Chương 25
2024-09-05 20:06:20
Ngoài trời bóng tối đang bao trùm lên mọi ngõ ngách, ánh đèn sáng chói trên những con đường các quán hàng tòa nhà bắt đầu hiện lên tạo khung cảnh rực rỡ chói lóa xa hoa nơi đô thị. Mộng Đình vẫn chưa đi làm trở lại vì
Giai Tuệ nói vẫn chưa kết thúc kỉ nghỉ dưỡng cô lại tiếp tục thời gian thất nghiệp tạm thời. Nhưng từ sau khi làm bức tranh kia xong, Mộng Đình dần trở nên có hứng thú với công việc tranh khắc này nên bắt tay vào tìm tòi nghiên cứu sâu hơi về nó. Cô lấy số tiền mà Lăng Quân trả kia mua các dụng cụ mới cũng mua thêm một vài ván gỗ lớn đề thử nghiệm .
Tiếng khoét đục ngày ngày vang lên trong căn nhà nhỏ từ sáng sớm đến tối muộn, cô rất chăm chỉ và kiên trì thậm chí có hôm quá chăm chú mải mê còn quên cả ăn bỏ bữa cả một ngày .
Thời gian cứ thế trôi chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng cũng hơn một tuần qua từ lúc Lăng Quân cho người đến lấy bức tranh anh không quay lại đây thêm lần nào nữa .
Kết thúc một ngày miệt mài tuy đã đeo khẩu trang chống bụi nhưng Mộng Đình vẫn hít vào không ít bột gỗ khiến cô ho khan vài tiếng . Hôm nay cô kết thúc sớm hơn mọi bận vì Hứa San vừa mới công tác về đã nhất quyết kéo cô ra ngoài ăn tối cho bằng được .
Vừa bước ra cửa từ đằng xa đã thấy Hứa San đứng cạnh xe ô tô vẫy tay rối rít về phía mình. Hai người lên xe đi thẳng tới trung tâm thành phố rực rõ ánh đèn dòng người xe cộ đi lại nhộn nhịp tấp nập .
Hứa San đưa cô tới một nhà hàng vô cùng sang trọng cười cười nói nói vui vẻ dẫn cô vào trong . Bước vào trong
Mộng Đình quả thực vô cùng choáng ngợp trước mọi thứ trong này từ các vật trang trí đến đèn chùm chói lóa bàn ghế hạng xịn có thể tóm gọn chung quy lại là sực nức mùi tiền so với nhà hàng lần trước cô làm cũng thể nào là ngang bằng nhau chỉ khác phong cách bày trí một chút. Mộng Đình đảo mắt nhìn quanh nhà hàng một lượt đa phần đều đã kín chỗ ngồi Hứa San cũng nói với cô để đặt chỗ ăn ở đây cô nàng đã phải đặt từ tháng trước. Mộng Đình hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu cùng quần jean tối giản so với không gian trong nhà hàng hay những người trên bàn ăn với váy áo hàng hiệu xa xỉ càng khiến cô càng thấy mình không phù hợp với những nơi như này chút nào nếu không muốn nói cô quá đổi tầm thường. Nhưng cô nào hay biết được bước vào nhà hàng này là chuẩn bị có một sự thay đối lớn trong cuộc sống yên bình của mình.
Hứa San nhanh chóng dẫn cô tới vị trí đặt trước đó ngay sát tấm kính ngăn giữa bên trong và bên ngoài. Từ đây cô có thể nhìn thấy bên ngoài vô cùng rõ ràng . Hứa San dúi vào tay cô menu, Mộng Đình nhận lấy đọc qua một lượt mà mắt chô lố món rẻ nhất ở đây bằng cả tháng lương cô làm việc ở cửa hàng tiện lợi . Hứa San biết cô bạn mình đang nghĩ gì nãy giờ nhìn menu mà không dám cất tiếng vội nói :
"Cậu cứ gọi thoải mái hôm nay tớ bao "
"Nhưng mà ..."
"Cậu không phải lo . Cậu quên mất là bạn cậu là người có tiền rồi à hahaha . Gọi đi "
.."
"Chúng ta mỗi người trả một nửa không thì tớ đi về đó"
"Thôi được rồi tiểu tổ tông ơi, 50:50 theo ý cậu được chưa . Nhưng mà cậu còn chưa đi làm lại ..."
Mộng Đình biết chắc cô sẽ lo cho mình như vậy nên đã kể cho Hứa San nghe về khoản tiền mình nhận được từ việc bán tranh hôm nọ nhưng đương nhiên cô không kể với Hứa San người mua tranh của mình là Lăng Quân .
Mộng Đình nhìn lại vào bảng thực đơn gọi một hai món mà ruột sót nên đẩy sang cho Hứa San tự chọn món .
Món ăn nhanh chóng được bưng lên trông vô cùng đẹp mắt. Cô nàng Hứa San đang hí hửng chụp lại ảnh từng món trên bàn xong xuôi giục cô bắt đầu đánh chén .
Bữa ăn kết thúc cũng vừa tròn 7 giờ tối, phía bên ngoài loạt xe ô tô đắt tiền đang nối đuôi nhau đi đến, dài không thấy điểm kết thúc, nghe loáng thoáng ở mấy bàn ăn bên cạnh thì tối nay ở đây diễn ra tiệc mừng thọ của nhân vật lớn nào đó nên sẽ có rất nhiều các gia đình quyền lực ở thành phố B này đến tham dự. Hứa San cũng nghe thấy điều đó gương mặt đang hí hửng uống nốt phần nước ép đắt đỏ mà lại bị sặc ho mấy tiếng, sắc mặt đổi khác ngay lập tức :
"Cậu không sao chứ ?" - Mộng Đình nói rồi đưa khăn giấy cho Hứa San.
"À..k. không , tớ không sao . Chúng ta đi nhá ".
Không để Mộng Đình kịp phản ứng lại Hứa San đã nhanh chóng đeo lại túi xách kéo Mộng Đình sải bước đến thang máy xuống hầm gửi xe :
"San San có chuyện gì thế ?"
"Đi khỏi đây đã rồi tớ nói sau nhé "
"..."
Thấy thái độ vô cùng vội vã xen chút lo lắng của Hứa San, Mộng Đình cũng không hỏi thêm nữa bước nhanh chân đến lấy xe cùng bạn mình .
Ô đậu xe ở ngay trước mắt nhưng Hứa San bỗng dừng đột ngột ngước nhìn phía trước gương mặt tỏ rõ sự lo sợ,
Mộng Đình thấy thế cũng nương theo ánh nhìn của Hứa San người khựng lại trong giây lát trước mặt cô là gia đình của Hứa San : có bố mẹ của cô lần này còn có thêm cả bà nội của cô nữa. Tất cả họ đang chừng chừng nhìn về phía hai cô gái rõ vẻ không hài lòng .
"SAN SAN "
"D..Dạ, bà ...nội "
"Việc bận của con là đi ăn với con bé vô giáo dục này sao ?"
Giai Tuệ nói vẫn chưa kết thúc kỉ nghỉ dưỡng cô lại tiếp tục thời gian thất nghiệp tạm thời. Nhưng từ sau khi làm bức tranh kia xong, Mộng Đình dần trở nên có hứng thú với công việc tranh khắc này nên bắt tay vào tìm tòi nghiên cứu sâu hơi về nó. Cô lấy số tiền mà Lăng Quân trả kia mua các dụng cụ mới cũng mua thêm một vài ván gỗ lớn đề thử nghiệm .
Tiếng khoét đục ngày ngày vang lên trong căn nhà nhỏ từ sáng sớm đến tối muộn, cô rất chăm chỉ và kiên trì thậm chí có hôm quá chăm chú mải mê còn quên cả ăn bỏ bữa cả một ngày .
Thời gian cứ thế trôi chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng cũng hơn một tuần qua từ lúc Lăng Quân cho người đến lấy bức tranh anh không quay lại đây thêm lần nào nữa .
Kết thúc một ngày miệt mài tuy đã đeo khẩu trang chống bụi nhưng Mộng Đình vẫn hít vào không ít bột gỗ khiến cô ho khan vài tiếng . Hôm nay cô kết thúc sớm hơn mọi bận vì Hứa San vừa mới công tác về đã nhất quyết kéo cô ra ngoài ăn tối cho bằng được .
Vừa bước ra cửa từ đằng xa đã thấy Hứa San đứng cạnh xe ô tô vẫy tay rối rít về phía mình. Hai người lên xe đi thẳng tới trung tâm thành phố rực rõ ánh đèn dòng người xe cộ đi lại nhộn nhịp tấp nập .
Hứa San đưa cô tới một nhà hàng vô cùng sang trọng cười cười nói nói vui vẻ dẫn cô vào trong . Bước vào trong
Mộng Đình quả thực vô cùng choáng ngợp trước mọi thứ trong này từ các vật trang trí đến đèn chùm chói lóa bàn ghế hạng xịn có thể tóm gọn chung quy lại là sực nức mùi tiền so với nhà hàng lần trước cô làm cũng thể nào là ngang bằng nhau chỉ khác phong cách bày trí một chút. Mộng Đình đảo mắt nhìn quanh nhà hàng một lượt đa phần đều đã kín chỗ ngồi Hứa San cũng nói với cô để đặt chỗ ăn ở đây cô nàng đã phải đặt từ tháng trước. Mộng Đình hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu cùng quần jean tối giản so với không gian trong nhà hàng hay những người trên bàn ăn với váy áo hàng hiệu xa xỉ càng khiến cô càng thấy mình không phù hợp với những nơi như này chút nào nếu không muốn nói cô quá đổi tầm thường. Nhưng cô nào hay biết được bước vào nhà hàng này là chuẩn bị có một sự thay đối lớn trong cuộc sống yên bình của mình.
Hứa San nhanh chóng dẫn cô tới vị trí đặt trước đó ngay sát tấm kính ngăn giữa bên trong và bên ngoài. Từ đây cô có thể nhìn thấy bên ngoài vô cùng rõ ràng . Hứa San dúi vào tay cô menu, Mộng Đình nhận lấy đọc qua một lượt mà mắt chô lố món rẻ nhất ở đây bằng cả tháng lương cô làm việc ở cửa hàng tiện lợi . Hứa San biết cô bạn mình đang nghĩ gì nãy giờ nhìn menu mà không dám cất tiếng vội nói :
"Cậu cứ gọi thoải mái hôm nay tớ bao "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng mà ..."
"Cậu không phải lo . Cậu quên mất là bạn cậu là người có tiền rồi à hahaha . Gọi đi "
.."
"Chúng ta mỗi người trả một nửa không thì tớ đi về đó"
"Thôi được rồi tiểu tổ tông ơi, 50:50 theo ý cậu được chưa . Nhưng mà cậu còn chưa đi làm lại ..."
Mộng Đình biết chắc cô sẽ lo cho mình như vậy nên đã kể cho Hứa San nghe về khoản tiền mình nhận được từ việc bán tranh hôm nọ nhưng đương nhiên cô không kể với Hứa San người mua tranh của mình là Lăng Quân .
Mộng Đình nhìn lại vào bảng thực đơn gọi một hai món mà ruột sót nên đẩy sang cho Hứa San tự chọn món .
Món ăn nhanh chóng được bưng lên trông vô cùng đẹp mắt. Cô nàng Hứa San đang hí hửng chụp lại ảnh từng món trên bàn xong xuôi giục cô bắt đầu đánh chén .
Bữa ăn kết thúc cũng vừa tròn 7 giờ tối, phía bên ngoài loạt xe ô tô đắt tiền đang nối đuôi nhau đi đến, dài không thấy điểm kết thúc, nghe loáng thoáng ở mấy bàn ăn bên cạnh thì tối nay ở đây diễn ra tiệc mừng thọ của nhân vật lớn nào đó nên sẽ có rất nhiều các gia đình quyền lực ở thành phố B này đến tham dự. Hứa San cũng nghe thấy điều đó gương mặt đang hí hửng uống nốt phần nước ép đắt đỏ mà lại bị sặc ho mấy tiếng, sắc mặt đổi khác ngay lập tức :
"Cậu không sao chứ ?" - Mộng Đình nói rồi đưa khăn giấy cho Hứa San.
"À..k. không , tớ không sao . Chúng ta đi nhá ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không để Mộng Đình kịp phản ứng lại Hứa San đã nhanh chóng đeo lại túi xách kéo Mộng Đình sải bước đến thang máy xuống hầm gửi xe :
"San San có chuyện gì thế ?"
"Đi khỏi đây đã rồi tớ nói sau nhé "
"..."
Thấy thái độ vô cùng vội vã xen chút lo lắng của Hứa San, Mộng Đình cũng không hỏi thêm nữa bước nhanh chân đến lấy xe cùng bạn mình .
Ô đậu xe ở ngay trước mắt nhưng Hứa San bỗng dừng đột ngột ngước nhìn phía trước gương mặt tỏ rõ sự lo sợ,
Mộng Đình thấy thế cũng nương theo ánh nhìn của Hứa San người khựng lại trong giây lát trước mặt cô là gia đình của Hứa San : có bố mẹ của cô lần này còn có thêm cả bà nội của cô nữa. Tất cả họ đang chừng chừng nhìn về phía hai cô gái rõ vẻ không hài lòng .
"SAN SAN "
"D..Dạ, bà ...nội "
"Việc bận của con là đi ăn với con bé vô giáo dục này sao ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro