Xét Nhà Lưu Đày: Ta Dọn Sạch Kho Kẻ Địch Đi Chạy Nạn
Không Phải Thẩm...
2024-11-22 03:02:53
“Khương Quán, ngươi đừng có quá đáng!”
Tống lão nhị đứng ngay sau lưng Tống nhị nương tử, sắc mặt hắn ta lạnh lùng, hai con mắt lóe lên vẻ dữ tợn dường như mang theo uy hiếp.
Khương Quán lại làm như không nghe thấy cũng chẳng nhìn thấy: “Xem ra ngươi cũng không cần nốt, phía sau mau lên nhận đi.”
Nàng trực tiếp bỏ qua mấy người phòng hai nhà họ Tống luôn, các quan sai dù trông thấy cũng làm như không thấy gì cả, người phòng hai không biết phải làm thế nào.
Người phòng ba trông thấy một màn này cũng không dám tác oai tác quái nữa mà ngoan ngoãn bưng bát của mình đi nhận.
Khương Quán không khỏi có chút tiếc nuối, ôi, sao bọn họ không gây chuyện chứ, nếu làm ầm lên thì nàng còn có thể cho bọn họ ngay cả cấn cũng không được húp.
Rất nhanh đã đến lượt người Trần gia. Bây giờ Trần gia chỉ có mỗi ba người, Trần Sách, Trần nương tử và đứa con trai năm tuổi của bọn họ - Trần Văn Hạo.
Lúc này, Trần nương tử bế đứa bé có hơi lịm đi bước tới, trong tay Trần Sách cầm bát.
Khương Quán múc đầy ắp bát canh cho ông ta, trông thấy gương mặt đỏ hồng của đứa bé, nàng giơ tay lên sờ.
“Thằng bé hơi sốt rồi.”
“Sốt sao?”
Trần nương tử vội vàng sờ trán con trai, kinh hoàng đến mức nước mắt trực tiếp rơi: “Tổ mẫu của thằng nhỏ cũng là phát sốt mà không qua khỏi.”
Nghe nói hôm xét nhà, mẹ chồng bị bệnh, hoàn toàn không chịu được hành trình đi lưu đày.
Khương Quán hơi mềm lòng: “Các ngươi đứng qua một bên trước đi, lát nữa ta sẽ xem giúp nó.”
“Khương tỷ tỷ, để ta làm cho, ngươi cứ đi bận việc đi.”
Tiểu Đặng đã uống xong canh, thuận thế tiếp nhận nhiệm vụ chia canh, Khương Quán cũng không khách sáo với hắn ta mà cùng người Trần gia đi qua một bên.
“Nương… nương…”
Đứa bé nói mớ trong lòng mẹ, Trần nương tử vô cùng đau lòng, vỗ nhẹ lên lưng nó an ủi.
Khương Quán đặt đầu ngón tay lên mạch của đứa bé, qua một lúc lâu mới thở dài một hơi, bảo: “Đúng là có hơi sốt rồi, thi thoảng các ngươi lại dùng khăn thấm nước đắp lên trán thằng bé nhé.”
Cũng may mà nhiệt độ không cao, đại khái chỉ là sốt nhẹ, nếu nhiệt độ vật lý hữu dụng vậy chắc hẳn có thể khỏe lại rất nhanh.
“Cảm ơn ngươi.”
Trần nương tử lộ ra vẻ mặt biết ơn, ánh mắt chân thành, chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu với Khương Quán, vẫn là Khương quán kéo người lên.
“Chúng ta đều là người cùng nhau đi lưu đày, giúp đỡ lẫn nhau mới có thể sống tiếp.”
“Vâng.”
Trần nương tử gật mạnh đầu, ôm chặt đứa trẻ trong lòng, Trần Sách thì đã tới bên con suối nhỏ giặt khăn, trực tiếp đắp lên trán của đứa bé.
Khương Quán bận rộn xong và trở về, Tống Cửu Ly không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Đại tẩu, ngươi quen bọn họ sao?”
Trông đại tẩu còn đối xử tốt với bọn họ hơn với nàng ta.
“Không quen.”
Khóe mắt Khương Quán liếc thoáng qua Tống Cửu Uyên, phát hiện ra đối phương đang cúi mắt, bộ dáng không để ý đến, nhưng lỗ tai vẫn dỏng lên nghe, chẳng hiểu sao lại cảm thấy có hơi buồn cười.
Nàng nhún vai: “Ta chỉ thấy đứa nhỏ kia rất đáng thương, trẻ con không thể so được với người lớn, nếu sốt mãi không giảm có thể sẽ biến thành tên ngốc.”
Kiếp trước, nàng đã từng gặp một trường hợp như vậy rồi, bây giờ thấy tính cách của người Trần gia cũng được, nàng lại thuận tiện vơ vét nhà kho của người ta đi cho nên mới cứu đứa nhỏ kia một phen.
“Hả?”
Tống Cửu Ly ngớ người, Tống đại nương tử thì chọc vào đầu nàng ta.
“Kinh đô cũng có chuyện như vậy đấy, nghe nói nhà Hộ bộ thị lang có một đứa con vợ lẽ không đắc sủng, lúc bị sốt không có ai quan tâm nên sau này cũng biến thành một tên ngốc.”
“Trời ơi.”
Tống Cửu Ly che miệng, trông đáng yêu hơn nhiều so với lúc nhe răng mua vuốt, Khương Quán thầm nghĩ, hy vọng nàng ta có thể mãi luôn duy trì như vậy.
Một chén hoắc hương vào bụng, đám người trước đó vẫn còn choáng váng nặng nề cảm thấy đã khỏe hơn không ít, ngoại trừ người của phòng hai.
Lúc này, Thẩm Thiên còn đang nôn ọe mà nôn ra toàn là nước chua trong dạ dày, dù sao thì bụng nàng ta cũng không có bao nhiêu thức ăn.
Nôn xong, vừa mới quẹt môi thì Khương Quán đã nhìn về phía Thẩm Thiên với vẻ cười như không cười rồi nói với Tống đại nương tử: “Nương, không phải Thẩm Thiên có thai rồi đấy chứ? Ta thấy thai phụ khác đều nôn ọe như vậy.”
Thẩm Thiên thành hôn cùng một ngày với Khương Quán tức đến mức suýt thì ngất xỉu, ả tiện nhân này lại đang chế nhạo mình không giữ đạo vợ chồng đây mà!
“Ta không có!”
Thẩm Thiên ra sức siết tay mình để bản thân bình tĩnh lại: “Ta chỉ say nắng thôi.”
“Nhưng ngươi như vậy đâu có giống.”
Tống lão nhị đứng ngay sau lưng Tống nhị nương tử, sắc mặt hắn ta lạnh lùng, hai con mắt lóe lên vẻ dữ tợn dường như mang theo uy hiếp.
Khương Quán lại làm như không nghe thấy cũng chẳng nhìn thấy: “Xem ra ngươi cũng không cần nốt, phía sau mau lên nhận đi.”
Nàng trực tiếp bỏ qua mấy người phòng hai nhà họ Tống luôn, các quan sai dù trông thấy cũng làm như không thấy gì cả, người phòng hai không biết phải làm thế nào.
Người phòng ba trông thấy một màn này cũng không dám tác oai tác quái nữa mà ngoan ngoãn bưng bát của mình đi nhận.
Khương Quán không khỏi có chút tiếc nuối, ôi, sao bọn họ không gây chuyện chứ, nếu làm ầm lên thì nàng còn có thể cho bọn họ ngay cả cấn cũng không được húp.
Rất nhanh đã đến lượt người Trần gia. Bây giờ Trần gia chỉ có mỗi ba người, Trần Sách, Trần nương tử và đứa con trai năm tuổi của bọn họ - Trần Văn Hạo.
Lúc này, Trần nương tử bế đứa bé có hơi lịm đi bước tới, trong tay Trần Sách cầm bát.
Khương Quán múc đầy ắp bát canh cho ông ta, trông thấy gương mặt đỏ hồng của đứa bé, nàng giơ tay lên sờ.
“Thằng bé hơi sốt rồi.”
“Sốt sao?”
Trần nương tử vội vàng sờ trán con trai, kinh hoàng đến mức nước mắt trực tiếp rơi: “Tổ mẫu của thằng nhỏ cũng là phát sốt mà không qua khỏi.”
Nghe nói hôm xét nhà, mẹ chồng bị bệnh, hoàn toàn không chịu được hành trình đi lưu đày.
Khương Quán hơi mềm lòng: “Các ngươi đứng qua một bên trước đi, lát nữa ta sẽ xem giúp nó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khương tỷ tỷ, để ta làm cho, ngươi cứ đi bận việc đi.”
Tiểu Đặng đã uống xong canh, thuận thế tiếp nhận nhiệm vụ chia canh, Khương Quán cũng không khách sáo với hắn ta mà cùng người Trần gia đi qua một bên.
“Nương… nương…”
Đứa bé nói mớ trong lòng mẹ, Trần nương tử vô cùng đau lòng, vỗ nhẹ lên lưng nó an ủi.
Khương Quán đặt đầu ngón tay lên mạch của đứa bé, qua một lúc lâu mới thở dài một hơi, bảo: “Đúng là có hơi sốt rồi, thi thoảng các ngươi lại dùng khăn thấm nước đắp lên trán thằng bé nhé.”
Cũng may mà nhiệt độ không cao, đại khái chỉ là sốt nhẹ, nếu nhiệt độ vật lý hữu dụng vậy chắc hẳn có thể khỏe lại rất nhanh.
“Cảm ơn ngươi.”
Trần nương tử lộ ra vẻ mặt biết ơn, ánh mắt chân thành, chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu với Khương Quán, vẫn là Khương quán kéo người lên.
“Chúng ta đều là người cùng nhau đi lưu đày, giúp đỡ lẫn nhau mới có thể sống tiếp.”
“Vâng.”
Trần nương tử gật mạnh đầu, ôm chặt đứa trẻ trong lòng, Trần Sách thì đã tới bên con suối nhỏ giặt khăn, trực tiếp đắp lên trán của đứa bé.
Khương Quán bận rộn xong và trở về, Tống Cửu Ly không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Đại tẩu, ngươi quen bọn họ sao?”
Trông đại tẩu còn đối xử tốt với bọn họ hơn với nàng ta.
“Không quen.”
Khóe mắt Khương Quán liếc thoáng qua Tống Cửu Uyên, phát hiện ra đối phương đang cúi mắt, bộ dáng không để ý đến, nhưng lỗ tai vẫn dỏng lên nghe, chẳng hiểu sao lại cảm thấy có hơi buồn cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nhún vai: “Ta chỉ thấy đứa nhỏ kia rất đáng thương, trẻ con không thể so được với người lớn, nếu sốt mãi không giảm có thể sẽ biến thành tên ngốc.”
Kiếp trước, nàng đã từng gặp một trường hợp như vậy rồi, bây giờ thấy tính cách của người Trần gia cũng được, nàng lại thuận tiện vơ vét nhà kho của người ta đi cho nên mới cứu đứa nhỏ kia một phen.
“Hả?”
Tống Cửu Ly ngớ người, Tống đại nương tử thì chọc vào đầu nàng ta.
“Kinh đô cũng có chuyện như vậy đấy, nghe nói nhà Hộ bộ thị lang có một đứa con vợ lẽ không đắc sủng, lúc bị sốt không có ai quan tâm nên sau này cũng biến thành một tên ngốc.”
“Trời ơi.”
Tống Cửu Ly che miệng, trông đáng yêu hơn nhiều so với lúc nhe răng mua vuốt, Khương Quán thầm nghĩ, hy vọng nàng ta có thể mãi luôn duy trì như vậy.
Một chén hoắc hương vào bụng, đám người trước đó vẫn còn choáng váng nặng nề cảm thấy đã khỏe hơn không ít, ngoại trừ người của phòng hai.
Lúc này, Thẩm Thiên còn đang nôn ọe mà nôn ra toàn là nước chua trong dạ dày, dù sao thì bụng nàng ta cũng không có bao nhiêu thức ăn.
Nôn xong, vừa mới quẹt môi thì Khương Quán đã nhìn về phía Thẩm Thiên với vẻ cười như không cười rồi nói với Tống đại nương tử: “Nương, không phải Thẩm Thiên có thai rồi đấy chứ? Ta thấy thai phụ khác đều nôn ọe như vậy.”
Thẩm Thiên thành hôn cùng một ngày với Khương Quán tức đến mức suýt thì ngất xỉu, ả tiện nhân này lại đang chế nhạo mình không giữ đạo vợ chồng đây mà!
“Ta không có!”
Thẩm Thiên ra sức siết tay mình để bản thân bình tĩnh lại: “Ta chỉ say nắng thôi.”
“Nhưng ngươi như vậy đâu có giống.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro