Xiềng Xích Cuồng Si

Bày tỏ.

2024-11-19 17:07:11

Về đến trước cửa phòng, Dịch Dương đã thần bí dùng tay bịt mắt Doãn Thiên lại.

"Anh làm gì vậy?" Đối phương ngạc nhiên hỏi, hàng lông mi đen dài chớp động làm ai đó ngứa ngáy khắp cõi lòng.

"Bí mật...Em mở cửa ra đi" Hắn thấp giọng giải thích, hối thúc Doãn Thiên tiến

lên trên.

Anh mơ hồ khó hiểu nhưng vẫn nghe lời chậm rãi làm theo.

Bàn tay to lớn từ từ hạ xuống, Dịch Dương ghé sát vào vành tai Doãn Thiên thổi khí thì thầm.

"Bất ngờ không?"

Trước mặt anh là hàng ngàn ngọn nến lung linh huyền ảo được bày trí tạo thành hình trái tim lãng mạn vô cùng. Ở giữa còn có hàng chữ « Please love me" được xếp từ hoa hồng đỏ thắm.

"Cái này?" Anh ngỡ ngàng, đứng ngây người tại chỗ. Đầu quả tim thoáng chốc giật nảy lên, đập rộn liên hồi.

"Tất cả những thứ này đều là chuẩn bị sẵn cho em." Dịch Dương từ từ áp sát, mặt đối mặt với Doãn Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hồng láng mịn. Ánh mắt hắn chân thành mà chứa đầy tình ý, như muốn nhấn chìm anh trong bể ái mơ màng.

"Doãn Thiên...xin em hãy yêu anh"

Lời bày tỏ thẳng thừng trực tiếp khiến cho nội tâm anh hỗn loạn rối bời. Anh biết hắn yêu anh, cũng biết bản thân mình sớm đã có phần rung rinh dao động. Thế nhưng trên đời này không phải chỉ yêu thôi là đủ. Tình cảm vốn vĩ xuất phát từ phía hai người nhưng có đến được với nhau hay không lại là chuyện của rất nhiều người.

Quá khứ trước kia vẫn luôn luôn bám trụ, giam hãm anh trong tháng ngày nhục nhã tối tăm. Bao nhiêu điều tồi tệ đã xảy ra giữa anh và hắn, dẫu hiện tại có biến chuyển thế nào cũng khó lòng gạt hết để tiếp bước sang trang. Huống hồ gì cả hai lại là người cùng giới, cho dù anh chấp nhận yêu hắn liệu người nhà của hắn có chấp nhận anh không? Rồi những ánh nhìn khinh khi dè bĩu với đủ lời miệt thị mỉa mai. Hắn có đủ sức để cùng anh chống chọi? (1)

Tình cảm này ngay từ lúc bắt đầu đã tồn tại quá nhiều rào cản. Anh làm sao có thể an tâm mà sánh bước lâu dài. Làm sao có thể cho hắn một lời ước hẹn trong khi bản thân anh vẫn còn lắm trăn trở lo toan. Anh thực sự rất sợ tiếng yêu này không đủ lớn để vượt qua bao định kiến đời thường. Anh sợ anh không đủ sức để nắm chặt bàn tay đi qua ngày giông bão. Anh lại sợ...đến cuối cùng tình nồng dần vơi cạn, một thân thấp hèn không giữ được sợi tơ duyên.

Đối với tương lai xa vời, mờ mịt, Doãn Thiên chẳng có gì để đảm bảo chung đôi. Anh hiện tại chỉ như bùn dưới đất, thật thấp hèn tơ tưởng áng mây cao. Nếu bản thân đã không thể mang đến cho Dịch Dương một tình yêu trọn vẹn, anh thà ngay từ đầu chặt đứt mọi hi vọng mong manh.

"Cảm ơn anh đã vì tôi mà cất công chuẩn bị nhiều như thế." Giọng Doãn Thiên pha chút u buồn xen lẫn đắng cay. Anh cúi đầu che giấu đi ánh lệ, dứt khoát thốt ra tiếng khướt từ.

"Xin lỗi...tôi không thể yêu anh."

Câu trả lời như đem hàng ngàn mũi dao đâm vào ngực Dịch Dương, dày vò, xâu xé trái tim hắn ra thành từng mảnh vụn. Kỳ thực đáp án này không nằm ngoài dự đoán, thế nhưng khi nghe rõ rành rành, hắn lại thấy quá đau.

"Không sao...không sao cả..." Dịch Dương gượng gạo nâng khoé môi kéo theo một nụ cười bi ai chua chát.

"Anh hiểu mà...chỉ cần em cho anh cơ hội để được yêu thương chiều chuộng em thôi, vậy là mãn nguyện rồi."

"Dịch Dương! Anh cần gì phải tự làm khổ mình như thế?" Doãn Thiên đau lòng

trách cứ. Anh không muốn nhìn đối phương phải hèn mọn đến mức đáng thương.

"Em sai rồi! Anh là đang theo đuổi tình yêu mà khó khăn lắm anh mới tìm lại được." Nói đến đây cổ họng hắn bỗng nghẹn ngào khô khốc.

Hắn dừng một hồi lâu, đợi đến khi cảm xúc ổn định mới ưu sầu nói tiếp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lần đó khi tận mắt chứng kiến em tìm đến cái chết để rời xa anh, em có biết anh đau khổ như thế nào không? Mọi thứ xung quanh anh bỗng chốc sụp đổ chỉ còn lại một mảng trời tịch mịch thê lương. Thù hận hay lòng tự cao gì đó chẳng qua chỉ là lớp mặt nạ do chính anh tạo ra để che đậy thứ tình cảm bất thường lệch chuẩn mà lòng anh đã vô thức nảy sinh. Anh yêu em...nhưng anh thật ngu ngốc khi phải đợi đến lúc em hoàn toàn vuột khỏi lòng bàn tay của anh, anh mới bần thần phát hiện ra trái tim mình đã khác. Đã có chỗ dành cho người mà mình rắp tâm hãm hại giam cầm. Hối hận, tiếc nuối và bất lực là tất cả những gì anh cảm nhận được khi không thể ngăn em nhảy xuống từ sân thượng của bệnh viện Miracle...Em biết không...đó là lần đầu tiên anh thấy mình vô dụng."

Nói tới đây, đầu quả tim chợt nảy lên quặn thắt, Dịch Dương khép hờ mi cố ngăn không cho dòng lệ nóng tuôn trào. Hắn thở dài một hơi đầy nặng nề sầu não, thanh âm thốt ra nhẹ bẫng tựa như tự thì thầm.

"Chỉ khi mất em rồi anh mới biết...thiếu em...cả thế giới đối với anh hoàn toàn vô nghĩa. Kể từ ngày Mẫn Quân không còn trên cõi tạm, anh vẫn sống nhưng đã chết nửa hồn. Thứ khiến anh tồn tại chỉ có lòng thù hận, và anh đem tất cả những tổn thương lặp lại tại nơi em. Anh chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có ngày rung động, càng chẳng dám tin anh cứ thế mà cong." Dịch Dương nhếch môi cười tự giễu, những chuyện hắn làm ra thật quá đỗi hoang đường.

"Hại Hàn gia phá sản, gián tiếp khiến cho em tan nát một gia đình. Cưỡng chế bắt em về tra tấn, dùng đủ loại hành vi đốn mạt để chà đạp giày vò. Cuộc đời của em, hoàn toàn bị anh hủy. Anh trả được thù...nhưng lòng chẳng thấy vui"

Doãn Thiên từ nãy đến giờ vẫn đứng im tại chỗ, bờ môi mỏng mím chặt không nói một lời nào.

"Anh biết để em yêu anh là một việc rất khó" Hắn dịu dàng vuốt nhẹ từ đuôi mày khóe mắt của người thương, thanh âm mang theo vài phần ttân an mềm mỏng.

"Thế nên cứ để anh yêu em là đủ rồi. Sau này hãy để anh quan tâm và săn sóc cho em. Anh chẳng dám vọng tưởng nhiều, chỉ mong mỗi sớm mai thức dậy người đầu tiên anh nhìn thấy là em, có thể cùng em ở chung một chỗ, cùng cười cùng khóc cùng nhau vui vẻ bình an mà trải qua những năm rộng tháng dài."

Anh trầm mặc không đáp, phải mất một lúc lâu mới ngẩng đầu chăm chú nhìn Dịch Dương, đôi mắt hạc dần đỏ hoe ngập nước. Anh thực sự chẳng thể nào ngờ được tình cảm mà đối phương dành cho anh lại sâu đậm và cố chấp đến mức quỵ lụy như thế này. Càng không dám tin chỉ vì muốn được ở cạnh anh mà hắn cam lòng nhúng nhường nhượng bộ.

"Em sao vậy? Có phải anh nói sai gì không?" Dịch Dương thấy Doãn Thiên sắp khóc liền lo lắng vươn tay ôm lấy anh dỗ dành.

"Không có." Anh khẽ khàng cất tiếng.

"Thế sao em khóc rồi?"

"Ai nói tôi khóc...bụi bay vào mắt thôi."

"Ừm...ừm.." Hắn gật đầu chiều ý, dẫu biết anh nói dối vẫn đáp ứng thuận theo.

Doãn Thiên ở yên trong vòng tay của Dịch Dương được một lúc thì chần chừ hỏi nhỏ:

"Sau này anh không định lấy vợ sao?"

"Không lấy." Hắn khẳng khái trả lời, sau đó lại chậm rãi nói thêm:

"Anh sớm đã xem em là vợ của anh rồi. Ngoài em ra...anh sẽ không cần bất kì ai hết."

"Vô sỉ." Anh thẹn thùng đánh nhẹ vào ngực trái Dịch Dương, khàn khàn giọng mắng.

"Tôi là vợ của anh hồi nào? Ông đây sau này còn phải nối dõi tông đường, giúp Hàn gia khai chi tán diệp."

"Em vẫn muốn lấy vợ?" Đôi mắt phượng hẹp dài chất chứa lắm ưu tư, hắn cảm thấy trái tim mình nhức nhói, ẩn ẩn đau như bị ai chọc khoét băm vằm.

Doãn Thiên nghe giọng điệu của hắn có đôi phần sầu não. Biết bản thân đã trót nói lỡ lời, định mở miệng bào chữa thì thanh âm nghèn ngào trầm thấp đã vội vàng truyền đến bên tai.

"Em đừng lấy vợ có được không? Em có thể không yêu anh nhưng xin em...xin em đừng yêu người khác"

Thái độ thành khẩn van nài làm Doãn Thiên cảm thấy đau lòng xót dạ. Con người này từ khi nào lại trở nên yếu đuối và khốn khổ như thế. Hắn đối với anh không một chút phòng bị dè chừng, hoàn toàn là thật tâm yêu thương, vỗ về trân trọng. Hắn hiện tại có thể chỉ vì một câu nói của anh mà thất vọng u buồn, vì sự biến mất của anh mà bàng hoàng, sợ hãi. Một con người vốn vĩ lãnh khốc vô tình nay ở trước mặt anh lại cúi đầu thấp giọng. Hắn si tình như thế anh làm sao có thể nhẫn tâm mà cự tuyệt, đuổi xua.

"Tôi...đã không thể yêu ai được nữa rồi." Doãn Thiên nép vào lòng Dịch Dương thủ thỉ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ý em là?" Hắn ngờ nghệch nghĩ suy, ngây ngẩn một hồi lâu vẫn chưa hiểu rõ được ý tứ mà Doãn Thiên truyền đạt. Chỉ cảm thấy cánh tay anh đang luồng qua eo hắn, mần mò ôm chặt lấy thắt lưng. Chút chua xót trong lòng cũng vơi đi gần hết.

"Lại đây." Dịch Dương cẩn thận nắm lấy bàn tay thon dài tinh tế, kéo Doãn Thiên ngồi xuống ghế sofa.

Trước mặt anh là một bàn rượu nhỏ mà hắn đã dụng tâm chuẩn bị để lấy lòng.

Trên bàn được bày trí khéo léo bằng những ngọn nến thơm cùng với hoa hồng đỏ, góp phần làm cho bầu không khí thêm phần mờ ảo mê tình.

Dịch Dương đi đến phía đối diện, khui một chai rượu vang thương hạng rồi cố ý rót đầy đẩy đến chỗ Doãn Thiên.

Anh cũng rất tự nhiên mà nâng ly lên uống thử.

"Là Chateau Lafite 1865." Bàn tay điệu nghệ lắc lư ly rượu quý, đôi mắt hạc nhiễm sương thích thú nhìn ngắm dòng chất lỏng màu hồng ngọc đậm đà.

"Xem ra, cún con của anh cũng rất biết thưởng thức." Hắn hơi nhếch khóe môi, đôi đồng tử đen huyền đầy thâm tình tán thưởng.

Doãn Thiên không nói gì, chỉ hất cằm nhìn hắn, vẻ mặt thập phần kiêu ngạo như khổng tước xòe đuôi.

Thế nhưng đối với loại biểu tình này của anh, Dịch Dương cũng chỉ mỉm cười đáp lại, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn thủy chung chứa đựng sự cưng chiều.

Hắn đặt lại ly rượu rỗng đã nốc cạn lên bàn rồi đứng dậy đi đến chỗ một khối đen to tướng được bố trí nằm ngay cạnh ban công. Khi tấm bạc bị đối phương kéo xuống, trước mặt Doãn Thiên liền xuất hiện cây đàn dương cầm bóng loáng màu vân gỗ tự nhiên.

"Cái này? Nó ở đây khi nào?" Anh kinh ngạc gặng hỏi. Rõ ràng lúc sáng căn phòng vẫn trống trải thênh thang.

"Cái này là món quà đặc biệt tiếp theo anh muốn dành tặng em." Khóe môi Dịch Dương vẽ lên một đường cong đầy trêu ngươi quyến rũ. Hắn ung dung ngồi xuống mở nắp đàn, ngón tay thon dài tinh tế dạo chơi qua hàng phím rồi đem ánh mắt đong đầy cảm xúc nhìn về phía Doãn Thiên.

Anh biếng nhác tựa đầu lên thành ghế, đôi con ngươi to tròn lúng liếng chứa tình si.

Dịch Dương nhẹ nhàng lả lơi ngâm câu hát, thanh âm trầm bổng du dương hòa quyện cùng chất giọng nam trung đầy mê hoặc lòng người.

"Tất cả sự cô đơn này đều nảy nở trong khu vườn ấy...

Trong tòa lâu đài gai anh tự trói buộc chính mình...

Dưới luồng sáng lập lòe phát ra từ ánh nến, hình ảnh Dịch Dương bên cây đàn dương cầm hiện lên trong tầm mắt Doãn Thiên bỗng trở nên đẹp đẽ và thi vị vô cùng. Hắn như chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích đang dệt nên những giai điệu tuyệt vời nhất của thế gian để dành tặng cho anh. Giai điệu này chẳng phải loại âm thanh vui tươi hoa mỹ gì xa lạ mà chính là tiếng lòng của hắn, là mở tâm tư thống khổ chất chồng đang khát cầu mong mỏi yêu thương.

Ẩn sâu trong giọng hát trầm khàn thu hút ấy là một nỗi buồn vô hình đang ngự trị vây quanh. Hắn cô độc, hắn lẻ loi và hắn đang kêu gào cầu xin anh cứu vớt. Hắn không biết phải làm gì để được anh thấu hiểu chỉ đành dùng lời ca để chạm đến trái tim anh, giải bày cho anh biết tất cả những hắn đang nghĩ.

Cứ như thế Dịch Dương dần dần kéo Doãn Thiên chìm vào trong thế giới tràn ngập tình yêu và sự khát khao nồng nàn cháy bỏng.

Mãi cho đến đoạn cuối cùng của bài hát, hắn chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn về phía anh. Đôi mắt phượng hẹp dài lấp lánh tựa như sao trời bừng sáng, nhưng lại sâu thăm thẳm phức tạp nội tình. Hắn cong môi cười một cách ngọt ngào rồi cất giọng đầy ưu thương tha thiết.

"But i still want you...

I still want you..."

Hai câu hát đó không biết vì cớ gì lại ghi tạc vào trong tâm khảm của Doãn Thiên khiến trái tim anh bần thần khắc khoải.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xiềng Xích Cuồng Si

Số ký tự: 0