Xã Khủng Không Muốn Làm Vạn Người Mê
Chương 8
Phế Vật 23333
2024-11-16 00:48:13
Cô không nhịn được duỗi tay cầm vào bím tóc nhỏ. Khi Lương Hoài Cẩn nhận ra thì hắn nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: "Nắm tóc tớ làm gì?"
Lâm Hà Y cắn một ngụm xúc xích nướng, đơ người không biết nên nói gì.
Nếu cô gặp phải vấn đề không biết trả lời làm sao thì rất dễ nói những chuyện trời ơi đất hỡi không đâu vào đâu: "Tớ đang suy nghĩ con của ếch gọi là nòng nọc, vậy con của cóc thì gọi là gì?"
Lương Hoài Cẩn: "...."
Hắn thở dài, sau đó đem bánh kem nhét vào trong tay cô, còn dùng sức xoa xoa đầu cô thật mạnh. Đầu của cô bị hắn làm cho thành cái ổ gà rồi.
"Cậu xoa đầu tớ làm gì?" Lâm Hà Y lúng ta lúng túng nói.
Cô biết bây giờ nhất định mình trông rất ngốc. Kỳ thật cô cũng không muốn như vậy đâu.
Nhưng chả hiểu sao khi nói chuyện với một ai đó thì cô lại trở nên rất ngốc, nói những điều rất ngốc, làm những điều rất ngốc, bởi vậy cho nên cô không hay nói chuyện với người khác.
Nhưng Lương Hoài Cẩn là bạn của cô, từ trước tới nay hắn đều chưa chê cô ngố hay ngốc gì hết.
"Nhất Nhất ngu ngốc."
truyện ngôn tình full
Tuy là bị mắng nhưng cô có thể cảm nhận được trong lời nói của hắn không hề có sự ghét bỏ.
Lâm Hà Y định cầm bánh kem trả lại cho Lương Hoài Cẩn nhưng hắn lại nhìn cô rồi nói: "Suốt dọc đường cầm giúp cậu rồi, không ăn thì nó lại chảy ra mất, còn trả lại cho tớ làm gì?"
Hả? Cho cô?
Lương Hoài Cẩn nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô rồi đưa tay nhéo nhẹ lên má cô: "Không phải cho cậu thì cho ai?"
Lâm Hà Y là mặt tròn có má bánh bao, cô bị bẹo không thoải mái liền đẩy hắn ra: "Ây da... Đau tớ đó."
Sau đó hắn buông tay, Lâm Hà Y ngồi ôm mặt nói: "Đau quá đi... Với lại tự dưng cậu mua cho tớ làm gì? Tớ có ăn đồ ngọt đâu."
Từ nhỏ cô đã không hay ăn đồ ngọt rồi, bởi vì bản thân là vận động viên cho nên cần phải duy trì cơ thể ở mức khoẻ mạnh nhất.
Ngay cả thường ngày cô cũng không hay ăn đồ dầu muối, thứ duy nhất không bỏ được chỉ có xúc xích nướng sốt cà chua thôi.
"Thử xem, mua cũng đã mua rồi, hơn nữa trong đó là vị phô mai tớ đặt riêng nên cũng không ngọt lắm đâu."
Lương Hoài Cẩn cười: "Nếu thực sự không ăn hết thì còn có tớ mà."
Lâm Hà Y ăn rất ít, rất nhiều thức ăn cô chỉ ăn được có một nửa.
Lúc trước chưa tham gia vào đội tuyển quốc gia thì cô hay đi học cùng Lương Hoài Cẩn, khi đó mẹ của hắn sẽ phát cho cô và hắn mỗi người một thanh socola và vài cái bánh bích quy.
Lâm Hà Y ăn không có hết, hơn phân nửa đều vào bụng của Lương Hoài Cẩn.
Lâm Hà Y cắn một ngụm xúc xích nướng, đơ người không biết nên nói gì.
Nếu cô gặp phải vấn đề không biết trả lời làm sao thì rất dễ nói những chuyện trời ơi đất hỡi không đâu vào đâu: "Tớ đang suy nghĩ con của ếch gọi là nòng nọc, vậy con của cóc thì gọi là gì?"
Lương Hoài Cẩn: "...."
Hắn thở dài, sau đó đem bánh kem nhét vào trong tay cô, còn dùng sức xoa xoa đầu cô thật mạnh. Đầu của cô bị hắn làm cho thành cái ổ gà rồi.
"Cậu xoa đầu tớ làm gì?" Lâm Hà Y lúng ta lúng túng nói.
Cô biết bây giờ nhất định mình trông rất ngốc. Kỳ thật cô cũng không muốn như vậy đâu.
Nhưng chả hiểu sao khi nói chuyện với một ai đó thì cô lại trở nên rất ngốc, nói những điều rất ngốc, làm những điều rất ngốc, bởi vậy cho nên cô không hay nói chuyện với người khác.
Nhưng Lương Hoài Cẩn là bạn của cô, từ trước tới nay hắn đều chưa chê cô ngố hay ngốc gì hết.
"Nhất Nhất ngu ngốc."
truyện ngôn tình full
Tuy là bị mắng nhưng cô có thể cảm nhận được trong lời nói của hắn không hề có sự ghét bỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hà Y định cầm bánh kem trả lại cho Lương Hoài Cẩn nhưng hắn lại nhìn cô rồi nói: "Suốt dọc đường cầm giúp cậu rồi, không ăn thì nó lại chảy ra mất, còn trả lại cho tớ làm gì?"
Hả? Cho cô?
Lương Hoài Cẩn nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô rồi đưa tay nhéo nhẹ lên má cô: "Không phải cho cậu thì cho ai?"
Lâm Hà Y là mặt tròn có má bánh bao, cô bị bẹo không thoải mái liền đẩy hắn ra: "Ây da... Đau tớ đó."
Sau đó hắn buông tay, Lâm Hà Y ngồi ôm mặt nói: "Đau quá đi... Với lại tự dưng cậu mua cho tớ làm gì? Tớ có ăn đồ ngọt đâu."
Từ nhỏ cô đã không hay ăn đồ ngọt rồi, bởi vì bản thân là vận động viên cho nên cần phải duy trì cơ thể ở mức khoẻ mạnh nhất.
Ngay cả thường ngày cô cũng không hay ăn đồ dầu muối, thứ duy nhất không bỏ được chỉ có xúc xích nướng sốt cà chua thôi.
"Thử xem, mua cũng đã mua rồi, hơn nữa trong đó là vị phô mai tớ đặt riêng nên cũng không ngọt lắm đâu."
Lương Hoài Cẩn cười: "Nếu thực sự không ăn hết thì còn có tớ mà."
Lâm Hà Y ăn rất ít, rất nhiều thức ăn cô chỉ ăn được có một nửa.
Lúc trước chưa tham gia vào đội tuyển quốc gia thì cô hay đi học cùng Lương Hoài Cẩn, khi đó mẹ của hắn sẽ phát cho cô và hắn mỗi người một thanh socola và vài cái bánh bích quy.
Lâm Hà Y ăn không có hết, hơn phân nửa đều vào bụng của Lương Hoài Cẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro