Chương 16
2024-09-05 20:06:20
Đến tận hơn một tuần sau cửa mới
mở trở lại . Giai Tuệ thông báo cho cô cũng báo bố mẹ Giai Nghi sẽ sang
thăm nhà cô chút . Mộng Đình biết họ đến vì việc gì nhưng cô thực không
quá để tâm nên nhắn lại cho Giai Tuệ bảo rằng không cần thiết . Và rồi
ngồi trong phòng khách là cô đây là bố mẹ Giai Nghi cùng cô gái .
“ À cô gái “ – người bố lên tiếng .
“ Bố , chị ấy tên Mộng Đình .”
“Aà ừ , Mộng Đình cháu sự việc vừa qua gia đình chú cảm ơn cháu nhiều lắm . Thực không có gì trả nổi ơn này . Nhà chú chó chút ít qua mang qua cháu dùng thử ha “.
“ Dạ không có gì mọi người không cần khách sáo “ .
Mộng Đình nói tay đẩy lại gói quà về phía bố Giai Nghi .
“ Chị Đình Đình chị cứ nhận đi cũng không có gì nhiều . Em cảm ơn chị nhiều lắm .”
“ Vậy được cháu nhận túi quà này nhưng phong bì này thì không thể mau cô chú và em nhận lại .”- Mộng Đình nói mang vẻ vô cùng dứt khoát khiến bố mẹ cô gái đắn đo cầm lại .
Nói chuyện nửa rồi bố mẹ Giai chào hỏi ra về . Giai Nghi đi được một đoạn thì chạy nhanh người cô gái cỏ vẻ như cũng đã khá hơn trước nhiều đưa lại một túi cho Mộng Đình :
“ Chị Đình Đình chị quen anh hôm trước đúng không ạ , có thể cho em phương thức liên lạc được không em cũng muốn ơn anh ấy nữa ạ .”
Mộng Đình hơi ngớ người “anh” mà Giai Nghi nói chẳng phải Lăng Quân hay sao . Cô định phun ra rằng “anh” mà em nói đáng tuổi chú mình nhưng cô kìm lại . Cô ú ới không biết trả lời thế nào cô cũng chỉ đơn giản biết biết về Lăng Quân như bao con người ở thành phố B này thôi nào có khả năng có biết được phương thức liên lạc của người giàu nhất thành phố là gì . Có khác cũng chỉ là thấy anh trực tiếp nhiều hơn những người khác mà thôi. Nghĩ lại thì nếu anh không đến cửa hàng thường xuyên thì cô cũng không có cách nào mà gặp mặt được .
“ Chị cũng thực sự không biết liên lạc với anh ta như nào .”
Giai Nghi nhìn cô vẻ mặt có hơi thất vọng .
“ Anh ta là khách quen của cửa hàng thường thì đa phần buổi tối nào cũng sẽ đến mua hàng nếu em muốn gặp có thể … “.
Mộng Đình nói thêm vài câu khiến Giai Nghi mừng rỡ hơn chút cô định nói thêm buổi tối cô gái có thể đến gặp nhưng lại nhớ chuyện vừa qua lại thôi .
“ Cuối tháng em đến có được không , chỉ hôm đấy em được nghỉ học thôi ?”
“ Chuyện hôm trước còn chưa đủ sợ ?”
“Chị … đón em được không ạ . Chỉ hôm đấy thôi . Có chị em không sợ .”
Đích thị là sau khi chứng kiến Mộng Đình thân nữ nhi đánh trả lại mấy tên côn đồn gớm ghiếc kia thì cô chính thức đã trở thành người hùng trong lòng cô gái nhỏ Giai Nghi .
Mộng Đình có chút bất lực nhìn cô gái trước mặt nghĩ cô bé cũng chỉ là muốn cảm ơn người ta ngẫm một hồi cô đáp :
“ Thôi được.”
---
Tối nay cô trở lại cửa hàng làm việc . Công việc vẫn như thường bận không gì đổi mới chỉ khác một điều Lăng Quân chú ta hôm nay không đến khiến cô có chút thất vọng . Rồi ngày hôm sau hôm sau nữa cả tuần liền đều lặn mất tăm hơi làm tâm tư cô gái nhỏ có chút buồn phiền chẳng qua là được cô che giấu rất kĩ .
“Alo tềnh iu của tớ ơi“.
“Ha không dám nhận . Cậu để dành lại cho An Vũ Phong đi “.
“Cậu chỉ biết ghẹo tớ thôi “.
“Sorry Đình Đình yêu dấu cuối tuần này không đi ăn với cậu được rồi “ – Hứa San bên kia nói giọng có chút hối lỗi .
“ Không sao cậu bận việc thì để khi khác thiếu gì thời gian .”
“Cuối tuần này lớp cấp ba tụi mình họp lớp . Cậu có muốn … “ – Hứa San giải thích qua lí do cô cũng không muốn nhắc quá sâu vì cô chắc câu trả lời của bạn mình rồi .
“ Cậu cứ đi đi . Chơi vui vẻ . Cửa hàng có khách rồi tớ cúp máy trước nhé“.
“ Uừm vậy thôi cậu làm việc đi ha . Bye Bye Đình yêu quý “.
“Ừm , tạm biệt “.
Mộng Đình viện cớ cúp máy thật nhanh nhưng không hẳn là cô nói dối vì của hàng có khách thật . Mỗi nghe thấy về lớp học cũ cô chỉ muốn chạy đi thật xa để không nghe lọt vào tai . Nó làm cô nhớ tới kí ức đau đớn nghiệt ngã trong quá khứ mà cô không bao giờ muốn đào lại .
---
Hôm nay là cuối tuần , Mộng Đình trong lòng có chút vui vì cô mới kiếm được môt chân quét dọn cho một khách sạn kèm nhà hàng , chiều nay sẽ bắt đầu làm việc . Cô tranh thủ dọn dẹp lại nhà cửa , ăn cơm trưa ngủ một giấc đến chiều thức dậy tới chỗ làm . Nhà hàng cách chỗ cô ở có hơi nằm trong trung tâm thành phố cô phải đi 2 chuyến xe buýt và đi bộ thêm một đoạn mới tới nơi . Nhà hàng cô làm được thiết kế theo phong cách cổ xưa khiến Mộng Đình rất ấn tượng đơn giản vì cô hay thích mấy kiểu độc đáo khác lạ như vậy . Bên trong nhà hàng rất sang trong tiện nghi làm cô không hiểu sao mình được nhận vào làm .
Người phụ trách nhanh chóng trao đổi với cô một vài việc rồi đưa đồng phục , hướng dẫn và phân công nơi quét dọn cho cô .
Nhà hàng có 3 tầng nối liền với một khách sạn ở đằng sau , Mộng Đình được giao dọn vệ sinh ở tầng 2 .
Mộng Đình nhanh nhẹn lau dọn xong gian chính của tầng 2 .lúc này khách hàng đang tấp nập đến . Cô nhanh chóng di chuyển đến dọn nhà vệ sinh .
Một nhóm nữ nhân vào trong nhà vệ sinh rôm rả cười chuyện , một số người thì dặm lại phấn má tô thêm chút son trên mặt . Mộng Định không mấy quá để ý vẫn chăm chú vào công việc dọn dẹp của mình.
“ Êy “.- một người trong đó lên tiếng gọi những người khác .
“ Sao / Chuyện gì ?”
“ Mày thấy người kia quen quen không ?”- cô gái kia tiếp tục nói hất mất hướng về chỗ Mộng Đình đang lau sàn .
“ Hả ???”
“ Đó chẳng phải là …. Chu … Chu Mộng Đình hay sao ?”
“ Chu Mộng Đình ?”
“ À cô gái “ – người bố lên tiếng .
“ Bố , chị ấy tên Mộng Đình .”
“Aà ừ , Mộng Đình cháu sự việc vừa qua gia đình chú cảm ơn cháu nhiều lắm . Thực không có gì trả nổi ơn này . Nhà chú chó chút ít qua mang qua cháu dùng thử ha “.
“ Dạ không có gì mọi người không cần khách sáo “ .
Mộng Đình nói tay đẩy lại gói quà về phía bố Giai Nghi .
“ Chị Đình Đình chị cứ nhận đi cũng không có gì nhiều . Em cảm ơn chị nhiều lắm .”
“ Vậy được cháu nhận túi quà này nhưng phong bì này thì không thể mau cô chú và em nhận lại .”- Mộng Đình nói mang vẻ vô cùng dứt khoát khiến bố mẹ cô gái đắn đo cầm lại .
Nói chuyện nửa rồi bố mẹ Giai chào hỏi ra về . Giai Nghi đi được một đoạn thì chạy nhanh người cô gái cỏ vẻ như cũng đã khá hơn trước nhiều đưa lại một túi cho Mộng Đình :
“ Chị Đình Đình chị quen anh hôm trước đúng không ạ , có thể cho em phương thức liên lạc được không em cũng muốn ơn anh ấy nữa ạ .”
Mộng Đình hơi ngớ người “anh” mà Giai Nghi nói chẳng phải Lăng Quân hay sao . Cô định phun ra rằng “anh” mà em nói đáng tuổi chú mình nhưng cô kìm lại . Cô ú ới không biết trả lời thế nào cô cũng chỉ đơn giản biết biết về Lăng Quân như bao con người ở thành phố B này thôi nào có khả năng có biết được phương thức liên lạc của người giàu nhất thành phố là gì . Có khác cũng chỉ là thấy anh trực tiếp nhiều hơn những người khác mà thôi. Nghĩ lại thì nếu anh không đến cửa hàng thường xuyên thì cô cũng không có cách nào mà gặp mặt được .
“ Chị cũng thực sự không biết liên lạc với anh ta như nào .”
Giai Nghi nhìn cô vẻ mặt có hơi thất vọng .
“ Anh ta là khách quen của cửa hàng thường thì đa phần buổi tối nào cũng sẽ đến mua hàng nếu em muốn gặp có thể … “.
Mộng Đình nói thêm vài câu khiến Giai Nghi mừng rỡ hơn chút cô định nói thêm buổi tối cô gái có thể đến gặp nhưng lại nhớ chuyện vừa qua lại thôi .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Cuối tháng em đến có được không , chỉ hôm đấy em được nghỉ học thôi ?”
“ Chuyện hôm trước còn chưa đủ sợ ?”
“Chị … đón em được không ạ . Chỉ hôm đấy thôi . Có chị em không sợ .”
Đích thị là sau khi chứng kiến Mộng Đình thân nữ nhi đánh trả lại mấy tên côn đồn gớm ghiếc kia thì cô chính thức đã trở thành người hùng trong lòng cô gái nhỏ Giai Nghi .
Mộng Đình có chút bất lực nhìn cô gái trước mặt nghĩ cô bé cũng chỉ là muốn cảm ơn người ta ngẫm một hồi cô đáp :
“ Thôi được.”
---
Tối nay cô trở lại cửa hàng làm việc . Công việc vẫn như thường bận không gì đổi mới chỉ khác một điều Lăng Quân chú ta hôm nay không đến khiến cô có chút thất vọng . Rồi ngày hôm sau hôm sau nữa cả tuần liền đều lặn mất tăm hơi làm tâm tư cô gái nhỏ có chút buồn phiền chẳng qua là được cô che giấu rất kĩ .
“Alo tềnh iu của tớ ơi“.
“Ha không dám nhận . Cậu để dành lại cho An Vũ Phong đi “.
“Cậu chỉ biết ghẹo tớ thôi “.
“Sorry Đình Đình yêu dấu cuối tuần này không đi ăn với cậu được rồi “ – Hứa San bên kia nói giọng có chút hối lỗi .
“ Không sao cậu bận việc thì để khi khác thiếu gì thời gian .”
“Cuối tuần này lớp cấp ba tụi mình họp lớp . Cậu có muốn … “ – Hứa San giải thích qua lí do cô cũng không muốn nhắc quá sâu vì cô chắc câu trả lời của bạn mình rồi .
“ Cậu cứ đi đi . Chơi vui vẻ . Cửa hàng có khách rồi tớ cúp máy trước nhé“.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Uừm vậy thôi cậu làm việc đi ha . Bye Bye Đình yêu quý “.
“Ừm , tạm biệt “.
Mộng Đình viện cớ cúp máy thật nhanh nhưng không hẳn là cô nói dối vì của hàng có khách thật . Mỗi nghe thấy về lớp học cũ cô chỉ muốn chạy đi thật xa để không nghe lọt vào tai . Nó làm cô nhớ tới kí ức đau đớn nghiệt ngã trong quá khứ mà cô không bao giờ muốn đào lại .
---
Hôm nay là cuối tuần , Mộng Đình trong lòng có chút vui vì cô mới kiếm được môt chân quét dọn cho một khách sạn kèm nhà hàng , chiều nay sẽ bắt đầu làm việc . Cô tranh thủ dọn dẹp lại nhà cửa , ăn cơm trưa ngủ một giấc đến chiều thức dậy tới chỗ làm . Nhà hàng cách chỗ cô ở có hơi nằm trong trung tâm thành phố cô phải đi 2 chuyến xe buýt và đi bộ thêm một đoạn mới tới nơi . Nhà hàng cô làm được thiết kế theo phong cách cổ xưa khiến Mộng Đình rất ấn tượng đơn giản vì cô hay thích mấy kiểu độc đáo khác lạ như vậy . Bên trong nhà hàng rất sang trong tiện nghi làm cô không hiểu sao mình được nhận vào làm .
Người phụ trách nhanh chóng trao đổi với cô một vài việc rồi đưa đồng phục , hướng dẫn và phân công nơi quét dọn cho cô .
Nhà hàng có 3 tầng nối liền với một khách sạn ở đằng sau , Mộng Đình được giao dọn vệ sinh ở tầng 2 .
Mộng Đình nhanh nhẹn lau dọn xong gian chính của tầng 2 .lúc này khách hàng đang tấp nập đến . Cô nhanh chóng di chuyển đến dọn nhà vệ sinh .
Một nhóm nữ nhân vào trong nhà vệ sinh rôm rả cười chuyện , một số người thì dặm lại phấn má tô thêm chút son trên mặt . Mộng Định không mấy quá để ý vẫn chăm chú vào công việc dọn dẹp của mình.
“ Êy “.- một người trong đó lên tiếng gọi những người khác .
“ Sao / Chuyện gì ?”
“ Mày thấy người kia quen quen không ?”- cô gái kia tiếp tục nói hất mất hướng về chỗ Mộng Đình đang lau sàn .
“ Hả ???”
“ Đó chẳng phải là …. Chu … Chu Mộng Đình hay sao ?”
“ Chu Mộng Đình ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro