Hữu duyên tương...
2024-11-19 17:07:11
Doãn Thiên từ trong mê man dần lấy lại ý thức, anh chậm rãi nâng hàng mi đen dài đang nặng nề khép chặt, đảo mắt quan sát thử xung quanh. Chỉ thấy bốn bề đều là một gam màu trắng xóa, hư ảo chập chờn. Đầu óc anh lại có chút hoang mang choáng váng. Đồng tử vì chưa thích ứng được với luồng sáng chiếu xuống từ ánh đèn trần mà rất nhanh liền rơi vài giọt lệ nóng.
Doãn Thiên yếu ớt đưa tay lên day day hai bên huyệt thái dương đau nhức, cảm thấy toàn thân mềm nhũn rã rời.
Có tiếng mở cửa, anh cố gắng lấy lại thanh tĩnh để nhìn rõ người trước mặt. Chỉ thấy tiến đến gần là một nam nhân tuấn tú điển trai, khí chất ôn hòa, thanh cao sạch sẽ.
"Anh tỉnh rồi?" Đối phương ngồi xuống cạnh mép giường, quan tâm dò hỏi.
"Bác sĩ Lương!" Sau khi nhìn rõ gương mặt của người đối diện thì Doãn Thiên có chút bất ngờ hòa cùng kinh hỉ.
Anh dùng sức muốn ngồi dậy để tiếp chuyện với y cho lịch sự hữu lễ nhưng chật vật một lúc lâu vẫn không tài nào cử động nổi tay chân. Thấy vậy Lương Thừa Tuấn liền cẩn thận đỡ lấy, còn chu đáo dùng gối bông đặt ở thành giường để giúp anh an ổn tựa vào.
Doãn Thiên chỉnh lại tư thế xong thì lần nữa đánh giá lại tình hình. Anh tò mò ngó nghiêng một lượt, vật dụng trong phòngcũng chỉ có mỗi cái giường và tủ đựng quần áo bằng gỗ liêm được chạm trổ tinh tế. Cách bày trí đơn giản nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi.
"Nơi đây là...
"Căn hộ riêng của tôi. Phòng này dành cho khách đã lâu rồi không sử dụng."
"Sao...sao tôi lại ở đây?" Doãn Thiên mờ mịt hỏi. Trí nhớ của anh chỉ dừng lại tại thời điểm đang bước đi vô định lang thang trên đường lớn.
"Tối hôm qua, trong lúc tôi tan ca về nhà thì nhìn thấy có người ngất xỉu ở vỉa hè. Đến gần thì mới phát hiện người đó là anh. Vì trời quá khuya, cộng thêm mưa lớn nên tôi nghĩ
đưa anh về nhà tôi sẽ tiện hơn việc quay xe trở lại Miracle " Y từ tốn giải bày. Dứt lời, liền lấy từ trong hộc tủ ra một cái nhiệt kế, vẩy nhẹ vài phát để điều chỉnh xuống dưới vạch 35°C rồi lưu loát đưa tay kéo áo của Doãn Thiên. Thành thạo đem nhiệt kế đặt ở điểm thích hợp dưới nách.
"Giữ chặt một chút." Lương Thừa Tuấn căn dặn.
Doãn Thiên rất ngoan ngoãn nghe lời.
Đợi chừng vài phút sau, y mới cẩn thận xem xét kết quả vừa
đo được."38°C. Đỡ hơn tối qua nhiều rồi. Tôi còn tính nếu sáng nay
nhiệt độ cơ thể anh vẫn không giảm sẽ trực tiếp đưa anh đến bệnh viện."
"Cảm ơn anh...bác sĩ Lương! Nếu không được anh cứu giúp có lẽ giờ này tôi đã chết cóng ở ngoài đường hoặc là chết trong một cái xó xỉnh nào đó rồi."
"Đừng cảm ơn tôi. Đây là việc hiển nhiên, đổi lại là người khác tôi cũng sẽ hành động giống như vậy. Huống hồ gì, tôi với anh cũng tính là quen biết. Nếu anh không chê, hãy xem tôi giống như bạn bè thân thiết." Lương Thừa Tuấn mỉm cười ánh mắt chân thành, tha thiết.
Tuy từ trước đến nay khoảng thời gian hai người tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng Doãn Thiên hoàn toàn có thể nhận ra phần hảo ý mà đối phương dành tặng cho anh. Y đối với anh chính là thật tâm đối đãi, không tính toán vụ lợi càng không vì bất lỳ loại luyến ái hay tình cảm sai lệch nào.
"Nếu tôi nói, hiện tại tôi chỉ là một kẻ vô gia cư, trong túi chẳng có lấy tài sản gì quý giá, thân còn đang mang bệnh,... liệu bác sĩ Lương có dám làm bạn với tôi nữa không?" Doãn Thiên cười trêu chọc, nhưng sâu thẳm trong đôi con người u tối nhạt màu lại ẩn ẩn hiện lên chút vệt sáng mỏng manh.
"Lương Thừa Tuấn này muốn làm bạn với ai thì chỉ chú trọng vào nhân phẩm của người đó. Tiền tài không có thì còn kiếmlại được chứ nhân phẩm mất rồi thì làm sao tạo dựng lại đây." Nói đoạn, y vỗ vỗ lên vai anh, thấp giọng an ủi:
"Tôi chẳng biết anh đã trải qua những gì, cũng chẳng biết vì sao anh lại rơi vào tình trạng khó khăn quẫn bách như ngày hôm nay...nhưng tôi biết anh là người tốt. Cách anh cư xử với mọi người xung quanh và cách anh nói chuyện với tôi cũng đủ để tôi nhận định được bản tính của anh rồi."
"Anh không sợ sẽ nhìn lầm người sao?" Doãn Thiên cười hỏi.
"Không! Tôi sẽ không nhìn lầm" Lương Thừa Tuấn trả lời một cách đầy dứt khoát. Y đem ánh mắt hắc bạch phân minh nhìn trực diện đối phương, khóe môi lại giương lên một nét cười với đủ loại tâm tình phức tạp.
"Bởi vì...ở anh tôi nhìn thấy được bóng dáng của chính mình."
Trong khoảnh khắc thốt ra câu nói đó, ở trước mặt Doãn Thiên dường như xuất hiện một con người hoàn toàn khác. Một Lương Thừa Tuấn mà anh chưa từng biết đến. Y tự ti, u uất, khổ sở, và bất lực trước cuộc đời này. Thật giống với bản thân anh của hiện tại.
Thế nhưng rất nhanh, Lương Thừa Tuấn liền thu liễm hết những buồn rầu tiêu cực, mạnh mẽ đem chúng chôn sâu dưới đáy lòng, niêm phong kín kẽ. Trên môi y lại xuất hiện nụ cười ấm áp nhu hòa."Được rồi, bây giờ chắc anh cũng đói rồi...đợi một lát...tôi xuống bếp nấu cho anh chút cháo ăn lót dạ."
Vừa nói Lương Thừa Tuấn vừa đứng dậy rời đi. Bộ dạng vẫn là một thân tràn đầy sức sống, vui vẻ lạc quan, hệt như nốt trầm lắng, tối tăm kia chưa từng xuất hiện trên gương mặt điềm nhiên thanh tú ấy.
Doãn Thiên yếu ớt đưa tay lên day day hai bên huyệt thái dương đau nhức, cảm thấy toàn thân mềm nhũn rã rời.
Có tiếng mở cửa, anh cố gắng lấy lại thanh tĩnh để nhìn rõ người trước mặt. Chỉ thấy tiến đến gần là một nam nhân tuấn tú điển trai, khí chất ôn hòa, thanh cao sạch sẽ.
"Anh tỉnh rồi?" Đối phương ngồi xuống cạnh mép giường, quan tâm dò hỏi.
"Bác sĩ Lương!" Sau khi nhìn rõ gương mặt của người đối diện thì Doãn Thiên có chút bất ngờ hòa cùng kinh hỉ.
Anh dùng sức muốn ngồi dậy để tiếp chuyện với y cho lịch sự hữu lễ nhưng chật vật một lúc lâu vẫn không tài nào cử động nổi tay chân. Thấy vậy Lương Thừa Tuấn liền cẩn thận đỡ lấy, còn chu đáo dùng gối bông đặt ở thành giường để giúp anh an ổn tựa vào.
Doãn Thiên chỉnh lại tư thế xong thì lần nữa đánh giá lại tình hình. Anh tò mò ngó nghiêng một lượt, vật dụng trong phòngcũng chỉ có mỗi cái giường và tủ đựng quần áo bằng gỗ liêm được chạm trổ tinh tế. Cách bày trí đơn giản nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi.
"Nơi đây là...
"Căn hộ riêng của tôi. Phòng này dành cho khách đã lâu rồi không sử dụng."
"Sao...sao tôi lại ở đây?" Doãn Thiên mờ mịt hỏi. Trí nhớ của anh chỉ dừng lại tại thời điểm đang bước đi vô định lang thang trên đường lớn.
"Tối hôm qua, trong lúc tôi tan ca về nhà thì nhìn thấy có người ngất xỉu ở vỉa hè. Đến gần thì mới phát hiện người đó là anh. Vì trời quá khuya, cộng thêm mưa lớn nên tôi nghĩ
đưa anh về nhà tôi sẽ tiện hơn việc quay xe trở lại Miracle " Y từ tốn giải bày. Dứt lời, liền lấy từ trong hộc tủ ra một cái nhiệt kế, vẩy nhẹ vài phát để điều chỉnh xuống dưới vạch 35°C rồi lưu loát đưa tay kéo áo của Doãn Thiên. Thành thạo đem nhiệt kế đặt ở điểm thích hợp dưới nách.
"Giữ chặt một chút." Lương Thừa Tuấn căn dặn.
Doãn Thiên rất ngoan ngoãn nghe lời.
Đợi chừng vài phút sau, y mới cẩn thận xem xét kết quả vừa
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
đo được."38°C. Đỡ hơn tối qua nhiều rồi. Tôi còn tính nếu sáng nay
nhiệt độ cơ thể anh vẫn không giảm sẽ trực tiếp đưa anh đến bệnh viện."
"Cảm ơn anh...bác sĩ Lương! Nếu không được anh cứu giúp có lẽ giờ này tôi đã chết cóng ở ngoài đường hoặc là chết trong một cái xó xỉnh nào đó rồi."
"Đừng cảm ơn tôi. Đây là việc hiển nhiên, đổi lại là người khác tôi cũng sẽ hành động giống như vậy. Huống hồ gì, tôi với anh cũng tính là quen biết. Nếu anh không chê, hãy xem tôi giống như bạn bè thân thiết." Lương Thừa Tuấn mỉm cười ánh mắt chân thành, tha thiết.
Tuy từ trước đến nay khoảng thời gian hai người tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng Doãn Thiên hoàn toàn có thể nhận ra phần hảo ý mà đối phương dành tặng cho anh. Y đối với anh chính là thật tâm đối đãi, không tính toán vụ lợi càng không vì bất lỳ loại luyến ái hay tình cảm sai lệch nào.
"Nếu tôi nói, hiện tại tôi chỉ là một kẻ vô gia cư, trong túi chẳng có lấy tài sản gì quý giá, thân còn đang mang bệnh,... liệu bác sĩ Lương có dám làm bạn với tôi nữa không?" Doãn Thiên cười trêu chọc, nhưng sâu thẳm trong đôi con người u tối nhạt màu lại ẩn ẩn hiện lên chút vệt sáng mỏng manh.
"Lương Thừa Tuấn này muốn làm bạn với ai thì chỉ chú trọng vào nhân phẩm của người đó. Tiền tài không có thì còn kiếmlại được chứ nhân phẩm mất rồi thì làm sao tạo dựng lại đây." Nói đoạn, y vỗ vỗ lên vai anh, thấp giọng an ủi:
"Tôi chẳng biết anh đã trải qua những gì, cũng chẳng biết vì sao anh lại rơi vào tình trạng khó khăn quẫn bách như ngày hôm nay...nhưng tôi biết anh là người tốt. Cách anh cư xử với mọi người xung quanh và cách anh nói chuyện với tôi cũng đủ để tôi nhận định được bản tính của anh rồi."
"Anh không sợ sẽ nhìn lầm người sao?" Doãn Thiên cười hỏi.
"Không! Tôi sẽ không nhìn lầm" Lương Thừa Tuấn trả lời một cách đầy dứt khoát. Y đem ánh mắt hắc bạch phân minh nhìn trực diện đối phương, khóe môi lại giương lên một nét cười với đủ loại tâm tình phức tạp.
"Bởi vì...ở anh tôi nhìn thấy được bóng dáng của chính mình."
Trong khoảnh khắc thốt ra câu nói đó, ở trước mặt Doãn Thiên dường như xuất hiện một con người hoàn toàn khác. Một Lương Thừa Tuấn mà anh chưa từng biết đến. Y tự ti, u uất, khổ sở, và bất lực trước cuộc đời này. Thật giống với bản thân anh của hiện tại.
Thế nhưng rất nhanh, Lương Thừa Tuấn liền thu liễm hết những buồn rầu tiêu cực, mạnh mẽ đem chúng chôn sâu dưới đáy lòng, niêm phong kín kẽ. Trên môi y lại xuất hiện nụ cười ấm áp nhu hòa."Được rồi, bây giờ chắc anh cũng đói rồi...đợi một lát...tôi xuống bếp nấu cho anh chút cháo ăn lót dạ."
Vừa nói Lương Thừa Tuấn vừa đứng dậy rời đi. Bộ dạng vẫn là một thân tràn đầy sức sống, vui vẻ lạc quan, hệt như nốt trầm lắng, tối tăm kia chưa từng xuất hiện trên gương mặt điềm nhiên thanh tú ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro