Xét Nhà Lưu Đày? Không Hoảng Hốt, Ta Có Không Gian Lưu Trữ Lương Thực
Chương 3
2024-12-19 08:07:59
Hóa ra siêu thị nơi nàng mua sắm vốn thuộc vùng ngoại ô, là một khu thương mại tổng hợp, không chỉ có siêu thị mà cả trung tâm mua sắm đi kèm cũng bị "xuyên" cùng nàng đến đây.
---
Nhìn khung cảnh hoành tráng này, Tô Thất không khỏi hít sâu một hơi, cảm giác ngực như muốn nổ tung vì kích động. Trời ơi, cái bánh nhân thịt này rơi xuống đầu nàng cũng quá lớn rồi!
*"Ta chưa từng giàu có như thế này trong cả hai kiếp, giờ phải làm sao để bình tĩnh lại đây?"* – Nàng tự nhủ, vừa thầm ôm ngực ổn định trái tim nhỏ đang đập loạn xạ. Nhưng rồi, nàng lại nghĩ đến một viễn cảnh đáng sợ: *"Nếu vì hưng phấn quá mà ngỏm thêm lần nữa thì đúng là thảm họa."*
Không thể để bản thân thất thố, Tô Thất vội vàng thoát ra khỏi không gian, ngồi khoanh chân trên ghế, ngón tay gõ gõ mặt bàn, suy tính kỹ càng bước tiếp theo.
---
*“Hộ Quốc Tướng quân phủ bị xét nhà, chẳng lẽ ta lại để mặc tất cả rơi vào tay đương kim hoàng đế?”* – Nàng cười nhạt.
Những món hồi môn của nguyên thân? Không thể để chúng bị tịch thu dễ dàng như vậy!
Phủ Quốc công – nhà hàng xóm bên cạnh – lại là kẻ đồng mưu với hoàng đế trong việc hãm hại phủ Tướng quân. *"Không dọn sạch kho hàng của bọn chúng thì đúng là có lỗi với thân phận người xuyên không của ta."*
Quyết tâm đã định. Trước mắt, Tô Thất quyết định bắt đầu từ kho hồi môn của nguyên thân. May thay, chìa khóa kho nhỏ ở Thanh Phong Viện vẫn nằm trong tay nàng.
*"Ta có không gian, sợ gì trên đường lưu đày không sống nổi? Giờ là lúc để ta hành động!"* – Nàng nở một nụ cười đầy tính toán, ánh mắt sáng lên với những kế hoạch sắp tới.
### Nội dung truyện sau khi chỉnh sửa:
Sau ngày thành thân với Tô Thất, Cố Bắc Hành liền rời kinh, một mạch đến Tây Bắc quân doanh. Nhưng trước khi đi, hắn để lại "một pháo hai viên đạn". Tô Thất thành công mang thai, và sinh ra một đôi song sinh là hai bé trai, nhũ danh Đại Bảo và Nhị Bảo.
Hai đứa trẻ giờ đã ba tuổi, đúng vào giai đoạn nghịch ngợm, suốt ngày cãi nhau, giành giật đồ chơi, chạy quanh phủ đuổi gà, chọi chó.
Nguyên thân của Tô Thất khi còn sống rất sủng ái hai đứa con trai này, nhưng cách dạy dỗ phóng túng khiến chúng trở thành những tiểu ma vương nổi tiếng khắp Hộ Quốc Tướng quân phủ. Đám trẻ con trong phủ thường xuyên bị chúng kéo vào trò đùa nghịch phá phách. Trái lại, đám trẻ của con vợ cả trong phủ lại nổi tiếng ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, thông thạo đủ mọi thứ từ đọc sách đến tập võ.
Người ngoài nhìn vào không khỏi xì xào bàn tán:
"Nhìn con vợ cả mà xem, văn võ song toàn, không ai sánh bằng! Còn con vợ lẽ thì suốt ngày chọi gà, đuổi chó, chẳng được cái tích sự gì!"
Tô Thất nghe thế chỉ cảm thấy đau lòng. Nghĩ đến số phận của hai đứa trẻ trong nguyên tác – cuối cùng chết thảm – lòng nàng như thắt lại. Là người từng sống đến 28 năm độc thân kiếp trước, giờ lại có thêm ba năm xuyên qua bất đắc dĩ, nàng không khỏi dâng lên tình thương của một người mẹ.
*"Thôi thì, đời này ta nhất định sẽ bảo vệ hai đứa nhỏ. Không để chúng phải chịu kết cục thê thảm như kiếp trước nữa."*
Về phần cha của bọn nhỏ, Cố Bắc Hành?
Nếu hắn nghe lời, ta sẽ để hắn sống yên ổn mà ăn cơm. Còn nếu không nghe lời? Hừ, bỏ cha giữ con cũng không phải là điều gì khó khăn! Nghĩ đến đây, Tô Thất nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
---
Nàng quay người, gọi một tiếng:
"Hương Hà, vào đây."
"Vâng, nhị thiếu phu nhân."
Tấm rèm được vén lên, Hương Hà – một nha hoàn dáng vẻ đoan trang, tuổi chừng đôi tám – bước vào, trên tay mang theo lư hương vừa được đậy nắp.
"Nhị thiếu phu nhân, đêm qua người ngủ không được ngon. Hay là nghỉ thêm một chút đi?"
"Ngủ không được," Tô Thất khẽ lắc đầu. "Hương Hà, ngươi đi gọi tất cả nha hoàn và bà tử biết may vá trong viện đến đây cho ta. Ta có mấy mẫu quần áo cần sửa lại. Y theo lời ta mà làm: bên trong lót bằng vải bông mỏng, bên ngoài dùng vải thô để khâu vá."
---
Nhìn khung cảnh hoành tráng này, Tô Thất không khỏi hít sâu một hơi, cảm giác ngực như muốn nổ tung vì kích động. Trời ơi, cái bánh nhân thịt này rơi xuống đầu nàng cũng quá lớn rồi!
*"Ta chưa từng giàu có như thế này trong cả hai kiếp, giờ phải làm sao để bình tĩnh lại đây?"* – Nàng tự nhủ, vừa thầm ôm ngực ổn định trái tim nhỏ đang đập loạn xạ. Nhưng rồi, nàng lại nghĩ đến một viễn cảnh đáng sợ: *"Nếu vì hưng phấn quá mà ngỏm thêm lần nữa thì đúng là thảm họa."*
Không thể để bản thân thất thố, Tô Thất vội vàng thoát ra khỏi không gian, ngồi khoanh chân trên ghế, ngón tay gõ gõ mặt bàn, suy tính kỹ càng bước tiếp theo.
---
*“Hộ Quốc Tướng quân phủ bị xét nhà, chẳng lẽ ta lại để mặc tất cả rơi vào tay đương kim hoàng đế?”* – Nàng cười nhạt.
Những món hồi môn của nguyên thân? Không thể để chúng bị tịch thu dễ dàng như vậy!
Phủ Quốc công – nhà hàng xóm bên cạnh – lại là kẻ đồng mưu với hoàng đế trong việc hãm hại phủ Tướng quân. *"Không dọn sạch kho hàng của bọn chúng thì đúng là có lỗi với thân phận người xuyên không của ta."*
Quyết tâm đã định. Trước mắt, Tô Thất quyết định bắt đầu từ kho hồi môn của nguyên thân. May thay, chìa khóa kho nhỏ ở Thanh Phong Viện vẫn nằm trong tay nàng.
*"Ta có không gian, sợ gì trên đường lưu đày không sống nổi? Giờ là lúc để ta hành động!"* – Nàng nở một nụ cười đầy tính toán, ánh mắt sáng lên với những kế hoạch sắp tới.
### Nội dung truyện sau khi chỉnh sửa:
Sau ngày thành thân với Tô Thất, Cố Bắc Hành liền rời kinh, một mạch đến Tây Bắc quân doanh. Nhưng trước khi đi, hắn để lại "một pháo hai viên đạn". Tô Thất thành công mang thai, và sinh ra một đôi song sinh là hai bé trai, nhũ danh Đại Bảo và Nhị Bảo.
Hai đứa trẻ giờ đã ba tuổi, đúng vào giai đoạn nghịch ngợm, suốt ngày cãi nhau, giành giật đồ chơi, chạy quanh phủ đuổi gà, chọi chó.
Nguyên thân của Tô Thất khi còn sống rất sủng ái hai đứa con trai này, nhưng cách dạy dỗ phóng túng khiến chúng trở thành những tiểu ma vương nổi tiếng khắp Hộ Quốc Tướng quân phủ. Đám trẻ con trong phủ thường xuyên bị chúng kéo vào trò đùa nghịch phá phách. Trái lại, đám trẻ của con vợ cả trong phủ lại nổi tiếng ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, thông thạo đủ mọi thứ từ đọc sách đến tập võ.
Người ngoài nhìn vào không khỏi xì xào bàn tán:
"Nhìn con vợ cả mà xem, văn võ song toàn, không ai sánh bằng! Còn con vợ lẽ thì suốt ngày chọi gà, đuổi chó, chẳng được cái tích sự gì!"
Tô Thất nghe thế chỉ cảm thấy đau lòng. Nghĩ đến số phận của hai đứa trẻ trong nguyên tác – cuối cùng chết thảm – lòng nàng như thắt lại. Là người từng sống đến 28 năm độc thân kiếp trước, giờ lại có thêm ba năm xuyên qua bất đắc dĩ, nàng không khỏi dâng lên tình thương của một người mẹ.
*"Thôi thì, đời này ta nhất định sẽ bảo vệ hai đứa nhỏ. Không để chúng phải chịu kết cục thê thảm như kiếp trước nữa."*
Về phần cha của bọn nhỏ, Cố Bắc Hành?
Nếu hắn nghe lời, ta sẽ để hắn sống yên ổn mà ăn cơm. Còn nếu không nghe lời? Hừ, bỏ cha giữ con cũng không phải là điều gì khó khăn! Nghĩ đến đây, Tô Thất nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
---
Nàng quay người, gọi một tiếng:
"Hương Hà, vào đây."
"Vâng, nhị thiếu phu nhân."
Tấm rèm được vén lên, Hương Hà – một nha hoàn dáng vẻ đoan trang, tuổi chừng đôi tám – bước vào, trên tay mang theo lư hương vừa được đậy nắp.
"Nhị thiếu phu nhân, đêm qua người ngủ không được ngon. Hay là nghỉ thêm một chút đi?"
"Ngủ không được," Tô Thất khẽ lắc đầu. "Hương Hà, ngươi đi gọi tất cả nha hoàn và bà tử biết may vá trong viện đến đây cho ta. Ta có mấy mẫu quần áo cần sửa lại. Y theo lời ta mà làm: bên trong lót bằng vải bông mỏng, bên ngoài dùng vải thô để khâu vá."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro