Vưu Vật - Nhị Hỉ

Lão Tần và Hảo...

Nhi Hỉ

2025-02-23 11:31:02

Năm thứ bảy sau khi kết hôn.

Tần Chính trông giống Tần Trữ như hai giọt nước, từ ngoại hình đến tính cách.


Cả ngày lạnh lùng lại còn ra vẻ người lớn.

Mỗi lần nhìn thấy hai bố con, Sầm Hảo đều thấy đau đầu, nhất là những lúc Châu Tế Ninh đến nhà chơi.

Không so sánh thì không có đau thương, mỗi lần nhìn thấy Châu Tế Ninh đáng yêu, hoạt bát, Sầm Hảo lại nảy sinh ý định muốn sinh con gái.

Cuối cùng, ý nghĩ này đã lên đến đỉnh điểm vào một đêm khuya mập mờ.

Đêm đó, Tần Trữ đi tiếp khách về muộn.

Anh vừa bước vào cửa, còn chưa kịp cởi cà vạt đã bị Sầm Hảo ép vào tường.

Tần Trữ cúi đầu, nhướng mày: "Hửm?"

Sầm Hảo nhón chân hôn lên khóe môi anh: "Chồng, hay là chúng ta sinh thêm em bé nữa đi."

Tần Trữ: "Hửm?"

Sầm Hảo nhớ đến dáng vẻ đáng yêu của Châu Tế Ninh, nhỏ giọng nói: "Em muốn một đứa con gái, giống như Ninh Ninh, một chiếc áo bông nhỏ ấm áp."

Tần Trữ khẽ cười: "Em chắc chắn Ninh Ninh là một chiếc áo bông nhỏ ấm áp sao?"

Sầm Hảo ngẩng đầu lên, nghi ngờ: "Hửm?"

Tần Trữ sợ cô nhón chân mỏi, liền đặt tay lên eo cô, giữ chặt cô, cười khẽ: "Em có biết tại sao thứ Tư tuần trước con trai em bị mời phụ huynh không?"

Tần Chính đánh nhau với bạn học vào thứ Tư tuần trước, nghe nói còn đánh với anh học sinh lớp trên.

Nhưng hôm đó Sầm Hảo bận thi đấu nên không đến được, Tần Trữ đến thay.

Sầm Hảo: "Không phải vì nó đánh nhau với người khác sao?"

Thằng nhóc thối tha, ít nói mà ra tay lại tàn nhẫn.

Tần Trữ cười hỏi: "Vậy em có biết tại sao nó lại đánh nhau với người ta không?"

Sầm Hảo tò mò: "Tại sao?"
Tần Trữ trêu chọc: "Vì Ninh Ninh."

Sầm Hảo ngơ ngác: "Hửm?"

Nhìn Sầm Hảo ngơ ngác, Tần Trữ cúi xuống hôn lên khóe môi cô, cười nói: "Con bé nhà A Dị đúng là 'cây ớt nhỏ', ở trường đánh nhau với người ta, không thắng được thì gọi anh trai đến, rồi gọi cả Nhiếp Thành, lại còn gọi cả con trai em nữa."

Sầm Hảo: "..."

Giỏi lắm.

“Một chọi một” đánh không lại, liền chọn cách “ỷ đông hiếp yếu”.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Sầm Hảo, Tần Trữ mỉm cười giải thích: "Yên tâm, không phải con bé Ninh Ninh ỷ đông hiếp yếu đâu, nó không thắng được là vì đối phương ‘lấy thịt đè người’ trước."

Sầm Hảo cảm thấy hoang mang.

Tần Trữ nói tiếp: "Bên kia bảy người, bên này bốn người, mấy đứa nó đánh cho đối phương một trận tơi bời."

Sầm Hảo nghe vậy, mím chặt môi.

Tần Trữ: "Vẫn muốn sinh con gái sao?"

Sầm Hảo hít một hơi: "..."

Tần Trữ trêu Sầm Hảo: "Sinh thêm một cô con gái hoạt bát như Ninh Ninh nữa à? Nghe nói mấy hôm trước con bé vừa làm vỡ cái bình hoa của Nghênh Nghênh đấy."

Sầm Hảo im lặng không nói.

Thấy Sầm Hảo không nói gì, Tần Trữ siết chặt tay đang đặt trên eo cô, kéo cô sát lại gần mình, khàn giọng nói: "Vợ, nếu em thực sự muốn sinh, anh cũng có thể phối hợp."

Lúc này, Sầm Hảo không còn muốn sinh con gái nữa, cô chống tay lên vai Tần Trữ, ho khan hai tiếng: "Em, em đột nhiên nhớ ra con trai em còn mấy bài toán chưa làm, em đi dạy nó đây."

Tần Trữ khẽ cười, giọng trầm ấm: "Bây giờ đã mười một giờ rồi, với lại việc học của con trai từ bao giờ cần chúng ta phải lo lắng vậy?"

Tần Trữ nói xong, bế Sầm Hảo lên giường.

Sầm Hảo đỏ mặt, lúc Tần Trữ cúi người xuống, cô đẩy anh: "Không, không sinh nữa, anh, anh lấy đồ trong tủ đầu giường ra..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vưu Vật - Nhị Hỉ

Số ký tự: 0