Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng
Thương tổng thị...
2024-10-31 05:24:02
Trong đại sảnh của khách sạn có một khu nghỉ chân tạo ra từ tổ hợp ghế sô pha, Lâm Dư Tình và Dung Trí mỗi người chiếm cứ một góc, ngăn cách ở giữa là một bàn trà thủy tinh vuông.
Dung Trí nghiêm mặt, ngồi không nhúc nhích chăm chú nhìn Lâm Dư Tình phía đối diện, con ngươi sau thấu kính không hiện lên bất kì cảm xúc gì, không ngừng nhấn mạnh từng chữ: “Lâm lão sư, chỗ này ghi nếu ở riêng thì phải có mặt của người thứ ba, hành vi của ngài không đúng với tinh thần của hợp đồng.”
Lâm Dư Tình giơ năm ngón tay lùa vào trong tóc, tùy ý vuốt vuốt: “Luật sư Dung, cậu có điều không biết, đêm nay không chỉ có người thứ ba, mà còn có người thứ tư người thứ năm nữa đấy.”
Ánh mắt Lâm Dư Tình hất về phía Thương Hành, ngữ điệu tràn đầy sự khó chịu.
Thương Hành ho nhẹ một tiếng: “Dung Trí, đêm nay là em hẹn Lâm lão sư, anh đừng trách anh ấy…”
Dung Trí thu hợp đồng về, lại quay đầu ý nhị nhìn Thương Hành: “Trước đó anh gọi điện cho em nhưng em tắt máy, anh còn tưởng rằng hai người xảy ra chuyện gì.”
Lúc anh nhìn Lâm Dư Tình, ánh mắt hùng hổ dọa người, lúc nhìn sang Thương Hành, trong tích tắc đã hóa thành ánh mắt trách móc mang theo chút ấm ức.
Tuy là da mặt Thương Hành đủ dày, nhưng bị nhìn chăm chú như thế cũng phải ngại ngùng: “Xin lỗi, chuyện tối nay là do có một vài tình huống ngoài ý muốn, nhưng mà sự việc đã được làm sáng tỏ rất nhanh rồi.”
Dung Trí hơi hơi nhíu mày: “Chuyện về cô tiếp tân kia?”
“Đúng.” Thương Hành đặt chiếc kính đen vừa nhặt được lên bàn trà: “Tối nay cô ta theo dõi bọn em nguyên cả đoạn đường, em nghi ngờ cô ta chính là fan tư sinh (fan cuồng đến ám ảnh) đe dọa em gần đây.”
Dung Trí càng nhăn chặt mày hơn: “Nhận được điện thoại của em, anh lập tức liên hệ với cô ta, di động cô ta tắt máy, người không về khách sạn, không biết đã đi đâu, có lẽ là sợ việc bị bại lộ khiến chúng ta báo cảnh sát cho nên chạy trước.”
Thương Hành ngồi xuống ghế sa lông, biếng nhác dựa vào đệm da mềm mại:
“Nếu người đã chạy, chuyện này tạm thời đừng để lộ, tránh bên ngoài sinh ra lời đồn bất lợi, nhưng phải nhấn mạnh với người trong đoàn phim rằng quyết không cho cô ả lẻn vào đoàn thêm lần nữa, nếu cô ta dám trở lại, có hành động kì lạ, lập tức báo nguy.”
Dung Trí gật gật đầu: “Tạm thời như thế đi.”
Thương Hành đánh cái ngáp: “Em về phòng đây, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, nhiệm vụ ngày mai sẽ rất nặng nề.”
Lâm Dư Tình và Dung Trí đồng thời đứng dậy, đuổi kịp hắn, không hẹn mà cùng liếc nhau, bầu không khí bỗng khó xử một cách kì lạ.
Dung Trí liếc nhẹ sang Lâm Dư Tình, thản nhiên nói: “Phòng của Lâm lão sư hình như không cùng một tầng với chúng tôi.”
Lâm Dư Tình khoanh hai tay trước ngực: “Tôi thích đi bộ trên hành lang rèn luyện thân thể, có vi phạm điều khoản hợp đồng của luật sư Dung vĩ đại không?”
Lúc ba người đứng chờ thang máy, Dung Trí đẩy đẩy mắt kính, từ tốn nói: “Tôi kí kết hợp đồng cũng là nhằm suy xét việc giải trừ cp sau này, nếu lòng Lâm lão sư có gì bất mãn với tôi, tôi sẽ xin lỗi anh ở ngay đây.”
Thương Hành quay sang nhìn Dung Trí bằng vẻ mặt mệt mỏi, rồi cúi đầu xin lỗi Lâm Dư Tình, lại nghĩ tối nay mình không liên lạc được đã là vô trách nhiệm, trước đó chưa từng bàn bạc với Dung Trí, ghi âm lại các cuộc gọi nhỡ, lòng có áy náy.
Hắn vươn tay kéo Dung Trí về phía mình, mỉm cười nhìn Lâm Dư Tình: “Dung Trí làm việc luôn luôn nghiêm cẩn, làm cái gì cũng cần qua tôi đồng ý, Lâm lão sư đại nhân có đại lượng, đừng để trong lòng.”
Lâm Dư Tình không ngờ đối phương lại lấy lùi làm tiến, nhất thời không có lí do để oán, đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi hơi nheo lại.
Dung Trí đứng thẳng sau lưng Thương Hành, khóe môi mơ hồ lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Lâm Dư Tình nhìn thấy, phát ra một tiếng hừ từ trong lỗ mũi, cũng chậm rãi cười: “Yên tâm, tôi tuyệt đối không để bụng.”
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, ba người đồng thời đi vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại hoàn toàn chặn mất tầm nhìn, không một ai chú ý tới, tại một hành lang nơi góc phòng âm u cách đó không xa, một bóng người ẩn náu trong nơi bí mật gần đó đang lặng lẽ nhìn trộm.
Bóng người chợt lóe, trong nháy mắt biến mất ở cuối cầu thang.
※※※
Hôm sau, trời xanh khí lành, từ sáng sớm đoàn phim đã nắm chặt thời gian lao vào công tác quay phim gấp rút.
Thương Hành không định ở lại cùng tổ, mặc dù biết trong nguyên tác bộ phim điện ảnh này quả thật bán được số vé không tầm thường, nhưng khấu trừ các loại phí tổn và phân chia tiền lời, hồi quỹ thực tế chưa chắc chắn có thể trả đủ tiền vốn, gấp ba tiền lãi cho Ôn Duệ Quân.
Huống hồ từ bắt đầu quay phim cho đến chiếu phim tới kết toán là cả một quá trình dài, yếu tố không xác định còn rất nhiều.
Nhờ nhiều năm đi ngoại giao đầu tư trước khi xuyên vào sách, hắn đã hiểu rõ đạo lí trứng gà không thể đặt trong một giỏ.
Trừ bỏ bộ phim điện ảnh này, tiền còn dư trong tay có thể làm thử vài chuyện khác.
Thương Hành hôm nay dậy thật sớm, sau khi phần lớn nhân viên đoàn phim ăn sáng xong, hắn mới chạy bộ trở về, lúc đó Lâm Dư Tình đã ăn mặc chỉnh chu, chờ dưới lều che nắng, sẵn sàng vào việc bất cứ lúc nào.
Lâm Dư Tình diện một bộ đồ quý ông thời dân quốc, trong ngày nóng bức mặc chỉnh chỉnh tề tề áo sơ mi áo vest, nóng đến mức như muốn thở ra cả lửa nhưng cũng chưa từng oán giận, tay cầm một phiến quạt giấy thân trúc nhẹ nhàng phe phẩy, nhìn rất ra dáng phong lưu thanh lịch hoài cổ.
Cách đó không xa, Lương Miểu Miểu đã thay một bộ kì bào váy dài*, phác họa rõ nét dáng người xinh đẹp, một bên đối lời kịch với đạo diễn Lục, một bên như có như không nhìn về phía Lâm Dư Tình.
“Cậu về muộn nữa là nguội lạnh hết.” Lâm Dư Tình lười biếng đặt túi bữa sáng ghi tên Thương Hành ở trên bàn.
Sau khi tiếp tân mất tích một cách thần bí, không còn ai chuyên trách việc cơm nước và việc vặt nữa, nên để dễ phân biệt, nhân viên công tác phải ghi tên lên phần ăn vì mỗi người có khẩu vị khác nhau.
Thương Hành lau mồ hôi trán: “Để kia đi, tôi đi tắm rửa thay quần áo rồi ra ngay.”
Lâm Dư Tình thử độ ấm, mở túi ra chuẩn bị tìm người hâm nóng lại cho hắn, không ngờ trong túi lại rơi ra một tờ giấy nhỏ, to không bằng bàn tay, được gấp làm bốn lần, có thể dễ dàng nhét vào trong qua khe hở.
Anh tiện tay mở giấy ra, quét mắt nhìn tới, vẻ thờ ơ trên mặt bỗng chốc đông cứng, đồng tử co rút cực nhanh!
Trên tờ giấy nhỏ là một câu cảnh cáo được cắt từ tạp chí ra: Anh sẽ phải trả cái giá đắt vì không nghe lời cảnh cáo!
Vài chữ ngắn ngủn mà ác ý nồng đậm như thấm đẫm vào giấy, ẩn ý nguy hiểm đập thẳng vào mặt, kích cho tim Lâm Dư Tình đập mạnh mấy hồi.
Fan tư sinh kia không phải đã trốn chạy, bị cấm vào đoàn phim rồi sao?
Lâm Dư Tình nắm chặt lấy tờ giấy nhẹ tênh mà nặng nề này, chân mày nhíu chặt, một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ bỗng chạy dọc từ sống lưng chui lên đỉnh đầu, lạnh đến biến đổi cả sắc mặt.
Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều là fan cuồng? Vẫn còn kẻ khác có ý đồ bất chính với Thương Hành?
“Không xong rồi! Thương Hành!”
Lâm Dư Tình ném cây quạt xuống, mặc kệ thợ hoá trang đang gọi, lập tức rời trường quay chạy về phía Thương Hành ——
Từ trường quay lộ thiên đi đến phòng thay quần áo phải đi qua một hành lang đạo cụ hẹp dài, bởi vì bối cảnh ngoài sân đều là dựng tạm thời, cho nên đằng sau những cảnh được quay chỉ là những cái khung giá gỗ dựng khắp chung quanh.
Lúc này các diễn viên khác đã thay đổi trang phục, chỉ có Thương Hành vừa thể dục về sẽ đi qua.
Lâm Dư Tình thở hồng hộc đuổi theo bóng dáng Thương Hành, đối phương đúng lúc đang đi giữa lối nhỏ chật chội dưới những khung gỗ.
“Thương Hành!”
Thương Hành bị gọi dừng bước quay đầu lại, nhìn về phía đối phương bằng ánh mắt nghi hoặc.
Lâm Dư Tình thấy hắn không bị làm sao, chưa kịp thở ra một hơi, đang muốn kéo người về khuyên bảo hắn cẩn thận, vạn không ngờ đến, chính vào lúc này, chuyện lạ xảy ra ——
Một tiếng “rắc rắc” trầm đục vang lên, dường như có tấm ván gỗ nào đó đột nhiên bị gãy, tiếng vỡ tới từ trên đỉnh đầu!
Thương Hành theo bản năng ngẩng đầu, trong màu mắt đen, mấy cái xô nhựa to màu xanh đổ ào xuống!
Vô số vụn thủy tinh sắc bén ùa ra từ miệng xô, có mảnh trong suốt, mảnh mờ đục, mỏng manh lóe ra những ánh lạnh như băng trong nắng sớm ấm áp, thủy tinh như dao, rơi xuống dày đặc!
Lối đi nhỏ chật hẹp, hai bên bị che kín, muốn tránh cũng không được!
Trong tích tắc, Thương Hành chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, một lực khổng lồ lao thẳng về phía hắn, ép mạnh hắn lên mặt tường sau lưng, gây ra một tiếng động lớn.
Rào rào —— mảnh thủy tinh vỡ thành vô số mảnh vụn nhỏ hơn, rơi tự do văng tung tóe khắp nơi, lại vỡ thành mạt, bao trùm khắp toàn thân hai người, gần như chôn vùi cả hai bọn họ!
“A —— ”
Tiếng kêu đau đớn của Lâm Dư Tình cũng vang lên bên tai Thương Hành.
Thương Hành được nam nhân bảo hộ dưới cánh tay, trong tình thế cấp bách, tay của đối phương đã che chắn mặt và đỉnh đầu hắn.
Thủy tinh vỡ được Lâm Dư Tình chắn hết hơn phân nửa, chỉ có một vài vết xước nhỏ trên bả vai và gáy Thương Hành cùng với một đoạn cánh tay lộ bên ngoài tay áo.
Hắn cẩn thận đỡ lấy tay Lâm Dư Tình, không dám dùng sức, cũng không dám chuyển động, thanh âm gấp gáp trầm trọng: “Lâm Dư Tình, anh còn ổn không?”
Nam nhân dùng tốc độ cực kì chậm từ từ ngẩng đầu, mảnh thủy tinh nhỏ vụn đột ngột lăn xuống từ đỉnh đầu, vai và cổ của anh.
Trong chớp mắt nhìn thấy tình trạng của đối phương, sắc mặt Thương Hành đại biến, gần như thất thanh: “Lâm Dư Tình, mặt của anh —— ”
Má trái của Lâm Dư Tình vẫn hoàn hảo, còn bên má phải lại không may bị lưỡi dao sắc nhọn rạch lên vết thương nghiêm trọng, vết dài nhất gần như thẳng một đường từ đuôi lông mày đến gò má, máu tươi đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Những mạt thủy tinh vụn găm đầy vào miệng vết thương, chỉ động một chút cũng đau thấu tim.
Nửa bên mặt phải của Lâm Dư Tình hơi hơi co giật, dường như đã mất đi cảm giác vì đau đớn, ngay cả cử động thở và nuốt cũng trở nên khó khăn.
Máu tươi chảy dọc xuống theo gò má của anh, tích một chuỗi huyết châu trên mu bàn tay Thương Hành.
Kích động và phẫn nộ giống như cỏ dại điên cuồng mọc sau cơn mưa, cơn giận chạy dọc theo cổ Thương Hành lên đến hốc mắt, đốt cháy một mảnh đỏ sậm.
Hắn đỡ Lâm Dư Tình, cực kì cẩn thận phủi hết mảnh vụn ra khỏi vai của anh, giọng nói khàn khàn: “Tôi gọi xe cứu thương, anh còn đi được không?”
Lâm Dư Tình thấp giọng lên tiếng, ra vẻ thoải mái: “Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi, ngày trước tôi đi diễn, chuyện không may gì cũng từng gặp, chút ấy không tính là gì —— a…”
“Đừng nói nữa!” Thương Hành đỡ anh đi ra hành lang.
Đã có nhân viên công tác nghe thấy tiếng động chạy tới xem xét, nhìn thấy hai người bị phủ đầy thủy tinh thì giật mình hốt hoảng.
“Trời ơi! Xảy ra chuyện gì vậy? Đây không phải là đạo cụ thủy tinh mấy ngày nữa cần dùng sao? Sao lại đặt ở cái chỗ này?”
Đám đông tụ tập ngày càng nhiều, dần dần vang lên tiếng xì xào nhỏ khe khẽ.
“Lâm lão sư không sao chứ, gọi xe cứu thương chưa?”
“Lâm ảnh đế xảy ra chuyện gì? Sẽ không bị hủy dung đi… Thế này làm sao còn quay phim được?”
Dung Trí đã vội vàng chạy tới, ánh mắt ngưng lại: “Chuyện gì xảy ra?”
“Không có thời gian giải thích.” Thương Hành nhăn mày, hai gò má gồ lên căng thẳng, sắc mặt âm trầm xanh mét như đá ngầm gồ ghề.
“Thịnh Tề, dẫn người đuổi phóng viên đang hóng bên ngoài đi, không cho bọn họ đưa tin lung tung.”
“Dung Trí, anh lập tức báo cảnh sát. Chị Lý, xua đám đông ra, đi thông báo tạm thời ngừng quay, mọi người trong đoàn không được rời đi!”
Ánh mắt Thương Hành âm lệ nhìn đám người chung quanh đang dần im lặng, tiếng nói nhỏ dần dần dừng lại, trong lúc nhất thời, không một ai dám tiếp xúc với ánh mắt thịnh nộ của hắn.
Góc mặt nghiêng của Thương Hành lạnh lẽo như sắt thép: “Dám đụng đến người của ta, phải chết!”
Dung Trí nghiêm mặt, ngồi không nhúc nhích chăm chú nhìn Lâm Dư Tình phía đối diện, con ngươi sau thấu kính không hiện lên bất kì cảm xúc gì, không ngừng nhấn mạnh từng chữ: “Lâm lão sư, chỗ này ghi nếu ở riêng thì phải có mặt của người thứ ba, hành vi của ngài không đúng với tinh thần của hợp đồng.”
Lâm Dư Tình giơ năm ngón tay lùa vào trong tóc, tùy ý vuốt vuốt: “Luật sư Dung, cậu có điều không biết, đêm nay không chỉ có người thứ ba, mà còn có người thứ tư người thứ năm nữa đấy.”
Ánh mắt Lâm Dư Tình hất về phía Thương Hành, ngữ điệu tràn đầy sự khó chịu.
Thương Hành ho nhẹ một tiếng: “Dung Trí, đêm nay là em hẹn Lâm lão sư, anh đừng trách anh ấy…”
Dung Trí thu hợp đồng về, lại quay đầu ý nhị nhìn Thương Hành: “Trước đó anh gọi điện cho em nhưng em tắt máy, anh còn tưởng rằng hai người xảy ra chuyện gì.”
Lúc anh nhìn Lâm Dư Tình, ánh mắt hùng hổ dọa người, lúc nhìn sang Thương Hành, trong tích tắc đã hóa thành ánh mắt trách móc mang theo chút ấm ức.
Tuy là da mặt Thương Hành đủ dày, nhưng bị nhìn chăm chú như thế cũng phải ngại ngùng: “Xin lỗi, chuyện tối nay là do có một vài tình huống ngoài ý muốn, nhưng mà sự việc đã được làm sáng tỏ rất nhanh rồi.”
Dung Trí hơi hơi nhíu mày: “Chuyện về cô tiếp tân kia?”
“Đúng.” Thương Hành đặt chiếc kính đen vừa nhặt được lên bàn trà: “Tối nay cô ta theo dõi bọn em nguyên cả đoạn đường, em nghi ngờ cô ta chính là fan tư sinh (fan cuồng đến ám ảnh) đe dọa em gần đây.”
Dung Trí càng nhăn chặt mày hơn: “Nhận được điện thoại của em, anh lập tức liên hệ với cô ta, di động cô ta tắt máy, người không về khách sạn, không biết đã đi đâu, có lẽ là sợ việc bị bại lộ khiến chúng ta báo cảnh sát cho nên chạy trước.”
Thương Hành ngồi xuống ghế sa lông, biếng nhác dựa vào đệm da mềm mại:
“Nếu người đã chạy, chuyện này tạm thời đừng để lộ, tránh bên ngoài sinh ra lời đồn bất lợi, nhưng phải nhấn mạnh với người trong đoàn phim rằng quyết không cho cô ả lẻn vào đoàn thêm lần nữa, nếu cô ta dám trở lại, có hành động kì lạ, lập tức báo nguy.”
Dung Trí gật gật đầu: “Tạm thời như thế đi.”
Thương Hành đánh cái ngáp: “Em về phòng đây, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, nhiệm vụ ngày mai sẽ rất nặng nề.”
Lâm Dư Tình và Dung Trí đồng thời đứng dậy, đuổi kịp hắn, không hẹn mà cùng liếc nhau, bầu không khí bỗng khó xử một cách kì lạ.
Dung Trí liếc nhẹ sang Lâm Dư Tình, thản nhiên nói: “Phòng của Lâm lão sư hình như không cùng một tầng với chúng tôi.”
Lâm Dư Tình khoanh hai tay trước ngực: “Tôi thích đi bộ trên hành lang rèn luyện thân thể, có vi phạm điều khoản hợp đồng của luật sư Dung vĩ đại không?”
Lúc ba người đứng chờ thang máy, Dung Trí đẩy đẩy mắt kính, từ tốn nói: “Tôi kí kết hợp đồng cũng là nhằm suy xét việc giải trừ cp sau này, nếu lòng Lâm lão sư có gì bất mãn với tôi, tôi sẽ xin lỗi anh ở ngay đây.”
Thương Hành quay sang nhìn Dung Trí bằng vẻ mặt mệt mỏi, rồi cúi đầu xin lỗi Lâm Dư Tình, lại nghĩ tối nay mình không liên lạc được đã là vô trách nhiệm, trước đó chưa từng bàn bạc với Dung Trí, ghi âm lại các cuộc gọi nhỡ, lòng có áy náy.
Hắn vươn tay kéo Dung Trí về phía mình, mỉm cười nhìn Lâm Dư Tình: “Dung Trí làm việc luôn luôn nghiêm cẩn, làm cái gì cũng cần qua tôi đồng ý, Lâm lão sư đại nhân có đại lượng, đừng để trong lòng.”
Lâm Dư Tình không ngờ đối phương lại lấy lùi làm tiến, nhất thời không có lí do để oán, đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi hơi nheo lại.
Dung Trí đứng thẳng sau lưng Thương Hành, khóe môi mơ hồ lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Lâm Dư Tình nhìn thấy, phát ra một tiếng hừ từ trong lỗ mũi, cũng chậm rãi cười: “Yên tâm, tôi tuyệt đối không để bụng.”
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, ba người đồng thời đi vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại hoàn toàn chặn mất tầm nhìn, không một ai chú ý tới, tại một hành lang nơi góc phòng âm u cách đó không xa, một bóng người ẩn náu trong nơi bí mật gần đó đang lặng lẽ nhìn trộm.
Bóng người chợt lóe, trong nháy mắt biến mất ở cuối cầu thang.
※※※
Hôm sau, trời xanh khí lành, từ sáng sớm đoàn phim đã nắm chặt thời gian lao vào công tác quay phim gấp rút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thương Hành không định ở lại cùng tổ, mặc dù biết trong nguyên tác bộ phim điện ảnh này quả thật bán được số vé không tầm thường, nhưng khấu trừ các loại phí tổn và phân chia tiền lời, hồi quỹ thực tế chưa chắc chắn có thể trả đủ tiền vốn, gấp ba tiền lãi cho Ôn Duệ Quân.
Huống hồ từ bắt đầu quay phim cho đến chiếu phim tới kết toán là cả một quá trình dài, yếu tố không xác định còn rất nhiều.
Nhờ nhiều năm đi ngoại giao đầu tư trước khi xuyên vào sách, hắn đã hiểu rõ đạo lí trứng gà không thể đặt trong một giỏ.
Trừ bỏ bộ phim điện ảnh này, tiền còn dư trong tay có thể làm thử vài chuyện khác.
Thương Hành hôm nay dậy thật sớm, sau khi phần lớn nhân viên đoàn phim ăn sáng xong, hắn mới chạy bộ trở về, lúc đó Lâm Dư Tình đã ăn mặc chỉnh chu, chờ dưới lều che nắng, sẵn sàng vào việc bất cứ lúc nào.
Lâm Dư Tình diện một bộ đồ quý ông thời dân quốc, trong ngày nóng bức mặc chỉnh chỉnh tề tề áo sơ mi áo vest, nóng đến mức như muốn thở ra cả lửa nhưng cũng chưa từng oán giận, tay cầm một phiến quạt giấy thân trúc nhẹ nhàng phe phẩy, nhìn rất ra dáng phong lưu thanh lịch hoài cổ.
Cách đó không xa, Lương Miểu Miểu đã thay một bộ kì bào váy dài*, phác họa rõ nét dáng người xinh đẹp, một bên đối lời kịch với đạo diễn Lục, một bên như có như không nhìn về phía Lâm Dư Tình.
“Cậu về muộn nữa là nguội lạnh hết.” Lâm Dư Tình lười biếng đặt túi bữa sáng ghi tên Thương Hành ở trên bàn.
Sau khi tiếp tân mất tích một cách thần bí, không còn ai chuyên trách việc cơm nước và việc vặt nữa, nên để dễ phân biệt, nhân viên công tác phải ghi tên lên phần ăn vì mỗi người có khẩu vị khác nhau.
Thương Hành lau mồ hôi trán: “Để kia đi, tôi đi tắm rửa thay quần áo rồi ra ngay.”
Lâm Dư Tình thử độ ấm, mở túi ra chuẩn bị tìm người hâm nóng lại cho hắn, không ngờ trong túi lại rơi ra một tờ giấy nhỏ, to không bằng bàn tay, được gấp làm bốn lần, có thể dễ dàng nhét vào trong qua khe hở.
Anh tiện tay mở giấy ra, quét mắt nhìn tới, vẻ thờ ơ trên mặt bỗng chốc đông cứng, đồng tử co rút cực nhanh!
Trên tờ giấy nhỏ là một câu cảnh cáo được cắt từ tạp chí ra: Anh sẽ phải trả cái giá đắt vì không nghe lời cảnh cáo!
Vài chữ ngắn ngủn mà ác ý nồng đậm như thấm đẫm vào giấy, ẩn ý nguy hiểm đập thẳng vào mặt, kích cho tim Lâm Dư Tình đập mạnh mấy hồi.
Fan tư sinh kia không phải đã trốn chạy, bị cấm vào đoàn phim rồi sao?
Lâm Dư Tình nắm chặt lấy tờ giấy nhẹ tênh mà nặng nề này, chân mày nhíu chặt, một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ bỗng chạy dọc từ sống lưng chui lên đỉnh đầu, lạnh đến biến đổi cả sắc mặt.
Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều là fan cuồng? Vẫn còn kẻ khác có ý đồ bất chính với Thương Hành?
“Không xong rồi! Thương Hành!”
Lâm Dư Tình ném cây quạt xuống, mặc kệ thợ hoá trang đang gọi, lập tức rời trường quay chạy về phía Thương Hành ——
Từ trường quay lộ thiên đi đến phòng thay quần áo phải đi qua một hành lang đạo cụ hẹp dài, bởi vì bối cảnh ngoài sân đều là dựng tạm thời, cho nên đằng sau những cảnh được quay chỉ là những cái khung giá gỗ dựng khắp chung quanh.
Lúc này các diễn viên khác đã thay đổi trang phục, chỉ có Thương Hành vừa thể dục về sẽ đi qua.
Lâm Dư Tình thở hồng hộc đuổi theo bóng dáng Thương Hành, đối phương đúng lúc đang đi giữa lối nhỏ chật chội dưới những khung gỗ.
“Thương Hành!”
Thương Hành bị gọi dừng bước quay đầu lại, nhìn về phía đối phương bằng ánh mắt nghi hoặc.
Lâm Dư Tình thấy hắn không bị làm sao, chưa kịp thở ra một hơi, đang muốn kéo người về khuyên bảo hắn cẩn thận, vạn không ngờ đến, chính vào lúc này, chuyện lạ xảy ra ——
Một tiếng “rắc rắc” trầm đục vang lên, dường như có tấm ván gỗ nào đó đột nhiên bị gãy, tiếng vỡ tới từ trên đỉnh đầu!
Thương Hành theo bản năng ngẩng đầu, trong màu mắt đen, mấy cái xô nhựa to màu xanh đổ ào xuống!
Vô số vụn thủy tinh sắc bén ùa ra từ miệng xô, có mảnh trong suốt, mảnh mờ đục, mỏng manh lóe ra những ánh lạnh như băng trong nắng sớm ấm áp, thủy tinh như dao, rơi xuống dày đặc!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lối đi nhỏ chật hẹp, hai bên bị che kín, muốn tránh cũng không được!
Trong tích tắc, Thương Hành chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, một lực khổng lồ lao thẳng về phía hắn, ép mạnh hắn lên mặt tường sau lưng, gây ra một tiếng động lớn.
Rào rào —— mảnh thủy tinh vỡ thành vô số mảnh vụn nhỏ hơn, rơi tự do văng tung tóe khắp nơi, lại vỡ thành mạt, bao trùm khắp toàn thân hai người, gần như chôn vùi cả hai bọn họ!
“A —— ”
Tiếng kêu đau đớn của Lâm Dư Tình cũng vang lên bên tai Thương Hành.
Thương Hành được nam nhân bảo hộ dưới cánh tay, trong tình thế cấp bách, tay của đối phương đã che chắn mặt và đỉnh đầu hắn.
Thủy tinh vỡ được Lâm Dư Tình chắn hết hơn phân nửa, chỉ có một vài vết xước nhỏ trên bả vai và gáy Thương Hành cùng với một đoạn cánh tay lộ bên ngoài tay áo.
Hắn cẩn thận đỡ lấy tay Lâm Dư Tình, không dám dùng sức, cũng không dám chuyển động, thanh âm gấp gáp trầm trọng: “Lâm Dư Tình, anh còn ổn không?”
Nam nhân dùng tốc độ cực kì chậm từ từ ngẩng đầu, mảnh thủy tinh nhỏ vụn đột ngột lăn xuống từ đỉnh đầu, vai và cổ của anh.
Trong chớp mắt nhìn thấy tình trạng của đối phương, sắc mặt Thương Hành đại biến, gần như thất thanh: “Lâm Dư Tình, mặt của anh —— ”
Má trái của Lâm Dư Tình vẫn hoàn hảo, còn bên má phải lại không may bị lưỡi dao sắc nhọn rạch lên vết thương nghiêm trọng, vết dài nhất gần như thẳng một đường từ đuôi lông mày đến gò má, máu tươi đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Những mạt thủy tinh vụn găm đầy vào miệng vết thương, chỉ động một chút cũng đau thấu tim.
Nửa bên mặt phải của Lâm Dư Tình hơi hơi co giật, dường như đã mất đi cảm giác vì đau đớn, ngay cả cử động thở và nuốt cũng trở nên khó khăn.
Máu tươi chảy dọc xuống theo gò má của anh, tích một chuỗi huyết châu trên mu bàn tay Thương Hành.
Kích động và phẫn nộ giống như cỏ dại điên cuồng mọc sau cơn mưa, cơn giận chạy dọc theo cổ Thương Hành lên đến hốc mắt, đốt cháy một mảnh đỏ sậm.
Hắn đỡ Lâm Dư Tình, cực kì cẩn thận phủi hết mảnh vụn ra khỏi vai của anh, giọng nói khàn khàn: “Tôi gọi xe cứu thương, anh còn đi được không?”
Lâm Dư Tình thấp giọng lên tiếng, ra vẻ thoải mái: “Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi, ngày trước tôi đi diễn, chuyện không may gì cũng từng gặp, chút ấy không tính là gì —— a…”
“Đừng nói nữa!” Thương Hành đỡ anh đi ra hành lang.
Đã có nhân viên công tác nghe thấy tiếng động chạy tới xem xét, nhìn thấy hai người bị phủ đầy thủy tinh thì giật mình hốt hoảng.
“Trời ơi! Xảy ra chuyện gì vậy? Đây không phải là đạo cụ thủy tinh mấy ngày nữa cần dùng sao? Sao lại đặt ở cái chỗ này?”
Đám đông tụ tập ngày càng nhiều, dần dần vang lên tiếng xì xào nhỏ khe khẽ.
“Lâm lão sư không sao chứ, gọi xe cứu thương chưa?”
“Lâm ảnh đế xảy ra chuyện gì? Sẽ không bị hủy dung đi… Thế này làm sao còn quay phim được?”
Dung Trí đã vội vàng chạy tới, ánh mắt ngưng lại: “Chuyện gì xảy ra?”
“Không có thời gian giải thích.” Thương Hành nhăn mày, hai gò má gồ lên căng thẳng, sắc mặt âm trầm xanh mét như đá ngầm gồ ghề.
“Thịnh Tề, dẫn người đuổi phóng viên đang hóng bên ngoài đi, không cho bọn họ đưa tin lung tung.”
“Dung Trí, anh lập tức báo cảnh sát. Chị Lý, xua đám đông ra, đi thông báo tạm thời ngừng quay, mọi người trong đoàn không được rời đi!”
Ánh mắt Thương Hành âm lệ nhìn đám người chung quanh đang dần im lặng, tiếng nói nhỏ dần dần dừng lại, trong lúc nhất thời, không một ai dám tiếp xúc với ánh mắt thịnh nộ của hắn.
Góc mặt nghiêng của Thương Hành lạnh lẽo như sắt thép: “Dám đụng đến người của ta, phải chết!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro