Điện thoại mới.
2024-11-19 17:07:11
Buổi tối, như thường lệ Dịch Dương giúp Doãn Thiên kì cọ thân thể sạch sẽ xong rồi mới tắm cho mình.
Anh đang ngồi ở trên giường nhàm chán lật vài trang tạp chí ra xem thì tên vô
sỉ nào đó liền tẽn tò đi đến. Hắn khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh anh, vừa
dùng chiếc khăn lông nhẹ nhàng lau tóc vừa ngó sang Doãn Thiên, kiếm cớ chuyện trò.
"Em đang làm gì đấy?" Dịch Dương biết rõ như vẫn cứ hỏi thừa.
"Nhìn không thấy à?" Anh như có như không nhàn nhạt đáp.
Thái độ bốc đồng lãnh đạm của đối phương khiến hắn nhất thời nghẹn họng chỉ biết ngậm ngùi cười khổ cho qua.
Đợi đến khi quả đầu ướt nhẹp đã khô ráo nước, Dịch Dương cẩn thận mở hộc tủ cạnh giường lấy ra một quyển sách mới toanh cùng với chiếc hộp nhỏ.
"Cho em này."
Doãn Thiên ngạc nhiên nhìn hắn, trong mắt hiện lên vài phần nghi ngại, mơ hồ.
"Gì đây?" Anh gấp lại tạp chí, hiếu kỳ truy vấn.
"Quyển sách đó là đền bù cho em vì lần trước anh lỡ đem đi đốt. Còn cái kia là một chiếc điện thoại cảm ứng, anh mua để mỗi khi ở công ty mà nhớ em thì cũng có thể gọi điện về nói chuyện tán gẫu trong giây lát." Hắn thành thật trả lời. Đôi đồng tử đen huyền lúng luyến tựa sao đêm. (2)
Doãn Thiên nhận lấy quyển sách từ trên tay Dịch Dương cùng chiếc hộp. Đây đúng là quyển "Cuộc đời ngắn lắm đừng ôm muộn phiền" của tác giả Mộc Nhi mà lần trước bác sĩ Lương đã tặng. Anh mỉm cười lật vội trang sách rồi úp mặt vào trong ngửi ngửi. Cái mùi giấy in không khỏi khiến lòng anh thư thái, dễ chịu hơn bội phần.
Sau khi đã hít đủ cái mùi hương tri thức, Doãn Thiên mới tò mò mở chiếc hộp còn lại ra xem. Bên trong là dòng máy iPhone 16 Plus với giá thành niêm yết lên đến 23 triệu. Anh có chút ngỡ ngàng ngơ ngác khi món quà nhận được có giá trị cao như thế. (2)
Hàng mày kiếm gắt gao nhíu chặt, chỉ một giây sau Doãn Thiên liền đóng kín nắp hộp, trả ngược về cho Dịch Dương.
"Cái này tôi không thể nhận."
"Tại sao? Đó là quà anh tặng cho em, là của em. Hay em không thích mẫu mã này?" Hắn trầm giọng gặng hỏi. (D)
Anh lắc đầu phủ định, vẫn kiên tâm cự tuyệt lòng tốt của Dịch Dương.
"Xin lỗi, tôi không thể tùy tiện nhận quà của người khác. Hơn nữa chiếc iphone 16 đắt như vậy,.."
Hắn nghe thấy hai từ "người khác" thốt ra từ miệng anh, ruột gan đau thắt như bị một lưỡi dao sắc nhọn giày xéo băm vằm.
"Anh không phải là người xa lạ .Em cần gì phải khách sáo với anh" Sắc mặt Dịch Dương bỗng chốc sa sầm, ẩn trong thanh âm còn mang theo vài phần khó chịu.
Doãn Thiên im lặng mím môi, đem chiếc hộp đặt lại trên kệ tủ, rồi chùi người xuống nằm quay mặt vào trong.
Hành động của anh như tạc thẳng vào mặt đối phương một gáo nước lạnh. Hắn đứng lặng một lúc rất lâu rồi đau lòng cất bước đi ra khỏi phòng.
Đến khuya, sau khi giải quyết xong cả đống văn kiện quan trọng của công ty, Dịch Dương mới mệt mỏi quay trở về phòng ngủ. Hắn chậm rãi trèo lên giường lớn, rồi cẩn thận nằm ngay ngắn xuống vị trí trống trải bên cạnh Doãn Thiên. Cố gắng không để phát ra tiếng động làm anh tỉnh giấc.
Dịch Dương hơi nghiêng người hôn lên làn tóc rối, rồi khẽ khàng mút nhẹ lên chiếc cổ thiên nga.
"Hàn Doãn Thiên! Anh thực sự rất yêu em" Hắn ghé vào vành tai anh thì thầm dỗ ngọt. Giọng nói trầm ấm không biết đã mang theo bao nhiêu phần thâm tình và thành khẩn khiến cho trái tim sắt đá của Doãn Thiên phải hẫng mất đi một nhịp, đập loạn liên hồi.
Dịch Dương chẳng dám làm gì hơn vì sợ sẽ làm anh tỉnh giấc nên chì đành yên vị nằm im, thi thoảng lại vươn tay sờ sờ bờ môi mỏng.
Hàng mi dài chỉ vừa mới khép lại, một cánh tay thon dài đã rụt rè vòng qua thắt lưng hắn, hơi thở thân quen trong phút chốc cận kề.
Dịch Dương bị ôm một cách bất ngờ, kinh ngạc tới mức đứng hình, bất động vài giây. Đồng tử hắn mở to, ngẩn ngơ nhìn gương mặt thanh tú đang áp sát mặt mình.
"Em vẫn chưa ngủ sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi thử, thanh âm dịu dàng tựa như tiếng mèo kêu.
Doãn Thiên im lặng không đáp chỉ vùi đầu vào cổ hắn, lực tay vô thức siết chặt, mi mắt nhắm nghiền, giả bộ ngủ say. (1)
Khóe môi Dịch Dương khẻ cong cong, mỉm cười đầy thỏa mãn. Hắn cẩn thận nghiêng người, vươn tay kéo Doãn Thiên nép sát vào ngực mình, rồi ôn nhu vuốt ve dọc sống lưng để giúp anh dễ chịu.
Đợi đến khi nhịp thở của người bên cạnh dần trở nên đều đều ổn định, hắn mới cả gan hôn lên phiến môi hồng, căng bóng đang hấp háy lấy hơi, hạnh phúc cùng đối phương chìm vào trong mộng đẹp.
Dịch Dương vừa trở lại làm việc chưa được bao lâu đã ra tay điều chỉnh một số bộ phận, cùng chức vụ chủ chốt trong công ty. Việc thay đổi nhân sự lần này của Thiên Ưng chủ yếu là đào thải những thành phần dư thừa chỉ biết ngồi không hưởng lợi ý vào vị thế làm việc lâu năm mà chẳng chịu vận động bộ não ra khỏi công ty. Đưa lớp thế hệ trẻ có tài năng được đào tạo chính quy lên thay thế.
Đồng thời hắn cũng ra sức thúc đẩy hợp tác làm ăn với các đối tác nước ngoài. Mở rộng thị trường tiêu thụ tìm hướng đi mới phát triển bền vững hơn cho sản phẩm của Lost. Song song với đó là bắt tay cùng chính phủ đầu tư vào dự án xây dựng tuyến đường hầm xuyên biển có quy mô và tầm cỡ quốc tế hứa hẹn sẽ mang lại nhiều nguồn lợi kinh tế và cơ hội phát triển để Thiên Ưng vững mạnh hơn trong tương lai.
Dịch Dương đang ngồi ở bàn làm việc xem xét bản thảo thì Tạ Lâm mở cửa bước vào.
"Dịch tổng." Y cung kính cúi đầu.
"Ngồi đi." Hắn hướng mắt ra hiệu cho đối phương ngồi xuống rồi tùy tiện đem hồ sơ công trình để sang một bên.
"Việc tôi bảo anh điều tra thế nào rồi?"
Tạ Lâm lập tức móc ra sắp tài liệu dày cộm từ trong cặp táp, đặt trên bàn rồi đẩy nhẹ tới chỗ Dịch Dương.
"Tôi đã thuê hacker xâm nhập vào phần mềm máy tính của CEO bên phía Dương thị. Kết quả tìm thấy được một số thông tin quan trọng."
Hắn im lặng lắng nghe, bình thản lật từng trang A4.
"Đây là bảng thống kê số lượng nguyên liệu được Goldent nhập về để chiết xuất mỹ phẩm. Nhìn sơ qua thì không có gì bất thường. Nhưng xem kỹ sẽ thấy được điểm đáng ngờ ở một số chỗ." Y tạm ngừng một lúc nhìn phàn ứng của Dịch Dương rồi nói tiếp.
"Con số trên bản hóa đơn và thực tế có chênh lệch. Cụ thể là lượng tảo biển và sao biển được nhập về từ Hàn quốc giá thành chỉ bằng 1/2 giá thị trường. Bên phía Dương thị đã mua nguồn nguyên liệu trên từ một công ty tên là JPF ở Busan."
"Sao anh biết bọn họ mua số tảo biển và sao biển đó về chỉ với giá 50% giá thực." Hắn muốn xác định rõ thông tin nên cẩn trọng truy hỏi.
"Dựa vào bản hóa đơn gốc mà hacker tìm được." Tạ Lâm tự tin nhướn mày.
"Trong máy tính của giám đốc điều hành bên phía Goldent có lưu giữ một bản hợp đồng hợp tác với JPF. Theo đó giá bán ra và mua vào ghi trên bảng thống kê chỉ là con số ảo."
"Mua nguyên liệu với giá thành rẻ hơn thị trường nhưng lại tạo con số giả để che mắt điều này. Xem ra tôi đã phần nào tóm được cái đuôi của Dương thị rồi." Dịch Dương nhếch môi cười, đáy mắt lóe lên tia âm tàn tà mị.
"Anh giúp tôi tìm hiểu một chút về công ty JPF, biết đâu sẽ phát hiện ra vài điểm thú vị."
"Chuyện này tôi đã cho người đi điều tra, sẽ sớm có thông tin thôi."
"Anh nhanh nhẹn hơn tôi nghĩ đấy." Hắn ra vẻ hài lòng, tán thưởng trước bộ óc tinh tường nhạy bén của Tạ Lâm.
Dạo gần đây, Dịch Dương hầu như bận việc suốt. Hắn thường xuyên rời nhà từ sáng sớm tới chiều tối mới về. Đôi khi còn làm việc tới tận khuya, cuối tuần còn phải tăng ca, chạy deadline cho kịp tiến độ.
Hiện tại, Lost đã kí được hai hợp đồng lớn với đối tác Mỹ và Anh, thuận lợi tìm được chỗ đứng ở thị trường ngoại quốc. Bên cạnh đó, dự án xây dựng tuyến đường hầm xuyên biển do Thiên Ưng phụ trách cũng đang được tiến hành. Thế nên đa số thời gian của hắn đều dồn vào công việc.
Đối với Doãn Thiên, Dịch Dương bận rộn như vậy chính là một chuyện tốt, hắn sẽ không còn nhiều tâm tư để đặt vào anh nữa. Sau này anh có muốn rời đi, cũng sẽ dễ dàng hơn.
"Ting...!"
Doãn Thiên đang ngồi ở ban công đọc sách thì chuông báo điện thoại vang lên. Là tin nhắn của Dịch Dương gửi đến. Từ ngày hắn ép anh nhận lấy chiếc điện thoại iPhone 16, cứ cách vài giờ hắn lại gọi cho anh một lần. Anh không bắt máy hắn liền chuyển sang hộp thư thoại, tin nhắn hỏi thăm các kiểu, đại loại như: (7
"Em đã ăn gì chưa?"
"Em đang làm gì vậy?"
"Em có nhớ anh không?"
"Anh rất nhớ em."
"Anh yêu em."
"Moa moa..."
"Chụt chụt..."
Thoạt đầu, Doãn Thiên còn nhất quyết làm lơ, nhưng Dịch Dương cứ kiên trì như thế, khiến anh phải mềm lòng xót dạ mà miễn cưỡng trả lời.
Anh đang ngồi ở trên giường nhàm chán lật vài trang tạp chí ra xem thì tên vô
sỉ nào đó liền tẽn tò đi đến. Hắn khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh anh, vừa
dùng chiếc khăn lông nhẹ nhàng lau tóc vừa ngó sang Doãn Thiên, kiếm cớ chuyện trò.
"Em đang làm gì đấy?" Dịch Dương biết rõ như vẫn cứ hỏi thừa.
"Nhìn không thấy à?" Anh như có như không nhàn nhạt đáp.
Thái độ bốc đồng lãnh đạm của đối phương khiến hắn nhất thời nghẹn họng chỉ biết ngậm ngùi cười khổ cho qua.
Đợi đến khi quả đầu ướt nhẹp đã khô ráo nước, Dịch Dương cẩn thận mở hộc tủ cạnh giường lấy ra một quyển sách mới toanh cùng với chiếc hộp nhỏ.
"Cho em này."
Doãn Thiên ngạc nhiên nhìn hắn, trong mắt hiện lên vài phần nghi ngại, mơ hồ.
"Gì đây?" Anh gấp lại tạp chí, hiếu kỳ truy vấn.
"Quyển sách đó là đền bù cho em vì lần trước anh lỡ đem đi đốt. Còn cái kia là một chiếc điện thoại cảm ứng, anh mua để mỗi khi ở công ty mà nhớ em thì cũng có thể gọi điện về nói chuyện tán gẫu trong giây lát." Hắn thành thật trả lời. Đôi đồng tử đen huyền lúng luyến tựa sao đêm. (2)
Doãn Thiên nhận lấy quyển sách từ trên tay Dịch Dương cùng chiếc hộp. Đây đúng là quyển "Cuộc đời ngắn lắm đừng ôm muộn phiền" của tác giả Mộc Nhi mà lần trước bác sĩ Lương đã tặng. Anh mỉm cười lật vội trang sách rồi úp mặt vào trong ngửi ngửi. Cái mùi giấy in không khỏi khiến lòng anh thư thái, dễ chịu hơn bội phần.
Sau khi đã hít đủ cái mùi hương tri thức, Doãn Thiên mới tò mò mở chiếc hộp còn lại ra xem. Bên trong là dòng máy iPhone 16 Plus với giá thành niêm yết lên đến 23 triệu. Anh có chút ngỡ ngàng ngơ ngác khi món quà nhận được có giá trị cao như thế. (2)
Hàng mày kiếm gắt gao nhíu chặt, chỉ một giây sau Doãn Thiên liền đóng kín nắp hộp, trả ngược về cho Dịch Dương.
"Cái này tôi không thể nhận."
"Tại sao? Đó là quà anh tặng cho em, là của em. Hay em không thích mẫu mã này?" Hắn trầm giọng gặng hỏi. (D)
Anh lắc đầu phủ định, vẫn kiên tâm cự tuyệt lòng tốt của Dịch Dương.
"Xin lỗi, tôi không thể tùy tiện nhận quà của người khác. Hơn nữa chiếc iphone 16 đắt như vậy,.."
Hắn nghe thấy hai từ "người khác" thốt ra từ miệng anh, ruột gan đau thắt như bị một lưỡi dao sắc nhọn giày xéo băm vằm.
"Anh không phải là người xa lạ .Em cần gì phải khách sáo với anh" Sắc mặt Dịch Dương bỗng chốc sa sầm, ẩn trong thanh âm còn mang theo vài phần khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Doãn Thiên im lặng mím môi, đem chiếc hộp đặt lại trên kệ tủ, rồi chùi người xuống nằm quay mặt vào trong.
Hành động của anh như tạc thẳng vào mặt đối phương một gáo nước lạnh. Hắn đứng lặng một lúc rất lâu rồi đau lòng cất bước đi ra khỏi phòng.
Đến khuya, sau khi giải quyết xong cả đống văn kiện quan trọng của công ty, Dịch Dương mới mệt mỏi quay trở về phòng ngủ. Hắn chậm rãi trèo lên giường lớn, rồi cẩn thận nằm ngay ngắn xuống vị trí trống trải bên cạnh Doãn Thiên. Cố gắng không để phát ra tiếng động làm anh tỉnh giấc.
Dịch Dương hơi nghiêng người hôn lên làn tóc rối, rồi khẽ khàng mút nhẹ lên chiếc cổ thiên nga.
"Hàn Doãn Thiên! Anh thực sự rất yêu em" Hắn ghé vào vành tai anh thì thầm dỗ ngọt. Giọng nói trầm ấm không biết đã mang theo bao nhiêu phần thâm tình và thành khẩn khiến cho trái tim sắt đá của Doãn Thiên phải hẫng mất đi một nhịp, đập loạn liên hồi.
Dịch Dương chẳng dám làm gì hơn vì sợ sẽ làm anh tỉnh giấc nên chì đành yên vị nằm im, thi thoảng lại vươn tay sờ sờ bờ môi mỏng.
Hàng mi dài chỉ vừa mới khép lại, một cánh tay thon dài đã rụt rè vòng qua thắt lưng hắn, hơi thở thân quen trong phút chốc cận kề.
Dịch Dương bị ôm một cách bất ngờ, kinh ngạc tới mức đứng hình, bất động vài giây. Đồng tử hắn mở to, ngẩn ngơ nhìn gương mặt thanh tú đang áp sát mặt mình.
"Em vẫn chưa ngủ sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi thử, thanh âm dịu dàng tựa như tiếng mèo kêu.
Doãn Thiên im lặng không đáp chỉ vùi đầu vào cổ hắn, lực tay vô thức siết chặt, mi mắt nhắm nghiền, giả bộ ngủ say. (1)
Khóe môi Dịch Dương khẻ cong cong, mỉm cười đầy thỏa mãn. Hắn cẩn thận nghiêng người, vươn tay kéo Doãn Thiên nép sát vào ngực mình, rồi ôn nhu vuốt ve dọc sống lưng để giúp anh dễ chịu.
Đợi đến khi nhịp thở của người bên cạnh dần trở nên đều đều ổn định, hắn mới cả gan hôn lên phiến môi hồng, căng bóng đang hấp háy lấy hơi, hạnh phúc cùng đối phương chìm vào trong mộng đẹp.
Dịch Dương vừa trở lại làm việc chưa được bao lâu đã ra tay điều chỉnh một số bộ phận, cùng chức vụ chủ chốt trong công ty. Việc thay đổi nhân sự lần này của Thiên Ưng chủ yếu là đào thải những thành phần dư thừa chỉ biết ngồi không hưởng lợi ý vào vị thế làm việc lâu năm mà chẳng chịu vận động bộ não ra khỏi công ty. Đưa lớp thế hệ trẻ có tài năng được đào tạo chính quy lên thay thế.
Đồng thời hắn cũng ra sức thúc đẩy hợp tác làm ăn với các đối tác nước ngoài. Mở rộng thị trường tiêu thụ tìm hướng đi mới phát triển bền vững hơn cho sản phẩm của Lost. Song song với đó là bắt tay cùng chính phủ đầu tư vào dự án xây dựng tuyến đường hầm xuyên biển có quy mô và tầm cỡ quốc tế hứa hẹn sẽ mang lại nhiều nguồn lợi kinh tế và cơ hội phát triển để Thiên Ưng vững mạnh hơn trong tương lai.
Dịch Dương đang ngồi ở bàn làm việc xem xét bản thảo thì Tạ Lâm mở cửa bước vào.
"Dịch tổng." Y cung kính cúi đầu.
"Ngồi đi." Hắn hướng mắt ra hiệu cho đối phương ngồi xuống rồi tùy tiện đem hồ sơ công trình để sang một bên.
"Việc tôi bảo anh điều tra thế nào rồi?"
Tạ Lâm lập tức móc ra sắp tài liệu dày cộm từ trong cặp táp, đặt trên bàn rồi đẩy nhẹ tới chỗ Dịch Dương.
"Tôi đã thuê hacker xâm nhập vào phần mềm máy tính của CEO bên phía Dương thị. Kết quả tìm thấy được một số thông tin quan trọng."
Hắn im lặng lắng nghe, bình thản lật từng trang A4.
"Đây là bảng thống kê số lượng nguyên liệu được Goldent nhập về để chiết xuất mỹ phẩm. Nhìn sơ qua thì không có gì bất thường. Nhưng xem kỹ sẽ thấy được điểm đáng ngờ ở một số chỗ." Y tạm ngừng một lúc nhìn phàn ứng của Dịch Dương rồi nói tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con số trên bản hóa đơn và thực tế có chênh lệch. Cụ thể là lượng tảo biển và sao biển được nhập về từ Hàn quốc giá thành chỉ bằng 1/2 giá thị trường. Bên phía Dương thị đã mua nguồn nguyên liệu trên từ một công ty tên là JPF ở Busan."
"Sao anh biết bọn họ mua số tảo biển và sao biển đó về chỉ với giá 50% giá thực." Hắn muốn xác định rõ thông tin nên cẩn trọng truy hỏi.
"Dựa vào bản hóa đơn gốc mà hacker tìm được." Tạ Lâm tự tin nhướn mày.
"Trong máy tính của giám đốc điều hành bên phía Goldent có lưu giữ một bản hợp đồng hợp tác với JPF. Theo đó giá bán ra và mua vào ghi trên bảng thống kê chỉ là con số ảo."
"Mua nguyên liệu với giá thành rẻ hơn thị trường nhưng lại tạo con số giả để che mắt điều này. Xem ra tôi đã phần nào tóm được cái đuôi của Dương thị rồi." Dịch Dương nhếch môi cười, đáy mắt lóe lên tia âm tàn tà mị.
"Anh giúp tôi tìm hiểu một chút về công ty JPF, biết đâu sẽ phát hiện ra vài điểm thú vị."
"Chuyện này tôi đã cho người đi điều tra, sẽ sớm có thông tin thôi."
"Anh nhanh nhẹn hơn tôi nghĩ đấy." Hắn ra vẻ hài lòng, tán thưởng trước bộ óc tinh tường nhạy bén của Tạ Lâm.
Dạo gần đây, Dịch Dương hầu như bận việc suốt. Hắn thường xuyên rời nhà từ sáng sớm tới chiều tối mới về. Đôi khi còn làm việc tới tận khuya, cuối tuần còn phải tăng ca, chạy deadline cho kịp tiến độ.
Hiện tại, Lost đã kí được hai hợp đồng lớn với đối tác Mỹ và Anh, thuận lợi tìm được chỗ đứng ở thị trường ngoại quốc. Bên cạnh đó, dự án xây dựng tuyến đường hầm xuyên biển do Thiên Ưng phụ trách cũng đang được tiến hành. Thế nên đa số thời gian của hắn đều dồn vào công việc.
Đối với Doãn Thiên, Dịch Dương bận rộn như vậy chính là một chuyện tốt, hắn sẽ không còn nhiều tâm tư để đặt vào anh nữa. Sau này anh có muốn rời đi, cũng sẽ dễ dàng hơn.
"Ting...!"
Doãn Thiên đang ngồi ở ban công đọc sách thì chuông báo điện thoại vang lên. Là tin nhắn của Dịch Dương gửi đến. Từ ngày hắn ép anh nhận lấy chiếc điện thoại iPhone 16, cứ cách vài giờ hắn lại gọi cho anh một lần. Anh không bắt máy hắn liền chuyển sang hộp thư thoại, tin nhắn hỏi thăm các kiểu, đại loại như: (7
"Em đã ăn gì chưa?"
"Em đang làm gì vậy?"
"Em có nhớ anh không?"
"Anh rất nhớ em."
"Anh yêu em."
"Moa moa..."
"Chụt chụt..."
Thoạt đầu, Doãn Thiên còn nhất quyết làm lơ, nhưng Dịch Dương cứ kiên trì như thế, khiến anh phải mềm lòng xót dạ mà miễn cưỡng trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro