We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

A: Trả thù

Parawee

2024-06-05 18:48:27

"Ấy ấy, có chuyện gì thế thằng Peem, thằng Phum."

Tôi cố gắng quay sang để tìm kiếm chủ nhân giọng nói nhưng cái cổ chẳng thể xê dịch dù là 1 phân vì đôi bàn tay to lớn này đang siết lấy cổ áo tôi rất chặt. Sức tay mày cũng mạnh quá nhỉ, tao có lời khen, siết mạnh thêm tí nữa là cái cổ tao gãy luôn cũng được ấy chứ.

Qua khóe mắt, tôi trông thấy Thaen - chàng bạch mã hoàng tử của ngày hôm nay - đang hớt hải chạy tới. Một bên là đám con trai thân hình cường tráng, chắc phải đến trăm thằng, cũng đang tiến tới gần chỗ tôi. Tôi đoán chắc là đám bạn của thằng "Popeye ngậm rau chân vịt" này đây.

Kéo đàn kéo đống đến thế kia, tôi chết chắc luôn. Xin hãy chuẩn bị chiêm ngưỡng một màn chùn chân khuỵu gối lần đầu tiên trong đời tôi được diễn ra bên cạnh sân bóng của khoa kỹ thuật vào ngay lúc này.

"Mày cũng quen thằng lùn này à Thaen?"

Anh bạn có suy nghĩ giống tôi đấy, tôi cũng đang thắc mắc y như vậy. Vì vừa nãy tôi thấy Thaen gọi tên thằng này và thằng chó này lại lần nữa gọi tôi là "lùn".

"Quen, nó tên Peem, là bạn thân tao. Mày bỏ nó ra trước đi nhé Phum." - Ít nhất trước giây phút lâm chung cũng được nghe thằng Thaen gọi tôi là bạn thân, trước đó tao cứ tưởng mày là ký sinh trùng cơ. Thứ lỗi cho tao nhé bạn. Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ lại làm đôi bạn cùng khổ của nhau.

Mặt thằng Thaen căng lại, nó từ từ bước đến chỗ chúng tôi đồng thời đưa tay đưa hai tay lên ngang ngực. Cái khung cảnh này sao quen quen, giống trong một tin tức thời sự nào đó khi cảnh sát đang cố gắng thuyết phục một kẻ phê thuốc điên cuồng bắt giữ vợ làm con tin.

"Tao xin mày đấy Phum, bình tĩnh nào, buông thằng Peem ra trước rồi từ từ nói chuyện." - Đã rõ, lời nói này, cái dáng này cùng với sự thuyết phục, tôi chính là con tin đây chứ còn gì nữa. Còn thằng chó kia sắm vai gì chắc không cần phải nói.

Nhưng mà tôi vẫn đang thắc mắc một chuyện. Một người chưa phải xin xỏ bất kỳ ai trên cái cuộc đời này như thằng Thaen. Một thằng lưu manh, một thằng chuyên cầm đầu băng nhóm đi xử người này người kia lại quay ra cầu xin thằng quỷ này ấy hả, trông cái sự sợ hãi và cẩn trọng kia đi, lạ vãi! Thằng này nó bị làm sao vậy, bị làm sao thế? Thật muốn xông đến hỏi cho ra nhẽ mà ngặt nỗi cái cổ tôi vẫn đang bị siết chặt không ra được. Mày định bao giờ mới thả tao ra hả thằng chó, tao không thở được rồi đây này!

"Nó ném dép vào người tao."

"Ha, còn nó gọi tao... gọi tao là... thằng lùn!" - Tuy hơi lắp bắp nhưng mà tôi vẫn máu chiến lắm. Tới đi, mày tưởng chỉ mình mày biết khua môi mua mép thôi à, cứ đợi đấy, tao sẽ cho mọi người biết sự thật. Tôi nghĩ bản thân cũng là một đứa rắn mặt đấy, dù có chết hay không cũng xin được chửi trước đã.

"Thì mày lùn thật còn gì."

"Thật hay không thì mày cũng không có quyền miệt thị ngoại hình tao, thằng chó."

"Thằng chó á, mày dám gọi tao là thằng chó cơ à."

"Ờ, gọi thằng chó đấy thì sao nào! Ha, làm sao! Mày chó thật mà."

"Mày..."

"Ờ tao làm sao..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Dừng lại!!! Đủ rồi!!!"

"Mày theo phe ai???" - Cả tôi và thằng ma quỷ này đều dừng lại lau nước miếng rồi quay sang xả vào mặt thằng Thaen cùng lúc. Người bị hỏi có vẻ chưa chuẩn bị tâm lý nên nó ngớ ra, mắt đảo qua lại nhìn tôi và thằng kia với khuôn mặt khốn khổ như sắp khóc đến nơi. Mày không phải băn khoăn đâu bạn yêu, chẳng có lý do gì để mày do dự cả. Việc lựa chọn này dễ như ăn kẹo, tao là câu trả lời duy nhất của mày. Nói ra đi Thaen, dễ mà, just say it!

"Ờ...thì..."

"Thaen, tao là bạn mày đấy!" - Lại cùng nhau gào mồm lên cơ. Mà thằng này chơi với thằng Thaen thế nào vậy, bạn bè như nào mà tôi lại không biết. Tôi đã nghĩ đến chuyện cố gắng dùng sức cựa cổ để thoát khỏi bàn tay ma quỷ kia nhưng chắc kết quả cũng không mấy khả quan. Có khi tự làm tự mệt rồi lại tự dừng cũng nên. Còn nó thì vẫn đang nhìn tôi chằm chằm đến mức tôi cảm giác như có thể đếm được cả lông mi của tôi. Khi thấy tôi đã im, nó đánh mắt qua nhìn thằng Thaen rồi lại nhìn tôi rồi lại nhìn qua thẳng Thaen một lần nữa. Ôiii, mày định đánh đòn tâm lý hay gì.

"Phum, chuyện bé tẹo thế này từ từ nói chuyện không tốt hơn sao? Nó cũng là bạn thằng Thaen mà, đừng lớn chuyện lên làm gì."

Người nào đó đứng gần thằng Thaen lên tiếng, tôi thấy được qua khóe mắt. Cổ tôi giờ còn chẳng cử động được luôn. Con quỷ này làm tôi mất hết sức rồi nên tôi chỉ có thể nhìn thấy người vừa nói thấp thoáng. Nhưng cũng đủ để tôi có thể cảm nhận được chút ánh sáng phát ra từ người đó, như thể có hào quang người tốt. Mà điều quan trọng là người này cũng cao cơ, lại là một con người được trời độ. Tôi không nên ở đây lâu thêm nữa, ghen tị quá đi. Tôi cũng muốn được cao ráo dáng đẹp như người mẫu thế kia để không đứa nào có thể thối mồm gọi tôi là lùn giữa ban ngày ban mặt nữa. (À ban đêm cũng không được, cấm đấy!)

"Đúng đấy, bao nhiêu người nhìn rồi kìa Phum, mày dám xử thằng oắt con này không."

"Mẹ kiếp, mày nói ai là oắt con."

Tôi lắc lắc cái cổ để nhìn cái con người vừa dám gọi tôi là oắt con. Lúc thì lùn, lúc lại oắt con. Đến bố mẹ tao còn chưa gọi tao như thế bao giờ đâu mấy thằng khốn.

Ngay khi tôi lấy hết công phu đã chuẩn bị để chiến với thẳng khốn này thì nó thả tay khỏi cổ áo khiến tôi mất kiểm soát. Thay vào đó nó lấy tay chặn trán tôi làm tôi chỉ có thể vung vẩy cánh tay ngắn củn của mình để chiến đấu, giãy đành đạch như cá thiếu nước vậy.

Càng nghe tiếng cười của bọn nó tôi lại càng bực, cái tiếng làm tôi điên cả đầu. Sự khó chịu nó ngấm vào tận tim tôi. Và có lẽ tôi sẽ không vỡ vụn nếu như không nghe thấy tiếng cười của thằng Thaen lẫn trong đám chó chết kia. Tao không phải trò đùa của chúng mày đâu.

"Đm Thaen, mày dám cười à." - Tôi gằn giọng hỏi, thằng Thaen ngay lập tức lấy tay bịt mồm để che đi lỗi lầm cùng một khuôn mặt nghiêm túc trở lại.

"Không có. Không có đâu Peem." - Mồm thì nói không mà cái mặt vì cười mà nhăn hết cả lại kia kìa - "Đấy Phum, mày thấy không. Thằng Peem nó dở dở hâm hâm, ruột để ngoài da chưa từng nghĩ xấu ai bao giờ đâu. Mày thả bạn tao ra đi, coi như tao xin mày. Dù có chuyện gì thì cũng từ từ nói. Đều là bạn của nhau cả, phải không chúng mày?" - Nói rồi nó quay người qua xung quanh để tìm kiếm sự đồng tình của mọi người, bao gồm cả đám sinh viên khoa kỹ thuật lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng cho tôi một trận. Tao rối quá bay, sao mà nói như thể tao là người sai vậy, thằng khốn đó mới sai ấy. Sao phải xuống nước cầu xin lòng tốt của nó làm gì.

Người trước mặt tôi đây nhếch mép cười, thằng Thaen vừa dứt lời nó lại sấn tới nắm cổ áo tôi. Ôiiii, mày có vấn đề đ** gì với cái áo của tao à, thích thì để tao cởi ra cho nhé. Chết tiệt, buông tao ra!!

"Tao không buông đấy./Mày không phải cầu xin nó làm gì."

Mẹ, lại đồng thanh rồi. Lần thứ 3 rồi thì chắc không phải là trùng hợp nữa đâu. Định mệnh à. Hừ. Bất hạnh thì có.

Tôi không chịu thua kém mà trừng mắt nhìn nó, thằng kia cũng trả lại cho tôi vẻ mặt y hệt. Mặt mũi sáng sủa quá, da mặt nhẵn nhụi không có tí mụn nào, một vết cũng không có. Nếu hỏi nó cách chăm sóc da bây giờ có sai trái quá không.

"Chúng mày thấy chưa, nó chẳng ý thức được tí nào."

"Tao mới là người nên nói câu đó chứ không phải mày.". Ngôn Tình Tổng Tài

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thế àaa" - Chữ à nghe mà nổi điên.

Khi giữa chúng tôi đang có một trận chiến sôi sục (không có ngựa chiến chỉ có đấu mắt) bỗng ánh mắt của thằng ma quỷ này là lạ, nó nhìn tôi từ đầu đến dép rồi từ từ thả ra một nụ cười đồng thời mở miệng: "Ừm, nhìn kỹ thì mày trông cũng cưng đấy. Tao sẽ thả mày ra nếu mày chịu xin lỗi tao."

Ô hổ, cái thằng bố mày.

"Đang mơ à thằng quần, mày đá bóng vào người tao còn gọi tao một cách bất lịch sự thế xong bắt tao xin lỗi? Tao hỏi thật, mày mất não rồi đúng không?"

Cứ chờ đi, chờ tới lúc muối ngọt như đường thì tao sẽ xin lỗi mày. Nó nghiến chặt răng tưởng như có thể màn mòn đi được trước khi cúi người về phía tôi rồi cất giọng:

"Ha, cứng miệng quá nhỉ. Tao đã cho mày cơ hội để xin lỗi mà mày không chịu, vậy thì..."

Nó ngừng một lát trước khi phun ra câu kế tiếp. Một câu mà khiến máu nóng trong người tôi sùng sục tưởng như có thể nổ tung.

"Quỳ dưới chân tao đi, rồi tao tha cho."

Wowwwww. Tôi cạn lời luôn rồi đấy.

Tôi có thể cảm nhận được bản thân tức giận tới mức toàn thân từ đỉnh đầu đến bàn chân đều đang run lên, 2 mắt mở to, đôi con người rung lên như vũ công đang nhảy điệu samba.

Quỳ? Ha, mày là ai mà tao phải quỳ, người duy nhất có thể khiến tao hạ đầu gối chỉ có bồ tát Siddhartha thôi. Lớn đầu thế này rồi mà cái nết như c** vậy. Đã thô lỗ, điên mất não lại còn nhiễm phim ảnh.

Sức chịu đựng cho tất cả mọi chuyện từ đầu đến giờ của tôi cuối cùng cũng đã chạm đến giới hạn. Đương nhiên là nó đã hết cơ hội để sửa chữa. Ngay khi lại nhìn thấy nụ cười chọc điên của nó một lần nữa, chẳng cần đợi đến phán quyết của tòa án hay nguyên đơn thưa kiện, tôi đã tự quyết định hình phạt cho nó bằng việc...đá vào đũng quần nó!!!

"Ối, đ*tttttttttttttt."

Tên khốn đó ôm lấy "cậu nhỏ" ngã khuỵu xuống, cái mồm mở to nhưng thét không ra nổi một chữ, mặt mày trắng bệch như đánh phấn.

Mọi người đều đang ngây người trước sự việc xảy ra nhanh như sét đánh. Sét đánh mạnh đến đau cả tai. Nhóm bạn của nó từng người một đều đang tiến lại để xem xét tình hình, còn nó thì vẫn đang kêu la oai oái không nghe được ra từ ngữ gì. Thôi, đừng tốn thời gian nhòm ngó làm gì, chắc chắn "thằng cu" của nó sẽ không thể lên được trong khoảng thời gian dài. Vậy nhưng dù đang trọng trạng thái sống dở chết dở thế mà thẳng quỷ này không chìa ra một tí thù địch nào trong ánh mắt, nó chỉ cố gắng giơ tay chỉ mặt tôi nhưng sức yếu, cánh tay sau cùng rơi xuống ngang người. Ôi thật đáng thương.

Đứng nhìn nó bình tĩnh lại, 2 giây sau, tôi quay người chạy thật nhanh chẳng bận tâm đến tiếng cười gằn phát ra từ kẽ răng thằng quỷ đó cũng không thèm để ý tiếng gọi í ới của thằng Thaen. Đến khi ra được khỏi hiện trường, tôi cũng không biết nên đi đường nào tiếp. Sự nóng giận đúng là đáng sợ, nó khiến tim tôi đập nhanh cộng thêm những tiếng thở dốc lớn đến mức tôi phải tự nhắc bản thân mình là hít thở chậm lại. Tôi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình, chẳng biết nó cuộn chắc lại như thế từ lúc nào, đoạn nuốt vài ngụm nước bọt để làm ẩm cái cổ họng khô khốc rồi nhắm mắt thầm mong sao việc điều chỉnh nhịp thở sẽ giúp tôi thả lỏng hơn. Nhưng ngay giây phút ấy tôi chợt bừng tỉnh, há họng la lớn:

"Chết mẹ, quên dép!!!"

***

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Số ký tự: 0