống làm nghề chứ?"
"Đúng là cái tên dâm tặc không ăn được mình nên thẹn quá đây mà nhìn mà đéo ưa"
Bố rót nước đãi khách đáp:
"Con bé này mới chuyển đến trường mới còn lạ lẫm cũng may gặp thầy chỉ bảo dẫn đường dẫn nối cho nó tôi thấy thật hạnh phúc".
"Nghe nói thầy dạy môn sinh ở trường đúng không?" Hai ngày trước trên nhóm lớp của bố có tin nhắn giáo viên chủ nhiệm rằng:
Cô dạy sinh hiện tại nghỉ vì sinh con thay thầy dạy sinh mới.
Nhưng trong suy nghĩ của cô thầy giáo sinh đã quá bốn mươi.
"Bố bố đừng để hắn lừa gạt hắn đích thị không phải thầy giáo"
Dương Hạnh dứt khoát nói cho lòng đỡ bứt dứt khó chịu.
"Hả? Nó lại nói linh tinh cái gì thế thầy?"
"Con dở hơi này nghề giáo không phải ai thất đức mới giả bộ được đâu"
Hạ Ương uống trà sặc lên sặc xuống khu như ông cụ.
"Đấy bố thấy chưa hắn giả bộ nên mới nhột đấy"
Hạ Ương lấy lại giọng kể về truyện mấy hôm trước.
"Chuyện là hai hôm trước cháu nó mới đến lại không quen là không biết em là thể cháu mới không có xin phép đi xuống phòng y tế nghỉ mà không xin phép Nên em mới tức quá ghi tên Cháu nó vào sổ đầu bài bị trừ 10 điểm thi đua của lớp, giáo viên chủ nhiệm mới mắng nó chắc vì chuyện đấy nên cháu nó mới ghét em như thế anh ạ"
Hạ Ương nói một tràng dài như sớ.
Dương Hạnh kêu thầm trong lòng ối giời ơi... ối giời ơi ai biết rồi sao nó có thể bịa chuyện xuyên tạc một cách trắng trợn như vậy trời ơi.
"Sao bố có thể tin thằng cha này nói láo như thế chứ đây hoàn toàn là không phải sự thật trời ơi tôi khổ quá mà"
Cô kêu gào giữa nhà như kẻ điên nhưng bao nhiêu bù đắp ấy cũng không thể bằng lời giải thích của hắn.
"Con bé kia im mồm"
"Tao ngay đây mà mày coi không ra thể thống gì thì mày với thầy giáo còn ra cái gì nữa hả?"
"Hạnh Nhi, tôi không cần em xin lỗi tôi tôi chỉ cần em xin lỗi bố của em thôi tôi sẽ tha thứ cho em" Hắn ra dáng thầy giáo đáng kính bảo ban ân cần học sinh.
Chỉ những điều đó thôi bố cô đã tin tưởng hắn một phép mà coi con gái như kẻ nói dối trắng trợn.
"Ai chà chà... lâu rồi không gặp cô bé kiên cường" Hắn vuốt má Dương Hạnh.
Cô hất tay hắn qua một bên, liếc:
"Tránh ra cho tôi đi"
Hạ Ương mỉm cười tít mắt nhe hai răng khểnh như ma cà rồng bóp eo nàng ta.
"Không muốn đóa thì lèm seo?" Giọng hắn vô cùng cợt nhởn trêu ghẹo.
Cô rưng rưng nước mắt đẩy hắn ta chỉ vô ích, hai má đỏ hơn trông vô cùng thảm thương.
Hạ Ương nhìn cô mít ướt lập tức nới lỏng nhẹ dạ cả tin mềm lòng đứng cách xa ra một chút:
"Này... sao lại khóc đi làm sao đấy? Ơ kìa..."
Hắn hai sải đuổi theo, cô lượn nhanh như thoắt ẩn thoắt hiện.
"Đứng lại tôi cho cái này nè"
"Có cái này nè mà đứng lại"
Dương Hạnh giơ ngón giữa khó coi ngược phía sau.
Hắn mét tám đẹp trai sáng láng lượn qua mấy xóm bao cô ngoái cổ nhìn theo.
Theo cô về đến nhà...
Dương Hạnh cúi người đi vào sân: "Con chào bố mới đi học về"
"Ừ vào nhà rồi nghỉ ngơi ăn uống gì đi"
"DẠAAAAAAAAAAAA" Dương Hạnh dạ to tiếng để ai kia biết đường rén ngang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái con bé này" Ông bố đang cắt tỉa cành cây cảnh vì âm thanh chói tai mà nhìn theo tướng cô công chúa nhỏ chạy lon ton rất vui sướng vào nhà.
.•••
Dương Hạnh vừa gội đầu xong bước ra ăn cơm liền xoay người trở lại vào phòng vì...
"Quay lại"
Dương Hạnh cứng đơ đứng giữa nhà vội quay lại nhìn một lần nữa.
"Bố sao bố lại để người lạ vào chơi"
"Hỗn láo... thầy giáo ghé thăm mà chỉ trỏ thế à?"
What tờ...
Thầy giáo???
Dương Hạnh đơ lần hai tay chỉ trên không trung: "Bố không phải-"
"Đi vào nấu cơm" Bố cắt ngang lời cô nói.
"Ấy chú cứ dạy bảo nhẹ nhàng trẻ con không hiểu chuyện"
"Được hà hà"
Trong bếp.
Dương Hạnh nghiến răng ken két chửi rủa: "Má thằng điên dám giả mạo giáo viên nhìn mặt thằng chả đó có điểm nào giống làm nghề chứ?"
"Đúng là cái tên dâm tặc không ăn được mình nên thẹn quá đây mà nhìn mà đéo ưa"
Bố rót nước đãi khách đáp:
"Con bé này mới chuyển đến trường mới còn lạ lẫm cũng may gặp thầy chỉ bảo dẫn đường dẫn nối cho nó tôi thấy thật hạnh phúc".
"Nghe nói thầy dạy môn sinh ở trường đúng không?" Hai ngày trước trên nhóm lớp của bố có tin nhắn giáo viên chủ nhiệm rằng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô dạy sinh hiện tại nghỉ vì sinh con thay thầy dạy sinh mới.
Nhưng trong suy nghĩ của cô thầy giáo sinh đã quá bốn mươi.
"Bố bố đừng để hắn lừa gạt hắn đích thị không phải thầy giáo"
Dương Hạnh dứt khoát nói cho lòng đỡ bứt dứt khó chịu.
"Hả? Nó lại nói linh tinh cái gì thế thầy?"
"Con dở hơi này nghề giáo không phải ai thất đức mới giả bộ được đâu"
Hạ Ương uống trà sặc lên sặc xuống khu như ông cụ.
"Đấy bố thấy chưa hắn giả bộ nên mới nhột đấy"
Hạ Ương lấy lại giọng kể về truyện mấy hôm trước.
"Chuyện là hai hôm trước cháu nó mới đến lại không quen là không biết em là thể cháu mới không có xin phép đi xuống phòng y tế nghỉ mà không xin phép Nên em mới tức quá ghi tên Cháu nó vào sổ đầu bài bị trừ 10 điểm thi đua của lớp, giáo viên chủ nhiệm mới mắng nó chắc vì chuyện đấy nên cháu nó mới ghét em như thế anh ạ"
Hạ Ương nói một tràng dài như sớ.
Dương Hạnh kêu thầm trong lòng ối giời ơi... ối giời ơi ai biết rồi sao nó có thể bịa chuyện xuyên tạc một cách trắng trợn như vậy trời ơi.
"Sao bố có thể tin thằng cha này nói láo như thế chứ đây hoàn toàn là không phải sự thật trời ơi tôi khổ quá mà"
Cô kêu gào giữa nhà như kẻ điên nhưng bao nhiêu bù đắp ấy cũng không thể bằng lời giải thích của hắn.
"Con bé kia im mồm"
"Tao ngay đây mà mày coi không ra thể thống gì thì mày với thầy giáo còn ra cái gì nữa hả?"
"Hạnh Nhi, tôi không cần em xin lỗi tôi tôi chỉ cần em xin lỗi bố của em thôi tôi sẽ tha thứ cho em" Hắn ra dáng thầy giáo đáng kính bảo ban ân cần học sinh.
Chỉ những điều đó thôi bố cô đã tin tưởng hắn một phép mà coi con gái như kẻ nói dối trắng trợn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro