Xây Dựng Gia Tộc Số Một Trong Giới Tu Tiên
Nhất Định Phải...
2024-12-18 17:59:23
“Ta có linh cảm, Thanh Thanh của chúng ta sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn! Giai đoạn dưỡng linh này cực kỳ quan trọng, chúng ta không thể để nó bị trì hoãn được!”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Đức Minh trở nên nghiêm trọng hơn. Ông ngập ngừng nói:
“Nhưng mà, Khải linh châu… nàng cũng biết tình hình hiện tại của gia tộc rồi đấy. Tài nguyên trong kho gia tộc không thể đụng tới, còn số tiền riêng của chúng ta thì hoàn toàn không đủ để mua một viên Khải linh châu.”
Khải linh châu là một loại linh tài quý báu của trời đất, chuyên dùng để nâng cao tư chất cho trẻ chưa bước vào giai đoạn Luyện Khí. Nó có tác dụng tẩy tủy tăng linh khí, củng cố kinh mạch.
Thứ gì mà dính đến việc nâng cao tư chất thì giá cả luôn cao ngất trời, mà Khải linh châu thậm chí còn là có tiền chưa chắc đã mua được.
Lạc Nhàn cắn răng nói:
“Năm đó khi Ngọc Nhi tám tuổi kiểm tra tư chất, nó cũng đã dùng Khải linh châu. Với Thanh Thanh, làm sao có thể bên trọng bên khinh được!”
Đây là một lời trách móc vô căn cứ!
Cảm xúc của Tần Đức Minh cuối cùng cũng bị kích động mạnh.
Ông vội vã nói:
“Làm sao có thể nói là bên trọng bên khinh? Tình huống khi sinh Ngọc Nhi và sinh Thanh Thanh có giống nhau đâu! Khi Ngọc nhi dưỡng linh, chúng ta vẫn còn dư dả tiền bạc. Nhưng đến Thanh Thanh thì tình hình gia tộc đã…”
Việc tu sĩ sinh con vốn đã khó khăn. Ông và Lạc Nhàn sau khi sinh được Ngọc nhi đã nghĩ rằng sẽ không thể có thêm con nữa. Nào ngờ, sau đó lại có thêm Thanh Thanh. Với ông thì con gái chính là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, sao ông có thể không thương yêu cho được?
Lạc Nhàn đương nhiên biết trượng phu của mình thương con gái đến mức nào. Bà nói vậy cũng chỉ để khích ông mà thôi.
Lời đã đến nước này, bà đập bàn nói:
“Khải linh châu cho Thanh Thanh, ta nhất định phải mua!”
Thấy râu mép của Tần Đức Minh hơi giật, bà nâng mắt, bổ sung thêm:
“Nhưng không phải dùng số tiền còn lại của chúng ta, mà là… dùng cái này.”
Trong lòng bàn tay của bà từ từ hiện ra một chiếc trâm xanh.
Ánh mắt của Tần Đức Minh lập tức tập trung vào đó:
“Đây… đây chẳng phải là Ngọc Linh Thanh Trâm sao? Đây là pháp khí cuối cùng trong tay nàng rồi.”
Ánh mắt của Lạc Nhàn cũng thoáng vẻ không nỡ. Ngọc Linh Thanh Trâm là pháp khí cuối cùng trong số những pháp bảo mà bà mang từ nhà mẹ đẻ sang, và cũng là món quý giá nhất. Đây là pháp khí phẩm cấp thứ tám, có thể hóa thành kim châm hoặc hóa thành kiếm.
Bà vốn định giữ nó lại làm quà tặng cho Thanh Thanh khi trưởng thành, dùng để phòng thân. Nhưng bây giờ thì…
Nghe vậy, sắc mặt Tần Đức Minh trở nên nghiêm trọng hơn. Ông ngập ngừng nói:
“Nhưng mà, Khải linh châu… nàng cũng biết tình hình hiện tại của gia tộc rồi đấy. Tài nguyên trong kho gia tộc không thể đụng tới, còn số tiền riêng của chúng ta thì hoàn toàn không đủ để mua một viên Khải linh châu.”
Khải linh châu là một loại linh tài quý báu của trời đất, chuyên dùng để nâng cao tư chất cho trẻ chưa bước vào giai đoạn Luyện Khí. Nó có tác dụng tẩy tủy tăng linh khí, củng cố kinh mạch.
Thứ gì mà dính đến việc nâng cao tư chất thì giá cả luôn cao ngất trời, mà Khải linh châu thậm chí còn là có tiền chưa chắc đã mua được.
Lạc Nhàn cắn răng nói:
“Năm đó khi Ngọc Nhi tám tuổi kiểm tra tư chất, nó cũng đã dùng Khải linh châu. Với Thanh Thanh, làm sao có thể bên trọng bên khinh được!”
Đây là một lời trách móc vô căn cứ!
Cảm xúc của Tần Đức Minh cuối cùng cũng bị kích động mạnh.
Ông vội vã nói:
“Làm sao có thể nói là bên trọng bên khinh? Tình huống khi sinh Ngọc Nhi và sinh Thanh Thanh có giống nhau đâu! Khi Ngọc nhi dưỡng linh, chúng ta vẫn còn dư dả tiền bạc. Nhưng đến Thanh Thanh thì tình hình gia tộc đã…”
Việc tu sĩ sinh con vốn đã khó khăn. Ông và Lạc Nhàn sau khi sinh được Ngọc nhi đã nghĩ rằng sẽ không thể có thêm con nữa. Nào ngờ, sau đó lại có thêm Thanh Thanh. Với ông thì con gái chính là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, sao ông có thể không thương yêu cho được?
Lạc Nhàn đương nhiên biết trượng phu của mình thương con gái đến mức nào. Bà nói vậy cũng chỉ để khích ông mà thôi.
Lời đã đến nước này, bà đập bàn nói:
“Khải linh châu cho Thanh Thanh, ta nhất định phải mua!”
Thấy râu mép của Tần Đức Minh hơi giật, bà nâng mắt, bổ sung thêm:
“Nhưng không phải dùng số tiền còn lại của chúng ta, mà là… dùng cái này.”
Trong lòng bàn tay của bà từ từ hiện ra một chiếc trâm xanh.
Ánh mắt của Tần Đức Minh lập tức tập trung vào đó:
“Đây… đây chẳng phải là Ngọc Linh Thanh Trâm sao? Đây là pháp khí cuối cùng trong tay nàng rồi.”
Ánh mắt của Lạc Nhàn cũng thoáng vẻ không nỡ. Ngọc Linh Thanh Trâm là pháp khí cuối cùng trong số những pháp bảo mà bà mang từ nhà mẹ đẻ sang, và cũng là món quý giá nhất. Đây là pháp khí phẩm cấp thứ tám, có thể hóa thành kim châm hoặc hóa thành kiếm.
Bà vốn định giữ nó lại làm quà tặng cho Thanh Thanh khi trưởng thành, dùng để phòng thân. Nhưng bây giờ thì…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro