Xây Dựng Gia Tộc Số Một Trong Giới Tu Tiên
Khó Uống Quá
2024-12-18 17:59:23
Việc lừa cha không khó, nhưng còn một vấn đề khác —
Uống thứ này có phản ứng gì đặc biệt không? Nếu không uống thì liệu cha nàng có phát hiện ra không?
Lo lắng xảy ra sơ suất nên Tần Như Thanh cố ý hỏi:
“Cha ơi, bát linh dịch này có dược lực mạnh không? Có gây ra phản ứng gì đặc biệt không?”
Tần Đức Minh vuốt râu cười:
“Ngốc à, thuốc dành cho trẻ chưa dẫn khí nhập thể đều rất ôn hòa, con uống xong sẽ không có phản ứng gì đâu, giống như uống một bát nước thôi. Sau đó cha sẽ bày một tụ linh trận nhỏ cạnh giường, con ngủ một giấc là được.”
Không có phản ứng gì? Ngủ một giấc là xong?
Nghe vậy, Tần Như Thanh lập tức yên tâm.
Nàng giả vờ làm bộ muốn uống, nhưng vừa đưa bát lên mũi liền nhăn mặt kêu:
“Cha ơi, mùi này kỳ quá, con không muốn uống!”
Tần Đức Minh nghi hoặc, cũng cúi xuống ngửi thử. Quả thật, linh dịch có chút mùi tanh mặn như nước biển, nhưng đâu có khó ngửi đến mức đó.
“Đây là thuốc giúp con tăng tư chất, không được bướng bỉnh!” Ông làm bộ nghiêm mặt.
Tần Như Thanh dậm chân, bĩu môi:
“Nhưng mà khó uống quá… Hay cha lấy cho con bát nước đường đi, pha thêm vào chắc dễ uống hơn.”
Tần Đức Minh vốn chiều chuộng con gái, lại thêm việc Thanh Thanh trước giờ ghét uống thuốc, nên hoàn toàn không nghi ngờ. Nghe chỉ cần có nước đường là được, ông liền mỉm cười gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Khi xác nhận cha đã rời khỏi phòng, Tần Như Thanh nhanh chóng lấy một chiếc lọ ngọc nhỏ từ túi trữ vật bên hông ra.
Chiếc túi này là quà sinh nhật cha tặng nàng vài hôm trước, để cảm nhận cảm giác làm “tu sĩ” mà nàng đã cố ý bỏ một chiếc lọ ngọc vào. Quả nhiên, giờ lại có chỗ dùng!
Cẩn thận đổ linh dịch trong bát vào lọ ngọc, Tần Như Thanh giấu kỹ chiếc lọ trở lại túi trữ vật.
Khi Tần Đức Minh quay lại, ông nhìn thấy cảnh con gái vừa đặt bát xuống, vừa nhăn mặt lau miệng.
Vừa thấy ông, Tần Như Thanh lập tức kêu lên:
“Cha ơi, nhanh đưa nước đường đây, mùi này làm con suýt nôn mất!”
Tần Đức Minh giật mình, vội vàng đưa bát nước đường qua và còn lúng túng xoa lưng dỗ dành con gái. Thấy nàng uống ừng ực bát nước đường, ông hỏi:
“Sao rồi, đỡ hơn chưa?”
Tần Như Thanh giả vờ thở phào, gật đầu, còn làm bộ hờn dỗi:
“Khó uống quá, lần sau con không uống nữa đâu.”
Tần Đức Minh bật cười. Khải Linh Châu chỉ có thể dùng một lần, đã dùng rồi thì làm gì có lần sau.
Uống thứ này có phản ứng gì đặc biệt không? Nếu không uống thì liệu cha nàng có phát hiện ra không?
Lo lắng xảy ra sơ suất nên Tần Như Thanh cố ý hỏi:
“Cha ơi, bát linh dịch này có dược lực mạnh không? Có gây ra phản ứng gì đặc biệt không?”
Tần Đức Minh vuốt râu cười:
“Ngốc à, thuốc dành cho trẻ chưa dẫn khí nhập thể đều rất ôn hòa, con uống xong sẽ không có phản ứng gì đâu, giống như uống một bát nước thôi. Sau đó cha sẽ bày một tụ linh trận nhỏ cạnh giường, con ngủ một giấc là được.”
Không có phản ứng gì? Ngủ một giấc là xong?
Nghe vậy, Tần Như Thanh lập tức yên tâm.
Nàng giả vờ làm bộ muốn uống, nhưng vừa đưa bát lên mũi liền nhăn mặt kêu:
“Cha ơi, mùi này kỳ quá, con không muốn uống!”
Tần Đức Minh nghi hoặc, cũng cúi xuống ngửi thử. Quả thật, linh dịch có chút mùi tanh mặn như nước biển, nhưng đâu có khó ngửi đến mức đó.
“Đây là thuốc giúp con tăng tư chất, không được bướng bỉnh!” Ông làm bộ nghiêm mặt.
Tần Như Thanh dậm chân, bĩu môi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng mà khó uống quá… Hay cha lấy cho con bát nước đường đi, pha thêm vào chắc dễ uống hơn.”
Tần Đức Minh vốn chiều chuộng con gái, lại thêm việc Thanh Thanh trước giờ ghét uống thuốc, nên hoàn toàn không nghi ngờ. Nghe chỉ cần có nước đường là được, ông liền mỉm cười gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Khi xác nhận cha đã rời khỏi phòng, Tần Như Thanh nhanh chóng lấy một chiếc lọ ngọc nhỏ từ túi trữ vật bên hông ra.
Chiếc túi này là quà sinh nhật cha tặng nàng vài hôm trước, để cảm nhận cảm giác làm “tu sĩ” mà nàng đã cố ý bỏ một chiếc lọ ngọc vào. Quả nhiên, giờ lại có chỗ dùng!
Cẩn thận đổ linh dịch trong bát vào lọ ngọc, Tần Như Thanh giấu kỹ chiếc lọ trở lại túi trữ vật.
Khi Tần Đức Minh quay lại, ông nhìn thấy cảnh con gái vừa đặt bát xuống, vừa nhăn mặt lau miệng.
Vừa thấy ông, Tần Như Thanh lập tức kêu lên:
“Cha ơi, nhanh đưa nước đường đây, mùi này làm con suýt nôn mất!”
Tần Đức Minh giật mình, vội vàng đưa bát nước đường qua và còn lúng túng xoa lưng dỗ dành con gái. Thấy nàng uống ừng ực bát nước đường, ông hỏi:
“Sao rồi, đỡ hơn chưa?”
Tần Như Thanh giả vờ thở phào, gật đầu, còn làm bộ hờn dỗi:
“Khó uống quá, lần sau con không uống nữa đâu.”
Tần Đức Minh bật cười. Khải Linh Châu chỉ có thể dùng một lần, đã dùng rồi thì làm gì có lần sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro