Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Gặp lại sắc ma...
Bạo Táo Đích Bàng Giải
2024-11-14 01:06:32
Vì phong ấn sát khí của Lâu Minh bỗng nhiên bùng phát, Trần Ngư cũng hấp thukhông ít sát khí, đến mức linh khí trong cơ thể cô không đủ, làm nửa tháng qua côkhông thể ra ngoài nhận nhiệm vụ.
Vì chuyện này mà Trần Ngư vô cùng đau lòng, nhịn không được mà phàn nàn với Lâu Minh “anh Ba, em sàm sỡ anh có một chút mà nửa tháng không thể ra ngoài nhận nhiệm vụ, cái hôn của anh đắt giá quá à.”
Lâu Minh nghe xong, vẻ mặt phức tạp nhìn Trần Ngư, sau đó nhìn thái độ tủi thân củacô nhóc, bất đắc dĩ nói “Vậy … ba phần lợi nhuận của bùa huyền sát anh không lấy nữa.”
Trần Ngư nghe xong thì vui đến mức không tìm ra phương hướng “Sau này cũngkhông lấy nữa?”
“không lấy.” Lâu Minh gật đầu.
“Ai da, như vậy thì không tốt lắm đâu.” Lời xã giao thì vẫn phải nói.
“không sao!” Lâu Minh bật cười.
“anh Ba, anh tốt quá. Sau này, nếu sát khí của anh lại bùng phát, em giúp anh.” Trần Ngư không để ý chút nào nói, dù sao thì dù cho Lâu Minh có cho cô ba phần lợi nhuận của bùa huyền sát hay không thì cô vẫn sẽ giúp Lâu Minh giải trừ sát khí. Nhưng mà lời hay thì vẫn phải nói ra, sẽ khiến người khác vui vẻ.
Mà Tam thiếu thân yêu của chúng ta, khi nghe xong, tâm tình chẳng bởi vậy mà vui vẻ, còn ngược lại bị hù mà khẽ run tay, thiếu chút nữa thì đập vỡ ấm trà.
Cuối cùng, sau mười bảy ngày kể từ khi sàm sỡ Lâu Minh, sát khí trong người Trần Ngư đã hoàn toàn được thanh trừ, linh lực lại tràn đầy trong cơ thể. Vì để bù đắp tiến độ đã bị trì hoãn trước đó, trên trang web huyền học, Trần Ngư nhận một lúc mấy nhiệm vụ, cô nhất định phải nhanh chóng nâng cấp lên cấp bậc cao hơn, lúc đó thù lao cho nhiệm vụ mới cao được.
Hôm nay, Trần Ngư lấy lý do phải về nhà, từ trường học chạy ra, bỏ chút thời gian tiếp nhận hai nhiệm vụ cùng một chỗ giải quyết xong, đi về hướng trường học, vừa đi vừa suy nghĩ chút nữa tìm khách sạn ở đâu để nghỉ ngơi. Trong lúc suy tư, người mới từmột ngõ hẻm chui ra, ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc xe cảnh sát.
Trần Ngư vốn không để ý, Đế Đô lớn như thế, mỗi ngày đều có các vụ án xảy ra, nhìn thấy cảnh sát phá án cũng không phải là chuyện lạ, nhưng nhìn thấy một con ma nữ có ý định bám lên người một đồng chí cảnh sát tràn đầy chính khí (khí chính nghĩa), Trần Ngư vẫn không nhịn được mà vì dũng khí của ma nữ này cho một like.
Chính khí trên người cảnh sát có tác dụng trừ tà, tránh sát (trừ xui xẻo, tránh sát khí), bình thường hồn ma không dám đến gần các nhân viên công vụ nhà nước, như là cảnh sát, bộ đội. Nhưng ma nữ này, rõ ràng đã bị chính khí trên người đồng chí cảnh sát làm nóng đến mức bị bóp méo hết trơn nhưng vẫn không ngừng cố gắng bám vào người đồng chí cảnh sát.
Nếu như ma nữ vì báo thù mà đến, Trần Ngư còn có thể hiểu được, nhưng trên người ma nữ này một chút oán khí đều không có, thì ra đó là sắc ma nữ chuyên đi sàm sỡ người khác kia.
Sắc ma nữ cũng nhìn thấy Trần Ngư nhưng nó cũng không dừng động tác của mình lại, từ sau khi bị Trần Ngư cảnh cáo, sắc ma nữ đã gặp Trần Ngư mấy lần trên đường. Sau đó, cô ta ngạc nhiên phát hiện, chỉ cần cô ta không làm gì quá đáng thì Tiểu Thiên Sư này thật sự không quan tâm đến cô ta.
Thế là sắc ma nữ càng yên tâm đi trên con đường sàm sỡ các ‘soái ca’ (các anh đẹp giai), thật ra không phải là ngay cả cảnh sát sắc ma nữ cũng không buông tha mà thựcsự là hôm nay, anh chàng cảnh sát này rất đẹp trai lại có cơ bắp. Cho dù linh hồn bị chính khí làm bỏng cháy vô cùng khó chịu, sắc ma nữ quyết định nhất định mình phải sàm sỡ được ‘soái ca’ này, muốn ôm một cái, hôn một cái mới thỏa lòng.
Trần Ngư thấy sắc ma nữ vì muốn sàm sỡ trai đẹp mà ngay cả mệnh cũng không cần, lập tức tò mò nhìn mặt của đồng chí cảnh sát, thế là cô đi về phía trước vài bước, giương mắt nhìn mặt đồng chí cảnh sát. Vừa nhìn thấy, vẻ mặt Trần Ngư biến sắc, lại nhìn thấy ma nữ kia đã leo lên cổ đồng chí cảnh sát, cái miệng đã chu ra, sắp hôn lên mặt đồng chí cảnh sát rồi.
Trần Ngư lập tức dùng tốc độ chạy trăm mét vọt tới, níu cổ ma nữ, ngay lập tức ném sắc ma nữ xuống đất.
“Ôi, Tiểu Thiên Sư, cô làm gì vậy? Tôi chỉ muốn hôn một chút thôi mà.” Sắc ma nữ bỗng dưng bị bóp cổ, dọa sợ nhảy dựng lên.
“không được chạm vào anh ấy!” Trần Ngư đe dọa.
“Em đang nói chuyện với ai đó?” Vừa rồi, Trần Dương cảm thấy có người chạy về phía mình, quay người lại lập tức đối mặt với em gái nhà mình thì nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
“Ha ha ha … anh.” Trần Ngư lúng túng giơ tay.
Sắc ma nữ nghe thấy Trần Ngư gọi anh trai thì trong nháy mắt hoảng sợ, cô ta cũngkhông đứng dậy mà giữ nguyên tư thế, bò lổm ngổm về phía một ngõ nhỏ, định tránhđi sự chú ý của Trần Ngư mà mau chóng rời khỏi nơi này.
Chết cha, Đế Đô lớn như thế, làm sao ta lại xui xẻo mà đi sàm sỡ anh trai của Tiểu Thiên Sư chứ.
Trần Dương đánh giá em gái nhà mình một chút, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi vải em gái đang đeo trên lưng một chút. Trần Dương phát hiện, em gái nhà mình hình như rất thích chiếc túi vải này, thường hay mang trên mình.
“hiện giờ là mười một giờ đêm hai mươi sáu phút mười sáu giây.” Trần Dương nhìn thoáng qua đồng hồ, nói “Vào giờ này, hẳn là em phải đang ngủ ở kí túc xá chứ.”
“A??” Ánh mắt Trần Ngư chột dạ đảo vòng quanh, nhưng đôi mắt to như thế, việc làm sai quá mức rõ ràng.
“nói thật cho anh.” Trần Dương thấy mắt em gái đảo quanh thì biết ngay cô đang địnhnói bừa.
“Em … em … em cùng bạn học …”
“anh có điện thoại kí túc xá của em đó.” Trần Dương không đợi Trần Ngư nói xong, vô tình bóc trần lời nói bừa mà Trần Ngư vất vả mới nghĩ ra được.
“…” Trần Ngư nói không nên lời, lúng túng nắm góc áo, ánh mắt nhìn lung tung khắp nơi.
“anh Dương, tìm được rồi.” Ngay khi Trần Ngư đang không biết phải làm sao, từ trongmột cửa hàng tiện lợi 24 giờ, một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi bước ra, Trần Ngư nhìn thấy một quầng chính khí nhàn nhạt bao quanh người cậu ta thì biết anh chàng này cũng là cảnh sát.
“Trong cửa hàng này có trang bị camera quan sát, em vừa kiểm tra xong, vẫn còn tốt nhưng chỉ có thể lưu giữ video trong vòng bảy ngày.” Chàng cảnh sát trẻ đưa băng video mới thu được đang cầm trên tay, đưa cho Trần Dương.
Trần Dương cầm lấy, nhìn nhìn rồi nói “Được, chút nữa phải xem toàn bộ nội dung đãghi được trong tối nay.”
“Vâng.” Chàng cảnh sát trẻ liếc nhìn cô gái bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Trần Dương, kinh ngạc nói “Đây là?”
“Đây là em gái anh, Trần Ngư.” Trần Dương giới thiệu.
“Chào anh.” Trần Ngư cười, đưa tay ra.
“Chào em.” Chàng cảnh sát trẻ cười đáp lại.
Trần Dương thấy đã sắp mười hai giờ đêm rồi, nhìn băng video giám sát vừa mới thu được, chắc chắn đêm nay anh phải về cục điều tra tiếp rồi, căn bản là không có thời gian đưa em gái về nhà. Nghĩ đến đây, anh nhíu mày nhìn Trần Ngư rồi nói “Em lên xeđi.”
“đi … đi đâu vậy anh?” Trần Ngư hỏi
“Cục cảnh sát.” Trần Dương đưa tay mở cửa xe phía sau ra.
“Em không phạm pháp gì đâu mà!” Trần Ngư phản xạ có điều kiện nói.
“Phụt …” anh cảnh sát trẻ thực sự là không nhịn được, ghé trên ghế lái cười ha hakhông ngồi thẳng lên được.
Mà đứng ở một bên, Trần Dương tức giận thiếu chút nữa lỗ mũi bốc khói “Về cục cảnh sát với anh trước, chờ anh xong việc sẽ hỏi tội em.”
Lúc này Trần Ngư mới nhận ra là mình nói sai, ỉu xìu, chán nản ngồi lên xe cảnh sát.
Xe cảnh sát nhanh chóng chạy một đường về cục cảnh sát. Trần Dương dẫn Trần Ngư về bàn làm việc của mình, dặn dò “Em ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, đừng có chạy lung tung đó.”
“Vâng.” Trần Ngư ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Ngư buồn chán ngồi yên một lúc, bỗng nhiên có một người đưa một ly trà sữa đến, Trần Ngư kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện là chàng cảnh sát trẻ tuổi lúc nãy.
“anh là Khâu Hằng, từ khi tốt nghiệp trường cảnh sát ra thì vẫn đi theo anh trai của em.” Khâu Hằng cười hỏi “Sao muộn như vậy mà em còn ở bên ngoài? Là trộm đi quán bar hay là lén đi chơi quán net đó.”
Trần Ngư cân nhắc hai phương án, lựa chọn cái sau “Em đi quán net.”
“đi quán net? một cô gái trẻ như em ở một mình bên ngoài không an toàn đâu, tráchkhông được anh Dương tức giận.” Khâu Hằng thấy Trần Ngư gọn gàng, trẻ trung, dáng vẻ rất dễ bắt nạt, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở “Gần đây bên ngoài khôngan toàn đâu, em lại xinh đẹp như vậy, rất dễ bị kẻ xấu nhớ thương.”
“Vừa nãy các anh đi bắt kẻ xấu sao?” Trần Ngư tò mò hỏi.
“Coi là vậy đi, gần đây xảy ra mấy vụ gây thương tích cho người khác, thủ phạm vẫn chưa bắt được, bọn anh đang đi tìm chứng cứ. Cho nên mấy chỗ như thế không an toàn đâu, sau này ít đến đó nhé.” Khâu Hằng đẩy ly trà sữa về phía trước “Em uống nước trước đi, chút nữa anh trai em ra thì cố gắng thành khẩn xin lỗi, chắc là khôngsao đâu.”
Khâu Hằng nói xong, quay người đi đến phòng vật chứng.
một lát sau, Trần Dương từ phòng đó đi ra, nhìn em gái nhà mình đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế uống trà sữa, nhịn không được nhíu nhíu mày. Từ bên cạnh kéo một cái ghế đến rồi ngồi xuống, hỏi “Nghĩ kĩ lý do muốn nói với anh chưa?”
“Em …, anh, em xin lỗi, sau này em sẽ không lén ra ngoài chơi game nữa.” Trần Ngư vô cùng đáng thương nói xin lỗi.
“Chơi game?” Trần Dương kinh ngạc hỏi.
“Em cam đoan, sẽ cố gắng học tập thật tốt, không mê chơi game nữa đâu!” Trần Ngư bảo đảm.
“Đêm hôm khuya khoắt, em chạy ra ngoài là đến quán net chơi game sao?” Trần Dương nghi ngờ hỏi “Vậy tại sao nửa đêm lại xuất hiện ở ngõ hẻm đó?”
“Em … em đói, định ăn khuya xong rồi trở lại chơi suốt đêm.” Trần Ngư thận trọng nói.
“Chơi suốt đêm?” Trán Trần Dương nổi gân xanh “Hôm nay mới là thứ Hai.”
“Em … em sai rồi, sau này em không như thế nữa.” Trần Ngư vô cùng đáng thươngnói.
Trần Dương vô cùng tức giận, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của em gái của mình,anh lại mềm lòng. Nghĩ đến em gái mình mười mấy năm lớn lên sống ở vùng núi nghèo nàn lạc hậu, chưa bao giờ được chơi trò chơi, bây giờ mới được tiếp xúc mà cảm thấy mới lạ là có thể hiểu được. Lúc anh mười mấy tuổi cũng từng có thời gian chìm đắm trong đó hay sao.
Trần Dương nghĩ như vậy, tức giận trong lòng giảm đi một nửa, bây giờ thì lại thấy rất đau lòng “Sắp đến kỳ thi của cuối kì rồi đó.”
“A … Vâng.” Trần Ngư không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu.
“Chơi thì có thể nhưng không thể làm lỡ việc học tập.” Trần Dương nói “Nếu lần thi cuối kì đạt kết quả tốt thì anh sẽ mua cho em bộ máy tính để chơi trò chơi, sau này muốn chơi cũng không cần phải đi quán net lúc nửa đêm nữa.”
“không … không cần đâu ạ.” đang từ hỏi tội (nguyên tác là hưng sư vấn tội) bỗng nhiên biến thành tặng thưởng máy vi tính, trước biến hóa này Trần Ngư tỏ vẻ có chútkhông tiếp nhận được.
“Em còn muốn đi quán net đến nửa đêm?” Giọng Trần Dương trầm xuống.
“Em không đi.” Trần Ngư tỏ rõ thái độ.
Trần Dương day day trán, ngẩng đầu lên nói “Tối nay anh còn đang bận điều tra án,không thể đưa em về nhà, tối nay em ở kí túc xá công vụ của anh ngủ một đêm đi, sáng mai rồi về trường.”
Cứ như vậy, Trần Ngư ở lại kí túc xá của cục cảnh sát ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau chạy đến cục cảnh sát tạm biệt anh trai, phát hiện vẻ mặt Trần Dương vô cùng mỏi mệt, xem ra là một đêm không ngủ. Trần Ngư không dám quấy rầy Trần Dương, chào một tiếng rồi tự mình đi về.
Vì chuyện này mà Trần Ngư vô cùng đau lòng, nhịn không được mà phàn nàn với Lâu Minh “anh Ba, em sàm sỡ anh có một chút mà nửa tháng không thể ra ngoài nhận nhiệm vụ, cái hôn của anh đắt giá quá à.”
Lâu Minh nghe xong, vẻ mặt phức tạp nhìn Trần Ngư, sau đó nhìn thái độ tủi thân củacô nhóc, bất đắc dĩ nói “Vậy … ba phần lợi nhuận của bùa huyền sát anh không lấy nữa.”
Trần Ngư nghe xong thì vui đến mức không tìm ra phương hướng “Sau này cũngkhông lấy nữa?”
“không lấy.” Lâu Minh gật đầu.
“Ai da, như vậy thì không tốt lắm đâu.” Lời xã giao thì vẫn phải nói.
“không sao!” Lâu Minh bật cười.
“anh Ba, anh tốt quá. Sau này, nếu sát khí của anh lại bùng phát, em giúp anh.” Trần Ngư không để ý chút nào nói, dù sao thì dù cho Lâu Minh có cho cô ba phần lợi nhuận của bùa huyền sát hay không thì cô vẫn sẽ giúp Lâu Minh giải trừ sát khí. Nhưng mà lời hay thì vẫn phải nói ra, sẽ khiến người khác vui vẻ.
Mà Tam thiếu thân yêu của chúng ta, khi nghe xong, tâm tình chẳng bởi vậy mà vui vẻ, còn ngược lại bị hù mà khẽ run tay, thiếu chút nữa thì đập vỡ ấm trà.
Cuối cùng, sau mười bảy ngày kể từ khi sàm sỡ Lâu Minh, sát khí trong người Trần Ngư đã hoàn toàn được thanh trừ, linh lực lại tràn đầy trong cơ thể. Vì để bù đắp tiến độ đã bị trì hoãn trước đó, trên trang web huyền học, Trần Ngư nhận một lúc mấy nhiệm vụ, cô nhất định phải nhanh chóng nâng cấp lên cấp bậc cao hơn, lúc đó thù lao cho nhiệm vụ mới cao được.
Hôm nay, Trần Ngư lấy lý do phải về nhà, từ trường học chạy ra, bỏ chút thời gian tiếp nhận hai nhiệm vụ cùng một chỗ giải quyết xong, đi về hướng trường học, vừa đi vừa suy nghĩ chút nữa tìm khách sạn ở đâu để nghỉ ngơi. Trong lúc suy tư, người mới từmột ngõ hẻm chui ra, ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc xe cảnh sát.
Trần Ngư vốn không để ý, Đế Đô lớn như thế, mỗi ngày đều có các vụ án xảy ra, nhìn thấy cảnh sát phá án cũng không phải là chuyện lạ, nhưng nhìn thấy một con ma nữ có ý định bám lên người một đồng chí cảnh sát tràn đầy chính khí (khí chính nghĩa), Trần Ngư vẫn không nhịn được mà vì dũng khí của ma nữ này cho một like.
Chính khí trên người cảnh sát có tác dụng trừ tà, tránh sát (trừ xui xẻo, tránh sát khí), bình thường hồn ma không dám đến gần các nhân viên công vụ nhà nước, như là cảnh sát, bộ đội. Nhưng ma nữ này, rõ ràng đã bị chính khí trên người đồng chí cảnh sát làm nóng đến mức bị bóp méo hết trơn nhưng vẫn không ngừng cố gắng bám vào người đồng chí cảnh sát.
Nếu như ma nữ vì báo thù mà đến, Trần Ngư còn có thể hiểu được, nhưng trên người ma nữ này một chút oán khí đều không có, thì ra đó là sắc ma nữ chuyên đi sàm sỡ người khác kia.
Sắc ma nữ cũng nhìn thấy Trần Ngư nhưng nó cũng không dừng động tác của mình lại, từ sau khi bị Trần Ngư cảnh cáo, sắc ma nữ đã gặp Trần Ngư mấy lần trên đường. Sau đó, cô ta ngạc nhiên phát hiện, chỉ cần cô ta không làm gì quá đáng thì Tiểu Thiên Sư này thật sự không quan tâm đến cô ta.
Thế là sắc ma nữ càng yên tâm đi trên con đường sàm sỡ các ‘soái ca’ (các anh đẹp giai), thật ra không phải là ngay cả cảnh sát sắc ma nữ cũng không buông tha mà thựcsự là hôm nay, anh chàng cảnh sát này rất đẹp trai lại có cơ bắp. Cho dù linh hồn bị chính khí làm bỏng cháy vô cùng khó chịu, sắc ma nữ quyết định nhất định mình phải sàm sỡ được ‘soái ca’ này, muốn ôm một cái, hôn một cái mới thỏa lòng.
Trần Ngư thấy sắc ma nữ vì muốn sàm sỡ trai đẹp mà ngay cả mệnh cũng không cần, lập tức tò mò nhìn mặt của đồng chí cảnh sát, thế là cô đi về phía trước vài bước, giương mắt nhìn mặt đồng chí cảnh sát. Vừa nhìn thấy, vẻ mặt Trần Ngư biến sắc, lại nhìn thấy ma nữ kia đã leo lên cổ đồng chí cảnh sát, cái miệng đã chu ra, sắp hôn lên mặt đồng chí cảnh sát rồi.
Trần Ngư lập tức dùng tốc độ chạy trăm mét vọt tới, níu cổ ma nữ, ngay lập tức ném sắc ma nữ xuống đất.
“Ôi, Tiểu Thiên Sư, cô làm gì vậy? Tôi chỉ muốn hôn một chút thôi mà.” Sắc ma nữ bỗng dưng bị bóp cổ, dọa sợ nhảy dựng lên.
“không được chạm vào anh ấy!” Trần Ngư đe dọa.
“Em đang nói chuyện với ai đó?” Vừa rồi, Trần Dương cảm thấy có người chạy về phía mình, quay người lại lập tức đối mặt với em gái nhà mình thì nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
“Ha ha ha … anh.” Trần Ngư lúng túng giơ tay.
Sắc ma nữ nghe thấy Trần Ngư gọi anh trai thì trong nháy mắt hoảng sợ, cô ta cũngkhông đứng dậy mà giữ nguyên tư thế, bò lổm ngổm về phía một ngõ nhỏ, định tránhđi sự chú ý của Trần Ngư mà mau chóng rời khỏi nơi này.
Chết cha, Đế Đô lớn như thế, làm sao ta lại xui xẻo mà đi sàm sỡ anh trai của Tiểu Thiên Sư chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Dương đánh giá em gái nhà mình một chút, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi vải em gái đang đeo trên lưng một chút. Trần Dương phát hiện, em gái nhà mình hình như rất thích chiếc túi vải này, thường hay mang trên mình.
“hiện giờ là mười một giờ đêm hai mươi sáu phút mười sáu giây.” Trần Dương nhìn thoáng qua đồng hồ, nói “Vào giờ này, hẳn là em phải đang ngủ ở kí túc xá chứ.”
“A??” Ánh mắt Trần Ngư chột dạ đảo vòng quanh, nhưng đôi mắt to như thế, việc làm sai quá mức rõ ràng.
“nói thật cho anh.” Trần Dương thấy mắt em gái đảo quanh thì biết ngay cô đang địnhnói bừa.
“Em … em … em cùng bạn học …”
“anh có điện thoại kí túc xá của em đó.” Trần Dương không đợi Trần Ngư nói xong, vô tình bóc trần lời nói bừa mà Trần Ngư vất vả mới nghĩ ra được.
“…” Trần Ngư nói không nên lời, lúng túng nắm góc áo, ánh mắt nhìn lung tung khắp nơi.
“anh Dương, tìm được rồi.” Ngay khi Trần Ngư đang không biết phải làm sao, từ trongmột cửa hàng tiện lợi 24 giờ, một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi bước ra, Trần Ngư nhìn thấy một quầng chính khí nhàn nhạt bao quanh người cậu ta thì biết anh chàng này cũng là cảnh sát.
“Trong cửa hàng này có trang bị camera quan sát, em vừa kiểm tra xong, vẫn còn tốt nhưng chỉ có thể lưu giữ video trong vòng bảy ngày.” Chàng cảnh sát trẻ đưa băng video mới thu được đang cầm trên tay, đưa cho Trần Dương.
Trần Dương cầm lấy, nhìn nhìn rồi nói “Được, chút nữa phải xem toàn bộ nội dung đãghi được trong tối nay.”
“Vâng.” Chàng cảnh sát trẻ liếc nhìn cô gái bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Trần Dương, kinh ngạc nói “Đây là?”
“Đây là em gái anh, Trần Ngư.” Trần Dương giới thiệu.
“Chào anh.” Trần Ngư cười, đưa tay ra.
“Chào em.” Chàng cảnh sát trẻ cười đáp lại.
Trần Dương thấy đã sắp mười hai giờ đêm rồi, nhìn băng video giám sát vừa mới thu được, chắc chắn đêm nay anh phải về cục điều tra tiếp rồi, căn bản là không có thời gian đưa em gái về nhà. Nghĩ đến đây, anh nhíu mày nhìn Trần Ngư rồi nói “Em lên xeđi.”
“đi … đi đâu vậy anh?” Trần Ngư hỏi
“Cục cảnh sát.” Trần Dương đưa tay mở cửa xe phía sau ra.
“Em không phạm pháp gì đâu mà!” Trần Ngư phản xạ có điều kiện nói.
“Phụt …” anh cảnh sát trẻ thực sự là không nhịn được, ghé trên ghế lái cười ha hakhông ngồi thẳng lên được.
Mà đứng ở một bên, Trần Dương tức giận thiếu chút nữa lỗ mũi bốc khói “Về cục cảnh sát với anh trước, chờ anh xong việc sẽ hỏi tội em.”
Lúc này Trần Ngư mới nhận ra là mình nói sai, ỉu xìu, chán nản ngồi lên xe cảnh sát.
Xe cảnh sát nhanh chóng chạy một đường về cục cảnh sát. Trần Dương dẫn Trần Ngư về bàn làm việc của mình, dặn dò “Em ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, đừng có chạy lung tung đó.”
“Vâng.” Trần Ngư ngoan ngoãn gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Ngư buồn chán ngồi yên một lúc, bỗng nhiên có một người đưa một ly trà sữa đến, Trần Ngư kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện là chàng cảnh sát trẻ tuổi lúc nãy.
“anh là Khâu Hằng, từ khi tốt nghiệp trường cảnh sát ra thì vẫn đi theo anh trai của em.” Khâu Hằng cười hỏi “Sao muộn như vậy mà em còn ở bên ngoài? Là trộm đi quán bar hay là lén đi chơi quán net đó.”
Trần Ngư cân nhắc hai phương án, lựa chọn cái sau “Em đi quán net.”
“đi quán net? một cô gái trẻ như em ở một mình bên ngoài không an toàn đâu, tráchkhông được anh Dương tức giận.” Khâu Hằng thấy Trần Ngư gọn gàng, trẻ trung, dáng vẻ rất dễ bắt nạt, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở “Gần đây bên ngoài khôngan toàn đâu, em lại xinh đẹp như vậy, rất dễ bị kẻ xấu nhớ thương.”
“Vừa nãy các anh đi bắt kẻ xấu sao?” Trần Ngư tò mò hỏi.
“Coi là vậy đi, gần đây xảy ra mấy vụ gây thương tích cho người khác, thủ phạm vẫn chưa bắt được, bọn anh đang đi tìm chứng cứ. Cho nên mấy chỗ như thế không an toàn đâu, sau này ít đến đó nhé.” Khâu Hằng đẩy ly trà sữa về phía trước “Em uống nước trước đi, chút nữa anh trai em ra thì cố gắng thành khẩn xin lỗi, chắc là khôngsao đâu.”
Khâu Hằng nói xong, quay người đi đến phòng vật chứng.
một lát sau, Trần Dương từ phòng đó đi ra, nhìn em gái nhà mình đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế uống trà sữa, nhịn không được nhíu nhíu mày. Từ bên cạnh kéo một cái ghế đến rồi ngồi xuống, hỏi “Nghĩ kĩ lý do muốn nói với anh chưa?”
“Em …, anh, em xin lỗi, sau này em sẽ không lén ra ngoài chơi game nữa.” Trần Ngư vô cùng đáng thương nói xin lỗi.
“Chơi game?” Trần Dương kinh ngạc hỏi.
“Em cam đoan, sẽ cố gắng học tập thật tốt, không mê chơi game nữa đâu!” Trần Ngư bảo đảm.
“Đêm hôm khuya khoắt, em chạy ra ngoài là đến quán net chơi game sao?” Trần Dương nghi ngờ hỏi “Vậy tại sao nửa đêm lại xuất hiện ở ngõ hẻm đó?”
“Em … em đói, định ăn khuya xong rồi trở lại chơi suốt đêm.” Trần Ngư thận trọng nói.
“Chơi suốt đêm?” Trán Trần Dương nổi gân xanh “Hôm nay mới là thứ Hai.”
“Em … em sai rồi, sau này em không như thế nữa.” Trần Ngư vô cùng đáng thươngnói.
Trần Dương vô cùng tức giận, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của em gái của mình,anh lại mềm lòng. Nghĩ đến em gái mình mười mấy năm lớn lên sống ở vùng núi nghèo nàn lạc hậu, chưa bao giờ được chơi trò chơi, bây giờ mới được tiếp xúc mà cảm thấy mới lạ là có thể hiểu được. Lúc anh mười mấy tuổi cũng từng có thời gian chìm đắm trong đó hay sao.
Trần Dương nghĩ như vậy, tức giận trong lòng giảm đi một nửa, bây giờ thì lại thấy rất đau lòng “Sắp đến kỳ thi của cuối kì rồi đó.”
“A … Vâng.” Trần Ngư không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu.
“Chơi thì có thể nhưng không thể làm lỡ việc học tập.” Trần Dương nói “Nếu lần thi cuối kì đạt kết quả tốt thì anh sẽ mua cho em bộ máy tính để chơi trò chơi, sau này muốn chơi cũng không cần phải đi quán net lúc nửa đêm nữa.”
“không … không cần đâu ạ.” đang từ hỏi tội (nguyên tác là hưng sư vấn tội) bỗng nhiên biến thành tặng thưởng máy vi tính, trước biến hóa này Trần Ngư tỏ vẻ có chútkhông tiếp nhận được.
“Em còn muốn đi quán net đến nửa đêm?” Giọng Trần Dương trầm xuống.
“Em không đi.” Trần Ngư tỏ rõ thái độ.
Trần Dương day day trán, ngẩng đầu lên nói “Tối nay anh còn đang bận điều tra án,không thể đưa em về nhà, tối nay em ở kí túc xá công vụ của anh ngủ một đêm đi, sáng mai rồi về trường.”
Cứ như vậy, Trần Ngư ở lại kí túc xá của cục cảnh sát ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau chạy đến cục cảnh sát tạm biệt anh trai, phát hiện vẻ mặt Trần Dương vô cùng mỏi mệt, xem ra là một đêm không ngủ. Trần Ngư không dám quấy rầy Trần Dương, chào một tiếng rồi tự mình đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro