Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 114.2

Bạo Táo Đích Bàng Giải

2024-11-14 01:06:32

“Anh Ba, sao anh lại cản em.” Trần Ngư trách cứ nhìn Lâu Minh.

Lâu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, bởi vì ngăn cản người của Âm phủ câu hồn là tội lớn, hơn nữa, em cũng đâu đánh lại Đầu Trâu Mặt Ngựa “Ông nội còn phải theo chân bọn họ xuống Âm phủ, không nên đắc tội hai người họ.”

“Nhưng mà rõ ràng họ không có ý tốt với ông nội mà.” Đương nhiên là Trần Ngư biết là không thể đắc tội với quỷ sai đến câu hồn, bởi vì người nào rồi cũng sẽ chết, hồn phách cũng phải xuống Âm phủ, cho nên dù có đắc tội người sống cũng đừng nên đắc tội quỷ sai, nhưng mà … Trần Ngư thấy thái độ của bọn họ với ông Ngô là không thể chịu được.

“Không sao đâu.” Lâu Minh trấn an nói “Ông nội có công đức giết chết Hạn Bạt, quỷ sai không dám làm gì với ông đâu.”

Đúng ha, ông nội có công đức lớn trong người, Trần Ngư lập tức bình tĩnh lại.

Ông Ngô lén nhìn sắc mặt của cháu gái nhà mình, thấy cô đã thả lỏng, không còn dáng vẻ đau lòng như lúc nãy, thầm nghĩ chắc là con nhóc đã nghĩ thông suốt, vì thế quay đầu nói với Đầu Trâu Mặt Ngựa “Ngưu huynh, Mã huynh, chúng ta đi thôi.”

Nghe thấy ông nội nói, trong nháy mắt nhắc nhở Trần Ngư, trận cãi vã lúc nãy làm cô thiếu chút nữa quên ông nội nhà mình sắp phải thực sự đi (chết) rồi.

“Em đừng đau lòng, ông nội chỉ là thay đổi nơi sinh hoạt mà thôi, nếu em muốn gặp ông thì có thể đến Âm phủ thăm ông.” Lâu Minh an ủi đúng lúc.

Vẻ mặt Trần Ngư vẫn ủ rũ, nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ tình trạng của ông Ngô đã không còn cách nào cứu chữa nữa. Hơn nữa Lâu Minh nói rất đúng, nếu muốn gặp ông nội thì cô có thể xuống Âm phủ, hoặc cô có thể gặp Hướng Nam hỏi thăm tình hình của ông. Một lần nữa Trần Ngư cảm thấy vô cùng may mắn khi mình là Thiên Sư.

“Gấp làm gì, thời gian chưa tới đâu.” Đầu Trâu Mặt Ngựa ôm cánh tay, không hề nôn nóng một chút nào đứng một bên.

“Thời gian chính là vàng bạc, lãng phí nhiều không tốt, hai huynh nhanh chóng câu hồn tôi đi thôi, tôi cùng hai huynh trở về càng sớm càng tốt thì hơn.” Ông Ngô khuyên.

“Không vội, không vội, cậu vẫn chưa chết cơ mà. Chờ đến khi cậu chết hẳn thì bọn ta câu hồn vẫn chưa muộn. Cậu còn thời gian có thể để lại lời nói sau cùng với bạn bè đồng nghiệp đi.” Đầu Trâu Mặt Ngựa vô cùng ‘tri kỷ’ nói.

“Tôi không có gì nhắn nhủ cả, chúng ta mau đi thôi.”

“Không vội, vẫn còn không ít thời gian đâu.”

Tình huống người sống thì muốn chết, còn quỷ sai lại nhất quyết không chịu câu hồn như thế này là cái quỷ gì đây? Mọi người không hiểu ra sao nhìn nhau.

“Hai người cố ý có phải không?” Ông Ngô khó chịu nhăn nhăn mày.

“Đúng thế.” Đầu Trâu rất thẳng thắn thừa nhận.

“Bây giờ cậu rất khó chịu đúng không, nếu hai bọn ta câu hồn thì cậu sẽ không còn cảm giác gì. Cậu muốn tránh sự đau đớn khó chịu? Nghĩ hay quá hả?” Mặt Ngựa nói rõ nguyên nhân “Cậu yên tâm, cho đến khi cậu chưa tắt thở, chúng ta sẽ tuyệt đối không câu hồn, sẽ đảm bảo cho cậu sống đến cuối cùng, không thiếu một giây một phút.”

“Các người thật quá độc ác!” Ông Ngô tức giận chửi ầm lên.

“Chúng ta làm việc theo đúng quy định, đừng có vu oan giá họa, có giỏi thì cậu tự lấy đao cắt cổ xem sao.” Đầu Trâu Mặt Ngựa trả lời.

“…” Tuy rằng đang trong tình trạng bi thương, nhưng các vị đại lão đều muốn cho Đầu Trâu Mặt Ngựa một like: Làm tốt quá!

Trần Ngư không chịu được “Ông nội, con câu hồn cho ông.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không thể tin được a, cậu Ngô, không ngờ cuối cùng là cậu lại chết trong tay chính cháu gái của mình.” Đầu Trâu Mặt Ngựa thấy Trần Ngư định tay tay, đứng bên lạnh lạnh nói.

Động tác của Trần Ngư cứng đờ, không thể ra tay được.

Lâu Minh cầm tay Trần Ngư, yên lặng trấn an, đối với tình huống trước mắt này cũng cảm thấy dở khóc dở cười, sao lại diễn ra như thế này chứ.

“Thôi đi, hai người chờ đấy cho tôi.” Ông Ngô dứt khoát từ bỏ, ngồi tại chỗ, chịu đựng đau đớn, chờ đợi cái chết.

Lần đầu tiên, mọi người vừa muốn người nào đó chết nhanh lên, vừa muốn người đó từ từ hãy chết, thật là quá rối rắm.

Cuối cùng, sau năm phút đồng hồ, hồn phách của ông Ngô từ thân thể bay ra ngoài.

“Đi thôi.” Mặt Ngựa cầm xích sắt định đi xuyên qua hồn phách của ông Ngô.

“Chờ một chút.” Ông Ngô khoe khoang nhìn Đầu Trâu Mặt Ngựa “ Biểu diễn cho các người xem một chút.”

Xem cái gì?

Khi mọi người đang tập thể nghi ngờ, thì một quầng sáng vàng chói nhức mắt từ trong linh hồn của ông Ngô tản ra, đó là … ánh sáng công đức?

Khóe miệng Đầu Trâu Mặt Ngựa giật giật, không chút khách khí mang bộ xích sắt lên, kéo ông Ngô đang phát ra ánh sáng chói lòa đi vào cửa Âm.

“Ông nội!” Trần Ngư cuống lên muốn đuổi theo.

Lâu Minh vội vàng giữ chặt Trần Ngư “Bây giờ linh lực của em không đủ, không thể xuống Âm phủ, chờ linh lực khôi phục, anh cùng em xuống thăm ông.”

“Nhưng mà …” Trần Ngư nhìn cửa Âm đang dần dần đóng lại.

“Anh đã nói rồi mà, ông nội có công đức lớn trong người, sẽ không sao đâu.” Lâu Minh nói

“Vâng.” Trần Ngư gật gật đầu, huồng hồ, tình trạng của cô đúng là không thể để linh hồn ly thể.

Hồn phách của ông Ngô theo Đầu Trâu Mặt Ngựa xuống Âm phủ, cho dù lúc nãy đã diễn ra trò khôi hài như thế nào, mọi người vẫn chuẩn bị lo liệu cho thân thể của ông Ngô đầy đủ.

Trần Ngư đem thân thể của ông Ngô sau khi hỏa táng về thôn Đại Mộc tỉnh Thanh Sơn, đến một nơi trong thung lũng mà khi còn nhỏ ông Ngô thường dẫn cô đến chơi.

“Lúc nhỏ em hay đến chỗ này lắm hả?” Lâu Minh nhìn thung lũng vắng vẻ tràn đầy hoa tươi, ký ức đột nhiên lại hỗn loạn, vì thung lũng này rất giống với thung lũng mà Phượng Lạc và Thanh Linh đã đính ước với nhau

“Vâng.” Trần Ngư lấy hũ tro cốt của ông Ngô chôn dưới một gốc cây hoa, nói “Lúc trước, khi tâm trạng không vui, lúc nào ông cũng đến đây ngồi ngẩn người. Khi còn nhỏ em chưa hiểu, lúc lớn lên em có hỏi ông nội nhưng ông không chịu nói, chỉ nói là khi nào ông qua đời thì đem chôn tro cốt của ông ở đây.”

Lâu Minh nhìn vạt cỏ nơi Trần Ngư chôn hũ tro, quan sát lúc lâu, như suy tư gì đó, nói “Có lẽ là vì ở nơi này có cố nhân của ông nội.”

“Cố nhân?” Trần Ngư khó hiểu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ở đây hoa cỏ có linh tính hơn ở những nơi khác.” Lâu Minh hỏi “Em có biết tại sao không?”

“Vì nơi này có linh khí dồi dào?” Trần Ngư nói.

“Biệt thự nhỏ còn có linh khí dồi dào hơn nhưng hoa cỏ ở đó không có linh tính như ở đây.” Lâu Minh cười lắc đầu.

“Vậy là tại sao ạ?”

“Em đã nghe đến yêu tinh chưa?”

“Giống như chồn yêu với hồ ly tinh ấy ạ?”

“Không phải.” Lâu Minh lắc đầu “Bây giờ chồn với hồ ly đều không thể tu luyện thành người, muốn ra ngoài hoạt động chỉ có thể bám lên cơ thể người khác mà thôi. Nhưng mà từ rất lâu về trước, vạn vật đều có linh tính, nếu gặp điều kiện thiên thời địa lợi, lại có cơ duyên thì cỏ cây có thể hóa thành người.”

==

Ông Ngô bị Đầu Trâu Mặt Ngựa kéo qua cửa Âm, đi thẳng đến Phủ Diêm Vương.

Muốn đi đến Phủ Diêm Vương cần phải qua sông Vong Xuyên, trên đó có cầu Nại Hà.

Trên cầu Nại Hà có một cô nương nhỏ với mái tóc tết bím hai bên.

(Editor: Chương này nói về cái chết của ông nội Ngô đáng lẽ phải u ám mà cứ cười ha hả là sao ta)

Tác giả có lời muốn nói:

Ông Ngô tránh xích khóa hồn của Đầu Trâu Mặt Ngựa, chạy đến trước mặt cô nương “Miêu … Miêu Miêu …”

Cô nương nhìn vẻ mặt đầy nếp nhăn của ông Ngô, bỗng nhiên nở nụ cười “Anh đã già đến thế này rồi sao?”

Ông Ngô xoay người một cái, biến thành chàng thanh niên Ngô (thật tốt là sau khi chết có thể biến trở về trạng thái khi còn trẻ).

Cô nương: Tôi đã chờ được gặp anh thật lâu.

Chàng thanh niên Ngô đau lòng rơi lệ.

Cô nương: Anh đã đến rồi, tôi phải đi đầu thai thôi.

Chàng thanh niên Ngô kích động muốn ngay lập tức theo chân cô nương cùng đi đầu thai, bị Đầu Trâu Mặt Ngựa ở phía sau giữ thật chặt: Diêm Vương muốn gặp cậu!

Chàng thanh niên Ngô: Buông ra!

(Hoàn chính văn)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Số ký tự: 0