Không hứa với em, tự hứa với mình
Erly
2024-07-14 18:40:19
Sau khi chú Trần rời đi, Giả Khinh Huân cũng không nán lại mà đưa Hoán Hiểu Đan về “nhà”. Ra khỏi khu sửa chữa chính, tít sâu phía sau là một ngôi nhà lầu ba tầng của chú Trần, nằm gần đó là một nhà kho nhỏ.
Lúc Giả Khinh Huân dẫn Hoán Hiểu Đan bước vào nhà kho, khi đèn bên trong được bật sáng, khung cảnh tuy đơn sơ nhưng ấm áp khẽ bao trùm lấy trái tim cô.
Một nhà kho rỗng được chế tạo lại, phía góc trái là gác xép được dựng kín đáo riêng tư, khoảng trống bên dưới là nhà tắm, phía bên phải là dàn bếp nhỏ, giữa khoảng trống từ cửa bước vào chỉ vừa đủ đặt một bộ bàn ghế.
Mà mái ấm thật sự Giả Khinh Huân muốn dành cho Hoán Hiểu Đan, là căn gác xép kia.
Dưới sự thúc giục của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan bước lên cầu thang bằng sắt, nhẹ nhàng kéo cánh cửa sang ngang mở ra.
Không gian trong gác xép rất nhỏ, chỉ vừa vặn cho một tủ quần áo, một chiếc đệm dành cho hai người và một chiếc quạt nhỏ.
Chiều cao từ mặt gác lên trần chỉ có một mét sáu, thế nên so với chiều cao xấp xỉ của Hoán Hiểu Đan là vừa đủ đụng đầu, còn đối với Giả Khinh Huân chắc chắn phải khom lưng, không thể thoải mái đi lại.
Tuy nhiên trên vách tường có một cửa sổ thông gió nhỏ, thế nên dù bốn phía ngăn kín cũng không hẳn bí bách.
Hoán Hiểu Đan ngồi ở cửa nhìn bên trong phòng riêng trên gác xép một lượt, sau đó quay lại nhìn Giả Khinh Huân đang đứng trên bậc thang.
“Chúng ta... phải ngủ chung sao?”
Trước câu hỏi mang theo hàm ý sâu xa của Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân có ý giận lẫy: “Em không thích thì anh xuống đất ngủ.”
Hoán Hiểu Đan cong môi cười bất lực, nhanh chóng chuyển chủ đề cuộc nói chuyện: “Em muốn đi tắm.”
“Vậy em tắm nhanh rồi ra, anh nấu mì ăn tạm, ngày mai dẫn em đi ăn bù.”
Vừa nói Giả Khinh Huân vừa bước xuống bậc thang để Hoán Hiểu Đan leo xuống, tiếp đó vẫn không quên dặn dò: “Quần áo để anh giặt, ăn sớm rồi ngủ sớm.”
Lúc bước xuống đất nghe Giả Khinh Huân nói, Hoán Hiểu Đan ngoái đầu nhìn anh, ẩn ý trách thay: “Ông bà cha mẹ thì không báo hiếu, ra ngoài báo hiếu người dưng.”
“Anh không báo nhà, nhưng anh báo đời.”
Cãi không lại Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan đành chịu thua đi lấy quần áo để tắm.
Khi bước vào nhà tắm, lần nữa Hoán Hiểu Đan bị làm cho vừa kinh ngạc vừa cảm động. Nhìn những chai dầu gội, dầu xả, cho đến sữa tắm, sữa rửa mặt dành cho nữ vẫn còn chưa khui, bất giác cô lại không tưởng tượng nổi, rốt cuộc Giả Khinh Huân đã chờ đợi cô đến mức nào.
Nhưng cả ngày dài mệt mỏi, đầu óc của Hoán Hiểu Đan cũng nặng nề khi nghĩ về tương lai sắp tới. Tạm thời, cô chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Trong lúc cùng nhau ăn khuya, Hoán Hiểu Đan thi thoảng liếc nhìn Giả Khinh Huân. Ngập ngừng một hồi, cô cũng hạ quyết tâm mang nghi vấn ra hỏi: “Anh... theo em cả ngày hôm nay sao?”
Giả Khinh Huân không thèm nghĩ ngợi đã thẳng thắn gật đầu thừa nhận: “Phải.”
Thoáng chốc, từ cảm xúc, suy nghĩ và cả phản ứng cơ thể của Hoán Hiểu Đan đều khựng lại. Ánh mắt cô dõi theo từng cử chỉ đang cố giả vờ tự nhiên của Giả Khinh Huân, cô bất ngờ hỏi vào trọng tâm: “Tại sao lại đi theo em?”
Hoán Hiểu Đan vừa dứt lời, Giả Khinh Huân lập tức đáp: “Để tìm cơ hội đưa em về nhà.”
Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng đối riêng với Hoán Hiểu Đan lại mang theo những tình cảm chất chứa phía sau.
Ngày tệ hại nhất cuộc đời Hoán Hiểu Đan diễn ra vào những năm trước, Giả Khinh Huân từng nói sẽ bù đắp cho cô một gia đình. Hiện tại, anh thật sự đã làm được.
Nghĩ đến những việc Giả Khinh Huân làm cho mình, Hoán Hiểu Đan khẽ bật cười với đôi mắt ngấn lệ. Bởi cô hiểu rõ, giữa cô và anh sẽ không thể nào bình yên bên nhau đến mãi mãi.
Nhưng Hoán Hiểu Đan cũng mệt rồi, cô không muốn ngày ngày phải sống trong sợ hãi lo lắng. Hơn hết, cô không cách nào tiếp tục giả vờ mạnh mẽ mỗi khi ở bên Giả Khinh Huân.
Hoán Hiểu Đan hơi cúi mặt nhìn về phía trước, tâm trí lại đặt ở Giả Khinh Huân ngồi bên cạnh. Qua vài lần hít thở sâu, cô cũng chọn nói ra tâm tư trong lòng mình.
“Khinh Huân, có lẽ anh biết rõ, em sẽ không thể nào đáp lại tình cảm của anh. Nhưng chỉ cần một ngày anh còn dành tình cảm cho em, em tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.”
Lúc Giả Khinh Huân dẫn Hoán Hiểu Đan bước vào nhà kho, khi đèn bên trong được bật sáng, khung cảnh tuy đơn sơ nhưng ấm áp khẽ bao trùm lấy trái tim cô.
Một nhà kho rỗng được chế tạo lại, phía góc trái là gác xép được dựng kín đáo riêng tư, khoảng trống bên dưới là nhà tắm, phía bên phải là dàn bếp nhỏ, giữa khoảng trống từ cửa bước vào chỉ vừa đủ đặt một bộ bàn ghế.
Mà mái ấm thật sự Giả Khinh Huân muốn dành cho Hoán Hiểu Đan, là căn gác xép kia.
Dưới sự thúc giục của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan bước lên cầu thang bằng sắt, nhẹ nhàng kéo cánh cửa sang ngang mở ra.
Không gian trong gác xép rất nhỏ, chỉ vừa vặn cho một tủ quần áo, một chiếc đệm dành cho hai người và một chiếc quạt nhỏ.
Chiều cao từ mặt gác lên trần chỉ có một mét sáu, thế nên so với chiều cao xấp xỉ của Hoán Hiểu Đan là vừa đủ đụng đầu, còn đối với Giả Khinh Huân chắc chắn phải khom lưng, không thể thoải mái đi lại.
Tuy nhiên trên vách tường có một cửa sổ thông gió nhỏ, thế nên dù bốn phía ngăn kín cũng không hẳn bí bách.
Hoán Hiểu Đan ngồi ở cửa nhìn bên trong phòng riêng trên gác xép một lượt, sau đó quay lại nhìn Giả Khinh Huân đang đứng trên bậc thang.
“Chúng ta... phải ngủ chung sao?”
Trước câu hỏi mang theo hàm ý sâu xa của Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân có ý giận lẫy: “Em không thích thì anh xuống đất ngủ.”
Hoán Hiểu Đan cong môi cười bất lực, nhanh chóng chuyển chủ đề cuộc nói chuyện: “Em muốn đi tắm.”
“Vậy em tắm nhanh rồi ra, anh nấu mì ăn tạm, ngày mai dẫn em đi ăn bù.”
Vừa nói Giả Khinh Huân vừa bước xuống bậc thang để Hoán Hiểu Đan leo xuống, tiếp đó vẫn không quên dặn dò: “Quần áo để anh giặt, ăn sớm rồi ngủ sớm.”
Lúc bước xuống đất nghe Giả Khinh Huân nói, Hoán Hiểu Đan ngoái đầu nhìn anh, ẩn ý trách thay: “Ông bà cha mẹ thì không báo hiếu, ra ngoài báo hiếu người dưng.”
“Anh không báo nhà, nhưng anh báo đời.”
Cãi không lại Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan đành chịu thua đi lấy quần áo để tắm.
Khi bước vào nhà tắm, lần nữa Hoán Hiểu Đan bị làm cho vừa kinh ngạc vừa cảm động. Nhìn những chai dầu gội, dầu xả, cho đến sữa tắm, sữa rửa mặt dành cho nữ vẫn còn chưa khui, bất giác cô lại không tưởng tượng nổi, rốt cuộc Giả Khinh Huân đã chờ đợi cô đến mức nào.
Nhưng cả ngày dài mệt mỏi, đầu óc của Hoán Hiểu Đan cũng nặng nề khi nghĩ về tương lai sắp tới. Tạm thời, cô chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Trong lúc cùng nhau ăn khuya, Hoán Hiểu Đan thi thoảng liếc nhìn Giả Khinh Huân. Ngập ngừng một hồi, cô cũng hạ quyết tâm mang nghi vấn ra hỏi: “Anh... theo em cả ngày hôm nay sao?”
Giả Khinh Huân không thèm nghĩ ngợi đã thẳng thắn gật đầu thừa nhận: “Phải.”
Thoáng chốc, từ cảm xúc, suy nghĩ và cả phản ứng cơ thể của Hoán Hiểu Đan đều khựng lại. Ánh mắt cô dõi theo từng cử chỉ đang cố giả vờ tự nhiên của Giả Khinh Huân, cô bất ngờ hỏi vào trọng tâm: “Tại sao lại đi theo em?”
Hoán Hiểu Đan vừa dứt lời, Giả Khinh Huân lập tức đáp: “Để tìm cơ hội đưa em về nhà.”
Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng đối riêng với Hoán Hiểu Đan lại mang theo những tình cảm chất chứa phía sau.
Ngày tệ hại nhất cuộc đời Hoán Hiểu Đan diễn ra vào những năm trước, Giả Khinh Huân từng nói sẽ bù đắp cho cô một gia đình. Hiện tại, anh thật sự đã làm được.
Nghĩ đến những việc Giả Khinh Huân làm cho mình, Hoán Hiểu Đan khẽ bật cười với đôi mắt ngấn lệ. Bởi cô hiểu rõ, giữa cô và anh sẽ không thể nào bình yên bên nhau đến mãi mãi.
Nhưng Hoán Hiểu Đan cũng mệt rồi, cô không muốn ngày ngày phải sống trong sợ hãi lo lắng. Hơn hết, cô không cách nào tiếp tục giả vờ mạnh mẽ mỗi khi ở bên Giả Khinh Huân.
Hoán Hiểu Đan hơi cúi mặt nhìn về phía trước, tâm trí lại đặt ở Giả Khinh Huân ngồi bên cạnh. Qua vài lần hít thở sâu, cô cũng chọn nói ra tâm tư trong lòng mình.
“Khinh Huân, có lẽ anh biết rõ, em sẽ không thể nào đáp lại tình cảm của anh. Nhưng chỉ cần một ngày anh còn dành tình cảm cho em, em tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro