We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

C: Chạm mắt

Parawee

2024-06-05 18:48:27

Thằng Pun đang rủ thằng Phum bàn luận về một vấn đề trong quốc hội. Cái thằng hễ cứ say là máu làm lãnh đạo nhà nước của nó lại nổi lên. Thằng Thaen với thằng Fang thì chắc chắn là đang ngồi chim nhau rồi. Khéo phải đến nửa số gái trong quán pub này đang cố nuốt nước mắt vào trong khi thấy 2 trai đẹp đang vờn nhau.

"Ui Thaen, đừng cắn. Ôi Thaen, tao đau. Thaen!!!" - Thằng Fang đẩy thằng Thaen ra khỏi cổ. Thằng Fang đúng là thứ dữ, nó đang trợn trừng mắt nhìn thằng Thaen, còn thằng Thaen lại đang nhìn nó với ánh mắt đê mê của một kẻ say.

"Bạn mày như con chó ấy, mày biết không?" - Thằng Fang quay qua nhướn mày với tôi.

"Tao biết lâu rồi nhưng giờ mới biết thêm nó là con chó nghiện sex." - Thằng Thaen chả buồn bận tâm xem bạn và người yêu đang chửi gì mình vì nó bận dụi đầu vào cổ thằng Fang rồi. Lần này chắc không là đẩy đâu mà có khi mày ăn nguyên cái giày đấy bạn yêu ạ. Tôi không thèm xem chúng nó chim chuột nhau nữa mà quay sang ngắm gái trong quán, thấy cả thằng Q đang tán tỉnh một em ở bàn gần đó.

"Peem" - Thằng Bear gọi tôi bằng cái giọng rất đỗi dịu dàng. Tôi mà là con gái có khi đã sấn tới sẵn sàng dâng hiến dù chẳng cần nó mở lời. Không bất ngờ khi chỉ ngồi yên tĩnh một góc mà nó cũng lấy được số của cả tá con gái.

"Sao mày muốn lấy Zambuk* bôi mắt à?"

(* Zambuk là thuốc bôi khi bị muỗi, ong hay côn trùng đốt. Vì Peem từng mô tả là mắt Beer khi uống rượu sẽ sưng như bị muỗi đốt nên câu này là Peem trêu Beer đó.)

Hình em nó đây nha ^^

"Đệt. Tao muốn hỏi mày mấy gái bàn kia đang nhìn tao hay nhìn thằng Fang."

"Đâu, bàn nào?" - Tôi cũng nhìn theo hướng mà thằng Beer nói.

"Đó đó, bàn có 3 gái đang ngồi. Thấy không, bàn có người mặc áo bó."

"Ờ, theo tao thì mấy cô nàng đó đang nhìn cả 2 chúng mày. Nhìn Fang với ánh mắt tiếc của còn nhìn mày với ánh mắt chẳng ngại hiến thân." - Cô nàng tóc dài xoăn lơi, người đẹp nhưng mặt như học sinh tiểu học đang ngồi làm dáng chờ thằng Beer qua xơi.

"Ha ha, cũng tinh mắt đấy. Đó là ghệ cũ thằng Phum." - Tí nữa thì tôi nghẹn đá. Chủ nhân của cái tên cũng rời mắt khỏi cuộc hội nghị cấp cao của thằng Pun mà nhìn về phía thằng Beer.

"Gọi tao à?"

"Không, tao đang chỉ cho Peem thấy ghệ cũ của mày thôi. Chị Ice, ngôi sao khoa Kế toán - năm 3. Quen không?" - Thằng Phum cười hừ hừ trong cổ họng. Nó quay ra nhìn về phía cái bàn đó rồi quay vào nhìn tôi. Thật sự tôi không hiểu nó có ý đồ gì hay có nên khen ghệ cũ của mày cháy quá không? Mà thôi, chẳng quan tâm.

Thế rồi bữa tiệc cũng đã chầm chậm trôi qua với đầy đủ các cung bậc cảm xúc nhưng nhiều nhất vẫn là sự vui vẻ. Càng về cuối càng vui, càng vui thì lại càng uống. Cho đến khi kim đồng hồ chỉ qua số 1, đã đến lúc tạm biệt bia rượu với gái xinh rồi.

"Này Q, mày lái xe được không đó?" - Thằng Chen vừa xốc nách thằng Pun - người đang chỉ mây chỉ gió - vừa cố gắng nói, trên người thì treo lủng lẳng túi với áo trông thật mất hình tượng. Thằng Mick thì chui xuống ôm chân thằng Fang nằm ngủ ngon lành, tối nay nó nốc cái gì không biết mà cả tôi với thằng Beer phải hợp sức dựng nó đứng lên.

"Tính sao đây chúng mày?" - Thằng Fang vừa dìu thằng Thaen, vừa đá đá chân để đẩy thằng Mick ra, vừa nhìn mấy đứa có vẻ còn tỉnh táo để xin ý kiến.

"Mày đưa thằng Pun về condo nhé Chen, còn thằng Q với thằng Mick thì để tao. Đôi vợ chồng trẻ chúng mày tự đưa nhau về đi nhé, kỳ này thằng Thaen chết chắc rồi." - Thằng Beer phát biểu. Bình thường thằng Thaen không phải người dễ say đâu nhưng chắc hôm nay nó vui vì có thể công khai người yêu với bạn, thêm nữa lại còn được bạn hiểu cho nên nó tự thưởng cho bản thân thêm vài chai. Thế là thằng Fang lãnh đủ cục xui này luôn.

"Ơ, thế còn tao?" - Nãy tôi đi với thằng Q, thằng Pun đi với thằng Chen. Giờ chia ra như vậy thì tôi về kiểu gì đây.

"Mày đi với thằng Beer đi. Beer mày chở cả thằng Peem nữa nhé."

"Để tao đưa nó về." - Đột nhiên cái người chịu trách nhiệm thanh toán đi ra thốt lên một câu làm cả lũ chúng tôi đều quay lại nhìn với vẻ mặt không thể tin nổi. Đặc biệt là tôi. Có phải nó say không vậy?

"Sao, nhìn gì?" - Thằng Phum nhìn lại cả đám. Nó có nhận thức được là mình vừa nói gì không thế?

"Ờ, vậy đi, Peem mày về với thằng Phum nhé. Pun, ôiii thằng Pun." - Không Chen ơi, mày đừng để tao lại với ác quỷ như thế chứ. Tôi cố gằng gửi lời cầu cứu thông qua ánh mắt đến thằng Chen nhưng có vẻ nó chẳng để ý vì đang bận lôi thằng Pun ra khỏi cửa quán Pub.

Thằng Thaen với thằng Fang đã lên xe phóng đi mất rồi. Thằng Beer thì đảm nhận trọng trách cực nặng, vừa kéo thằng Mick vừa lôi thằng Q. Tôi phải chạy ra giúp ấn đám bạn lên xe. Nói thêm 2 3 câu là tạm biệt để thằng Beer lên xe vì thằng Mick đang la ó bên trong đòi đi đá bóng.

Tối đến chết mệt với đám bạn quần què này. Thế nhưng tôi vẫn chưa được về đâu, còn thằng Pun vẫn đang cố sống cố chết bám lấy cái cửa quán pub. Tôi với thằng Chen chết ngại với người đi qua đi lại đến mức mà 2 đứa tôi chỉ muốn để quách nó lại ngủ chỗ này cho xong.

"Pun, ôiii Punnn. Đứng dậy còn về nào, nhanh lên!" - Tôi ngồi xuống bên kia rồi tát mạnh nó mấy cái.

"Ưuuu"

"Punnn, mày có đứng dậy không. Không là tao để mày lại thật đấy." - Thằng Chen lấy chân khìa khìa. Chúng tôi đã dùng đủ mọi cách để đánh cho thằng Pun tỉnh ra thế nhưng nó vẫn cứ nhắm chặt mắt.

"Không tỉnh đúng không, Peem, tránh ra." - Lần này thằng Chen đẩy một cú thật mạnh vậy mà thằng Pun vẫn không rời khỏi cái cửa quán pub dù chỉ một phân. Thằng Phum vừa chạy đi đánh xe về cũng lại giúp một tay nhưng không ăn thua. Cả 3 chúng tôi đều đang thở hổn hển sau khi dùng quá nhiều sức. Cái gọi là sức mạnh của người say có lẽ là đây. Chúng tôi chỉ đành đứng đó nhìn thằng Pun tương tác với cái cửa.

"Punnn, thằng Punnn... ôi nàyyy" - Thằng Chen mệt mỏi đến độ chỉ còn sức lấy ngón tay chọc chọc vai thằng Pun, ấy thế mà nó buông cửa ngã ra. Ôi cái thằng chết dẫm này. Mới nãy lôi kéo đủ kiểu thì mày bám chắc không buông giờ thì tự dưng lăn đùng ra. Cuộc đời mỗi đứa bạn tôi đúng là rất vi diệu. À, chỉ vi diệu khi không tính mấy khoản bạo lực thôi.

Kéo được thằng Pun lên xe xong chúng tôi đúng chẳng còn tí sức nào. Thằng Chen giao tôi lại cho thằng Phum rồi lên xe phóng vụt đi. Tôi chỉ có thể nhìn theo nó với sự lo lắng, nhưng mà nghĩ lại thì tôi thấy lo cho bản thân mình hơn. Cho tôi đi ké xe thằng Chen cũng được mà, sao lại bỏ tôi bơ vơ thế này.

"Về được chưa? Đứng như âm binh chặn đường người ta thế." - Thằng Phum đứng bấm chìa khóa xe ô tô. Hừ, tao mà là âm binh thật thì tao ám mày đầu tiên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ờ"

"Anh ơi, mua hoa tặng người yêu đi ạ." - Trước khi chúng tôi, ọe nhầm nhầm, trước khi tôi và nó lên xe thì có một bé trai mang hoa hồng đến bán, làm cả tôi và nó đều ngơ ra. Lông mày thằng Phum hơi nhướng lên. Ôi tội nghiệp thằng bé, không biết thằng Phum có tra tấn cả trẻ con không đây. Tôi đang chuẩn bị mở miệng kêu em nó mau đi đi trước khi bị thằng Phum kí đầu thì đột nhiên thấy nó giơ tay ra xoa đầu bé. Có phải tôi say nên hoa mắt không?

"Anh không có người yêu đâu."

"Có anh này thây ạ." - Ơ kìa!!!

"Ấy không phải đâu, anh là con trai mà, anh không phải người yêu nó." - Tôi nhanh chóng giải thích. Thằng quỷ Phum đứng cười cười rồi rút ví lấy ra một tờ 1000 baht để đổi lấy hơn chục bông hồng.

"Để anh lấy hết cho."

"Tất cả chỗ này hết 200 baht thôi ạ"

"Không sao đâu, hôm nay anh trúng xổ số." - Bé đó đưa hoa cho thằng Phum, chắp tay vái trước khi nhận tiền rồi rời đi không quên câu cảm ơn. Tôi nhìn theo bé vừa thương vừa khen khi em phải đi làm kiếm tiền giữa lúc đêm muộn thế này rồi lại nhìn bản thân lớn to đầu mà còn chưa kiếm nổi một cắc. Nhưng mà hình ảnh vừa nãy của thằng Phum với cậu bé kia đúng là đẹp thật. Được một đoạn cậu bé lại quay người chắp tay vái thằng Phum trước khi chạy vọt đi. Mong sao hôm nào em cũng gặp được một vị khách như thằng Phum.

"Này." - Đột nhiên nó giơ bó hoa ra trước mặt tôi. Cái gì thế này?

"Cái gì?"

"Hoa hồng, mày không biết à."

"Biết chứ, nhưng mày đưa tao làm gì?"

"Lười đem ra chỗ thùng rác vứt, nếu mày không cần thì vứt đi." - Mồm nói tay làm. Thằng Phum tạo dáng chuẩn bị vứt bó hoa đi làm tôi hớt hải cầm lấy kẻo không kịp.

"Ấy, vứt sao được, tiếc lắm." - Tôi cầm chặt bó hoa trong tay. Nó nhếch mép cười như thường thấy rồi quay người ngồi vào ghế lái.

***

Suốt dọc đường về nhà, thằng Phum không hề mở miệng nói chuyện với tôi dù chỉ một câu. Thực lòng mà nói thì bây giờ tôi cũng không xác định được thằng Phum là người như thế nào, nhưng nếu đám thằng Q thằng Thaen chơi được thì chắc nó cũng không đến nỗi. Đôi lúc tôi cũng cảm nhận được điều này.

Như cái lúc nó mua hoa từ cậu bé vừa nãy, ánh mắt nó nhìn bé rất dịu dàng cái cách nó xoa đầu cưng chiều bé làm tôi đứng hình mất mấy giây. Thế nhưng đôi khi nó lại rất lạnh lùng, thỉnh thoảng lại thích ghẹo gan hay có lúc nó lại đáng sợ không chịu được. Hờ, mà tại sao tôi phải cố gắng tìm hiểu về nó như thế.

Có thể là vì vài bông hồng đang nằm trong tay tôi đây. Mà dù có là vì lý do gì thì tôi cũng muốn biết về nó nhiều hơn. Quan trọng vẫn là bó hồng này đã khiến tôi mình cười và cảm thấy rất hài lòng.

"Nhìn gì?"

"Hả?"

"Tao đang hỏi mày nhìn tao làm gì?"

"Không có, đừng đánh giá cao bản thân thế."

"Hừ, mê cái nhan sắc của tao rồi chứ gì." - Tôi quay sang ngó thấy cái mặt đang rất ghẹo gan của nó.

"Ừ ừ, đẹp trai lắm, đẹp trai nhất. Mày là nhất luôn rồi." - Nó làm bộ nhún vai còn tôi quay qua nhìn bên ngoài xe. Không nhìn thì không nhìn, làm như báu lắm.

"Ơ đây đâu phải đường về nhà tao."

"Đúng mới lạ vì tao đi về condo tao."

"Thế mày dừng đi, cho tao xuống đi về. Thằng quỷ này không đi cũng không nói một câu để tao xuống xe từ trạm Ratchathewi lúc nãy. Giờ đi quá rõ xa rồi. Ơ này, dừng lại đi chứ." - Tôi cằn nhằn khi thằng Phum vẫn không chịu dừng cho tôi xuống. Nó đã đi xa đến mức mà nếu tôi xuống chắc phải đến sáng mới bắt được xe về nhà.

"Tao nói cho mày về lúc nào?"

"Ơ" - Giờ tôi đầu tôi rất rối luôn. Không cho tôi về thế tính đưa tôi đi đâu.

"Tối nay đến ngủ ở condo tao đi." - Đệt. Tôi bị một thằng con trai kéo về nhà riêng. Tôi biết vì sao nó đòi tôi làm người hầu cho nó rồi. Thật ra mày thích tao và suốt ngày tơ tưởng đến tao đúng không. Thằng khốn nạn.

"Đừng có làm cái mặt như sắp bị hiếp nữa đi. Tao đưa mày về condo là để hôm sau làm việc cho tiện, mày phải dọn dẹp phòng tao còn gì. Chớ quên." - Tôi nghiến răng ken két. Ra là vụ này, mày nghĩ cái gì thế Peem. Thằng Phum làm mặt như kiểu tôi nghĩ gì là nó biết hết.

Nó đã yêu cầu thế thì tôi còn chối sao được, đành gọi về báo chú Pui là tôi ngủ nhà bạn để sáng mai còn dậy sớm làm bài. Hiuhiu, lại phải nói dối rồi. Lại còn lấy lý do học hành chứ, chú ơi Peem xin lỗi chú nha Y_Y

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không bao lâu sau chiếc Mezcedes Ben của thằng Phum đã đậu vào trong hầm gửi xe của một khi chung cư cao cấp. Tôi lê cái thân ủ rũ theo thằng Phum đi vào thang máy. May quá có 2 cô gái cũng cùng vào thang nên bầu không khi cũng không quá ngột ngạt. Hai cô gái đó nhấn nút tầng 6 còn thằng Phum tôi thấy nó ấn tầng 15. Ồ wow, mày ở tầng cao nhất luôn.

Ding ~, thế rồi chiếc thang máy sang trọng mở ra đưa tôi đặt chân đến tầng 15.

"Ra đi hay tính ngủ trong thang luôn đây." - Gì vậy, người ta đang buồn ngủ nên nhắm mắt thư giãn tí thôi. Đúng là tôi không say, nhưng cái đầu ong ong với buồn ngủ chết đi được nên cứ thế mơ mơ màng màng đi theo cậu chủ Phum cho đến trước một cánh cửa thật to bên trên đề số phòng 1501.

"Hổ, đỉnh vãi." - Ngay khi nó vừa đẩy cửa ra là mắt tôi mở to. Vẫn biết là thằng Phum giàu nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ nó đến mức độ này. Phòng gì vừa xịn vừa rộng. Tôi lén đứng sau lưng giơ tay làm bộ kí đầu nó. Cỡ này thì chắc nó phải thuộc dạng nhà tôi 10 đời đều là đại gia.

Khi tôi còn đang bận há mồm chiêm ngưỡng căn phòng tự đột nhiên có thứ gì đó vị ném lên đầu che mặt tôi. Tôi vội gỡ xuống, thì ra là một chiếc khăn tắm mà nhà nó dùng nước giặt gì thơm thế không biết.

"Còn đứng ngây ra đó, đi tắm đi mau lên, quần áo đây." - Tôi bĩu môi đoạn đi tìm cái lọ để cắm hoa hồng trước khi nhận lấy bộ đồ (có lẽ là của nó) mà nó đưa rồi đi vào phòng tắm. Ôi trời cái phòng tắm nhà nó thừa sức để tổ chức một buổi gala, đồ dùng xịn quá thể luôn. Chỗ đi tiểu của người giàu phải làm đẹp đến thế này à. Sau một màn chiêm ngưỡng mãn nhãn cái phòng tắm tôi bắt đầu tiến hành cởi quần áo.

Mất khoảng 20 phút để tôi tắm xong, nước ấm giúp thư giãn cơ thể tôi bao nhiêu, cảm thấy có sức sống hơn nhiều. Tắm xong còn soi gương tán thưởng cái nhan sắc này đôi chút.

Tôi nhìn bản thân mình trong bộ đồ ngủ qua gương. Bộ đồ quá rộng nên tôi phải kéo tay áo với ông quần lên ba bốn tấc. Sao mắt tôi lại to thế, sao môi lại đỏ thế, sao da lại trắng thế, sao thân lại lùn thế. Sao trông chẳng có tí đẹp trai nào thếeeeee.

Bịch, bịch

"Ê lùn, mày chết ở trong đấy à?" - Trước khi cảm xúc của tôi bùng nổ thì có tiếng nói chen ngang.

"Ờ ờ, xong rồi đây." - Tôi vừa lớn tiếng đáp vừa đưa tay mở cửa. Thằng Phum trong bộ đồ ngủ tương tự đang đứng đó nhìn tôi từ trên xuống với ánh mắt hung dữ.

"Lề mề."

"Tao còn phải đi tè. Ơ này mày tắm chưa mà đã thay đồ ngủ rồi. Eooo đừng nói mày không tắm mà chỉ thay đồ thôi nhé. Úi, đánh tao làm gì." - Thằng Phum lấy tay hất mặt tôi một cái. Mẹ mày, mạnh tay dữ.

"Tao tắm rồi, trong phòng ngủ tao cũng có phòng tắm đồ nhà quê ạ."

"Ờ, tao nhà quê. Thế xin hỏi cậu chủ cho đồ nhà quê này nằm ngủ ở đâu đây?" - Ngón trỏ thon dài, trắng trẻo của thằng quỷ Phum chầm chậm vươn một đường qua trước mặt tôi. Tôi quay ra từ từ nhìn theo hướng tay nó chỉ như một thước phim quay chậm (để làm gì thế?).

Bạn có biết điểm dừng của ngón tay ấy là ở chỗ nào trong căn phòng xa hoa không? Thưa anh chị em, đó là chiếc ghế sofa ạ. Ít nhất kết quả này đã đỡ hơn so với tưởng tượng của tôi. Sofa nhà nó vừa mềm vừa rộng, tôi nằm ngủ vô tư.

"Thế bai bai nhé, chúc ngủ ngon." - Tôi đưa tay vỗ lên người nó 2 3 phát kèm theo một biểu cảm có chút lấc cấc rồi thong thả tiến đến chỗ công tắc để tắt đèn. Nhưng thốn làm sao tôi ấn nhầm thành ra đèn không tắt mà đèn phòng bếp lại sáng lên. Nghe thoang thoáng thấy có tiếng chó Phum bụm miệng cười. Sao nào, đây cũng có phải phòng tôi đâu. Mất mặt quá, đã thế không tắt nữa cho bõ tức.

Tôi nhanh chóng thả người lên sofa. Ngại quá trời ngại. Không lâu sau ánh đèn trong phòng khách vụt tắt kèm theo tiếng đóng cửa, chắc là thằng Phum về phòng rồi. Dù rất buồn ngủ nhưng tôi vẫn chưa thể vào giấc, chắc là vì lạ giường, thứ nữa là vì lạnh quá.

Tôi bị huyết áp thấp thân nhiệt không cao mà thằng quỷ này bật điều hòa như thể nó là chim cánh cụt ấy. Thằng chó, mày định sống ở Nam cực luôn hay gì.

Tôi chớp chớp mắt cố gắng làm quen với bóng tối. Mà thật ra thì cũng không tối lắm vì có ánh đèn nho nhỏ chỗ quầy bar trong phòng bếp hắt ra nên về cơ bản vẫn nhìn ra được cái gì với cái gì. Tôi đi ra chỉnh điều hòa rồi quay về nằm nhưng vẫn không ngủ được.

Thằng chó Phum, đồ keo kiệt mày không định cho tao mượn một cái chăn à. Lúc đầu chỉ là hơi lạnh, sau đó cái lạnh ngấm vào da thịt đến mức khi thấy tay ôm quanh thân tôi thấy người mình lạnh toát.

Bụp

Tự dưng có một cái chăn siêu mềm được đắp lên người tôi. Tôi nhổm dậy thì thấy thằng Phum đang đứng khoanh tay trước ngực cạnh cửa.

"Đừng có chết trong phòng tao."

"Giờ mày mới nghĩ ra à, thằng chó chết, thằng xấu xa."

"Mày dám chửi..."

"Ấy!!! ấy!!!" - Hình ảnh cuối cùng tôi thấy được là thằng Phum tiến tới định tính sổ thế rồi bất ngờ có thứ gì đó mềm mềm chạm vào má tôi. Oh shittt, môi thằng Phum!!! Trái tim tôi đập bùm bụp trong lồng ngực như thể tôi vừa đi chạy 20 chục vòng quanh sân thể dục về.

Sau đó nữa xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ, chỉ biết là thằng Phum vấp chân đè lên người tôi, rồi môi hay mũi nó ấn lên má tôi. Sau đấy mọi thứ diễn ra như một cảnh thường thấy trong bao nhiêu bộ phim, chúng tôi chạm mắt nhau.

Khi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy ấy không hiểu sao trái tim tôi dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Nó đập một cách mãnh liệt và điều quan trọng là tôi chẳng thể dời mắt mình đi đâu cả.

Chẳng biết qua bao lâu, nhịp tim vẫn hỗn loạn như thế, chẳng biết qua bao lâu mà cả tôi lẫn thằng Phum đều không nghĩ đến chuyện tách nhau ra. Có hơi...lâu quá mức rồi đấy!!!

"Đứ... đứn... đứng dậy đi, tao nặng quá, lại còn chồm lên người tao." - Khi có nhận thức trở lại tôi vội vã đẩy nó ra ngay. Cũng may cách một lớp chăn nếu không thì... da kề da. Ôi ôi chết mất thôi Peem ơi.

Ha, mới nãy tôi vừa nghĩ cái gì? Vừa cảm thấy như thế nào ấy nhỉ?

Bỏ mọe rồi, tôi rung rinh trước một thằng con trai. Tôi rung rinh trước thằng Phum. OMG, có chuyện gì xảy ra với tôi thế nàyyy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Số ký tự: 0