Xét Nhà Lưu Đày? Không Hoảng Hốt, Ta Có Không Gian Lưu Trữ Lương Thực

Chương 31

2024-12-19 08:07:59

“Cố Bắc Hành, nãi nãi ta nói cũng chẳng sai. Nhà các ngươi chọc giận Hoàng Thượng, liên lụy chúng ta dòng bên phải chịu khổ. Giờ chẳng qua chỉ bảo tức phụ của ngươi nhường một chỗ nằm thôi. Nó còn trẻ, nằm chỗ nào chẳng được?”

Lão bà tử hùa theo, mắng lớn:

“Đúng thế! Tiểu tức phụ trẻ tuổi như vậy mà không biết xấu hổ tranh giành chỗ nằm với trưởng bối à?”

Phương Tiểu Nhã đứng bên, ôm lấy bé Tĩnh Như, thấy cảnh này thì làm ra vẻ dịu dàng nói:

“Nhị đệ muội, hay ngươi nhường chỗ đi? Dù sao đây cũng là trưởng bối mà.”

Bé Tĩnh Như giương đôi mắt to, đen láy nhìn Tô Thất cùng hai đứa nhỏ của nàng, rồi vươn tay ra, miệng lầm bầm gọi:

“Ca, ca. Ôm ta một cái!”

Tô Thất ngồi thẳng lưng trên chiếc giường chung, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mọi người trước mặt. Đối với hành động của bé Tĩnh Như, nàng chỉ khẽ nhíu mày, rồi nhếch môi cười khinh miệt, cất giọng sắc bén:

“Trưởng bối? Nàng ta xứng sao? Ngày trước gặp chúng ta còn ra sức nịnh nọt, một câu ‘Nhị thiếu phu nhân’ gọi ngọt xớt. Giờ lại mặt dày tự phong làm trưởng bối? Nếu muốn làm trưởng bối thì cũng phải soi gương trước xem mình có xứng không! Dù nhà ta có suy tàn, vẫn còn hơn cái lũ dòng bên suốt ngày bám víu chủ gia như các ngươi.”

Dứt lời, khí thế của Tô Thất khiến cả phòng lặng ngắt như tờ. Nào còn thấy bóng dáng một tiểu tức phụ ôn nhu yếu ớt ngày thường?

Nàng ngồi đó, đầy kiêu ngạo, hai đứa nhỏ đứng ngay sau lưng, còn Cố Bắc Hành lạnh lùng đứng bên cạnh nàng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu từng người một. Dáng vẻ của họ chẳng khác nào nói thẳng: *Không dễ bắt nạt.*

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão bà tử bị Tô Thất nói trúng tim đen, mặt tái xanh. Ngày trước, chẳng phải bà ta là người sốt sắng lấy lòng nhà Tướng quân phủ nhất hay sao? Giờ bị nói toạc ra, bà ta nghẹn họng, không thốt được lời nào.

Những người thuộc nhánh bên của họ Cố xưa nay vẫn quen nhờ vả, dựa dẫm chủ gia, thường cố gắng nịnh nọt để lấy được chút bạc lẻ hay vài món châu báu từ tay phu nhân Tướng quân phủ. Nay thấy Tô Thất phản kháng, trong lòng có kẻ không khỏi khó chịu, nhưng cũng có kẻ âm thầm mong chuyện này trở nên rùm beng hơn, để thỏa mãn cơn giận bị đè nén bấy lâu, hoặc tiện thể kiếm chác chút lợi lộc.

Cố năm bà tử, vẻ mặt ngày càng đanh ác, giơ cao cây quải trượng trong tay, miệng chửi bới không ngớt:

“Ta đánh chết ngươi, cái đồ đê tiện không biết xấu hổ! Dám cãi lại ta à? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Đừng tưởng cứ như trước mà lên mặt! Lão bà này mà làm, ta lột sạch quần áo ngươi ra, xem ngươi còn dám càn rỡ thế nào!”

Nhưng ngay lúc cây quải trượng của bà ta sắp vung xuống, Cố Bắc Hành đã nhanh tay chụp lấy, giữ chặt cây trượng, ánh mắt lạnh lùng, toát ra khí thế khiến người đối diện phải e dè.

Tô Thất hơi nheo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt. *Thật buồn cười, ai cũng nghĩ ta là quả hồng mềm, ai cũng muốn đè đầu cưỡi cổ để lập uy? Nhưng ta không phải là nguyên thân yếu đuối kia nữa.*

Cố năm bà tử thấy vậy càng giận, liền ngoái đầu quát lớn với hai đứa con trai mình:

“Lão đại, lão nhị, người ta dám khi dễ lão nương của các ngươi, còn không mau đánh chết chúng nó cho ta!”

Nhưng trước khi mấy đứa con của bà ta kịp động tay, Tô Thất đã nhấc tay tát liền mấy cái vang dội lên mặt bà ta, không chút nể nang. Tiếp đó, nàng nhấc chân đá thẳng vào bụng Cố năm bà tử, khiến bà ta ngã lăn ra sau, loạng choạng ngã vào hai đứa con đang vội vàng đỡ lấy.

“Cố Bắc Hành, ngươi dám để tức phụ của ngươi đánh ta nương sao?!” Con trai cả của Cố năm bà tử gầm lên, mắt tràn đầy sự cay nghiệt và đáng khinh, nhìn thẳng vào Tô Thất như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. “Nếu hôm nay không cho ta một lời giải thích, đừng mong chúng ta bỏ qua chuyện này!”

Từ đầu đến cuối, những người thuộc chủ gia – bao gồm cả Cố lão tướng quân – chỉ im lặng ngồi một bên, nhắm mắt làm ngơ như thể chẳng hề nghe thấy chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xét Nhà Lưu Đày? Không Hoảng Hốt, Ta Có Không Gian Lưu Trữ Lương Thực

Số ký tự: 0