Vượt Tường Rào, Tôi Trở Thành Hắc Nguyệt Quang Của Phản Diện Trường Học
Còn Ăn Cá Chiên...
2024-11-22 07:31:34
“Không sao chứ?” Chàng trai khẽ hỏi.
Anh nghiến răng chịu đựng, mái tóc đen phủ trước trán che khuất đôi mắt khiến Mộ Kiều không thấy được cảm xúc của anh.
Dây đàn trong lòng Mộ Kiều khẽ rung lên, cô lắc đầu.
“Thằng nhãi ranh, mày con nhà ai mà dám giữ tay ông mày!” Người đàn ông điên tiết lộ rõ bộ mặt ghê tởm.
Xung quanh có tiếng xì xào không hài lòng.
Mộ Kiều nói: “Lạc Tinh Trầm, cậu thả ông ta ra đi.”
Lạc Tinh Trầm khựng lại, vẻ mặt có chút ngập ngừng nhìn cô.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi,” Mộ Kiều bình tĩnh nói, “cảnh sát đang ở dưới lầu.”
Hàng xóm xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Thật sự báo cảnh sát rồi, người đó là cha ruột cô bé đấy.”
“Cha kiểu gì? Xứng đáng làm cha không?”
“Dù gì thì cũng là cha ruột mà, nhìn con bé chẳng có chút cảm xúc nào, lạnh lùng quá.”
“Im đi! Mấy người đàn ông các anh chỉ biết bênh nhau thôi.”
Lạc Tinh Trầm nhíu mày, liếc nhìn đám đông, cúi xuống nhìn Mộ Kiều. Cô gái với đôi lông mày thanh tú nhíu lại, đôi mắt phượng tràn đầy vẻ bướng bỉnh.
Trong khi Mộ Thiên Hoa điên cuồng chửi bới.
Cảnh sát đã lên lầu, giọng lạnh lùng hỏi: “Ai đang gây rối ở đây, ai là người báo án?”
Mộ Kiều đáp: “Cháu báo đấy, chú cảnh sát.”
Cảnh sát yêu cầu mọi người xung quanh giải tán, thúc giục họ trở về nhà mình, Mộ Kiều dìu Dư Lệ Trân vẫn đang khóc nức nở ra ngoài.
Khi cảnh sát yêu cầu ai đó đến đồn để lấy lời khai, Mộ Kiều nói, “Cháu đi một mình được rồi, mẹ cháu không được khỏe.”
Dư Lệ Trân: “Kiều Kiều, mẹ sẽ đi cùng con.”
“Mẹ,” Mộ Kiều khẩn cầu, “mẹ nghe con lần này đi.”
Dư Lệ Trân mới thôi không nói gì nữa.
Viên cảnh sát thực tập mới hỏi qua hàng xóm, hiểu rõ tình hình nên cũng đồng ý.
Khi Mộ Kiều lướt qua Lạc Tinh Trầm, cô dặn dò, “Giúp mình... chăm sóc mẹ mình…”
“Ừ,” Lạc Tinh Trầm gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Mộ Kiều và nói thêm, “Cậu cứ yên tâm.”
Mộ Kiều theo cảnh sát rời đi.
Còn Mộ Thiên Hoa vẫn ầm ĩ không ngừng.
Lạc Tinh Trầm nhìn theo bóng dáng cô gái rời khỏi, thất thần.
Mảnh khảnh yếu đuối, nhưng lại toát lên vẻ bướng bỉnh không bao giờ dựa dẫm vào ai.
Lạc Tinh Trầm không nhận ra, khoảnh khắc này, một góc nào đó trong lòng anh đã có chút lay động.
Sau khi Mộ Kiều rời đi, Dư Lệ Trân khóc đến ngất đi.
Lạc Tinh Trầm gọi điện báo ông bà nội của mình, sau đó ở lại nhà Mộ Kiều, dọn dẹp sạch sẽ dưới sàn nhà.
Anh còn xếp lại đồ đạc vương vãi quanh xe bán đồ ăn sáng dưới lầu.
Nhìn chiếc kính xe vỡ nát, anh chạy ra khỏi khu chung cư, trả thêm tiền cho thợ để họ đến thay kính.
Làm xong mọi việc, anh nhìn đồng hồ.
Đã là 11 giờ đêm.
Anh về nhà lấy một chiếc áo khoác rồi chạy đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát biết Mộ Thiên Hoa gây rối, hoàn tất việc lấy lời khai và các thủ tục, giữ gã lại và để Mộ Kiều về.
Gã đàn ông trong kia vẫn gào lên.
“Con nhãi mất dạy, dám báo cảnh sát bắt cha ruột mày, đồ máu lạnh. Mộ Kiều! Tao nói cho mày biết, tao sẽ không tha cho hai mẹ con mày đâu.”
“Im lặng!” Cảnh sát quát.
Trong đó không còn truyền ra tiếng chửi bới khó nghe của gã đàn ông.
Khóe miệng Mộ Kiều khẽ nhếch, cô bước ra khỏi đồn.
Ngoài cửa cô hít một hơi thật sâu, từ khi cô nói sẽ báo cảnh sát, ánh mắt hàng xóm nhìn cô đã thay đổi.
Chắc họ đang nghĩ, nhìn đứa bé này lạnh lùng biết bao, người gây chuyện lại là cha ruột.
Cô lại để cảnh sát bắt cha mình đi.
Rõ ràng hai mẹ con là bên yếu thế, nhưng khi phản kháng quyết liệt lại chẳng được cảm thông.
Thật buồn cười.
Nhưng cũng không sao.
Không cần người xa lạ hiểu.
Cô có đánh Mộ Thiên Hoa cũng vô ích, giao cho cảnh sát là lựa chọn tốt nhất.
Ngồi ở cửa đồn cảnh sát hóng gió, ngẩn người một lát.
Mộ Kiều đứng dậy phủi bụi trên người, đi ra ngoài. Mùa hè đã qua, trời bắt đầu se lạnh, cơn gió thổi qua khiến cô cảm thấy hơi lạnh.
“Mộ Kiều.”
Giọng nói trầm thấp của chàng trai vang lên trong tai cô.
Mộ Kiều bất chợt quay đầu, chạm ngay vào ánh mắt của anh.
Cậu thiếu niên đứng dưới ánh đèn đường mờ vàng, tay cầm một gói cá chiên không hợp chút nào với hình ảnh của mình.
Cậu còn mặc thêm một chiếc áo khoác xanh da trời.
“Ăn cá chiên không?” Lạc Tinh Trầm hỏi.
Im lặng.
Yên tĩnh.
Trái tim Mộ Kiều đập dồn dập.
Thấy cô đứng yên không động đậy, giọng anh ngập ngừng một chút rồi nói thêm: “Đây là gói mới mua, không phải miếng cậu làm rơi.”
Giọng điệu như đang dỗ trẻ con.
Lạ lắm.
Biết có người gây sự, cô không khóc.
Xông vào nhà thấy đống bừa bộn, cô không khóc.
Bị người đàn ông suýt tát vào mặt, cô cũng không khóc.
Bị hàng xóm xì xào là lạnh lùng, cô cũng không khóc.
Nhưng…
Lạc Tinh Trầm vừa dứt lời, cô lại không kiềm được mà khóc òa.
“Sao thế?” Lạc Tinh Trầm bước tới, “Lấy lời khai không thuận lợi à?”
Mộ Kiều lắc đầu.
Cô hít mũi một cái, nói, “Thuận… thuận lợi…”
Cô lau nước mắt, hỏi: “Mẹ mình sao rồi?”
Lạc Tinh Trầm đưa tay nâng tay Mộ Kiều lên, đặt gói cá chiên vào lòng bàn tay cô, tay anh khép lại bao lấy tay cô.
“Dì không sao, cậu yên tâm.”
Cô gái gật đầu.
Lạc Tinh Trầm lại nói: “Nhà cũng dọn dẹp qua rồi.”
Mộ Kiều vừa khóc vừa gật đầu, cắn một miếng cá chiên.
Cá chiên phủ bột vốn dĩ bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mịn, nhưng có lẽ do anh đã đợi rất lâu.
Lớp bột bên ngoài không còn giòn, phần thịt bên trong cũng chẳng còn tươi ngon, chỉ đậm vị mặn và cay.
Dù vậy, Mộ Kiều vẫn ăn rất nghiêm túc.
Gió thổi qua, không gian tĩnh lặng.
Chỉ có tiếng hít mũi đầy tủi thân của cô gái, rất khẽ, như thể muốn giấu kín nỗi lòng.
“Nếu là mình, mình cũng sẽ làm như cậu.”
Vì vậy, đừng để ý lời người khác nói.
Anh thực sự hiểu được cô đang nghĩ gì.
Mộ Kiều mắt đỏ, quay mặt đi nói vẻ ngượng ngùng: “Cảm ơn cậu.”
Thực sự rất cảm ơn cậu.
“Đừng khóc nữa,” Lạc Tinh Trầm nói thêm, “nếu không, ngày mai trên diễn đàn lại có bài thảo luận, nam thần và hoa khôi của trường rạn nứt tình cảm, có ảnh có chứng cứ, hoa khôi mắt sưng vì khóc.”
“Phì” cô bật cười vì bị anh chọc.
Miếng cá chiên trong miệng cũng phun ra ngoài.
Chàng trai né sang một bước với vẻ mặt khó chịu, “Mộ Kiều, cậu lại muốn giặt đồ cho mình đấy à?”
Dù anh trông lạnh lùng, lời lẽ có phần thô lỗ.
Nhưng cô lại cảm nhận được bao nhiêu sự dịu dàng.
Mộ Kiều hít mũi, lần đầu dám nói mạnh mẽ: “Giặt cái gì mà giặt, tự cậu giặt đi!”
Nói xong, cô quay người bỏ đi, Lạc Tinh Trầm liền bước theo.
“Cậu phun cá chiên lên áo mình, cậu phải giặt.”
“Tôi có cố ý đâu, cậu đứng gần quá, tự trách mình bất cẩn đi.”
“Cậu ngụy biện vừa thôi.”
“Ngụy biện thì sao, mình còn nói cá chiên cậu mua dở chết đi được!”
“Vậy nhả ra đi!”
“Mình không, mình không, tức chết cậu luôn.”
“Đúng là trẻ con…”
Ánh đèn đường kéo bóng hai người thành một vệt dài.
Tiếng ve dần tan biến, thay vào đó là những cơn gió mạnh, Mộ Kiều ôm lấy cánh tay.
Có chút lạnh.
“Bộp!”
Một chiếc áo khoác phủ lên đầu cô.
Chính là chiếc áo khoác xanh mà chàng trai đang mặc.
“Lạc Tinh Trầm cậu có vấn đề gì thế? Làm gì vậy?” Mộ Kiều trừng mắt nhìn anh.
“Mình thấy nóng,” Lạc Tinh Trầm ngẩng đầu nhìn lên trời, “áo cậu giữ giùm mình.”
Mộ Kiều ném trả lại: “Không muốn đâu, mình không quan tâm!”
Lạc Tinh Trầm cúi xuống, đôi mắt sáng như sao, “Hôm nay mình là ân nhân của cậu, cậu không muốn quan tâm cũng phải quan tâm.”
“Mình bảo cậu cầm thì phải cầm.”
Anh tiếp tục bước đi, để lại một câu.
“Không muốn cầm thì mặc vào.”
Mặc vào?
Mộ Kiều chợt nhận ra điều gì.
Mùi bạc hà nhàn nhạt từ áo khoác của cậu xộc vào mũi, khiến cô chợt muốn khóc lần nữa.
Cô mặc chiếc áo khoác của Lạc Tinh Trầm.
Chàng trai đang đi phía trước bỗng khựng lại.
Anh đứng dưới ánh đèn đường, ngẩng cằm lên, nói, “Còn không mau lại đây, đứng đấy ngây ra làm gì.”
Vẻ chỉ huy quen thuộc.
Mộ Kiều hít mũi, mỉm cười đáp, “Đây, đây! Lạc học thần, Lạc ân nhân!”
Cô gái chạy tới bên cậu.
Chàng trai với vẻ mặt lạnh lùng lại dịu dàng bất ngờ, không có chút phiền hà hay khó chịu.
Cũng may khoảnh khắc này không xảy ra trong trường.
Nếu không, diễn đàn chắc chắn lại bùng nổ.
Anh nghiến răng chịu đựng, mái tóc đen phủ trước trán che khuất đôi mắt khiến Mộ Kiều không thấy được cảm xúc của anh.
Dây đàn trong lòng Mộ Kiều khẽ rung lên, cô lắc đầu.
“Thằng nhãi ranh, mày con nhà ai mà dám giữ tay ông mày!” Người đàn ông điên tiết lộ rõ bộ mặt ghê tởm.
Xung quanh có tiếng xì xào không hài lòng.
Mộ Kiều nói: “Lạc Tinh Trầm, cậu thả ông ta ra đi.”
Lạc Tinh Trầm khựng lại, vẻ mặt có chút ngập ngừng nhìn cô.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi,” Mộ Kiều bình tĩnh nói, “cảnh sát đang ở dưới lầu.”
Hàng xóm xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Thật sự báo cảnh sát rồi, người đó là cha ruột cô bé đấy.”
“Cha kiểu gì? Xứng đáng làm cha không?”
“Dù gì thì cũng là cha ruột mà, nhìn con bé chẳng có chút cảm xúc nào, lạnh lùng quá.”
“Im đi! Mấy người đàn ông các anh chỉ biết bênh nhau thôi.”
Lạc Tinh Trầm nhíu mày, liếc nhìn đám đông, cúi xuống nhìn Mộ Kiều. Cô gái với đôi lông mày thanh tú nhíu lại, đôi mắt phượng tràn đầy vẻ bướng bỉnh.
Trong khi Mộ Thiên Hoa điên cuồng chửi bới.
Cảnh sát đã lên lầu, giọng lạnh lùng hỏi: “Ai đang gây rối ở đây, ai là người báo án?”
Mộ Kiều đáp: “Cháu báo đấy, chú cảnh sát.”
Cảnh sát yêu cầu mọi người xung quanh giải tán, thúc giục họ trở về nhà mình, Mộ Kiều dìu Dư Lệ Trân vẫn đang khóc nức nở ra ngoài.
Khi cảnh sát yêu cầu ai đó đến đồn để lấy lời khai, Mộ Kiều nói, “Cháu đi một mình được rồi, mẹ cháu không được khỏe.”
Dư Lệ Trân: “Kiều Kiều, mẹ sẽ đi cùng con.”
“Mẹ,” Mộ Kiều khẩn cầu, “mẹ nghe con lần này đi.”
Dư Lệ Trân mới thôi không nói gì nữa.
Viên cảnh sát thực tập mới hỏi qua hàng xóm, hiểu rõ tình hình nên cũng đồng ý.
Khi Mộ Kiều lướt qua Lạc Tinh Trầm, cô dặn dò, “Giúp mình... chăm sóc mẹ mình…”
“Ừ,” Lạc Tinh Trầm gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Mộ Kiều và nói thêm, “Cậu cứ yên tâm.”
Mộ Kiều theo cảnh sát rời đi.
Còn Mộ Thiên Hoa vẫn ầm ĩ không ngừng.
Lạc Tinh Trầm nhìn theo bóng dáng cô gái rời khỏi, thất thần.
Mảnh khảnh yếu đuối, nhưng lại toát lên vẻ bướng bỉnh không bao giờ dựa dẫm vào ai.
Lạc Tinh Trầm không nhận ra, khoảnh khắc này, một góc nào đó trong lòng anh đã có chút lay động.
Sau khi Mộ Kiều rời đi, Dư Lệ Trân khóc đến ngất đi.
Lạc Tinh Trầm gọi điện báo ông bà nội của mình, sau đó ở lại nhà Mộ Kiều, dọn dẹp sạch sẽ dưới sàn nhà.
Anh còn xếp lại đồ đạc vương vãi quanh xe bán đồ ăn sáng dưới lầu.
Nhìn chiếc kính xe vỡ nát, anh chạy ra khỏi khu chung cư, trả thêm tiền cho thợ để họ đến thay kính.
Làm xong mọi việc, anh nhìn đồng hồ.
Đã là 11 giờ đêm.
Anh về nhà lấy một chiếc áo khoác rồi chạy đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát biết Mộ Thiên Hoa gây rối, hoàn tất việc lấy lời khai và các thủ tục, giữ gã lại và để Mộ Kiều về.
Gã đàn ông trong kia vẫn gào lên.
“Con nhãi mất dạy, dám báo cảnh sát bắt cha ruột mày, đồ máu lạnh. Mộ Kiều! Tao nói cho mày biết, tao sẽ không tha cho hai mẹ con mày đâu.”
“Im lặng!” Cảnh sát quát.
Trong đó không còn truyền ra tiếng chửi bới khó nghe của gã đàn ông.
Khóe miệng Mộ Kiều khẽ nhếch, cô bước ra khỏi đồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài cửa cô hít một hơi thật sâu, từ khi cô nói sẽ báo cảnh sát, ánh mắt hàng xóm nhìn cô đã thay đổi.
Chắc họ đang nghĩ, nhìn đứa bé này lạnh lùng biết bao, người gây chuyện lại là cha ruột.
Cô lại để cảnh sát bắt cha mình đi.
Rõ ràng hai mẹ con là bên yếu thế, nhưng khi phản kháng quyết liệt lại chẳng được cảm thông.
Thật buồn cười.
Nhưng cũng không sao.
Không cần người xa lạ hiểu.
Cô có đánh Mộ Thiên Hoa cũng vô ích, giao cho cảnh sát là lựa chọn tốt nhất.
Ngồi ở cửa đồn cảnh sát hóng gió, ngẩn người một lát.
Mộ Kiều đứng dậy phủi bụi trên người, đi ra ngoài. Mùa hè đã qua, trời bắt đầu se lạnh, cơn gió thổi qua khiến cô cảm thấy hơi lạnh.
“Mộ Kiều.”
Giọng nói trầm thấp của chàng trai vang lên trong tai cô.
Mộ Kiều bất chợt quay đầu, chạm ngay vào ánh mắt của anh.
Cậu thiếu niên đứng dưới ánh đèn đường mờ vàng, tay cầm một gói cá chiên không hợp chút nào với hình ảnh của mình.
Cậu còn mặc thêm một chiếc áo khoác xanh da trời.
“Ăn cá chiên không?” Lạc Tinh Trầm hỏi.
Im lặng.
Yên tĩnh.
Trái tim Mộ Kiều đập dồn dập.
Thấy cô đứng yên không động đậy, giọng anh ngập ngừng một chút rồi nói thêm: “Đây là gói mới mua, không phải miếng cậu làm rơi.”
Giọng điệu như đang dỗ trẻ con.
Lạ lắm.
Biết có người gây sự, cô không khóc.
Xông vào nhà thấy đống bừa bộn, cô không khóc.
Bị người đàn ông suýt tát vào mặt, cô cũng không khóc.
Bị hàng xóm xì xào là lạnh lùng, cô cũng không khóc.
Nhưng…
Lạc Tinh Trầm vừa dứt lời, cô lại không kiềm được mà khóc òa.
“Sao thế?” Lạc Tinh Trầm bước tới, “Lấy lời khai không thuận lợi à?”
Mộ Kiều lắc đầu.
Cô hít mũi một cái, nói, “Thuận… thuận lợi…”
Cô lau nước mắt, hỏi: “Mẹ mình sao rồi?”
Lạc Tinh Trầm đưa tay nâng tay Mộ Kiều lên, đặt gói cá chiên vào lòng bàn tay cô, tay anh khép lại bao lấy tay cô.
“Dì không sao, cậu yên tâm.”
Cô gái gật đầu.
Lạc Tinh Trầm lại nói: “Nhà cũng dọn dẹp qua rồi.”
Mộ Kiều vừa khóc vừa gật đầu, cắn một miếng cá chiên.
Cá chiên phủ bột vốn dĩ bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mịn, nhưng có lẽ do anh đã đợi rất lâu.
Lớp bột bên ngoài không còn giòn, phần thịt bên trong cũng chẳng còn tươi ngon, chỉ đậm vị mặn và cay.
Dù vậy, Mộ Kiều vẫn ăn rất nghiêm túc.
Gió thổi qua, không gian tĩnh lặng.
Chỉ có tiếng hít mũi đầy tủi thân của cô gái, rất khẽ, như thể muốn giấu kín nỗi lòng.
“Nếu là mình, mình cũng sẽ làm như cậu.”
Vì vậy, đừng để ý lời người khác nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh thực sự hiểu được cô đang nghĩ gì.
Mộ Kiều mắt đỏ, quay mặt đi nói vẻ ngượng ngùng: “Cảm ơn cậu.”
Thực sự rất cảm ơn cậu.
“Đừng khóc nữa,” Lạc Tinh Trầm nói thêm, “nếu không, ngày mai trên diễn đàn lại có bài thảo luận, nam thần và hoa khôi của trường rạn nứt tình cảm, có ảnh có chứng cứ, hoa khôi mắt sưng vì khóc.”
“Phì” cô bật cười vì bị anh chọc.
Miếng cá chiên trong miệng cũng phun ra ngoài.
Chàng trai né sang một bước với vẻ mặt khó chịu, “Mộ Kiều, cậu lại muốn giặt đồ cho mình đấy à?”
Dù anh trông lạnh lùng, lời lẽ có phần thô lỗ.
Nhưng cô lại cảm nhận được bao nhiêu sự dịu dàng.
Mộ Kiều hít mũi, lần đầu dám nói mạnh mẽ: “Giặt cái gì mà giặt, tự cậu giặt đi!”
Nói xong, cô quay người bỏ đi, Lạc Tinh Trầm liền bước theo.
“Cậu phun cá chiên lên áo mình, cậu phải giặt.”
“Tôi có cố ý đâu, cậu đứng gần quá, tự trách mình bất cẩn đi.”
“Cậu ngụy biện vừa thôi.”
“Ngụy biện thì sao, mình còn nói cá chiên cậu mua dở chết đi được!”
“Vậy nhả ra đi!”
“Mình không, mình không, tức chết cậu luôn.”
“Đúng là trẻ con…”
Ánh đèn đường kéo bóng hai người thành một vệt dài.
Tiếng ve dần tan biến, thay vào đó là những cơn gió mạnh, Mộ Kiều ôm lấy cánh tay.
Có chút lạnh.
“Bộp!”
Một chiếc áo khoác phủ lên đầu cô.
Chính là chiếc áo khoác xanh mà chàng trai đang mặc.
“Lạc Tinh Trầm cậu có vấn đề gì thế? Làm gì vậy?” Mộ Kiều trừng mắt nhìn anh.
“Mình thấy nóng,” Lạc Tinh Trầm ngẩng đầu nhìn lên trời, “áo cậu giữ giùm mình.”
Mộ Kiều ném trả lại: “Không muốn đâu, mình không quan tâm!”
Lạc Tinh Trầm cúi xuống, đôi mắt sáng như sao, “Hôm nay mình là ân nhân của cậu, cậu không muốn quan tâm cũng phải quan tâm.”
“Mình bảo cậu cầm thì phải cầm.”
Anh tiếp tục bước đi, để lại một câu.
“Không muốn cầm thì mặc vào.”
Mặc vào?
Mộ Kiều chợt nhận ra điều gì.
Mùi bạc hà nhàn nhạt từ áo khoác của cậu xộc vào mũi, khiến cô chợt muốn khóc lần nữa.
Cô mặc chiếc áo khoác của Lạc Tinh Trầm.
Chàng trai đang đi phía trước bỗng khựng lại.
Anh đứng dưới ánh đèn đường, ngẩng cằm lên, nói, “Còn không mau lại đây, đứng đấy ngây ra làm gì.”
Vẻ chỉ huy quen thuộc.
Mộ Kiều hít mũi, mỉm cười đáp, “Đây, đây! Lạc học thần, Lạc ân nhân!”
Cô gái chạy tới bên cậu.
Chàng trai với vẻ mặt lạnh lùng lại dịu dàng bất ngờ, không có chút phiền hà hay khó chịu.
Cũng may khoảnh khắc này không xảy ra trong trường.
Nếu không, diễn đàn chắc chắn lại bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro