Những ngày hè
Lê Minh
2024-07-22 06:15:53
Kì hai của chúng tôi trôi nhanh theo những bài kiểm tra dày đặc. Thi xong, tổng kết điểm rồi nghỉ hè, thế là đã hết một năm học. Trong những ngày dài ở nhà nghĩ ngợi vẩn vơ, Chi hay ghé qua bầu bạn với tôi. Nói là bầu bạn, chứ thực ra là hai đứa cũng lại nằm gác lên nhau rồi nói chuyện phiếm.
"Tinh."
Tiếng tin nhắn trong điện thoại Chi nảy lên liên tục. Nó cũng cầm máy rồi trả lời nhanh lắm, lâu lâu lại tủm tỉm cười.
- Á à. - Tôi bắt được tín hiệu ngay. - Mày lại nhắn tin với Khánh đấy hả?
- Ừ, hì. - Nó vừa trả lời, vừa thoăn thoắt gõ phím.
- Ghê, chàng ta tấn công quyết liệt quá nhỉ, năm học cũng nhiệt tình mà nghỉ hè cũng không tha. - Tôi bình luận. - Thế sắp "đổ" chưa vậy?
Nghe đến đây, nó ngồi bật dậy, nói:
- Tao vẫn hơi phân vân.
- Sao thế?
Nó hơi ngập ngừng, dường như là để nghĩ ra cách diễn đạt chính xác:
- Thì... tao muốn thực sự chắc chắn về ý đồ của Khánh, vì biết đâu...
Chi bỏ lửng câu nói, nhưng tôi lại đang hiểu rằng, dù là một đứa mạnh mẽ và tỏ ra không còn bị ảnh hưởng gì bởi chuyện lần trước với Minh, nhưng bản thân nó hẳn phải ít nhiều dè chừng và nghĩ ngợi. Thấy tôi bần thần, Chi nói:
- À nhưng không phải vì Minh đâu nhé. - Nó dứt khoát. - Vụ đó qua rồi, căn bản là tao không còn nghĩ đến nữa.
- Thật không? - Tôi nói.
- Ừ, cái tao phân vân là tên Khánh đó. Dù sao với cái kiểu tính cách cợt nhả kia thì ai mà đoán được mức độ nghiêm túc.
Tôi nghe từng lời Chi nói, nhưng trong đầu vẫn chập chờn những suy nghĩ về việc Chi có còn thực sự bị ảnh hưởng bởi hành động hồi đó của Minh không. Dường như nhận ra sự suy tư vẩn vơ từ tôi, Chi nói:
- Tao nói thật, tao không còn nghĩ gì về chuyện của Minh nữa. Nếu mày có bất kì điều gì vướng mắc cần phải chắc chắn về tình trạng của tao thì tao cũng đã nói thật rồi đó.
Khi tôi đang cố hiểu ý đồ trong câu nói vừa rồi thì Chi lại nói tiếp. Lần này, nó nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Nếu mày có những quyết định gì nhưng lại phân vân vì sợ tao còn nghĩ ngợi thì đừng, cứ đi theo cảm xúc của mày.
Tôi chột dạ. Đối diện với ánh mắt quyết liệt của Chi, tôi hiểu rằng nó đã biết tỏng những đấu tranh tư tưởng trong tôi, chẳng qua là vì tôi khư khư giữ mọi ý nghĩ trong đầu nên nó mới không đành cạy miệng. Nhất thời chẳng biết nói gì, tôi chỉ đành gật đầu:
- Ừ, tao hiểu.
- Mà... - Nó nhoẻn cười. - Mày còn chần chừ rồi lỡ "đằng ấy" giảm "nhiệt" thì lúc đó đừng trách tao không nhắc sớm nha!
Tôi cười khổ, không ngờ nó đã tính đến những nước đi đó. Chi lại nói tiếp:
- Dù sao thì đang lúc rảnh rỗi, mày có thời gian cho bản thân thì cứ suy nghĩ mọi chuyện thật kĩ càng đi nhé.
*
Thoắt cái, "lúc rảnh rỗi" mà Chi nói đến hôm nào đã vụt qua nhanh như một cơn gió.
Ngày khai giảng thứ hai của tôi ở Chuyên Việt Ninh cũng lại là một hôm trời thu xanh mướt. Nhìn về những gương mặt háo hức của tốp học sinh khối mười, tôi bồi hồi nghĩ đến bản thân của năm ngoái, rồi lại thu vào trong mắt hình ảnh Minh đằng xa. Dường như cậu cũng đâu có nhiều đổi thay so với ngày đó. Vẫn là chàng trai ưa nhìn và xuất chúng, chỉ là cách tôi và cậu đối diện nhau đã chứa đựng muôn vàn xúc cảm phức tạp đan xen.
- Năm nay, thể theo yêu cầu của các bạn học sinh thì chuyên mục "Radio cuối tuần" sẽ quay lại. - Cô bí thư đoàn trường phát biểu trước chúng tôi. - Các em có thể đón nghe và khoảng giờ sinh hoạt sáng thứ bảy mỗi tuần.
Tiếng reo hò hưởng ứng vô cùng nồng nhiệt, đặc biệt là từ khối các anh chị lớp 12. Theo như tôi nghe ngóng được thì việc chương trình quay trở lại cũng là do các anh chị đề xuất. Có lẽ khi sắp rời trường, học sinh cuối cấp nào cũng có ước mong được bày tỏ những điều muốn nói. Mà nguyện vọng đó thì đâu chỉ có ở những anh chị lớp 12, tôi đoán nhiều bạn khối dưới cũng sẽ tận dụng cơ hội này.
Truyền thống của Chuyên Việt Ninh là một giáo viên sẽ giữ vai trò chủ nhiệm lớp trong cả ba năm học, trừ trường hợp bất khả kháng phải nhờ người khác thay. Thế nên thầy Thanh vẫn đồng hành cùng chúng tôi như trước. Ban cán sự cũng chẳng có sự đổi thay nào, ngay cả lớp "hàng xóm" cũng là Khánh tiếp tục đương nhiệm chức lớp trưởng. Giờ ra chơi, vẫn thấy cậu ta lấp ló bên cửa, hệt như ngày thách thức Minh đấu bóng rổ.
- A!
Khánh bị ai đó va phải trong cái tập nập của hành lang giờ ra chơi, khiến phong thư nhỏ có dán hình trái tim bên ngoài bị rơi xuống. Chỉ một chi tiết cũng đủ gây sự chú ý cho cả lớp tôi, làm rộ lên muôn vàn tiếng xì xào về tên "vệ tinh" theo đuổi Chi. Chi bước đến trước mặt Khánh, khiến cậu ta ngại ngùng định nói gì đó, nhưng vẻ khó chịu của Chi làm không khí trở nên dè dặt. Dường như muốn bật ra đôi điều, nhưng vì xung quanh vẫn còn nhiều người, nên nó chỉ tỏ ra hơi bực mình rồi đi khỏi.
Khánh thấy vậy thì vội chạy theo Chi ra tận ngoài ban công của tầng.
- Chi! Đợi một chút!
Cả lớp nhao nhao hóng hớt câu chuyện giữa hai người, định ra ngoài xem thì bị Minh chặn lại, nhắc mấy đứa biết ý lui vào cho hai người nói chuyện. Minh đóng cả cửa lớp, ngăn những ánh nhìn tò mò.
Tôi thì đứng bên ngoài, bối rối không biết phải xử lý sao vì trên tay vẫn đang là phong thư mà Khánh vừa làm rơi. Minh thấy vậy thì ngẫm nghĩ một chút rồi bảo:
- Đi cùng tớ, mang trả cho hai "đương sự".
Tôi không nói gì, chỉ theo sau Minh.
- Cậu lúc nào cũng thích hành xử lố lăng như vậy luôn hả?
Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng Chi nói chuyện với Khánh. Nó chất vấn cậu bạn bên Anh 1:
- Kể cả theo đuổi thì đâu nhất thiết phải gây sự chú ý như thế? Ý đồ của cậu là sao?
Khánh dường như định nói gì đó, nhưng giữa những câu hỏi cứ tuôn ra ào ạt, cậu ta không kịp biện minh điều gì. Tiếng Chi vẫn nghe rõ mồn một sự bực tức:
- Nhiều khi tớ hoang mang không hiểu, cậu thực sự muốn gì khi hành động như vậy? Cậu biết không, nhiều đứa còn nói rằng cậu muốn "hưởng sái" của Minh đó. Cậu không nghĩ nhưng tớ thì nghĩ, hiểu không hả?
Nói ra những câu ấy, mắt Chi cũng đỏ hoe, khiến nó trong phút chốc phải quệt vội đi những giọt lệ lăn trên má. Khánh thấy vậy thì bối rối không thể nói thành lời, trong giây khắc đó, dường như mọi câu từ lanh lẹ hàng ngày đều chạy biến.
Khi tôi sốt ruột không biết phải làm sao thì Minh thì thầm:
- Mang phong thư này ra cho hai người kia đi, sẽ giải quyết được vấn đề đấy.
Tôi cuống quá, chẳng kịp nghĩ gì nên cứ thế bước ra chỗ Chi và Khánh, đem trả lại vật mà cậu bạn kia làm rơi. Chi thấy thế thì mở nó ra, tưởng là những câu tán tỉnh xàm xí như thường, nào ngờ đâu...
Chi vừa lật mở từng tấm hình, vừa phải dừng lại nhìn ngắm. Đó là những bức ảnh ghi lại từng khoảnh khắc xinh đẹp nhất của nó, từ ngày khai giảng lên nhận phần thưởng cho tốp ba đầu vào, ngày lung linh trong bộ váy đại sứ khối chuyên đến cả những khoảnh khắc nhiệt tình cổ vũ cho các thí sinh "Hoa trạng nguyên" vài tháng trước. Khi thì là đôi mắt long lanh, khi thì là nụ cười rạng rỡ. Tôi chỉ thoáng thấy thôi cũng đủ xuýt xoa vì sự kì công trong những tấm hình cán giấy bóng cứng cáp và đẹp đẽ ấy.
Trong lúc Chi mê mải nhìn ngắm, Khánh lên tiếng giải thích:
- Thực ra... tớ chỉ định lén bỏ vào ngăn tủ ở dãy lớp cậu thôi, nhưng vô tình bị đẩy ngã lên mới lộ ra.
Chi không biết phải nói gì thì Khánh lại tiếp tục:
- Tớ cũng không hề có ý phô trương. - Cậu ta ngập ngừng, cố gắng giải thích. - Từ trước tới nay, tớ biết mình chưa thực sự tinh tế lắm nên nhiều lúc hành xử còn hơi... hợm hĩnh. Nhưng tớ sẽ cố gắng thay đổi để cậu nhận ra rằng tớ không hề muốn đùa cợt gì cả.
Vẻ áy náy hiện lên nơi Chi, cho đến khi lời Khánh chỉ còn lại một câu:
- Chuyện của bọn mình... tớ thực sự nghiêm túc.
Tôi cứ đứng như sắp bất động, nếu như Minh không kịp kéo tôi ra ngoài để hai đứa kia tiếp tục tâm tình. Trên đường về lớp, tôi không nén nổi tò mò mà quay sang hỏi cậu:
- Sao cậu biết là nên mang phong thư ra vậy? Cậu đoán được nội dung trong đó sao?
Minh lắc đầu:
- Không. Đầu tiên là do tớ thấy Khánh vô tình làm rơi thật chứ không phải hớn hở khoe để tìm sự chú ý như bình thường. Với cả dù sao thì...
Đến đây, lời Minh ngập ngừng:
- Có thể thấy Khánh thật lòng như vậy... Tớ giúp nó thì cũng là để nó giúp Chi nguôi ngoai đi một vài chuyện đã qua...
Nghe xong lời Minh nói, tôi trầm ngâm một lúc rồi cũng chẳng đáp gì. Tôi lặng lẽ về lớp, chỉ kịp nhìn mái đầu của cậu theo bóng nắng chiếu xuống đất vẫn hướng về phía tôi đi...
"Tinh."
Tiếng tin nhắn trong điện thoại Chi nảy lên liên tục. Nó cũng cầm máy rồi trả lời nhanh lắm, lâu lâu lại tủm tỉm cười.
- Á à. - Tôi bắt được tín hiệu ngay. - Mày lại nhắn tin với Khánh đấy hả?
- Ừ, hì. - Nó vừa trả lời, vừa thoăn thoắt gõ phím.
- Ghê, chàng ta tấn công quyết liệt quá nhỉ, năm học cũng nhiệt tình mà nghỉ hè cũng không tha. - Tôi bình luận. - Thế sắp "đổ" chưa vậy?
Nghe đến đây, nó ngồi bật dậy, nói:
- Tao vẫn hơi phân vân.
- Sao thế?
Nó hơi ngập ngừng, dường như là để nghĩ ra cách diễn đạt chính xác:
- Thì... tao muốn thực sự chắc chắn về ý đồ của Khánh, vì biết đâu...
Chi bỏ lửng câu nói, nhưng tôi lại đang hiểu rằng, dù là một đứa mạnh mẽ và tỏ ra không còn bị ảnh hưởng gì bởi chuyện lần trước với Minh, nhưng bản thân nó hẳn phải ít nhiều dè chừng và nghĩ ngợi. Thấy tôi bần thần, Chi nói:
- À nhưng không phải vì Minh đâu nhé. - Nó dứt khoát. - Vụ đó qua rồi, căn bản là tao không còn nghĩ đến nữa.
- Thật không? - Tôi nói.
- Ừ, cái tao phân vân là tên Khánh đó. Dù sao với cái kiểu tính cách cợt nhả kia thì ai mà đoán được mức độ nghiêm túc.
Tôi nghe từng lời Chi nói, nhưng trong đầu vẫn chập chờn những suy nghĩ về việc Chi có còn thực sự bị ảnh hưởng bởi hành động hồi đó của Minh không. Dường như nhận ra sự suy tư vẩn vơ từ tôi, Chi nói:
- Tao nói thật, tao không còn nghĩ gì về chuyện của Minh nữa. Nếu mày có bất kì điều gì vướng mắc cần phải chắc chắn về tình trạng của tao thì tao cũng đã nói thật rồi đó.
Khi tôi đang cố hiểu ý đồ trong câu nói vừa rồi thì Chi lại nói tiếp. Lần này, nó nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Nếu mày có những quyết định gì nhưng lại phân vân vì sợ tao còn nghĩ ngợi thì đừng, cứ đi theo cảm xúc của mày.
Tôi chột dạ. Đối diện với ánh mắt quyết liệt của Chi, tôi hiểu rằng nó đã biết tỏng những đấu tranh tư tưởng trong tôi, chẳng qua là vì tôi khư khư giữ mọi ý nghĩ trong đầu nên nó mới không đành cạy miệng. Nhất thời chẳng biết nói gì, tôi chỉ đành gật đầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ừ, tao hiểu.
- Mà... - Nó nhoẻn cười. - Mày còn chần chừ rồi lỡ "đằng ấy" giảm "nhiệt" thì lúc đó đừng trách tao không nhắc sớm nha!
Tôi cười khổ, không ngờ nó đã tính đến những nước đi đó. Chi lại nói tiếp:
- Dù sao thì đang lúc rảnh rỗi, mày có thời gian cho bản thân thì cứ suy nghĩ mọi chuyện thật kĩ càng đi nhé.
*
Thoắt cái, "lúc rảnh rỗi" mà Chi nói đến hôm nào đã vụt qua nhanh như một cơn gió.
Ngày khai giảng thứ hai của tôi ở Chuyên Việt Ninh cũng lại là một hôm trời thu xanh mướt. Nhìn về những gương mặt háo hức của tốp học sinh khối mười, tôi bồi hồi nghĩ đến bản thân của năm ngoái, rồi lại thu vào trong mắt hình ảnh Minh đằng xa. Dường như cậu cũng đâu có nhiều đổi thay so với ngày đó. Vẫn là chàng trai ưa nhìn và xuất chúng, chỉ là cách tôi và cậu đối diện nhau đã chứa đựng muôn vàn xúc cảm phức tạp đan xen.
- Năm nay, thể theo yêu cầu của các bạn học sinh thì chuyên mục "Radio cuối tuần" sẽ quay lại. - Cô bí thư đoàn trường phát biểu trước chúng tôi. - Các em có thể đón nghe và khoảng giờ sinh hoạt sáng thứ bảy mỗi tuần.
Tiếng reo hò hưởng ứng vô cùng nồng nhiệt, đặc biệt là từ khối các anh chị lớp 12. Theo như tôi nghe ngóng được thì việc chương trình quay trở lại cũng là do các anh chị đề xuất. Có lẽ khi sắp rời trường, học sinh cuối cấp nào cũng có ước mong được bày tỏ những điều muốn nói. Mà nguyện vọng đó thì đâu chỉ có ở những anh chị lớp 12, tôi đoán nhiều bạn khối dưới cũng sẽ tận dụng cơ hội này.
Truyền thống của Chuyên Việt Ninh là một giáo viên sẽ giữ vai trò chủ nhiệm lớp trong cả ba năm học, trừ trường hợp bất khả kháng phải nhờ người khác thay. Thế nên thầy Thanh vẫn đồng hành cùng chúng tôi như trước. Ban cán sự cũng chẳng có sự đổi thay nào, ngay cả lớp "hàng xóm" cũng là Khánh tiếp tục đương nhiệm chức lớp trưởng. Giờ ra chơi, vẫn thấy cậu ta lấp ló bên cửa, hệt như ngày thách thức Minh đấu bóng rổ.
- A!
Khánh bị ai đó va phải trong cái tập nập của hành lang giờ ra chơi, khiến phong thư nhỏ có dán hình trái tim bên ngoài bị rơi xuống. Chỉ một chi tiết cũng đủ gây sự chú ý cho cả lớp tôi, làm rộ lên muôn vàn tiếng xì xào về tên "vệ tinh" theo đuổi Chi. Chi bước đến trước mặt Khánh, khiến cậu ta ngại ngùng định nói gì đó, nhưng vẻ khó chịu của Chi làm không khí trở nên dè dặt. Dường như muốn bật ra đôi điều, nhưng vì xung quanh vẫn còn nhiều người, nên nó chỉ tỏ ra hơi bực mình rồi đi khỏi.
Khánh thấy vậy thì vội chạy theo Chi ra tận ngoài ban công của tầng.
- Chi! Đợi một chút!
Cả lớp nhao nhao hóng hớt câu chuyện giữa hai người, định ra ngoài xem thì bị Minh chặn lại, nhắc mấy đứa biết ý lui vào cho hai người nói chuyện. Minh đóng cả cửa lớp, ngăn những ánh nhìn tò mò.
Tôi thì đứng bên ngoài, bối rối không biết phải xử lý sao vì trên tay vẫn đang là phong thư mà Khánh vừa làm rơi. Minh thấy vậy thì ngẫm nghĩ một chút rồi bảo:
- Đi cùng tớ, mang trả cho hai "đương sự".
Tôi không nói gì, chỉ theo sau Minh.
- Cậu lúc nào cũng thích hành xử lố lăng như vậy luôn hả?
Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng Chi nói chuyện với Khánh. Nó chất vấn cậu bạn bên Anh 1:
- Kể cả theo đuổi thì đâu nhất thiết phải gây sự chú ý như thế? Ý đồ của cậu là sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khánh dường như định nói gì đó, nhưng giữa những câu hỏi cứ tuôn ra ào ạt, cậu ta không kịp biện minh điều gì. Tiếng Chi vẫn nghe rõ mồn một sự bực tức:
- Nhiều khi tớ hoang mang không hiểu, cậu thực sự muốn gì khi hành động như vậy? Cậu biết không, nhiều đứa còn nói rằng cậu muốn "hưởng sái" của Minh đó. Cậu không nghĩ nhưng tớ thì nghĩ, hiểu không hả?
Nói ra những câu ấy, mắt Chi cũng đỏ hoe, khiến nó trong phút chốc phải quệt vội đi những giọt lệ lăn trên má. Khánh thấy vậy thì bối rối không thể nói thành lời, trong giây khắc đó, dường như mọi câu từ lanh lẹ hàng ngày đều chạy biến.
Khi tôi sốt ruột không biết phải làm sao thì Minh thì thầm:
- Mang phong thư này ra cho hai người kia đi, sẽ giải quyết được vấn đề đấy.
Tôi cuống quá, chẳng kịp nghĩ gì nên cứ thế bước ra chỗ Chi và Khánh, đem trả lại vật mà cậu bạn kia làm rơi. Chi thấy thế thì mở nó ra, tưởng là những câu tán tỉnh xàm xí như thường, nào ngờ đâu...
Chi vừa lật mở từng tấm hình, vừa phải dừng lại nhìn ngắm. Đó là những bức ảnh ghi lại từng khoảnh khắc xinh đẹp nhất của nó, từ ngày khai giảng lên nhận phần thưởng cho tốp ba đầu vào, ngày lung linh trong bộ váy đại sứ khối chuyên đến cả những khoảnh khắc nhiệt tình cổ vũ cho các thí sinh "Hoa trạng nguyên" vài tháng trước. Khi thì là đôi mắt long lanh, khi thì là nụ cười rạng rỡ. Tôi chỉ thoáng thấy thôi cũng đủ xuýt xoa vì sự kì công trong những tấm hình cán giấy bóng cứng cáp và đẹp đẽ ấy.
Trong lúc Chi mê mải nhìn ngắm, Khánh lên tiếng giải thích:
- Thực ra... tớ chỉ định lén bỏ vào ngăn tủ ở dãy lớp cậu thôi, nhưng vô tình bị đẩy ngã lên mới lộ ra.
Chi không biết phải nói gì thì Khánh lại tiếp tục:
- Tớ cũng không hề có ý phô trương. - Cậu ta ngập ngừng, cố gắng giải thích. - Từ trước tới nay, tớ biết mình chưa thực sự tinh tế lắm nên nhiều lúc hành xử còn hơi... hợm hĩnh. Nhưng tớ sẽ cố gắng thay đổi để cậu nhận ra rằng tớ không hề muốn đùa cợt gì cả.
Vẻ áy náy hiện lên nơi Chi, cho đến khi lời Khánh chỉ còn lại một câu:
- Chuyện của bọn mình... tớ thực sự nghiêm túc.
Tôi cứ đứng như sắp bất động, nếu như Minh không kịp kéo tôi ra ngoài để hai đứa kia tiếp tục tâm tình. Trên đường về lớp, tôi không nén nổi tò mò mà quay sang hỏi cậu:
- Sao cậu biết là nên mang phong thư ra vậy? Cậu đoán được nội dung trong đó sao?
Minh lắc đầu:
- Không. Đầu tiên là do tớ thấy Khánh vô tình làm rơi thật chứ không phải hớn hở khoe để tìm sự chú ý như bình thường. Với cả dù sao thì...
Đến đây, lời Minh ngập ngừng:
- Có thể thấy Khánh thật lòng như vậy... Tớ giúp nó thì cũng là để nó giúp Chi nguôi ngoai đi một vài chuyện đã qua...
Nghe xong lời Minh nói, tôi trầm ngâm một lúc rồi cũng chẳng đáp gì. Tôi lặng lẽ về lớp, chỉ kịp nhìn mái đầu của cậu theo bóng nắng chiếu xuống đất vẫn hướng về phía tôi đi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro