Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Anh thích em
Bạo Táo Đích Bàng Giải
2024-11-14 01:06:32
“Công chúa Linh Cơ có mệnh chết yểu
(chết trẻ).” Giọng điệu của sư phụ vô cùng nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai
Phượng Lạc như dội bom.
“Sư phụ!” Phượng Lạc không thể tin nhìn sư phụ nhà mình.
Sư phụ nhìn thái độ không muốn tin của Phượng Lạc thì vẻ mặt tiếc hận gật đầu, lần nữa khẳng định sự bói toán của mình.
“Lúc nào ạ?” Sau một hồi im lặng, Phượng Lạc chợt hỏi.
“Con bé sẽ không sống quá hai mươi tuổi.”
Hai mươi tuổi? Linh Cơ đã sắp mười tám tuổi rồi? Phượng Lạc đứng vụt dậy định đi ra ngoài.
“Con đi đâu?” Sư phụ gọi đệ tử lại.
“Con muốn đi tìm Linh Cơ.”
“Con đã quên sư phụ nói gì với con sao??" Lông mày sư phụ không nhịn được mà nhíu lại, đệ tử này của ông từ nhỏ đã chững chạc, nhưng bây giờ chưa nghe hết đã vội vã bỏ đi là sao.
“Sư phụ.” Phượng Lạc xoay người, khẩn khoản nói “Việc bói toán của người chưa bao giờ sai. Con biết con không thay đổi được gì, cũng không muốn thay đổi điều gì. Nhưng mà nếu Linh Cơ chỉ còn sống được hai năm nữa, thì trong hai năm tới con sẽ luôn ở bên muội ấy.”
“Con không muốn nghe hậu quả rồi mới quyết định sao?” Sư phụ nói.
“Cho dù là có hậu quả gì, đệ tử cũng sẽ gánh vác.’’ Phượng Lạc quả quyết.
“Ta sợ con sẽ không chịu nổi.”
Phượng Lạc nghi ngờ và ngạc nhiên nhìn sư phụ của mình, có hậu quả gì mà sư phụ lại dùng giọng điệu nghiêm túc như thế.
“Hậu quả gì ạ?” Cuối cùng Phượng Lạc vẫn hỏi.
Nghe được đệ tử truy hỏi, ông lão mặc áo trắng nhịn không được mà thở dài, rồi mới chậm rãi nói hết những điều trong quẻ bói của mình “Mấy ngày trước đó, vi sư đã bế quan, đo lường được sự di động của sao chiếu mệnh Hồng Loan của con, lúc đó ta rất không tin, bởi vì trước đó sao chiếu mệnh của con đã chỉ ra số của con là số cô độc cả đời.”
Phượng Lạc nghe đến mệnh của mình là mệnh cô độc, ánh mắt không tự chủ mà run nhẹ.
“Nên vi sư rất tò mò với sao Hồng Loan này của con, tỉ mỉ đo lường tính toán lại.” Sư phụ thở dài “Không ngờ là ta đã đo ra điềm đại hung (điềm xấu lớn).”
“Vốn là công chúa Linh Cơ sẽ qua đời trước năm hai mươi tuổi vì chiến tranh, sau đó xuống Âm phủ luân hồi, hưởng phúc báo mấy đời kế tiếp, nhưng vì gặp con mà mệnh cách của con bé đã xảy ra thay đổi rất lớn.”
“Thay đổi gì ạ?” Phượng Lạc nín thở hồi hộp.
“Con bé sẽ bị … hồn bay phách lạc.”
Hồn bay phách lạc!! Phượng Lạc lảo đảo, lưng đụng vào cánh cửa phía sau.
“Vì sao ạ?” Phượng Lạc mất hồn mất vía nhìn sư phụ nhà mình “Vì sao ở bên con thì muội ấy sẽ bị hồn bay phách lạc chứ?”
“Khi vi sư đo lường tính toán thì sự việc làm thay đổi mệnh cách của Linh Cơ vẫn chưa xảy ra nên sư phụ cũng không rõ đến cùng là vi nguyên nhân gì mà lại tạo thành hậu quả như vậy. Thế nhưng vi sư chỉ có thể khẳng định điều duy nhất là, chỉ cần con cứ ở bên con bé thì hậu quả như vậy chắc chắn sẽ xảy ra.” Sư phụ nói.
“Sư phụ …” Phượng Lạc tuyệt vọng mà bất lực nhìn sư phụ nhà mình, giống như một người sắp chết đuối khát vọng có người kéo mình lên bờ.
“Người trong môn phái huyền học chúng ta đều không quan tâm đến cái chết, bởi vì cái chết với chúng ta mà nói đó là bắt đầu cuộc sống mới.” Sư phụ nhìn người đệ tử đang tuyệt vọng, nói ra từng chữ “Nhưng hồn bay phách lạc … lại là điểm cuối cùng của vạn vật, Phượng Lạc, con hãy suy nghĩ cho kĩ.”
Phượng Lạc mất hồn mất vía rời khỏi điện lớn, ngây ngẩn đứng trước cửa Tàng Thư Các. Cách một cánh cửa này là Linh Cơ đang chờ hắn trở về.
“Đi vào đi, anh còn đứng ở đây làm gì? Nhanh vào đi.” Vốn đang đứng bên người Phượng Lạc, Lâu Minh cảm thấy nóng ruột mà không rõ lý do, anh không biết tại sao mình lại có cảm giác này, chỉ có linh cảm một sự việc đáng sợ nào đó đang sắp xảy ra.
Lâu Minh nôn nóng thúc giục, nhưng ngoài cửa Phượng Lạc vẫn đứng bất động, Lâu Minh hận chính anh nếu có thể nhúc nhích thì sẽ chạy nhanh vào phòng. Có lẽ niềm tin của anh quá mạnh mẽ nên Lâu Minh thực sự có thể tách ra từ người Phượng Lạc, anh không kịp kinh ngạc, đã đẩy cửa vào phòng.
Trong Tàng Thư Các, một cô gái mặc bộ váy áo màu xanh nhạt đứng trước kệ sách đang xem say sưa một quyển sách, xem một lát lại giống như ăn trộm lén nhìn ra ngoài cửa, dường như sợ người khác quả tang mình đang làm chuyện xấu.
Lâu Minh đến bên nhìn quyển sách Linh Cơ đang cầm, anh không nhìn thấy tiêu đề quyển sách, nhưng chỉ nhìn ba bốn chữ trên quyển sách thì một nỗi lo sợ to lớn trong lòng bỗng trào ra, làm anh muốn xông lên cướp quyển sách trong tay cô gái về, không cho Linh Cơ tiếp tục đọc.
“Không nên xem quyển sách này.” Thân thể Lâu Minh xuyên qua người Linh Cơ, không thể ngăn Linh Cơ.
“Thì ra Hạn Bạt là như thế này mà có.” Như bừng tỉnh, Lâu Minh nghe Linh Cơ lẩm bẩm.
Trong giấc mơ, cảm giác bất lực và tuyệt vọng thấm đẫm toàn thân Lâu Minh, làm cho anh không thể nhúc nhích. Anh đứng như một bức tượng điêu khắc, cánh tay vẫn giơ lên duy trì một lúc lâu, cho đến khi chiếc điện thoại ở đầu giường vang lên tiếng chuông quen thuộc mà anh đặt riêng cho Thi Thi.
Lâu Minh cứng nhắc xoay người, khó khăn khiến mình khôi phục một ít sức lực, anh cầm điện thoại di động, ngắm hai chữ ‘Thi Thi’ đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, mới cảm nhận được chút ấm áp xoa tan nỗi lạnh giá trong lòng anh.
“Anh Ba, anh ăn sáng chưa?” Giọng nói tràn đầy sức sống của Trần Ngư từ nơi nào đó xuyên qua loa điện thoại vang lên.
Lâu Minh nhìn cái mền vẫn còn đắp trên người, nhẹ nhàng ừ một tiếng “Anh ăn rồi.”
“Anh Ba, em báo cho anh một tin tốt nha.” Trần Ngư không kịp chờ đợi, ngay cả giả bộ cũng không thèm, kích động kêu lên “Em đã tìm được món Linh Khí thứ tư rồi nè, ha ha ha, em có lợi hại không?”
“Em giỏi quá.” Anh có thể tưởng tượng dáng vẻ vui sướng của Trần Ngư ở đầu dây bên kia, Lâu Minh nhịn không được mà cười nhẹ.
“Anh Ba, anh đợi em nha, em đã đặt vé máy bay rồi, hôm nay em sẽ về nhà nè.” Trần Ngư vui vẻ nói.
“Ừ, anh chờ em.” Giờ phút này, tâm trạng của Lâu Minh vô cùng phức tạp, có hối hận, có sợ hãi nhưng những điều này đều không thể sánh nổi với nỗi mong chờ được nhìn thấy Trần Ngư.
Lâu Minh xuống giường, như ngày thường rửa mặt, ăn cơm, sau đó ôm kiếm Linh Cơ vào phòng sách, ở trong đó cả ngày không ra.
Lâu Minh lật xem những ghi chép của anh về những cảnh trong các giấc mơ, tỉ mỉ xem xét các mối quan hệ trong đó, nhưng chuyện xưa cũ cũng từ từ trở nên rõ ràng.
Là do Phượng Lạc đưa Linh Cơ trở về môn phái Lạc Sơn mới làm cho một người bình thường như Linh Cơ biết được nguồn gốc sinh ra Hạn Bạt. Rồi sau đó, để khi nàng chứng kiến tất cả người dân trong thành bị tàn sát, oán khí lên đến đỉnh điểm là dẫn xuất khiến nàng hóa thành Hạn Bạt, ứng với lời tiên đoán nàng sẽ bị hồn bay phách lạc của sư phụ.
Là Phượng Lạc hại Linh Cơ.
Nếu không gặp gỡ Phượng Lạc, hẳn là sau khi Linh Cơ chứng kiến cảnh tất cả người dân trong thành bị tàn sát, nàng sẽ chuyển thế đầu thai, hưởng phúc báo mấy đời kế tiếp.
“Cho nên sát khí này của mình, quả nhiên là xứng đáng sao?” Lâu Minh cười khổ.
“Sư phụ!” Phượng Lạc không thể tin nhìn sư phụ nhà mình.
Sư phụ nhìn thái độ không muốn tin của Phượng Lạc thì vẻ mặt tiếc hận gật đầu, lần nữa khẳng định sự bói toán của mình.
“Lúc nào ạ?” Sau một hồi im lặng, Phượng Lạc chợt hỏi.
“Con bé sẽ không sống quá hai mươi tuổi.”
Hai mươi tuổi? Linh Cơ đã sắp mười tám tuổi rồi? Phượng Lạc đứng vụt dậy định đi ra ngoài.
“Con đi đâu?” Sư phụ gọi đệ tử lại.
“Con muốn đi tìm Linh Cơ.”
“Con đã quên sư phụ nói gì với con sao??" Lông mày sư phụ không nhịn được mà nhíu lại, đệ tử này của ông từ nhỏ đã chững chạc, nhưng bây giờ chưa nghe hết đã vội vã bỏ đi là sao.
“Sư phụ.” Phượng Lạc xoay người, khẩn khoản nói “Việc bói toán của người chưa bao giờ sai. Con biết con không thay đổi được gì, cũng không muốn thay đổi điều gì. Nhưng mà nếu Linh Cơ chỉ còn sống được hai năm nữa, thì trong hai năm tới con sẽ luôn ở bên muội ấy.”
“Con không muốn nghe hậu quả rồi mới quyết định sao?” Sư phụ nói.
“Cho dù là có hậu quả gì, đệ tử cũng sẽ gánh vác.’’ Phượng Lạc quả quyết.
“Ta sợ con sẽ không chịu nổi.”
Phượng Lạc nghi ngờ và ngạc nhiên nhìn sư phụ của mình, có hậu quả gì mà sư phụ lại dùng giọng điệu nghiêm túc như thế.
“Hậu quả gì ạ?” Cuối cùng Phượng Lạc vẫn hỏi.
Nghe được đệ tử truy hỏi, ông lão mặc áo trắng nhịn không được mà thở dài, rồi mới chậm rãi nói hết những điều trong quẻ bói của mình “Mấy ngày trước đó, vi sư đã bế quan, đo lường được sự di động của sao chiếu mệnh Hồng Loan của con, lúc đó ta rất không tin, bởi vì trước đó sao chiếu mệnh của con đã chỉ ra số của con là số cô độc cả đời.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng Lạc nghe đến mệnh của mình là mệnh cô độc, ánh mắt không tự chủ mà run nhẹ.
“Nên vi sư rất tò mò với sao Hồng Loan này của con, tỉ mỉ đo lường tính toán lại.” Sư phụ thở dài “Không ngờ là ta đã đo ra điềm đại hung (điềm xấu lớn).”
“Vốn là công chúa Linh Cơ sẽ qua đời trước năm hai mươi tuổi vì chiến tranh, sau đó xuống Âm phủ luân hồi, hưởng phúc báo mấy đời kế tiếp, nhưng vì gặp con mà mệnh cách của con bé đã xảy ra thay đổi rất lớn.”
“Thay đổi gì ạ?” Phượng Lạc nín thở hồi hộp.
“Con bé sẽ bị … hồn bay phách lạc.”
Hồn bay phách lạc!! Phượng Lạc lảo đảo, lưng đụng vào cánh cửa phía sau.
“Vì sao ạ?” Phượng Lạc mất hồn mất vía nhìn sư phụ nhà mình “Vì sao ở bên con thì muội ấy sẽ bị hồn bay phách lạc chứ?”
“Khi vi sư đo lường tính toán thì sự việc làm thay đổi mệnh cách của Linh Cơ vẫn chưa xảy ra nên sư phụ cũng không rõ đến cùng là vi nguyên nhân gì mà lại tạo thành hậu quả như vậy. Thế nhưng vi sư chỉ có thể khẳng định điều duy nhất là, chỉ cần con cứ ở bên con bé thì hậu quả như vậy chắc chắn sẽ xảy ra.” Sư phụ nói.
“Sư phụ …” Phượng Lạc tuyệt vọng mà bất lực nhìn sư phụ nhà mình, giống như một người sắp chết đuối khát vọng có người kéo mình lên bờ.
“Người trong môn phái huyền học chúng ta đều không quan tâm đến cái chết, bởi vì cái chết với chúng ta mà nói đó là bắt đầu cuộc sống mới.” Sư phụ nhìn người đệ tử đang tuyệt vọng, nói ra từng chữ “Nhưng hồn bay phách lạc … lại là điểm cuối cùng của vạn vật, Phượng Lạc, con hãy suy nghĩ cho kĩ.”
Phượng Lạc mất hồn mất vía rời khỏi điện lớn, ngây ngẩn đứng trước cửa Tàng Thư Các. Cách một cánh cửa này là Linh Cơ đang chờ hắn trở về.
“Đi vào đi, anh còn đứng ở đây làm gì? Nhanh vào đi.” Vốn đang đứng bên người Phượng Lạc, Lâu Minh cảm thấy nóng ruột mà không rõ lý do, anh không biết tại sao mình lại có cảm giác này, chỉ có linh cảm một sự việc đáng sợ nào đó đang sắp xảy ra.
Lâu Minh nôn nóng thúc giục, nhưng ngoài cửa Phượng Lạc vẫn đứng bất động, Lâu Minh hận chính anh nếu có thể nhúc nhích thì sẽ chạy nhanh vào phòng. Có lẽ niềm tin của anh quá mạnh mẽ nên Lâu Minh thực sự có thể tách ra từ người Phượng Lạc, anh không kịp kinh ngạc, đã đẩy cửa vào phòng.
Trong Tàng Thư Các, một cô gái mặc bộ váy áo màu xanh nhạt đứng trước kệ sách đang xem say sưa một quyển sách, xem một lát lại giống như ăn trộm lén nhìn ra ngoài cửa, dường như sợ người khác quả tang mình đang làm chuyện xấu.
Lâu Minh đến bên nhìn quyển sách Linh Cơ đang cầm, anh không nhìn thấy tiêu đề quyển sách, nhưng chỉ nhìn ba bốn chữ trên quyển sách thì một nỗi lo sợ to lớn trong lòng bỗng trào ra, làm anh muốn xông lên cướp quyển sách trong tay cô gái về, không cho Linh Cơ tiếp tục đọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không nên xem quyển sách này.” Thân thể Lâu Minh xuyên qua người Linh Cơ, không thể ngăn Linh Cơ.
“Thì ra Hạn Bạt là như thế này mà có.” Như bừng tỉnh, Lâu Minh nghe Linh Cơ lẩm bẩm.
Trong giấc mơ, cảm giác bất lực và tuyệt vọng thấm đẫm toàn thân Lâu Minh, làm cho anh không thể nhúc nhích. Anh đứng như một bức tượng điêu khắc, cánh tay vẫn giơ lên duy trì một lúc lâu, cho đến khi chiếc điện thoại ở đầu giường vang lên tiếng chuông quen thuộc mà anh đặt riêng cho Thi Thi.
Lâu Minh cứng nhắc xoay người, khó khăn khiến mình khôi phục một ít sức lực, anh cầm điện thoại di động, ngắm hai chữ ‘Thi Thi’ đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, mới cảm nhận được chút ấm áp xoa tan nỗi lạnh giá trong lòng anh.
“Anh Ba, anh ăn sáng chưa?” Giọng nói tràn đầy sức sống của Trần Ngư từ nơi nào đó xuyên qua loa điện thoại vang lên.
Lâu Minh nhìn cái mền vẫn còn đắp trên người, nhẹ nhàng ừ một tiếng “Anh ăn rồi.”
“Anh Ba, em báo cho anh một tin tốt nha.” Trần Ngư không kịp chờ đợi, ngay cả giả bộ cũng không thèm, kích động kêu lên “Em đã tìm được món Linh Khí thứ tư rồi nè, ha ha ha, em có lợi hại không?”
“Em giỏi quá.” Anh có thể tưởng tượng dáng vẻ vui sướng của Trần Ngư ở đầu dây bên kia, Lâu Minh nhịn không được mà cười nhẹ.
“Anh Ba, anh đợi em nha, em đã đặt vé máy bay rồi, hôm nay em sẽ về nhà nè.” Trần Ngư vui vẻ nói.
“Ừ, anh chờ em.” Giờ phút này, tâm trạng của Lâu Minh vô cùng phức tạp, có hối hận, có sợ hãi nhưng những điều này đều không thể sánh nổi với nỗi mong chờ được nhìn thấy Trần Ngư.
Lâu Minh xuống giường, như ngày thường rửa mặt, ăn cơm, sau đó ôm kiếm Linh Cơ vào phòng sách, ở trong đó cả ngày không ra.
Lâu Minh lật xem những ghi chép của anh về những cảnh trong các giấc mơ, tỉ mỉ xem xét các mối quan hệ trong đó, nhưng chuyện xưa cũ cũng từ từ trở nên rõ ràng.
Là do Phượng Lạc đưa Linh Cơ trở về môn phái Lạc Sơn mới làm cho một người bình thường như Linh Cơ biết được nguồn gốc sinh ra Hạn Bạt. Rồi sau đó, để khi nàng chứng kiến tất cả người dân trong thành bị tàn sát, oán khí lên đến đỉnh điểm là dẫn xuất khiến nàng hóa thành Hạn Bạt, ứng với lời tiên đoán nàng sẽ bị hồn bay phách lạc của sư phụ.
Là Phượng Lạc hại Linh Cơ.
Nếu không gặp gỡ Phượng Lạc, hẳn là sau khi Linh Cơ chứng kiến cảnh tất cả người dân trong thành bị tàn sát, nàng sẽ chuyển thế đầu thai, hưởng phúc báo mấy đời kế tiếp.
“Cho nên sát khí này của mình, quả nhiên là xứng đáng sao?” Lâu Minh cười khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro