Sự thật khó giấu
Erly
2024-07-14 18:40:19
Sáng sớm hôm sau, Giả Khinh Huân phải ra gara sớm để kiểm tra giao xe cho khách, Hoán Hiểu Đan cũng dậy để ra ngoài mua đồ ăn sáng, tiện thể mua thêm vài tờ báo.
Ăn uống no bụng, Hoán Hiểu Đan bắt tay vào tìm kiếm thông tin ở mục Tuyển dụng. Tuy không phải Giả Khinh Huân không có tiền cho Hoán Hiểu Đan tiêu xài, nhưng tất cả diễn ra đối với cô chỉ là tạm bợ, cuộc sống của cô phải do cô tự làm chủ.
Hơn hết, việc Hoán Hiểu Đan ở bên cạnh Giả Khinh Huân chỉ là tạm thời, cô hoàn toàn không có dự định gắn kết với anh lâu dài. Vậy nên, cô không muốn phải mắc nợ anh quá nhiều.
Cầm tờ báo đầu tiên trong tay, vừa mới lật một trang, hình ảnh của nhân vật được vinh danh trên báo tức khắc khiến Hoán Hiểu Đan có chút giật mình.
Bởi người trong ảnh, chính là mẹ của Giả Khinh Huân.
Ngày trước mẹ Giả Khinh Huân vẫn còn là một nhà báo, giờ đây bà đã trở thành chủ biên tập, trở thành người phụ nữ quyền lực có tiếng nói trong ngành khiến người người ngưỡng mộ.
Có điều, trong đoạn phỏng vấn mẹ Giả Khinh Huân, bút danh dùng viết bài được tiết lộ của bà trông có chút quen mắt.
Bên trước gara, Giả Khinh Huân cùng các anh em làm chung kiểm tra lại xe lần cuối trước khi bàn giao cho khách, ngay từ phía xa đã thấy Hoán Hiểu Đan mặc áo khoác như sắp ra ngoài.
Ngay khi Hoán Hiểu Đan đến gần, Giả Khinh Huân còn chưa kịp hỏi thì cô đã chủ động chặn trước: “Em có chút chuyện, tầm một hai tiếng nữa em về.”
Giả Khinh Huân mặc áo tank top màu đen, áo đồng phục màu cam của gara được buộc ngang hông. Không cần truy hỏi thì Hoán Hiểu Đan đã tự giác khai báo, anh cũng đành miễn cưỡng gật đầu.
Ra khỏi cổng của gara, Hoán Hiểu Đan nhanh chóng đón xe buýt đến tòa soạn của mẹ Giả Khinh Huân làm việc. Lúc ngồi trên xe, từ ánh mắt đến biểu tình trên gương mặt cô đều vô cùng khó coi.
Ngồi bên cạnh cửa sổ, làn gió ban sớm ngoài trời thổi vào khiến mái tóc của Hoán Hiểu Đan thoáng bay lên. Bất giác, cô lấy trong túi ra hai mẩu giấy được xé từ báo ra đặt ngang nhau, ruột gan trong lòng tức khắc quặn thắt lại.
Một mẩu báo đã cũ, nói về sự việc Hoán Hiểu Đan đâm cha ruột năm xưa.
Một mẩu báo vừa mới mua lúc sáng, nói về sự thành công của mẹ Giả Khinh Huân.
Vấn đề ở chỗ, tờ báo năm xưa đã đưa tin sai sự thật, ẩn ý đổ mọi tội lỗi cho Hoán Hiểu Đan. Mà bút danh viết bài vu oan cho cô năm đó, lại là bút danh của mẹ Giả Khinh Huân.
Càng đáng đau lòng hơn, chính miệng Giả Khinh Huân đã phủ nhận việc mẹ anh đưa tin về chuyện Hoán Hiểu Đan giết cha.
Không rõ vì thất vọng hay oan ức, hoặc chỉ đơn thuần là gió khô đã khiến viền mắt của Hoán Hiểu Đan đỏ lên. Nhưng dù là lý do gì, cô cũng không có tư cách đòi hỏi người nhà của Giả Khinh Huân phải thấu hiểu và đứng về phía mình.
Bởi ngay chính họ, từ những ngày đầu đã không hề thích Hoán Hiểu Đan.
Sau hơn nửa tiếng di chuyển bằng xe buýt, Hoán Hiểu Đan cũng đến tòa soạn nơi mẹ Giả Khinh Huân làm việc. Lúc đến trước quầy tiếp tân yêu cầu gặp mẹ anh, nữ nhân viên nhìn cô một lượt rồi nở nụ cười lịch sự viện cớ từ chối.
Hoán Hiểu Đan trước sau vẫn cư xử đúng mực, thái độ cũng rất bình tĩnh: “Nhờ chị chuyển lời đến nhà báo Hải Lan, bây giờ là chủ biên tập Helen, tôi là Hoán Hiểu Đan đến nói chuyện về con trai bà ấy.”
Trước sự kiên định của Hoán Hiểu Đan, nữ tiếp tân có hơi lưỡng lự nhưng vẫn nhấc điện thoại gọi báo. Rất nhanh, cô đã có thể đường đường chính chính bước vào tòa soạn, đến tận văn phòng của mẹ Giả Khinh Huân để nói chuyện.
Mẹ Giả Khinh Huân thuộc tuýp người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, trước đây bà chuyên đưa tin về lĩnh vực an ninh xã hội, thế nên không chỉ bên trong mà bên ngoài của bà cũng đều rất cứng rắn, không hề dễ gần.
Khi Hoán Hiểu Đan đến văn phòng của mẹ Giả Khinh Huân, bà vẫn mặc vest nghiêm nghị như xưa và đeo kính ngồi trước máy tính.
Đến khi Hoán Hiểu Đan bước vào cửa, bà ấy không hề ngước lên nhìn qua phía cô dù chỉ một lần, thái độ cũng chẳng chút thiện chí.
“Nói đi, cô lại muốn đòi hỏi gì liên quan đến con trai tôi?”
Không cần chào hỏi, không cần thăm dò, cũng không mời ngồi để nói chuyện, mẹ Giả Khinh Huân đã mất kiên nhẫn hỏi thẳng, ý tứ khinh thường lộ rõ qua từng cử chỉ và lời nói.
Tuy nhiên, Hoán Hiểu Đan đến không phải để hạ mình nài nỉ hay cố gắng lấy lòng mẹ của Giả Khinh Huân. Đáp lại, cô mang hai mẩu báo đặt lên khoảng trống trên bàn làm việc của bà, quay hướng thuận về phía bà, điềm tĩnh hỏi lại: “Bài báo viết về tôi năm đó, là bác viết đúng không?”
Mẹ Giả Khinh Huân liếc nhìn hai mẩu báo trên bàn, tiếp đó mới nhìn lên Hoán Hiểu Đan đang đứng ở đối diện.
Bà thong thả tựa lưng ra sau ghế, không ngần ngại thừa nhận: “Tôi tưởng giữa cô với Khinh Huân sẽ không có bí mật, nhưng hôm nay cô đột nhiên đến đây hỏi tôi chuyện này, xem ra cô không hề biết hết những chuyện liên quan đến nó nhỉ?”
“Thứ tôi muốn rõ ràng, không phải là việc Khinh Huân giấu tôi về bút danh viết báo của bác. Tôi chỉ muốn gặp bác để hỏi rõ, tại sao bác lại viết bài đổ mọi lỗi lên tôi?”
Nhận được câu hỏi chất vấn của Hoán Hiểu Đan, mẹ Giả Khinh Huân khẽ nhếch một bên môi, bà thong thả tháo kính xuống, cặp mắt sắc bén trên gương mặt nghiêm khắc càng thêm lộ rõ.
“Người cầm dao đâm cha mình không có lỗi, vậy có lỗi là hàng xóm sao?”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy hàm ý công kích của mẹ Giả Khinh Huân phát ra, tựa như những mảnh dao mỏng cố cứa vào vết thương chưa bao giờ lành của Hoán Hiểu Đan. Hai bàn tay đang buông lỏng của cô vô thức nắm chặt lại, những uất nghẹn nơi đáy tim đua nhau trào dâng.
“Phải, tôi có lỗi vì không kiểm soát được cảm xúc và hành vi, nhưng lỗi của tôi đã được pháp luật trừng trị.”
Ngừng lại một chút, Hoán Hiểu Đan cứng rắn đáp trả: “Làm một nhà báo, trước khi đưa tin bác không tìm hiểu sự thật sao? Là ông ta gây chuyện trước, tôi vì bảo vệ bản thân và mẹ mình nên mới làm ông ta bị thương, nguyên nhân thật sự khiến ông ta chết là do bệnh nền từ việc nghiện rượu. Bác hào hứng đăng bài bôi nhọ tôi, vậy nên việc cầm đọc một tờ báo khác được đính chính về tôi, chẳng lẽ đối với bác khổ cực đến thế sao?”
Trái ngược với trạng thái ấm ức của Hoán Hiểu Đan, mẹ Giả Khinh Huân vẫn thờ ơ phớt lờ. Thậm chí khi cô nói xong, bà ta vẫn không hề buông bỏ ý định công kích.
“Cô trải đời sớm như vậy, có lẽ cũng không ngu ngốc đến mức không hiểu rõ mục đích, vì sao tôi viết bài về cô như thế kia, và tôi chưa từng có một bài đính chính nào khác trong hai năm nay.”
Ăn uống no bụng, Hoán Hiểu Đan bắt tay vào tìm kiếm thông tin ở mục Tuyển dụng. Tuy không phải Giả Khinh Huân không có tiền cho Hoán Hiểu Đan tiêu xài, nhưng tất cả diễn ra đối với cô chỉ là tạm bợ, cuộc sống của cô phải do cô tự làm chủ.
Hơn hết, việc Hoán Hiểu Đan ở bên cạnh Giả Khinh Huân chỉ là tạm thời, cô hoàn toàn không có dự định gắn kết với anh lâu dài. Vậy nên, cô không muốn phải mắc nợ anh quá nhiều.
Cầm tờ báo đầu tiên trong tay, vừa mới lật một trang, hình ảnh của nhân vật được vinh danh trên báo tức khắc khiến Hoán Hiểu Đan có chút giật mình.
Bởi người trong ảnh, chính là mẹ của Giả Khinh Huân.
Ngày trước mẹ Giả Khinh Huân vẫn còn là một nhà báo, giờ đây bà đã trở thành chủ biên tập, trở thành người phụ nữ quyền lực có tiếng nói trong ngành khiến người người ngưỡng mộ.
Có điều, trong đoạn phỏng vấn mẹ Giả Khinh Huân, bút danh dùng viết bài được tiết lộ của bà trông có chút quen mắt.
Bên trước gara, Giả Khinh Huân cùng các anh em làm chung kiểm tra lại xe lần cuối trước khi bàn giao cho khách, ngay từ phía xa đã thấy Hoán Hiểu Đan mặc áo khoác như sắp ra ngoài.
Ngay khi Hoán Hiểu Đan đến gần, Giả Khinh Huân còn chưa kịp hỏi thì cô đã chủ động chặn trước: “Em có chút chuyện, tầm một hai tiếng nữa em về.”
Giả Khinh Huân mặc áo tank top màu đen, áo đồng phục màu cam của gara được buộc ngang hông. Không cần truy hỏi thì Hoán Hiểu Đan đã tự giác khai báo, anh cũng đành miễn cưỡng gật đầu.
Ra khỏi cổng của gara, Hoán Hiểu Đan nhanh chóng đón xe buýt đến tòa soạn của mẹ Giả Khinh Huân làm việc. Lúc ngồi trên xe, từ ánh mắt đến biểu tình trên gương mặt cô đều vô cùng khó coi.
Ngồi bên cạnh cửa sổ, làn gió ban sớm ngoài trời thổi vào khiến mái tóc của Hoán Hiểu Đan thoáng bay lên. Bất giác, cô lấy trong túi ra hai mẩu giấy được xé từ báo ra đặt ngang nhau, ruột gan trong lòng tức khắc quặn thắt lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một mẩu báo đã cũ, nói về sự việc Hoán Hiểu Đan đâm cha ruột năm xưa.
Một mẩu báo vừa mới mua lúc sáng, nói về sự thành công của mẹ Giả Khinh Huân.
Vấn đề ở chỗ, tờ báo năm xưa đã đưa tin sai sự thật, ẩn ý đổ mọi tội lỗi cho Hoán Hiểu Đan. Mà bút danh viết bài vu oan cho cô năm đó, lại là bút danh của mẹ Giả Khinh Huân.
Càng đáng đau lòng hơn, chính miệng Giả Khinh Huân đã phủ nhận việc mẹ anh đưa tin về chuyện Hoán Hiểu Đan giết cha.
Không rõ vì thất vọng hay oan ức, hoặc chỉ đơn thuần là gió khô đã khiến viền mắt của Hoán Hiểu Đan đỏ lên. Nhưng dù là lý do gì, cô cũng không có tư cách đòi hỏi người nhà của Giả Khinh Huân phải thấu hiểu và đứng về phía mình.
Bởi ngay chính họ, từ những ngày đầu đã không hề thích Hoán Hiểu Đan.
Sau hơn nửa tiếng di chuyển bằng xe buýt, Hoán Hiểu Đan cũng đến tòa soạn nơi mẹ Giả Khinh Huân làm việc. Lúc đến trước quầy tiếp tân yêu cầu gặp mẹ anh, nữ nhân viên nhìn cô một lượt rồi nở nụ cười lịch sự viện cớ từ chối.
Hoán Hiểu Đan trước sau vẫn cư xử đúng mực, thái độ cũng rất bình tĩnh: “Nhờ chị chuyển lời đến nhà báo Hải Lan, bây giờ là chủ biên tập Helen, tôi là Hoán Hiểu Đan đến nói chuyện về con trai bà ấy.”
Trước sự kiên định của Hoán Hiểu Đan, nữ tiếp tân có hơi lưỡng lự nhưng vẫn nhấc điện thoại gọi báo. Rất nhanh, cô đã có thể đường đường chính chính bước vào tòa soạn, đến tận văn phòng của mẹ Giả Khinh Huân để nói chuyện.
Mẹ Giả Khinh Huân thuộc tuýp người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, trước đây bà chuyên đưa tin về lĩnh vực an ninh xã hội, thế nên không chỉ bên trong mà bên ngoài của bà cũng đều rất cứng rắn, không hề dễ gần.
Khi Hoán Hiểu Đan đến văn phòng của mẹ Giả Khinh Huân, bà vẫn mặc vest nghiêm nghị như xưa và đeo kính ngồi trước máy tính.
Đến khi Hoán Hiểu Đan bước vào cửa, bà ấy không hề ngước lên nhìn qua phía cô dù chỉ một lần, thái độ cũng chẳng chút thiện chí.
“Nói đi, cô lại muốn đòi hỏi gì liên quan đến con trai tôi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không cần chào hỏi, không cần thăm dò, cũng không mời ngồi để nói chuyện, mẹ Giả Khinh Huân đã mất kiên nhẫn hỏi thẳng, ý tứ khinh thường lộ rõ qua từng cử chỉ và lời nói.
Tuy nhiên, Hoán Hiểu Đan đến không phải để hạ mình nài nỉ hay cố gắng lấy lòng mẹ của Giả Khinh Huân. Đáp lại, cô mang hai mẩu báo đặt lên khoảng trống trên bàn làm việc của bà, quay hướng thuận về phía bà, điềm tĩnh hỏi lại: “Bài báo viết về tôi năm đó, là bác viết đúng không?”
Mẹ Giả Khinh Huân liếc nhìn hai mẩu báo trên bàn, tiếp đó mới nhìn lên Hoán Hiểu Đan đang đứng ở đối diện.
Bà thong thả tựa lưng ra sau ghế, không ngần ngại thừa nhận: “Tôi tưởng giữa cô với Khinh Huân sẽ không có bí mật, nhưng hôm nay cô đột nhiên đến đây hỏi tôi chuyện này, xem ra cô không hề biết hết những chuyện liên quan đến nó nhỉ?”
“Thứ tôi muốn rõ ràng, không phải là việc Khinh Huân giấu tôi về bút danh viết báo của bác. Tôi chỉ muốn gặp bác để hỏi rõ, tại sao bác lại viết bài đổ mọi lỗi lên tôi?”
Nhận được câu hỏi chất vấn của Hoán Hiểu Đan, mẹ Giả Khinh Huân khẽ nhếch một bên môi, bà thong thả tháo kính xuống, cặp mắt sắc bén trên gương mặt nghiêm khắc càng thêm lộ rõ.
“Người cầm dao đâm cha mình không có lỗi, vậy có lỗi là hàng xóm sao?”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy hàm ý công kích của mẹ Giả Khinh Huân phát ra, tựa như những mảnh dao mỏng cố cứa vào vết thương chưa bao giờ lành của Hoán Hiểu Đan. Hai bàn tay đang buông lỏng của cô vô thức nắm chặt lại, những uất nghẹn nơi đáy tim đua nhau trào dâng.
“Phải, tôi có lỗi vì không kiểm soát được cảm xúc và hành vi, nhưng lỗi của tôi đã được pháp luật trừng trị.”
Ngừng lại một chút, Hoán Hiểu Đan cứng rắn đáp trả: “Làm một nhà báo, trước khi đưa tin bác không tìm hiểu sự thật sao? Là ông ta gây chuyện trước, tôi vì bảo vệ bản thân và mẹ mình nên mới làm ông ta bị thương, nguyên nhân thật sự khiến ông ta chết là do bệnh nền từ việc nghiện rượu. Bác hào hứng đăng bài bôi nhọ tôi, vậy nên việc cầm đọc một tờ báo khác được đính chính về tôi, chẳng lẽ đối với bác khổ cực đến thế sao?”
Trái ngược với trạng thái ấm ức của Hoán Hiểu Đan, mẹ Giả Khinh Huân vẫn thờ ơ phớt lờ. Thậm chí khi cô nói xong, bà ta vẫn không hề buông bỏ ý định công kích.
“Cô trải đời sớm như vậy, có lẽ cũng không ngu ngốc đến mức không hiểu rõ mục đích, vì sao tôi viết bài về cô như thế kia, và tôi chưa từng có một bài đính chính nào khác trong hai năm nay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro