Trần Triết và N...
Nhi Hỉ
2025-02-23 12:01:03
Trần Triết là người làm việc cẩn thận, từng bước vững chắc.
Ngay từ khi biết Nhậm Huyên ly hôn, anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Anh giăng một cái lưới, đợi Nhậm Huyên "sa lưới".
Anh cứ tưởng mình sẽ phải dùng một số thủ đoạn mờ ám để cô cầu xin mình.
Không ngờ...
Trần Triết nói xong, người đầu dây bên kia hơi sững sờ, rồi cười nói: "Trợ lý Trần, anh đừng đùa em nữa, nếu tôi tung tin của anh, tôi còn muốn sống trong cái giới này nữa không?"
Trần Triết: "Nghe giọng tôi có giống đang đùa không?"
Đối phương: "Ý anh là..."
Trần Triết: "Tôi gửi địa chỉ cho cậu, đến đó đợi trước đi."
Nghe ra Trần Triết không nói đùa, đối phương liền hỏi: "Trợ lý Trần, tôi có thể hỏi người phụ nữ sẽ vướng tin đồn tình ái với anh là ai không?"
Trần Triết đáp: "Nhậm Huyên."
Đối phương: "Nữ nghệ sĩ do lão Tống quản lý sao?"
Trần Triết: "Ừ."
Giọng Trần Triết trầm thấp, nghiêm túc, đối phương không dám hỏi thêm nữa, cười nói: "Trợ lý Trần cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật, hơn nữa sẽ làm cho anh thật hoành tráng."
Trần Triết: "Coi như tôi nợ cậu một lần."
Đối phương vội vàng nói: "Anh nói quá rồi."
Cúp máy với đối phương, Trần Triết thay quần áo, đi đón người.
Ở phía Nam thành phố chỉ có một quán bar kín đáo, Trần Triết không cần hỏi cũng biết Nhậm Huyên đang ở đó.
Lúc anh đẩy cửa phòng riêng, những người đang say xỉn trong phòng đều tỉnh rượu hơn phân nửa, loạng choạng đứng dậy.
"Trợ...Trợ lý Trần."
Trong phòng hầu hết đều là người của Châu thị Truyền thông.
Trần Triết không quen họ, nhưng họ lại quen Trần Triết.
Trần Triết mặc vest chỉnh tề, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng, không thấy người mình muốn tìm, anh lên tiếng hỏi: "Nhậm Huyên đâu?"
Trần Triết vừa dứt lời, một nam nghệ sĩ đứng gần anh nhất liền trả lời: "Hình, hình như cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh."
Trần Triết nhìn người đó một cái: "Cảm ơn."
Đối phương: "Không, không có gì."
Trần Triết gật đầu, sải bước đi về phía nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh không đóng, chỉ khép hờ, Nhậm Huyên không phải đang “giải quyết nỗi buồn”, mà chỉ là vì say quá, muốn tìm một nơi yên tĩnh, cô ngồi trên nắp bồn cầu chơi điện thoại.
Thật ra cô cũng không nhìn rõ nội dung trên điện thoại khi say xỉn, chỉ là một phản xạ tự nhiên.
Trần Triết bước đến cửa nhà vệ sinh, nhìn khe cửa đang hé mở, anh đưa tay gõ nhẹ.
Cốc cốc cốc.
Gõ ba tiếng, trong phòng vang lên giọng nói của Nhậm Huyên: "Có người."
Trần Triết: "Nhậm Huyên, là anh."
Là anh?
Ai vậy?
Nghe thấy giọng nói xa lạ ngoài cửa, Nhậm Huyên ngẩn người ra mấy giây.
Ngay sau đó, chưa kịp để cô phản ứng, cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người phủ xuống, cô cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi giày da sáng bóng.
Tiếp theo, người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa tay ra, trầm giọng hỏi: "Say lắm à? Anh đưa em về nhà nhé?"
Nhậm Huyên cầm điện thoại, nhìn Trần Triết, một lúc lâu sau, cô mới không chắc chắn hỏi: "Trần Triết?"
Trần Triết mỉm cười: "Đúng vậy, em vẫn còn nhớ anh."
Nhậm Huyên mím môi, tuy say, nhưng cô vẫn còn chút tỉnh táo.
Trần Triết: "Anh đưa em về nhé?"
Nhậm Huyên: "Em đã gọi cho anh Tống rồi, anh ấy đến đón em, anh ấy đến ngay."
Trần Triết đưa tay chỉ vào màn hình điện thoại đã tắt của cô: "Vừa nãy em gọi cho anh."
Nhậm Huyên ngạc nhiên, mở nhật ký cuộc gọi, khi nhìn thấy cuộc gọi gần nhất, cô mím chặt môi.
Trần Triết: "Em còn đi được không? Anh bế em nhé?"
Ngay từ khi biết Nhậm Huyên ly hôn, anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Anh giăng một cái lưới, đợi Nhậm Huyên "sa lưới".
Anh cứ tưởng mình sẽ phải dùng một số thủ đoạn mờ ám để cô cầu xin mình.
Không ngờ...
Trần Triết nói xong, người đầu dây bên kia hơi sững sờ, rồi cười nói: "Trợ lý Trần, anh đừng đùa em nữa, nếu tôi tung tin của anh, tôi còn muốn sống trong cái giới này nữa không?"
Trần Triết: "Nghe giọng tôi có giống đang đùa không?"
Đối phương: "Ý anh là..."
Trần Triết: "Tôi gửi địa chỉ cho cậu, đến đó đợi trước đi."
Nghe ra Trần Triết không nói đùa, đối phương liền hỏi: "Trợ lý Trần, tôi có thể hỏi người phụ nữ sẽ vướng tin đồn tình ái với anh là ai không?"
Trần Triết đáp: "Nhậm Huyên."
Đối phương: "Nữ nghệ sĩ do lão Tống quản lý sao?"
Trần Triết: "Ừ."
Giọng Trần Triết trầm thấp, nghiêm túc, đối phương không dám hỏi thêm nữa, cười nói: "Trợ lý Trần cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật, hơn nữa sẽ làm cho anh thật hoành tráng."
Trần Triết: "Coi như tôi nợ cậu một lần."
Đối phương vội vàng nói: "Anh nói quá rồi."
Cúp máy với đối phương, Trần Triết thay quần áo, đi đón người.
Ở phía Nam thành phố chỉ có một quán bar kín đáo, Trần Triết không cần hỏi cũng biết Nhậm Huyên đang ở đó.
Lúc anh đẩy cửa phòng riêng, những người đang say xỉn trong phòng đều tỉnh rượu hơn phân nửa, loạng choạng đứng dậy.
"Trợ...Trợ lý Trần."
Trong phòng hầu hết đều là người của Châu thị Truyền thông.
Trần Triết không quen họ, nhưng họ lại quen Trần Triết.
Trần Triết mặc vest chỉnh tề, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng, không thấy người mình muốn tìm, anh lên tiếng hỏi: "Nhậm Huyên đâu?"
Trần Triết vừa dứt lời, một nam nghệ sĩ đứng gần anh nhất liền trả lời: "Hình, hình như cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh."
Trần Triết nhìn người đó một cái: "Cảm ơn."
Đối phương: "Không, không có gì."
Trần Triết gật đầu, sải bước đi về phía nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh không đóng, chỉ khép hờ, Nhậm Huyên không phải đang “giải quyết nỗi buồn”, mà chỉ là vì say quá, muốn tìm một nơi yên tĩnh, cô ngồi trên nắp bồn cầu chơi điện thoại.
Thật ra cô cũng không nhìn rõ nội dung trên điện thoại khi say xỉn, chỉ là một phản xạ tự nhiên.
Trần Triết bước đến cửa nhà vệ sinh, nhìn khe cửa đang hé mở, anh đưa tay gõ nhẹ.
Cốc cốc cốc.
Gõ ba tiếng, trong phòng vang lên giọng nói của Nhậm Huyên: "Có người."
Trần Triết: "Nhậm Huyên, là anh."
Là anh?
Ai vậy?
Nghe thấy giọng nói xa lạ ngoài cửa, Nhậm Huyên ngẩn người ra mấy giây.
Ngay sau đó, chưa kịp để cô phản ứng, cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người phủ xuống, cô cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi giày da sáng bóng.
Tiếp theo, người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa tay ra, trầm giọng hỏi: "Say lắm à? Anh đưa em về nhà nhé?"
Nhậm Huyên cầm điện thoại, nhìn Trần Triết, một lúc lâu sau, cô mới không chắc chắn hỏi: "Trần Triết?"
Trần Triết mỉm cười: "Đúng vậy, em vẫn còn nhớ anh."
Nhậm Huyên mím môi, tuy say, nhưng cô vẫn còn chút tỉnh táo.
Trần Triết: "Anh đưa em về nhé?"
Nhậm Huyên: "Em đã gọi cho anh Tống rồi, anh ấy đến đón em, anh ấy đến ngay."
Trần Triết đưa tay chỉ vào màn hình điện thoại đã tắt của cô: "Vừa nãy em gọi cho anh."
Nhậm Huyên ngạc nhiên, mở nhật ký cuộc gọi, khi nhìn thấy cuộc gọi gần nhất, cô mím chặt môi.
Trần Triết: "Em còn đi được không? Anh bế em nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro