Quanh đống lửa
Lê Minh
2024-07-22 06:15:53
Chẳng mấy chốc, ngày mà chúng tôi hiện thực hóa dự định cắm trại đã đến. Sau nhiều ngày khẩn trương lên kế hoạch, cuối cùng thì cả lớp đã có mặt ở điểm hẹn. Chiều chiều, triền đê ven sông hửng nắng, thỉnh thoảng lại có những đợt gió thổi vào mát lịm. Trên bãi cỏ xanh mướt trải rộng, những dãy lều trại được dựng dưới các gốc nhãn cổ thụ rợp bóng. Chúng tôi thi nhau chụp ảnh, nhún nhảy theo điệu nhạc vui tươi chào đón tiết trời thu đẹp đến nao lòng.
- Mọi người đứng vào đây nào!
Chi ở bên cạnh chân máy chụp, thu xếp đội hình. Thấy ưng ý, nó hẹn giờ rồi chạy vào tạo dáng. Xong xuôi, nó nhìn ngắm tấm hình, tấm tắc khen đẹp. Còn tôi, trong đầu vẫn mải chộn rộn suy tư, bởi có thể đây sẽ là bức ảnh cuối cùng của Minh với lớp.
Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi ngồi lại cùng nhau chỗ những chiếc bàn đặt san sát. Chi phát cho mỗi đứa một tờ giấy và một cây bút:
- Nhiệm vụ bây giờ của bọn mình sẽ là... viết thư gửi cho bản thân vào lúc tốt nghiệp cấp ba.
Nghe xong, đứa nào đứa nấy đều tỏ ra thích thú.
- Nhưng mà lúc đó chưa đỗ đại học đúng không? - Một bạn hỏi.
- Kể cả chưa thi tốt nghiệp thì cũng có khối đứa được xét tuyển thẳng bằng hồ sơ và chứng chỉ mà. - Có người đáp.
- Chưa được xét thẳng thì bọn mình cũng sẽ đỗ đại học cả thôi, không phải nguyện vọng một thì cũng không thể có chuyện trượt. Nên anh em cứ lạc quan!
Chúng nó lại càng được dịp rôm rả bàn luận về tương lai. Nhưng xong câu chuyện đó, ai nấy đều cắm cúi viết. Tôi phân vân mãi, rồi cuối cùng cũng đặt bút hoàn thành đến những dòng cuối cùng. Ngoảnh nhìn sang, tôi thấy Minh vẫn chần chừ, thi thoảng định cúi xuống viết nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, cậu chỉ nhanh tay để lại một vài dòng rồi gấp lại, đi lên bỏ vào chiếc hộp kín.
Khi trời đã tối hẳn, chúng tôi ngồi thành một vòng tròn trên cỏ rồi đốt lửa trại.
- Ê, chơi kể chuyện ma không? - Thư mở đầu, ai cũng biết nó là "trùm" của mấy trò "tâm linh" trong lớp.
- Thế ai sẽ kể đây? - Có đứa hỏi.
- Mỗi đứa kể lần lượt từng tình tiết để sáng tạo thành một câu chuyện. Bắt đầu từ tớ trước cũng được. - Thư đáp.
Cả đám được dịp hưởng ứng, ngồi sát lại gần nhau hơn. Tôi không dám phá tan không khí hứng khởi, nhưng trong lòng đang cảm thấy hơi sợ. Từ trước đến giờ tôi vẫn hay bị trêu là nhát gan khi không bao giờ dám đụng vào mấy tựa phim kinh dị.
"Ở thị trấn Cầu, có một ngôi nhà nằm giữa bãi cỏ, mọi người đồn rằng nó bị ám."
"Tối tối, căn nhà lại thường xuyên kêu lên những âm thanh quái dị, thỉnh thoảng lại phát ra mấy tia chớp nháy."
Tôi nuốt nước bọt, cố điều chỉnh nhịp thở. Đứa tiếp theo vẫn nối thêm chi tiết cho câu chuyện:
"Một đám thanh niên cắm trại không may đi lạc. Trời đã tối nên chúng quyết định vào đó nghỉ lại qua đêm."
"Bước đến bậc thềm, cửa đã tự bật mở nhưng lại không thấy ai đứng đó, chỉ có tiếng kẽo kẹt của tấm gỗ đã bị mối mọt và miếng bản lề hoen gỉ."
"Ngay khi chúng bước vào, cánh cửa đóng sầm lại, cả đám hét lên. Bỗng nhiên, tiếng gió lùa mang theo giọng thì thầm khản đặc: "Sao chúng mày dám tới đây?""
Cả người tôi như đông cứng lại, từng làn gió xung quanh cảm giác có thể nghe rõ mồn một.
"Giữa phòng, một chiếc ti vi đột nhiên bật lên, trên màn hình là những cái bóng chuyển động."
"Trong ánh sáng lập lòe, cả đám nhìn thấy từng dòng chữ đỏ chót trên tường. Có cả những dấu bàn tay cào cấu."
Tôi cắn môi, cố gắng che tai lại, nhưng tiếng nói của những đứa kể chuyện nghe rất rõ.
"Một bóng trắng xõa tóc lao ra, tiến lại gần nhóm thanh niên, dí mặt vào từng đứa."
"Nhưng rồi, đèn bất chợt bật sáng, không có hồn ma nào cả. Một ông chú bước ra từ căn phòng bên cạnh, thu dọn những đạo cụ mà mình vừa điều khiển bằng dây kéo và thiết bị từ xa."
Tôi giật mình, nghe thấy lời kể của Minh. Cậu tiếp tục:
- Hóa ra, đó là vị đạo diễn phim kinh dị đã lâu rồi chưa có tác phẩm mới. Ông muốn ở lại trong căn nhà này và tung tin đồn ma quỷ là để được yên tĩnh sáng tạo một mình, không ai quấy phá. Những trò vừa rồi chỉ để đuổi đám thanh niên đi, nhưng vì chúng nó bạo gan quá nên ông đành ra mặt thừa nhận.
Tôi thở phào, thôi không bấu chặt tay vào vạt áo nữa. Cả đám bật cười trước màn "quay xe" của Minh, thi nhau bàn luận xem liệu có thêm một cú "twist chồng twist" nào nữa không.
- Mày đổ mồ hôi rồi kìa. - Đứa ngồi cạnh tôi cảm thán.
Tôi cười khổ, chỉ đành thừa nhận rằng màn kể chuyện vừa rồi với tôi mà nói thì quả là một sự thử thách tinh thần. Đến tận lúc vào lều đi ngủ, tôi vẫn cảm thấy hơi sợ sệt. Nằm trằn trọc một lúc, tôi cứ mãi không ngủ được vì bức bối.
Mở khóa lều, tôi lén nhìn bên ngoài, thấy đèn đóm xung quanh vẫn sáng nên muốn ra hít thở một chút. Tôi cố gắng di chuyển thật khẽ khàng để không đánh thức đám bạn. Lúc ra khỏi lều và kéo khóa lại xong xuôi thì cũng là khi tôi nhận ra Minh vẫn đang ngồi trên băng ghế, cặm cụi viết lách gì đó. Nhìn thấy tôi, cậu dừng bút, gấp gọn tờ giấy trong tay lại.
Tôi tiến đến gần rồi ngồi xuống cạnh Minh. Để bầu không khí bớt im ắng, tôi hỏi chuyện:
- Bức thư gửi cho chính mình của lúc tốt nghiệp ấy, cậu có viết được nhiều không?
Minh hơi trầm ngâm, rồi cũng đáp:
- Tớ đã cố gắng hình dung ra diện mạo của bản thân vào hơn một năm sau. Liệu mình đang có mục tiêu gì, đã có được bao nhiêu thứ mình muốn, nhưng mọi thứ vẫn còn hơi mơ hồ.
Đến đây, cậu ngừng lại rồi quay sang tôi:
- Chỉ có một thứ duy nhất là chắc chắn. Một điều mà tớ thực sự mong mỏi...
Tôi nhanh chóng quay đi, chẳng dám nhìn vào đôi mắt cậu. Tôi sợ rằng mình sẽ vì nét mặt kia mà bối rối không thôi. Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Minh chỉ quay lại mân mê tờ giấy đang cầm trên tay mình.
- Cậu đang viết gì à?
Minh hơi ngập ngừng, cậu đáp:
- Nói ra thì hơi ngại... Nhưng tớ đang thử tập viết thơ đó. Bấy lâu tớ vẫn tò mò không hiểu để viết được thơ thì người ta phải có được những kĩ năng gì. Thật sự là không dễ dàng chút nào cả.
Tôi hơi ngạc nhiên, không nghĩ là một người với thế mạnh về phần lớn các môn tự nhiên lại hứng thú với mảng này. Nhưng có thể cũng chính vì vậy nên việc làm thơ mới khiến cho Minh tò mò. Nhưng rồi tôi lại chợt nghĩ đến những tương tác của cậu trên chiếc blog đã khóa kia, trong lòng đan xen muôn vàn suy ngẫm.
- Rõ ràng về quy luật bằng trắc và gieo vần thì có thể cố gắng tuân thủ theo được. Nhưng đọc đi đọc lại vẫn có cảm giác không được tự nhiên. - Minh trình bày. - Có cảm giác rất ghép nối, không thực sự liền mạch cho lắm.
Tôi nghe cậu nói, liền nhớ đến những ngày đầu mình thử viết thơ, dường như cũng y hệt vậy.
- Thì đúng mà, thơ không chỉ cần hợp vần luật. Nếu ráp nối cho đúng quy tắc, đó mới chỉ là xác chữ, không phải hồn thơ. - Tôi tiếp tục. - Để thực sự khiến cho những dòng thơ tuôn chảy tự nhiên thì phải đọc và viết nhiều, tự khắc cách diễn đạt sẽ mềm mại hơn, vào đúng nhịp độ mong muốn. Đây thực sự là một quá trình dài.
Minh chăm chú nghe tôi nói, vừa gật gù vừa ghi chép lại những ý chính. Tôi hơi ngại ngùng, quả thực là bản thân chưa từng chia sẻ về những điều này trước mặt ai đó, kể cả Chi. Nó ngưỡng mộ tôi về khoản này thật, nhưng chưa bao giờ tò mò để hỏi tôi cặn kẽ.
- Cậu nói tiếp đi.
Tôi hơi ngại nhưng cũng chia sẻ:
- Nếu mỗi lần cậu đọc lại những dòng thơ cũ của mình lại thấy diễn đạt bị non nớt thì cũng có thể vui mừng vì bản thân mình đang dần có "gu" hơn rồi đó.
Thấy cậu càng ghi chép, tôi càng ngại ngùng hơn. Nhìn ra vẻ mặt đó ở tôi, Minh trêu:
- Đừng nói là đến đây rồi mà cậu vẫn muốn giấu nghề nhé? Tớ đang cần người giỏi truyền đạt kinh nghiệm, nên rất mong được cậu chỉ bảo thêm.
- Giỏi? - Dường như tôi đã nhắc lại chữ ấy trong vô thức.
- Sao cơ? - Minh hỏi lại.
Tôi ngập ngừng, bật ra từng chữ:
- Tớ... có giỏi đâu...?
- Cậu là người bạn học đầu tiên mà tớ cảm thấy những dòng thơ văn có thể diễn tả cảm xúc rất tự nhiên, không gói gọn trong khuôn khổ đề tài thường thấy ở nhà trường. Chứ đâu phải tự nhiên mà tớ đọc thơ của cậu.
- Mọi người đứng vào đây nào!
Chi ở bên cạnh chân máy chụp, thu xếp đội hình. Thấy ưng ý, nó hẹn giờ rồi chạy vào tạo dáng. Xong xuôi, nó nhìn ngắm tấm hình, tấm tắc khen đẹp. Còn tôi, trong đầu vẫn mải chộn rộn suy tư, bởi có thể đây sẽ là bức ảnh cuối cùng của Minh với lớp.
Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi ngồi lại cùng nhau chỗ những chiếc bàn đặt san sát. Chi phát cho mỗi đứa một tờ giấy và một cây bút:
- Nhiệm vụ bây giờ của bọn mình sẽ là... viết thư gửi cho bản thân vào lúc tốt nghiệp cấp ba.
Nghe xong, đứa nào đứa nấy đều tỏ ra thích thú.
- Nhưng mà lúc đó chưa đỗ đại học đúng không? - Một bạn hỏi.
- Kể cả chưa thi tốt nghiệp thì cũng có khối đứa được xét tuyển thẳng bằng hồ sơ và chứng chỉ mà. - Có người đáp.
- Chưa được xét thẳng thì bọn mình cũng sẽ đỗ đại học cả thôi, không phải nguyện vọng một thì cũng không thể có chuyện trượt. Nên anh em cứ lạc quan!
Chúng nó lại càng được dịp rôm rả bàn luận về tương lai. Nhưng xong câu chuyện đó, ai nấy đều cắm cúi viết. Tôi phân vân mãi, rồi cuối cùng cũng đặt bút hoàn thành đến những dòng cuối cùng. Ngoảnh nhìn sang, tôi thấy Minh vẫn chần chừ, thi thoảng định cúi xuống viết nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, cậu chỉ nhanh tay để lại một vài dòng rồi gấp lại, đi lên bỏ vào chiếc hộp kín.
Khi trời đã tối hẳn, chúng tôi ngồi thành một vòng tròn trên cỏ rồi đốt lửa trại.
- Ê, chơi kể chuyện ma không? - Thư mở đầu, ai cũng biết nó là "trùm" của mấy trò "tâm linh" trong lớp.
- Thế ai sẽ kể đây? - Có đứa hỏi.
- Mỗi đứa kể lần lượt từng tình tiết để sáng tạo thành một câu chuyện. Bắt đầu từ tớ trước cũng được. - Thư đáp.
Cả đám được dịp hưởng ứng, ngồi sát lại gần nhau hơn. Tôi không dám phá tan không khí hứng khởi, nhưng trong lòng đang cảm thấy hơi sợ. Từ trước đến giờ tôi vẫn hay bị trêu là nhát gan khi không bao giờ dám đụng vào mấy tựa phim kinh dị.
"Ở thị trấn Cầu, có một ngôi nhà nằm giữa bãi cỏ, mọi người đồn rằng nó bị ám."
"Tối tối, căn nhà lại thường xuyên kêu lên những âm thanh quái dị, thỉnh thoảng lại phát ra mấy tia chớp nháy."
Tôi nuốt nước bọt, cố điều chỉnh nhịp thở. Đứa tiếp theo vẫn nối thêm chi tiết cho câu chuyện:
"Một đám thanh niên cắm trại không may đi lạc. Trời đã tối nên chúng quyết định vào đó nghỉ lại qua đêm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bước đến bậc thềm, cửa đã tự bật mở nhưng lại không thấy ai đứng đó, chỉ có tiếng kẽo kẹt của tấm gỗ đã bị mối mọt và miếng bản lề hoen gỉ."
"Ngay khi chúng bước vào, cánh cửa đóng sầm lại, cả đám hét lên. Bỗng nhiên, tiếng gió lùa mang theo giọng thì thầm khản đặc: "Sao chúng mày dám tới đây?""
Cả người tôi như đông cứng lại, từng làn gió xung quanh cảm giác có thể nghe rõ mồn một.
"Giữa phòng, một chiếc ti vi đột nhiên bật lên, trên màn hình là những cái bóng chuyển động."
"Trong ánh sáng lập lòe, cả đám nhìn thấy từng dòng chữ đỏ chót trên tường. Có cả những dấu bàn tay cào cấu."
Tôi cắn môi, cố gắng che tai lại, nhưng tiếng nói của những đứa kể chuyện nghe rất rõ.
"Một bóng trắng xõa tóc lao ra, tiến lại gần nhóm thanh niên, dí mặt vào từng đứa."
"Nhưng rồi, đèn bất chợt bật sáng, không có hồn ma nào cả. Một ông chú bước ra từ căn phòng bên cạnh, thu dọn những đạo cụ mà mình vừa điều khiển bằng dây kéo và thiết bị từ xa."
Tôi giật mình, nghe thấy lời kể của Minh. Cậu tiếp tục:
- Hóa ra, đó là vị đạo diễn phim kinh dị đã lâu rồi chưa có tác phẩm mới. Ông muốn ở lại trong căn nhà này và tung tin đồn ma quỷ là để được yên tĩnh sáng tạo một mình, không ai quấy phá. Những trò vừa rồi chỉ để đuổi đám thanh niên đi, nhưng vì chúng nó bạo gan quá nên ông đành ra mặt thừa nhận.
Tôi thở phào, thôi không bấu chặt tay vào vạt áo nữa. Cả đám bật cười trước màn "quay xe" của Minh, thi nhau bàn luận xem liệu có thêm một cú "twist chồng twist" nào nữa không.
- Mày đổ mồ hôi rồi kìa. - Đứa ngồi cạnh tôi cảm thán.
Tôi cười khổ, chỉ đành thừa nhận rằng màn kể chuyện vừa rồi với tôi mà nói thì quả là một sự thử thách tinh thần. Đến tận lúc vào lều đi ngủ, tôi vẫn cảm thấy hơi sợ sệt. Nằm trằn trọc một lúc, tôi cứ mãi không ngủ được vì bức bối.
Mở khóa lều, tôi lén nhìn bên ngoài, thấy đèn đóm xung quanh vẫn sáng nên muốn ra hít thở một chút. Tôi cố gắng di chuyển thật khẽ khàng để không đánh thức đám bạn. Lúc ra khỏi lều và kéo khóa lại xong xuôi thì cũng là khi tôi nhận ra Minh vẫn đang ngồi trên băng ghế, cặm cụi viết lách gì đó. Nhìn thấy tôi, cậu dừng bút, gấp gọn tờ giấy trong tay lại.
Tôi tiến đến gần rồi ngồi xuống cạnh Minh. Để bầu không khí bớt im ắng, tôi hỏi chuyện:
- Bức thư gửi cho chính mình của lúc tốt nghiệp ấy, cậu có viết được nhiều không?
Minh hơi trầm ngâm, rồi cũng đáp:
- Tớ đã cố gắng hình dung ra diện mạo của bản thân vào hơn một năm sau. Liệu mình đang có mục tiêu gì, đã có được bao nhiêu thứ mình muốn, nhưng mọi thứ vẫn còn hơi mơ hồ.
Đến đây, cậu ngừng lại rồi quay sang tôi:
- Chỉ có một thứ duy nhất là chắc chắn. Một điều mà tớ thực sự mong mỏi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi nhanh chóng quay đi, chẳng dám nhìn vào đôi mắt cậu. Tôi sợ rằng mình sẽ vì nét mặt kia mà bối rối không thôi. Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Minh chỉ quay lại mân mê tờ giấy đang cầm trên tay mình.
- Cậu đang viết gì à?
Minh hơi ngập ngừng, cậu đáp:
- Nói ra thì hơi ngại... Nhưng tớ đang thử tập viết thơ đó. Bấy lâu tớ vẫn tò mò không hiểu để viết được thơ thì người ta phải có được những kĩ năng gì. Thật sự là không dễ dàng chút nào cả.
Tôi hơi ngạc nhiên, không nghĩ là một người với thế mạnh về phần lớn các môn tự nhiên lại hứng thú với mảng này. Nhưng có thể cũng chính vì vậy nên việc làm thơ mới khiến cho Minh tò mò. Nhưng rồi tôi lại chợt nghĩ đến những tương tác của cậu trên chiếc blog đã khóa kia, trong lòng đan xen muôn vàn suy ngẫm.
- Rõ ràng về quy luật bằng trắc và gieo vần thì có thể cố gắng tuân thủ theo được. Nhưng đọc đi đọc lại vẫn có cảm giác không được tự nhiên. - Minh trình bày. - Có cảm giác rất ghép nối, không thực sự liền mạch cho lắm.
Tôi nghe cậu nói, liền nhớ đến những ngày đầu mình thử viết thơ, dường như cũng y hệt vậy.
- Thì đúng mà, thơ không chỉ cần hợp vần luật. Nếu ráp nối cho đúng quy tắc, đó mới chỉ là xác chữ, không phải hồn thơ. - Tôi tiếp tục. - Để thực sự khiến cho những dòng thơ tuôn chảy tự nhiên thì phải đọc và viết nhiều, tự khắc cách diễn đạt sẽ mềm mại hơn, vào đúng nhịp độ mong muốn. Đây thực sự là một quá trình dài.
Minh chăm chú nghe tôi nói, vừa gật gù vừa ghi chép lại những ý chính. Tôi hơi ngại ngùng, quả thực là bản thân chưa từng chia sẻ về những điều này trước mặt ai đó, kể cả Chi. Nó ngưỡng mộ tôi về khoản này thật, nhưng chưa bao giờ tò mò để hỏi tôi cặn kẽ.
- Cậu nói tiếp đi.
Tôi hơi ngại nhưng cũng chia sẻ:
- Nếu mỗi lần cậu đọc lại những dòng thơ cũ của mình lại thấy diễn đạt bị non nớt thì cũng có thể vui mừng vì bản thân mình đang dần có "gu" hơn rồi đó.
Thấy cậu càng ghi chép, tôi càng ngại ngùng hơn. Nhìn ra vẻ mặt đó ở tôi, Minh trêu:
- Đừng nói là đến đây rồi mà cậu vẫn muốn giấu nghề nhé? Tớ đang cần người giỏi truyền đạt kinh nghiệm, nên rất mong được cậu chỉ bảo thêm.
- Giỏi? - Dường như tôi đã nhắc lại chữ ấy trong vô thức.
- Sao cơ? - Minh hỏi lại.
Tôi ngập ngừng, bật ra từng chữ:
- Tớ... có giỏi đâu...?
- Cậu là người bạn học đầu tiên mà tớ cảm thấy những dòng thơ văn có thể diễn tả cảm xúc rất tự nhiên, không gói gọn trong khuôn khổ đề tài thường thấy ở nhà trường. Chứ đâu phải tự nhiên mà tớ đọc thơ của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro