Vượt Tường Rào, Tôi Trở Thành Hắc Nguyệt Quang Của Phản Diện Trường Học
Cô Bao Dung Và...
2024-11-22 07:31:34
Mộ Kiều mò điện thoại trong chăn nhìn một cái.
Mới 5 giờ sáng.
Cô nhẹ nhàng bò ra khỏi giường, không đánh thức Khúc Kỳ và Từ Dạng. Lấy đồ vệ sinh cá nhân ra ngoài, đến bên giếng rửa mặt. Cô định rửa xong sẽ chạy bộ vài vòng ngoài kia.
Cô không muốn bỏ lỡ việc rèn luyện thể lực.
Vẫn còn muốn thi vào trường cảnh sát.
Làm cảnh sát hình sự là ước mơ của cô.
Cô lau mặt qua loa, buộc tóc lên, mặc áo thun trắng và quần caro rồi đi ra ngoài.
Mở cổng sân.
Cảnh tượng kinh ngạc đập vào mắt.
Lạc Tinh Trầm và Vi Trường Hà đang “đấu nhau” trên khoảng đất trống trước sân, cả hai đều đẫm mồ hôi.
Đặc biệt là Vi Trường Hà.
Mộ Kiều: ?
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Bây giờ mới có 5 giờ sáng!
“Hai người đang làm gì vậy?” Mộ Kiều hỏi.
Thấy cô bước ra, cả hai lau mồ hôi lấm tấm trên trán, mái tóc trước trán của Lạc Tinh Trầm hơi ướt, thần thái lạnh lùng, ánh mắt nghiêm túc.
Vi Trường Hà khoanh tay chắn trước ngực, “Đợi đợi đợi, Lạc ca dừng lại đã!”
Lạc Tinh Trầm thu tay, xoay cổ tay, trầm giọng nói: “Thêm mười phút nữa.”
Vi Trường Hà mặt méo như khổ qua.
“Mộ ca, mau giúp tôi xin nghỉ với Lạc ca đi, ở Lương Thành phải làm bạn tập, về quê rồi cũng bị bắt tập.”
“Chưa thấy ai vắt sữa dê tận tình thế này!”
Cậu đang ngủ say thì bị Lạc Tinh Trầm kéo ra đánh nhau, mắt còn chưa mở hết đã bị đập cho tơi tả.
“Chẳng lẽ hai người vừa luyện đấu võ?”
“Đúng vậy!” Vi Trường Hà chạy đến trốn sau Mộ Kiều, “Lạc ca thật sự không nhân đạo, ở Lương Thành ngày nào cũng kéo tôi đi tập luyện buổi sáng, tôi tự nhận mình là người mê tập boxing, nhưng cũng không gắt như cậu ấy, về quê còn đánh tôi nữa!”
“Cậu ấy có phải thấy tôi không vừa mắt không?”
“Có thể lắm,” Mộ Kiều nghiêm túc gật đầu.
“Gì cơ?” Vi Trường Hà, một cậu chàng to con mà cảm thấy tủi thân, “Mộ ca, sao cậu có thể nói thế, câu nói này tổn thương lòng tôi quá.”
Mộ Kiều rùng mình nổi da gà.
Hóa ra hôm qua cô gặp Lạc Tinh Trầm dưới nhà là do cậu ấy đi tập gym?
“Sao đột nhiên cậu lại học mấy thứ này.” Cô sờ cằm đánh giá cậu chàng tiên nam Lạc Tinh Trầm.
“Đánh đấm thế này, ảnh hưởng đến khí chất thần tiên của cậu lắm đó!”
Vi Trường Hà thật sự không muốn đánh nữa.
Mấy hôm trước còn đắc ý được đôi ba chiêu, sau đó liền bị đè bẹp hoàn toàn.
Học thần học giỏi đã đành, sao đánh nhau cũng học nhanh thế này.
“Đúng thế,” Vi Trường Hà ngồi xổm bên lề đường, rút một cọng cỏ ngậm trong miệng, nói, “Lạc ca học đánh nhau làm gì chứ? Ở trường Nhất Trung Lương Thành ai dám động đến một sợi lông của cậu, hiệu trưởng cũng phải nổi giận vì cậu.”
“Với lại như Mộ ca nói, ảnh hưởng khí chất tiên nam lạnh lùng của cậu trong lòng mấy cô gái lắm.”
Lạc Tinh Trầm không để ý đến hai người đang tung hứng.
Giọng nói bình thản, cậu lại nhắc lại: “Lão Vi, thêm mười phút nữa.”
Vi Trường Hà muốn khóc luôn rồi.
Cậu còn đang chịu áp lực từ sự uy nghiêm của Lạc thần, đứng dậy định làm người tập cùng thì...
Cô nàng hoa khôi dịu dàng Mộ Kiều nói: “Chỉ mười phút thôi mà, để tôi đấu với cậu.”
Vi Trường Hà: “?”
Ai nói cho cậu biết, chuyện quái gì đang xảy ra đây.
Lạc Tinh Trầm khẽ nhíu mày, “Không đấu với cậu.”
“Coi thường thực lực của tôi à? Cậu quên chuyện tôi đã từng đấu một chọi hai oanh liệt rồi sao?” Mộ Kiều bực bội nói.
Cô lâu rồi không đấu nhau, tay chân ngứa ngáy quá chừng.
Lạc Tinh Trầm nhìn cô nàng Mộ Kiều có vẻ “thiếu một dây thần kinh” trước mặt.
Một giọt mồ hôi đổ xuống trán.
Đây không phải là vấn đề thực lực hay không.
Sao cậu có thể đấu với cô được chứ?
Lạc Tinh Trầm đau đầu xoa trán, thở dài một tiếng rồi nói.
“Thôi, chắc Phan Tinh Tinh và mọi người cũng sắp dậy rồi, tôi nên để sức mà đi bẻ bắp.”
Giọng trầm ấm của Lạc Tinh Trầm theo làn gió buổi sớm trong cánh đồng thổi vào tai Mộ Kiều, nghe thật dễ chịu...
Mộ Kiều đưa tay ôm ngực, chớp mắt một cái.
“Đúng nhỉ, bây giờ mà dùng hết sức thì tôi làm sao sai vặt cậu được nữa!”
“Nếu vậy thì mọi người chuẩn bị trước nhé, tôi đi chạy một vòng!”
Vừa nói xong, cô đã chạy đi thật nhanh, chẳng chút do dự.
Vi Trường Hà nhìn theo, nói: “Mộ ca của chúng ta đúng là kiểu nói là làm ngay, tính tình phóng khoáng thật đấy.”
Lạc Tinh Trầm lườm Vi Trường Hà một cái, nói với giọng đều đều: “Rõ ràng là bao dung, rộng lượng.”
Nói xong, cậu cũng quay người đi vào sân mà không thèm nhìn lại.
“Cái gì thế nhỉ?” Vi Trường Hà gãi đầu.
Sao cậu lại cảm nhận được chút sát khí từ ánh mắt của Lạc ca?
Khi Mộ Kiều quay lại, Khúc Kỳ và mọi người đã ngồi bên bàn ăn sáng, ai cũng khen bánh bao của Dư Lệ Trân ngon.
Mộ Kiều cũng nghĩ thế.
Bánh bao thịt của Dư Lệ Trân là bữa sáng ngon nhất mà cô từng ăn.
Khúc Kỳ đảo mắt, nói: “Kiều Kiều, dạo này ba tớ đang đầu tư vào ngành ẩm thực, lần này cậu về thử hỏi cô có muốn hợp tác không.”
Mộ Kiều cầm bánh bao cắn một miếng, “Mẹ tớ á?”
“Ừ, ba tớ góp vốn, mẹ cậu góp công thức, chỉ cần làm cổ đông rồi ngồi đếm tiền thôi, thích không!”
Khúc Kỳ đúng là người được ba mình uốn nắn từ nhỏ, có đầu óc kinh doanh thật nhạy bén.
Từ Dạng gật gù: “Thật đấy! Bánh bao này ngon như thế, cả Lương Thành tìm đâu ra, Kiều Kiều về hỏi mẹ đi.”
Mộ Kiều thực sự không rành về chuyện này.
Nghe cũng hấp dẫn.
Cô không muốn mẹ Dư Lệ Trân phải quá vất vả.
Khi cô còn đang đắn đo, Lạc Tinh Trầm bưng cốc uống nước, giọng lạnh lùng nhưng chắc nịch: “Cũng được đấy.”
Cuối cùng, như để khẳng định thêm, cậu bổ sung: “Bánh bao của cô là ngon nhất mà tôi từng ăn.”
Mọi người nhìn Mộ Kiều với ánh mắt khích lệ, cô đập tay lên bàn nói, “Được! Tớ về sẽ nói chuyện với mẹ.”
“Khúc Kỳ, phần ba cậu thì nhờ cậu liên hệ giúp nhé.”
Khúc Kỳ tự tin: “Không vấn đề gì, khi nào về nhớ lấy vài cái bánh cho tớ mang về nhé. Nếu ba tớ ăn xong mà không chịu đầu tư, tớ viết tên mình ngược luôn! Hôm nay đặt cược ở đây.”
Phan Tinh Tinh cười nói: “Đâu cần làm thế…”
“Ha ha ha ha ha ha!”
Mọi người đều cười phá lên.
Sau bữa sáng, cả nhóm theo bà ra đồng bẻ bắp. Thực ra diện tích ruộng không lớn, ngày trước bà ngoại và ông ngoại còn bận bịu với nó, cộng thêm cậu nữa là tạm đủ.
Năm nay ông ngoại bệnh, cậu lại lên thành phố chăm ông, nên bà không làm xuể.
Cả nhóm cùng nhau làm một ngày rưỡi là xong.
Lạc Tinh Trầm đội nón rơm, đeo găng tay, trông không khác nào chàng thanh niên lạnh lùng trong những cuốn tiểu thuyết thời xưa.
Mộ Kiều lén chụp vài tấm, lưu vào điện thoại.
Đang chụp thì bị Từ Dạng phát hiện, cô bối rối muốn chết, lắp bắp giải thích:
“Thích... thích cái đẹp là bản năng con người thôi.”
Từ Dạng và Khúc Kỳ nhìn cô với ánh mắt “tôi hiểu mà.”
Mộ Kiều xấu hổ bỏ chạy.
Ngày trước khi quay về Lương Thành.
Cả nhóm dựng lò nướng trong sân để tổ chức tiệc nướng.
Nghe tiếng ếch nhái kêu bên ngoài, xiên thịt trên lò trong sân phát ra tiếng xèo xèo, tỏa mùi thơm phức.
Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng lướt qua gấu áo và má, thật dễ chịu biết bao!
Bé Tiểu Thạch Đầu cười khúc khích khi được Mộ Kiều bế.
Tiểu Thạch Đầu vừa ngoan vừa dễ thương.
Ai cũng thích trêu đùa bé.
Sáng hôm sau, trước khi lên xe đường dài, bà ngoại mang rất nhiều đặc sản quê nhà, nhét vào tay của Khúc Kỳ và các bạn.
Bà bày tỏ lòng biết ơn với họ.
Cả nhóm lưu luyến rời khỏi ngôi nhà nhỏ.
Họ sẽ mãi nhớ mùa thu đầu tiên ở Hà Nguyên.
Cũng sẽ nhớ cây mơ trong sân, và tiếng ếch kêu bên suối ngoài cổng.
Trên đường về, mọi người đều mệt, đeo bịt mắt ngủ, đến khi về đến Lương Thành thì đã là 2 giờ chiều.
Xuống xe xong.
Mộ Kiều nói: “Lần này thật sự cảm ơn mọi người, lần sau có dịp sẽ mời mọi người đi ăn.”
Vi Trường Hà nói: “Mọi người là anh em mà, khách sáo gì chứ!”
Khúc Kỳ nói: “Chuyến đi này có một lợi ích lớn.”
Nói xong, cô và Từ Dạng nhìn nhau.
Từ Dạng tiếp lời: “Đó là dưới sự giám sát của Kiều Kiều và Lạc thần, bài tập hè của chúng ta đã hoàn thành hết, không phải chạy nước rút vào ngày cuối kỳ nghỉ nữa.”
“Nghĩ lại cứ như mơ ấy.”
Khúc Kỳ nói: “Không nói chứ, cảm giác này cũng nhẹ nhàng thật.”
Phan Tinh Tinh nheo mắt: “Thật ra làm học sinh ngoan cũng không tệ đâu, mấy người có muốn học theo tôi không?”
Khúc Kỳ và Từ Dạng cùng đáp: “Biến đi!”
Cả nhóm chia tay tại chỗ.
Lạc Tinh Trầm và Mộ Kiều cùng chờ xe buýt số 11.
Mới 5 giờ sáng.
Cô nhẹ nhàng bò ra khỏi giường, không đánh thức Khúc Kỳ và Từ Dạng. Lấy đồ vệ sinh cá nhân ra ngoài, đến bên giếng rửa mặt. Cô định rửa xong sẽ chạy bộ vài vòng ngoài kia.
Cô không muốn bỏ lỡ việc rèn luyện thể lực.
Vẫn còn muốn thi vào trường cảnh sát.
Làm cảnh sát hình sự là ước mơ của cô.
Cô lau mặt qua loa, buộc tóc lên, mặc áo thun trắng và quần caro rồi đi ra ngoài.
Mở cổng sân.
Cảnh tượng kinh ngạc đập vào mắt.
Lạc Tinh Trầm và Vi Trường Hà đang “đấu nhau” trên khoảng đất trống trước sân, cả hai đều đẫm mồ hôi.
Đặc biệt là Vi Trường Hà.
Mộ Kiều: ?
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Bây giờ mới có 5 giờ sáng!
“Hai người đang làm gì vậy?” Mộ Kiều hỏi.
Thấy cô bước ra, cả hai lau mồ hôi lấm tấm trên trán, mái tóc trước trán của Lạc Tinh Trầm hơi ướt, thần thái lạnh lùng, ánh mắt nghiêm túc.
Vi Trường Hà khoanh tay chắn trước ngực, “Đợi đợi đợi, Lạc ca dừng lại đã!”
Lạc Tinh Trầm thu tay, xoay cổ tay, trầm giọng nói: “Thêm mười phút nữa.”
Vi Trường Hà mặt méo như khổ qua.
“Mộ ca, mau giúp tôi xin nghỉ với Lạc ca đi, ở Lương Thành phải làm bạn tập, về quê rồi cũng bị bắt tập.”
“Chưa thấy ai vắt sữa dê tận tình thế này!”
Cậu đang ngủ say thì bị Lạc Tinh Trầm kéo ra đánh nhau, mắt còn chưa mở hết đã bị đập cho tơi tả.
“Chẳng lẽ hai người vừa luyện đấu võ?”
“Đúng vậy!” Vi Trường Hà chạy đến trốn sau Mộ Kiều, “Lạc ca thật sự không nhân đạo, ở Lương Thành ngày nào cũng kéo tôi đi tập luyện buổi sáng, tôi tự nhận mình là người mê tập boxing, nhưng cũng không gắt như cậu ấy, về quê còn đánh tôi nữa!”
“Cậu ấy có phải thấy tôi không vừa mắt không?”
“Có thể lắm,” Mộ Kiều nghiêm túc gật đầu.
“Gì cơ?” Vi Trường Hà, một cậu chàng to con mà cảm thấy tủi thân, “Mộ ca, sao cậu có thể nói thế, câu nói này tổn thương lòng tôi quá.”
Mộ Kiều rùng mình nổi da gà.
Hóa ra hôm qua cô gặp Lạc Tinh Trầm dưới nhà là do cậu ấy đi tập gym?
“Sao đột nhiên cậu lại học mấy thứ này.” Cô sờ cằm đánh giá cậu chàng tiên nam Lạc Tinh Trầm.
“Đánh đấm thế này, ảnh hưởng đến khí chất thần tiên của cậu lắm đó!”
Vi Trường Hà thật sự không muốn đánh nữa.
Mấy hôm trước còn đắc ý được đôi ba chiêu, sau đó liền bị đè bẹp hoàn toàn.
Học thần học giỏi đã đành, sao đánh nhau cũng học nhanh thế này.
“Đúng thế,” Vi Trường Hà ngồi xổm bên lề đường, rút một cọng cỏ ngậm trong miệng, nói, “Lạc ca học đánh nhau làm gì chứ? Ở trường Nhất Trung Lương Thành ai dám động đến một sợi lông của cậu, hiệu trưởng cũng phải nổi giận vì cậu.”
“Với lại như Mộ ca nói, ảnh hưởng khí chất tiên nam lạnh lùng của cậu trong lòng mấy cô gái lắm.”
Lạc Tinh Trầm không để ý đến hai người đang tung hứng.
Giọng nói bình thản, cậu lại nhắc lại: “Lão Vi, thêm mười phút nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vi Trường Hà muốn khóc luôn rồi.
Cậu còn đang chịu áp lực từ sự uy nghiêm của Lạc thần, đứng dậy định làm người tập cùng thì...
Cô nàng hoa khôi dịu dàng Mộ Kiều nói: “Chỉ mười phút thôi mà, để tôi đấu với cậu.”
Vi Trường Hà: “?”
Ai nói cho cậu biết, chuyện quái gì đang xảy ra đây.
Lạc Tinh Trầm khẽ nhíu mày, “Không đấu với cậu.”
“Coi thường thực lực của tôi à? Cậu quên chuyện tôi đã từng đấu một chọi hai oanh liệt rồi sao?” Mộ Kiều bực bội nói.
Cô lâu rồi không đấu nhau, tay chân ngứa ngáy quá chừng.
Lạc Tinh Trầm nhìn cô nàng Mộ Kiều có vẻ “thiếu một dây thần kinh” trước mặt.
Một giọt mồ hôi đổ xuống trán.
Đây không phải là vấn đề thực lực hay không.
Sao cậu có thể đấu với cô được chứ?
Lạc Tinh Trầm đau đầu xoa trán, thở dài một tiếng rồi nói.
“Thôi, chắc Phan Tinh Tinh và mọi người cũng sắp dậy rồi, tôi nên để sức mà đi bẻ bắp.”
Giọng trầm ấm của Lạc Tinh Trầm theo làn gió buổi sớm trong cánh đồng thổi vào tai Mộ Kiều, nghe thật dễ chịu...
Mộ Kiều đưa tay ôm ngực, chớp mắt một cái.
“Đúng nhỉ, bây giờ mà dùng hết sức thì tôi làm sao sai vặt cậu được nữa!”
“Nếu vậy thì mọi người chuẩn bị trước nhé, tôi đi chạy một vòng!”
Vừa nói xong, cô đã chạy đi thật nhanh, chẳng chút do dự.
Vi Trường Hà nhìn theo, nói: “Mộ ca của chúng ta đúng là kiểu nói là làm ngay, tính tình phóng khoáng thật đấy.”
Lạc Tinh Trầm lườm Vi Trường Hà một cái, nói với giọng đều đều: “Rõ ràng là bao dung, rộng lượng.”
Nói xong, cậu cũng quay người đi vào sân mà không thèm nhìn lại.
“Cái gì thế nhỉ?” Vi Trường Hà gãi đầu.
Sao cậu lại cảm nhận được chút sát khí từ ánh mắt của Lạc ca?
Khi Mộ Kiều quay lại, Khúc Kỳ và mọi người đã ngồi bên bàn ăn sáng, ai cũng khen bánh bao của Dư Lệ Trân ngon.
Mộ Kiều cũng nghĩ thế.
Bánh bao thịt của Dư Lệ Trân là bữa sáng ngon nhất mà cô từng ăn.
Khúc Kỳ đảo mắt, nói: “Kiều Kiều, dạo này ba tớ đang đầu tư vào ngành ẩm thực, lần này cậu về thử hỏi cô có muốn hợp tác không.”
Mộ Kiều cầm bánh bao cắn một miếng, “Mẹ tớ á?”
“Ừ, ba tớ góp vốn, mẹ cậu góp công thức, chỉ cần làm cổ đông rồi ngồi đếm tiền thôi, thích không!”
Khúc Kỳ đúng là người được ba mình uốn nắn từ nhỏ, có đầu óc kinh doanh thật nhạy bén.
Từ Dạng gật gù: “Thật đấy! Bánh bao này ngon như thế, cả Lương Thành tìm đâu ra, Kiều Kiều về hỏi mẹ đi.”
Mộ Kiều thực sự không rành về chuyện này.
Nghe cũng hấp dẫn.
Cô không muốn mẹ Dư Lệ Trân phải quá vất vả.
Khi cô còn đang đắn đo, Lạc Tinh Trầm bưng cốc uống nước, giọng lạnh lùng nhưng chắc nịch: “Cũng được đấy.”
Cuối cùng, như để khẳng định thêm, cậu bổ sung: “Bánh bao của cô là ngon nhất mà tôi từng ăn.”
Mọi người nhìn Mộ Kiều với ánh mắt khích lệ, cô đập tay lên bàn nói, “Được! Tớ về sẽ nói chuyện với mẹ.”
“Khúc Kỳ, phần ba cậu thì nhờ cậu liên hệ giúp nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khúc Kỳ tự tin: “Không vấn đề gì, khi nào về nhớ lấy vài cái bánh cho tớ mang về nhé. Nếu ba tớ ăn xong mà không chịu đầu tư, tớ viết tên mình ngược luôn! Hôm nay đặt cược ở đây.”
Phan Tinh Tinh cười nói: “Đâu cần làm thế…”
“Ha ha ha ha ha ha!”
Mọi người đều cười phá lên.
Sau bữa sáng, cả nhóm theo bà ra đồng bẻ bắp. Thực ra diện tích ruộng không lớn, ngày trước bà ngoại và ông ngoại còn bận bịu với nó, cộng thêm cậu nữa là tạm đủ.
Năm nay ông ngoại bệnh, cậu lại lên thành phố chăm ông, nên bà không làm xuể.
Cả nhóm cùng nhau làm một ngày rưỡi là xong.
Lạc Tinh Trầm đội nón rơm, đeo găng tay, trông không khác nào chàng thanh niên lạnh lùng trong những cuốn tiểu thuyết thời xưa.
Mộ Kiều lén chụp vài tấm, lưu vào điện thoại.
Đang chụp thì bị Từ Dạng phát hiện, cô bối rối muốn chết, lắp bắp giải thích:
“Thích... thích cái đẹp là bản năng con người thôi.”
Từ Dạng và Khúc Kỳ nhìn cô với ánh mắt “tôi hiểu mà.”
Mộ Kiều xấu hổ bỏ chạy.
Ngày trước khi quay về Lương Thành.
Cả nhóm dựng lò nướng trong sân để tổ chức tiệc nướng.
Nghe tiếng ếch nhái kêu bên ngoài, xiên thịt trên lò trong sân phát ra tiếng xèo xèo, tỏa mùi thơm phức.
Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng lướt qua gấu áo và má, thật dễ chịu biết bao!
Bé Tiểu Thạch Đầu cười khúc khích khi được Mộ Kiều bế.
Tiểu Thạch Đầu vừa ngoan vừa dễ thương.
Ai cũng thích trêu đùa bé.
Sáng hôm sau, trước khi lên xe đường dài, bà ngoại mang rất nhiều đặc sản quê nhà, nhét vào tay của Khúc Kỳ và các bạn.
Bà bày tỏ lòng biết ơn với họ.
Cả nhóm lưu luyến rời khỏi ngôi nhà nhỏ.
Họ sẽ mãi nhớ mùa thu đầu tiên ở Hà Nguyên.
Cũng sẽ nhớ cây mơ trong sân, và tiếng ếch kêu bên suối ngoài cổng.
Trên đường về, mọi người đều mệt, đeo bịt mắt ngủ, đến khi về đến Lương Thành thì đã là 2 giờ chiều.
Xuống xe xong.
Mộ Kiều nói: “Lần này thật sự cảm ơn mọi người, lần sau có dịp sẽ mời mọi người đi ăn.”
Vi Trường Hà nói: “Mọi người là anh em mà, khách sáo gì chứ!”
Khúc Kỳ nói: “Chuyến đi này có một lợi ích lớn.”
Nói xong, cô và Từ Dạng nhìn nhau.
Từ Dạng tiếp lời: “Đó là dưới sự giám sát của Kiều Kiều và Lạc thần, bài tập hè của chúng ta đã hoàn thành hết, không phải chạy nước rút vào ngày cuối kỳ nghỉ nữa.”
“Nghĩ lại cứ như mơ ấy.”
Khúc Kỳ nói: “Không nói chứ, cảm giác này cũng nhẹ nhàng thật.”
Phan Tinh Tinh nheo mắt: “Thật ra làm học sinh ngoan cũng không tệ đâu, mấy người có muốn học theo tôi không?”
Khúc Kỳ và Từ Dạng cùng đáp: “Biến đi!”
Cả nhóm chia tay tại chỗ.
Lạc Tinh Trầm và Mộ Kiều cùng chờ xe buýt số 11.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro