Vượt Tường Rào, Tôi Trở Thành Hắc Nguyệt Quang Của Phản Diện Trường Học
Cô Bạn Thân Khờ...
2024-11-22 07:31:34
Ba ngày học bù trôi qua trong chớp mắt. Chớp mắt đã đến thứ Hai.
Trên bục chào cờ, hiệu trưởng diễn thuyết đầy hào hứng, nói mãi không dứt. Mộ Kiều không nhịn được ngáp dài.
Nghe thấy lớp bên cạnh xì xào bàn tán về Lạc Tinh Trầm, cô mới tỉnh táo lại, lén lắng nghe.
“Lạc Tinh Trầm đứng bên cạnh bục phát biểu kìa, cậu ấy lại nhận giải thưởng gì nữa sao? Hiệu trưởng sẽ trao thưởng hả?”
“Dạo này đâu có kỳ thi Olympic gì đâu!”
“Vậy là nhận học bổng? Dù sao Lạc thần lên bục, hiệu trưởng chắc chắn sẽ khen ngợi cậu ấy cả buổi.”
“Khen ngợi dài dòng, lát nữa nghe mà ù hết cả tai! Đói chết đi được…”
“Ù tai cũng không sao, hiệu trưởng nói càng lâu thì càng có cơ hội nhìn Lạc thần nhiều hơn. Nói cả buổi sáng cũng được.”
Ừm… Mộ Kiều có chút cảm xúc phức tạp.
Lạc Tinh Trầm sắp lên đọc kiểm điểm, chắc sẽ làm những người này phải kinh ngạc. Nhưng cũng không sao cả, bản kiểm điểm cô viết kỹ càng, độc đáo và sâu sắc, chắc chắn sẽ khiến mọi người bất ngờ, đồng thời tạo nên hình tượng Lạc Tinh Trầm biết sai biết sửa.
“Trường Trung học Lương Thành đặt kỳ vọng vào các em, nhìn vào lá cờ đỏ mà nói, có tự tin không?!”
Hiệu trưởng đầu hói cầm lá cờ nhỏ, giơ lên và hô lớn từ trên bục.
Học sinh bên dưới đáp lại yếu ớt: “Có ạ…”
Không chỉ yếu ớt mà còn không đều.
Hiệu trưởng rõ ràng cũng biết, sau kỳ nghỉ lễ, học sinh đều thiếu tinh thần, nên không nói thêm gì. Sau đó, ông chuyển micro, tiếng rè rè vang lên, tiếp theo là một giọng nói khó ưa, mang theo chút hả hê.
“Các em học sinh, đừng đi vội!”
Thầy Giả Đại Độ híp mắt cười, trông thật là vui sướng.
“Còn một việc nữa cần thông báo.”
Mộ Kiều đứng ở hàng thứ ba, không xa Lạc Tinh Trầm lắm. Trong ánh nắng sớm mai, bóng dáng cậu đứng trầm lặng, nhưng vẫn thu hút mọi ánh nhìn.
“Tuần trước, trong giờ học bù, học sinh Lạc Tinh Trầm đã trèo tường ra ngoài…”
“Ôi trời!”
Vừa nghe đến đây, dưới sân bỗng trở nên ồn ào.
“Thật hả? Mình nghe nhầm không đấy, Lạc thần trốn học? Còn trèo tường? Lại đúng lúc bị thầy Giả Đại Độ giám sát?”
“Mình, mình… chẳng lẽ là có anh em sinh đôi giống hệt Lạc thần sao?!”
“Ngốc quá, suy nghĩ kỳ lạ ghê!”
Thầy Giả Đại Độ tức giận đến run môi, gắt lên: “Im lặng!”
“Tất cả im lặng!”
“Giữ trật tự!”
Khi hiệu trưởng lên tiếng, học sinh mới dừng bàn tán.
Thầy Giả Đại Độ nói: “Dù Lạc Tinh Trầm đứng đầu trường, là tấm gương cho mọi học sinh, nhưng cậu ấy đã có hành vi sai trái khi trèo tường trốn học. Hôm nay, nhân buổi lễ chào cờ, yêu cầu cậu ấy đọc kiểm điểm trước toàn trường, nhằm xây dựng một bầu không khí học tập lành mạnh cho trường Trung học Lương Thành!”
“Lạc Tinh Trầm,” thầy Giả không kìm được nụ cười nhếch mép, “mời lên sân khấu.”
Mộ Kiều nhìn thấy cậu điềm nhiên bước lên bục phát biểu trong ánh nhìn của mọi người.
Bản kiểm điểm được cậu cuộn lại, cầm trong tay. Đôi tay dài và thon mở tờ giấy, giọng nói trầm lạnh vang lên qua micro, lan tỏa khắp sân trường.
“Thưa thầy cô kính mến, các bạn thân mến, tôi là Lạc Tinh Trầm, lớp 11/7.”
“Là học sinh đứng đầu trường, tôi lẽ ra cần nghiêm khắc với bản thân, giữ gìn đạo đức và chấp hành nội quy, thay vì làm ra những hành vi vi phạm kỷ luật nhà trường. Hôm nay, trước toàn thể giáo viên và các bạn đã dạy dỗ, cổ vũ tôi, tôi xin đưa ra lời kiểm điểm sâu sắc.”
“Bởi vì tôi…”
“Buổi sáng hôm ấy…”
“Từ lúc mắc lỗi, tôi ngày đêm trằn trọc, ăn không ngon ngủ không yên, thật sự cảm thấy có lỗi với sự yêu thương của mọi người.”
Vi Trường Hà cười phá lên, huých tay Phan Tinh Tinh, nói: “Hôm qua Lạc thần còn chơi game với tụi mình, suýt nữa thì kéo mình lên hạng.”
Phan Tinh Tinh cố nhịn cười, “Im lặng chút.”
Lạc thần viết kiểm điểm mà còn có chút hài hước lạnh lùng.
“Tôi nhất định sẽ luôn tích cực, hỗ trợ bạn bè, kế thừa truyền thống văn minh của trường, cuối cùng sẽ góp phần xây dựng một xã hội hòa hợp, cùng nhau xây dựng đất nước tươi đẹp…”
Giọng trầm lạnh của cậu vẫn tiếp tục vang lên.
Bên dưới, học sinh lại bắt đầu xôn xao. Có gì thú vị hơn việc Lạc Tinh Trầm leo tường trốn học và đọc kiểm điểm đâu. Bọn con trai thấy dáng vẻ lạnh lùng này của Lạc thần còn ngầu hơn Đới Khinh Dương gấp mười lần!
Mộ Kiều đang tự đắc về tài viết kiểm điểm của mình thì nghe được đám học sinh phía sau xì xào.
“Mọi người có thấy không, kiểm điểm của Lạc thần giống hệt như mấy văn bản của cán bộ công chức.”
“Ha ha, cũng thấy đúng, kỳ quặc thật.”
“Còn nói nào là xây dựng xã hội hòa hợp.”
“Xây dựng đất nước tươi đẹp, phát huy văn hóa Hoa Hạ.”
Mộ Kiều: ... Cô viết không hay sao?
Cô thấy hoàn hảo đến mức không còn chỗ chê!
Không ai ngờ rằng một bài kiểm điểm của Lạc Tinh Trầm lại đọc tận nửa tiếng. Nếu hiệu trưởng không lên ngắt lời, chắc cậu ấy sẽ còn đọc đến hết tiết đầu tiên.
Giả Đại Độ đứng dưới nắng mà đổ mồ hôi nhễ nhại.
Sau khi giải tán.
Khúc Kỳ và Từ Dạng từ phía sau tìm đến Mộ Kiều.
“Ha ha ha ha, kiểm điểm của Lạc thần cười muốn xỉu, quá ngố luôn, cậu ấy không bị nhập xác đấy chứ?”
“... Đó là mình viết đấy.” Mộ Kiều chậm rãi đáp.
Khúc Kỳ và Từ Dạng: ...
Khúc Kỳ sờ cằm, “Thật ra ngẫm kỹ thì bài viết cũng cảm động mà không gượng ép, bọn mình suýt khóc đấy.”
“Đúng không Từ Dạng?”
Từ Dạng gật đầu lia lịa, “Đúng rồi đúng rồi! Kiều Kiều, cậu nhất định phải vào văn đàn, giới văn học cần một ngôi sao sáng như cậu! Cậu chắc chắn sẽ tỏa sáng.”
Mộ Kiều: “Cút đi.”
Vất vả lắm mới qua hết buổi sáng.
Buổi trưa, cả nhóm sáu người cùng nhau đi đến nhà ăn.
Lấy cơm xong, ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, Mộ Kiều vừa đưa đũa lên thì khựng lại. Cô vừa xếp hàng thì đúng lúc đổi món xào.
Gan heo trong khay bị cắt to, trông vừa xấu lại chẳng có chút hấp dẫn nào. Cô vốn rất ghét ăn nội tạng động vật.
Đũa chỉ chạm nhẹ lên cơm, tính ăn tạm chút cải bó xôi và cơm là xong.
Từ phía đối diện, một đôi tay thon dài với ngón tay đẹp đẽ vươn ra, kéo khay cơm của cô qua rồi đẩy khay của mình đến trước mặt cô.
“?” Mộ Kiều hỏi, “Sao thế? Cậu cũng kén ăn à?”
Lạc Tinh Trầm cầm đũa, khẽ gật đầu, “Ừ, mình kén ăn.”
Mộ Kiều nhìn đùi gà trong khay của cậu, nuốt một ngụm nước bọt, “Cậu kén ăn thật đặc biệt đấy, đùi gà mà cũng không ăn!”
“Chậc chậc…”
“Vậy mình không khách sáo nữa nhé! He he…”
Cô cắn một miếng lớn, mắt lim dim hài lòng.
Thoải mái quá đi!
Ánh nắng buổi trưa xuyên qua lớp kính, phác lên đường nét góc cạnh của cậu thiếu niên với khuôn mặt nghiêng thanh tú và cằm gầy gò.
Cậu cúi mi, chậm rãi gắp vài hạt cơm trắng bỏ vào miệng nhai. Đôi mắt màu nhạt thỉnh thoảng lại dừng ở phía cô gái đối diện.
Còn Mộ Kiều đối diện...
Ờ...
Ăn rất tập trung, khóe miệng bóng loáng dầu mỡ.
Từ Dạng nhìn mà không ngừng lắc đầu.
Biết dùng cách nào để cứu chữa cô bạn thân khờ khạo đây! Ngố quá rồi!
Gọi cô là đầu gỗ thì vẫn còn là khen. Mộ Kiều bị Từ Dạng nhìn chằm chằm đến khó chịu, bèn kéo khay cơm lại, ôm lấy đùi gà, “Từ Dạng, nhìn gì chứ?”
“Đùi gà này là của mình!”
Từ Dạng: “…”
Chỉ muốn chân thành nói một câu.
Con đường theo đuổi của Lạc thần đúng là gian nan lắm thay.
Trên bục chào cờ, hiệu trưởng diễn thuyết đầy hào hứng, nói mãi không dứt. Mộ Kiều không nhịn được ngáp dài.
Nghe thấy lớp bên cạnh xì xào bàn tán về Lạc Tinh Trầm, cô mới tỉnh táo lại, lén lắng nghe.
“Lạc Tinh Trầm đứng bên cạnh bục phát biểu kìa, cậu ấy lại nhận giải thưởng gì nữa sao? Hiệu trưởng sẽ trao thưởng hả?”
“Dạo này đâu có kỳ thi Olympic gì đâu!”
“Vậy là nhận học bổng? Dù sao Lạc thần lên bục, hiệu trưởng chắc chắn sẽ khen ngợi cậu ấy cả buổi.”
“Khen ngợi dài dòng, lát nữa nghe mà ù hết cả tai! Đói chết đi được…”
“Ù tai cũng không sao, hiệu trưởng nói càng lâu thì càng có cơ hội nhìn Lạc thần nhiều hơn. Nói cả buổi sáng cũng được.”
Ừm… Mộ Kiều có chút cảm xúc phức tạp.
Lạc Tinh Trầm sắp lên đọc kiểm điểm, chắc sẽ làm những người này phải kinh ngạc. Nhưng cũng không sao cả, bản kiểm điểm cô viết kỹ càng, độc đáo và sâu sắc, chắc chắn sẽ khiến mọi người bất ngờ, đồng thời tạo nên hình tượng Lạc Tinh Trầm biết sai biết sửa.
“Trường Trung học Lương Thành đặt kỳ vọng vào các em, nhìn vào lá cờ đỏ mà nói, có tự tin không?!”
Hiệu trưởng đầu hói cầm lá cờ nhỏ, giơ lên và hô lớn từ trên bục.
Học sinh bên dưới đáp lại yếu ớt: “Có ạ…”
Không chỉ yếu ớt mà còn không đều.
Hiệu trưởng rõ ràng cũng biết, sau kỳ nghỉ lễ, học sinh đều thiếu tinh thần, nên không nói thêm gì. Sau đó, ông chuyển micro, tiếng rè rè vang lên, tiếp theo là một giọng nói khó ưa, mang theo chút hả hê.
“Các em học sinh, đừng đi vội!”
Thầy Giả Đại Độ híp mắt cười, trông thật là vui sướng.
“Còn một việc nữa cần thông báo.”
Mộ Kiều đứng ở hàng thứ ba, không xa Lạc Tinh Trầm lắm. Trong ánh nắng sớm mai, bóng dáng cậu đứng trầm lặng, nhưng vẫn thu hút mọi ánh nhìn.
“Tuần trước, trong giờ học bù, học sinh Lạc Tinh Trầm đã trèo tường ra ngoài…”
“Ôi trời!”
Vừa nghe đến đây, dưới sân bỗng trở nên ồn ào.
“Thật hả? Mình nghe nhầm không đấy, Lạc thần trốn học? Còn trèo tường? Lại đúng lúc bị thầy Giả Đại Độ giám sát?”
“Mình, mình… chẳng lẽ là có anh em sinh đôi giống hệt Lạc thần sao?!”
“Ngốc quá, suy nghĩ kỳ lạ ghê!”
Thầy Giả Đại Độ tức giận đến run môi, gắt lên: “Im lặng!”
“Tất cả im lặng!”
“Giữ trật tự!”
Khi hiệu trưởng lên tiếng, học sinh mới dừng bàn tán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thầy Giả Đại Độ nói: “Dù Lạc Tinh Trầm đứng đầu trường, là tấm gương cho mọi học sinh, nhưng cậu ấy đã có hành vi sai trái khi trèo tường trốn học. Hôm nay, nhân buổi lễ chào cờ, yêu cầu cậu ấy đọc kiểm điểm trước toàn trường, nhằm xây dựng một bầu không khí học tập lành mạnh cho trường Trung học Lương Thành!”
“Lạc Tinh Trầm,” thầy Giả không kìm được nụ cười nhếch mép, “mời lên sân khấu.”
Mộ Kiều nhìn thấy cậu điềm nhiên bước lên bục phát biểu trong ánh nhìn của mọi người.
Bản kiểm điểm được cậu cuộn lại, cầm trong tay. Đôi tay dài và thon mở tờ giấy, giọng nói trầm lạnh vang lên qua micro, lan tỏa khắp sân trường.
“Thưa thầy cô kính mến, các bạn thân mến, tôi là Lạc Tinh Trầm, lớp 11/7.”
“Là học sinh đứng đầu trường, tôi lẽ ra cần nghiêm khắc với bản thân, giữ gìn đạo đức và chấp hành nội quy, thay vì làm ra những hành vi vi phạm kỷ luật nhà trường. Hôm nay, trước toàn thể giáo viên và các bạn đã dạy dỗ, cổ vũ tôi, tôi xin đưa ra lời kiểm điểm sâu sắc.”
“Bởi vì tôi…”
“Buổi sáng hôm ấy…”
“Từ lúc mắc lỗi, tôi ngày đêm trằn trọc, ăn không ngon ngủ không yên, thật sự cảm thấy có lỗi với sự yêu thương của mọi người.”
Vi Trường Hà cười phá lên, huých tay Phan Tinh Tinh, nói: “Hôm qua Lạc thần còn chơi game với tụi mình, suýt nữa thì kéo mình lên hạng.”
Phan Tinh Tinh cố nhịn cười, “Im lặng chút.”
Lạc thần viết kiểm điểm mà còn có chút hài hước lạnh lùng.
“Tôi nhất định sẽ luôn tích cực, hỗ trợ bạn bè, kế thừa truyền thống văn minh của trường, cuối cùng sẽ góp phần xây dựng một xã hội hòa hợp, cùng nhau xây dựng đất nước tươi đẹp…”
Giọng trầm lạnh của cậu vẫn tiếp tục vang lên.
Bên dưới, học sinh lại bắt đầu xôn xao. Có gì thú vị hơn việc Lạc Tinh Trầm leo tường trốn học và đọc kiểm điểm đâu. Bọn con trai thấy dáng vẻ lạnh lùng này của Lạc thần còn ngầu hơn Đới Khinh Dương gấp mười lần!
Mộ Kiều đang tự đắc về tài viết kiểm điểm của mình thì nghe được đám học sinh phía sau xì xào.
“Mọi người có thấy không, kiểm điểm của Lạc thần giống hệt như mấy văn bản của cán bộ công chức.”
“Ha ha, cũng thấy đúng, kỳ quặc thật.”
“Còn nói nào là xây dựng xã hội hòa hợp.”
“Xây dựng đất nước tươi đẹp, phát huy văn hóa Hoa Hạ.”
Mộ Kiều: ... Cô viết không hay sao?
Cô thấy hoàn hảo đến mức không còn chỗ chê!
Không ai ngờ rằng một bài kiểm điểm của Lạc Tinh Trầm lại đọc tận nửa tiếng. Nếu hiệu trưởng không lên ngắt lời, chắc cậu ấy sẽ còn đọc đến hết tiết đầu tiên.
Giả Đại Độ đứng dưới nắng mà đổ mồ hôi nhễ nhại.
Sau khi giải tán.
Khúc Kỳ và Từ Dạng từ phía sau tìm đến Mộ Kiều.
“Ha ha ha ha, kiểm điểm của Lạc thần cười muốn xỉu, quá ngố luôn, cậu ấy không bị nhập xác đấy chứ?”
“... Đó là mình viết đấy.” Mộ Kiều chậm rãi đáp.
Khúc Kỳ và Từ Dạng: ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khúc Kỳ sờ cằm, “Thật ra ngẫm kỹ thì bài viết cũng cảm động mà không gượng ép, bọn mình suýt khóc đấy.”
“Đúng không Từ Dạng?”
Từ Dạng gật đầu lia lịa, “Đúng rồi đúng rồi! Kiều Kiều, cậu nhất định phải vào văn đàn, giới văn học cần một ngôi sao sáng như cậu! Cậu chắc chắn sẽ tỏa sáng.”
Mộ Kiều: “Cút đi.”
Vất vả lắm mới qua hết buổi sáng.
Buổi trưa, cả nhóm sáu người cùng nhau đi đến nhà ăn.
Lấy cơm xong, ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, Mộ Kiều vừa đưa đũa lên thì khựng lại. Cô vừa xếp hàng thì đúng lúc đổi món xào.
Gan heo trong khay bị cắt to, trông vừa xấu lại chẳng có chút hấp dẫn nào. Cô vốn rất ghét ăn nội tạng động vật.
Đũa chỉ chạm nhẹ lên cơm, tính ăn tạm chút cải bó xôi và cơm là xong.
Từ phía đối diện, một đôi tay thon dài với ngón tay đẹp đẽ vươn ra, kéo khay cơm của cô qua rồi đẩy khay của mình đến trước mặt cô.
“?” Mộ Kiều hỏi, “Sao thế? Cậu cũng kén ăn à?”
Lạc Tinh Trầm cầm đũa, khẽ gật đầu, “Ừ, mình kén ăn.”
Mộ Kiều nhìn đùi gà trong khay của cậu, nuốt một ngụm nước bọt, “Cậu kén ăn thật đặc biệt đấy, đùi gà mà cũng không ăn!”
“Chậc chậc…”
“Vậy mình không khách sáo nữa nhé! He he…”
Cô cắn một miếng lớn, mắt lim dim hài lòng.
Thoải mái quá đi!
Ánh nắng buổi trưa xuyên qua lớp kính, phác lên đường nét góc cạnh của cậu thiếu niên với khuôn mặt nghiêng thanh tú và cằm gầy gò.
Cậu cúi mi, chậm rãi gắp vài hạt cơm trắng bỏ vào miệng nhai. Đôi mắt màu nhạt thỉnh thoảng lại dừng ở phía cô gái đối diện.
Còn Mộ Kiều đối diện...
Ờ...
Ăn rất tập trung, khóe miệng bóng loáng dầu mỡ.
Từ Dạng nhìn mà không ngừng lắc đầu.
Biết dùng cách nào để cứu chữa cô bạn thân khờ khạo đây! Ngố quá rồi!
Gọi cô là đầu gỗ thì vẫn còn là khen. Mộ Kiều bị Từ Dạng nhìn chằm chằm đến khó chịu, bèn kéo khay cơm lại, ôm lấy đùi gà, “Từ Dạng, nhìn gì chứ?”
“Đùi gà này là của mình!”
Từ Dạng: “…”
Chỉ muốn chân thành nói một câu.
Con đường theo đuổi của Lạc thần đúng là gian nan lắm thay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro