Chương 38
2024-09-05 20:06:20
Thế rồi hai thân ảnh người trước người sau đi ra để Mộng Đình và Hứa San đứng đó ngây ngốc .
Gạt hai con người kia sang một bên bởi đơn giản ai cũng biết 3 tháng tới chắc thư kí Lâm không cần lấy lương làm gì rồi . Hứa San vội kéo Mộng Đình ngồi lại xuống ghế hỏi một tràng dài :
“Mấy tuần qua sao tớ gọi mà cậu bắt máy hả, điện thoại bị tê liệt hay sao mà không biết đường gọi lại cho tớ ?! Mà sao cậu lại ở đây ? Bị thương chỗ nào hay là mắc bệnh gì giấu tớ ?! Lo chết mất ....”
“K.không ... tớ không sao giờ ổn rồi, mà sao cậu biết tớ ở đây mà tới vậy ?!
“À .... Chuyện đó à ... là người vừa nãy I vào cùng tớ ấy anh ta nói cậu ở đây nên đưa tớ đến “.
Hứa San vẫn không an tâm ngó nghiêng trên khắp người cô kiểm tra .
“Chu Mộng Đình, cậu, có chuyện cần làm rõ cho tớ đấy “ – Hứa San nhìn cô ánh mắt nghiêm nghị đến lẫn dò hỏi .
“Sao cậu lại bị thương nữa ?! Lại còn phải ở trong đây chắc hết thương không hề nhẹ “.
Hứa San nhìn căn phòng có thể đoán ra đây được một trong ít những phòng VIP đặc biệt được Tiêu Thị tạo ra dành riêng cho những bệnh nhân mời trải qua phẫu thuật phức tạp có thể tới đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hoặc dành riêng cho nhà họ Tiêu và các nhà có mối quan hệ thân thiết với họ sử dụng .
“Tớ ... tớ ... Chuyện có hơi phức tạp tớ kể cậu sau nhé nhưng mà ... vì đó mà tớ làm hỏng điện thoại của cậu mất rồi . “
Hứa San có hơi giận dỗi nhìn cô nhưng cô cũng thật biết nếu Mộng Đình chưa muốn nói ra thì cô có vặn vẹo nào nỉ dài cổ cũng không moi được gì
“... Thôi được tớ sẽ truy hỏi sau vậy, giờ cậu khỏe hơn là tớ an tâm, thoại tớ mới sắm mới rồi nè “ – Hứa San hí hửng lấy chiếc thoại mới từ trong ví ra .“Nhưng mà cậu vẫn phải đến bù cho tớ “ – cô nàng cười gian xảo .
“Nói tớ biết sao cậu lại ở cùng người đàn ông vừa nãy thế ... hai người còn ... tớ chưa từng thấy cậu gần người khác như vậy bao giờ luôn ...”
" "
- Mộng Đình nghe Hứa San nói vậy biết chắc chắn cô nàng đã nhận ra người đàn ông kia là ai . Mà cũng đúng với độ nhận diện cực cao trong giới tài chính kinh tế thì việc những người trong ngành biết tới anh là điều rất hiển nhiên .
“Cậu là không muốn đến bù cho tớ mà “
“ Tớ ... tớ và ch.. anh ta cũng không quen biết gì lắm “ – cô định theo thói quen gọi anh là chủ nhưng cảm thấy nếu gọi vậy trước mặt Hứa San thì không đúng lắm nên vội đổi cách xưng hô.
“ Thật không ?!
"
Cô nhanh chóng gật đầu lia lịa thay cho câu trả lời khiến Hứa San không khỏi phì cười .
“Haha Đình Đình lần đầu tiên tớ thấy cậu nói dối dở ẹt như vậy luôn đó “
“Khai thật mau, hai người ... tới đâu rồi ?!”
“Thật sự không có gì ... chuyện lúc nãy là cô tình thôi cậu đừng hiểu nhầm “
“Được, tớ sẽ tạm tin là hiện giờ hai người chưa có gì, nhưng nếu tiến triển thêm phải báo tớ biết đó nghe chưa !!”" "
Nói rồi những câu chuyện rắc rối phức tạp được tạm gác lại, những lời sau đó chỉ toàn là Hứa San bắt đầu thói quen kể lể về cuộc sống đời thường à đặc sắc trong đấy chắc là hành trình theo đuổi mệt nghỉ của cô nàng với cậu bạn học An Vũ Phong kia . Mộng Đình nghe cũng thấy tội nhưng chỉ biết cười bò bó tay với những tình huống mà cô bạn mình bày ra hỏng gặp mặt người kia một cách ngẫu nhiên nhất có thể .
Phía bên ngoài sảnh lớn lúc này, Lâm Mộc Dương vừa được nhận “phần thưởng “ lòng gào thét uất ức . Lui ra xe chờ chở người về . Lăng Quân đứng đó vẫn không ngớt giận lại còn được thêm ông bạn thân tới góp vui .
Vì vừa nãy lúc đang làm việc vô tình nhìn ra ngoài cửa kính thấy cô gái xinh đẹp nào đó đứng nói chuyện với Lăng Quân, với con mắt tinh tường của mình thì Tiêu Khải Trạch chắc chắn đó không phải Mộng Đình lúc nãy nói chuyện ở đó anh đã nhìn thấy cô ngồi trên ghế ở cuối góc vườn . Cảnh tưởng hay ho đập vào mắt khiến Tiêu Khải Trạch thích thay vô cùng :ôi bạn tôi ơi là bạn tôi, lấy lòng cô gái nhỏ mà cậu cũng gặp nhiều chắc chở quá .
Theo kinh nghiệm tình trường không mấy dày dặn mà sâu đậm của một bác sĩ, Tiêu Khải Trạch đoán chắc Lăng Quân và Chu Mộng Đình có ý với nhau nhưng hai con người này như có cái đầu rỗng tuếch về tình cảm thì phải : không thấy tiến cũng chẳng thấy lùi gì cả .
Bây giờ gặp bạn mình ở đây, Tiêu Khải Trạch không nén nổi tò mò muốn biết hai con người kia “rạn nứt” tới đâu rồi .
“Nè bạn tôi, nhóc con nhà cậu đã biến thành hũ giấm chua chưa đấy ?!” – giọng anh bác sĩ dẻo sởn da gà vang lên .
Lăng Quân mặt mày vẫn vô cùng khó chịu vì đợt tiến công thất bại vừa rồi còn va phải vẻ mặt đùa cợt của Tiêu Khải Trạch càng làm thúc đẩy sự bức bối :“Nói tiếng người đi
"
“À thì vừa nãy thấy có cô nàng nào bắt chuyện với cậu đó, nhóc con nhà cậucó ... ghen không . Không vào trong dỗ người ta mà đứng đây làm gì ?!”
"
"
Lăng Quân sau một hồi loading mới hiểu được thằng bạn mình đang nói gì,
thở dài đáp lại :
“Không ghen “ .
“Gì ?! Không ghen ?! Cậu nói thật á ... một chút cũng không có biểu hiện khác lạ gì sao ?!” .
Gạt hai con người kia sang một bên bởi đơn giản ai cũng biết 3 tháng tới chắc thư kí Lâm không cần lấy lương làm gì rồi . Hứa San vội kéo Mộng Đình ngồi lại xuống ghế hỏi một tràng dài :
“Mấy tuần qua sao tớ gọi mà cậu bắt máy hả, điện thoại bị tê liệt hay sao mà không biết đường gọi lại cho tớ ?! Mà sao cậu lại ở đây ? Bị thương chỗ nào hay là mắc bệnh gì giấu tớ ?! Lo chết mất ....”
“K.không ... tớ không sao giờ ổn rồi, mà sao cậu biết tớ ở đây mà tới vậy ?!
“À .... Chuyện đó à ... là người vừa nãy I vào cùng tớ ấy anh ta nói cậu ở đây nên đưa tớ đến “.
Hứa San vẫn không an tâm ngó nghiêng trên khắp người cô kiểm tra .
“Chu Mộng Đình, cậu, có chuyện cần làm rõ cho tớ đấy “ – Hứa San nhìn cô ánh mắt nghiêm nghị đến lẫn dò hỏi .
“Sao cậu lại bị thương nữa ?! Lại còn phải ở trong đây chắc hết thương không hề nhẹ “.
Hứa San nhìn căn phòng có thể đoán ra đây được một trong ít những phòng VIP đặc biệt được Tiêu Thị tạo ra dành riêng cho những bệnh nhân mời trải qua phẫu thuật phức tạp có thể tới đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hoặc dành riêng cho nhà họ Tiêu và các nhà có mối quan hệ thân thiết với họ sử dụng .
“Tớ ... tớ ... Chuyện có hơi phức tạp tớ kể cậu sau nhé nhưng mà ... vì đó mà tớ làm hỏng điện thoại của cậu mất rồi . “
Hứa San có hơi giận dỗi nhìn cô nhưng cô cũng thật biết nếu Mộng Đình chưa muốn nói ra thì cô có vặn vẹo nào nỉ dài cổ cũng không moi được gì
“... Thôi được tớ sẽ truy hỏi sau vậy, giờ cậu khỏe hơn là tớ an tâm, thoại tớ mới sắm mới rồi nè “ – Hứa San hí hửng lấy chiếc thoại mới từ trong ví ra .“Nhưng mà cậu vẫn phải đến bù cho tớ “ – cô nàng cười gian xảo .
“Nói tớ biết sao cậu lại ở cùng người đàn ông vừa nãy thế ... hai người còn ... tớ chưa từng thấy cậu gần người khác như vậy bao giờ luôn ...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" "
- Mộng Đình nghe Hứa San nói vậy biết chắc chắn cô nàng đã nhận ra người đàn ông kia là ai . Mà cũng đúng với độ nhận diện cực cao trong giới tài chính kinh tế thì việc những người trong ngành biết tới anh là điều rất hiển nhiên .
“Cậu là không muốn đến bù cho tớ mà “
“ Tớ ... tớ và ch.. anh ta cũng không quen biết gì lắm “ – cô định theo thói quen gọi anh là chủ nhưng cảm thấy nếu gọi vậy trước mặt Hứa San thì không đúng lắm nên vội đổi cách xưng hô.
“ Thật không ?!
"
Cô nhanh chóng gật đầu lia lịa thay cho câu trả lời khiến Hứa San không khỏi phì cười .
“Haha Đình Đình lần đầu tiên tớ thấy cậu nói dối dở ẹt như vậy luôn đó “
“Khai thật mau, hai người ... tới đâu rồi ?!”
“Thật sự không có gì ... chuyện lúc nãy là cô tình thôi cậu đừng hiểu nhầm “
“Được, tớ sẽ tạm tin là hiện giờ hai người chưa có gì, nhưng nếu tiến triển thêm phải báo tớ biết đó nghe chưa !!”" "
Nói rồi những câu chuyện rắc rối phức tạp được tạm gác lại, những lời sau đó chỉ toàn là Hứa San bắt đầu thói quen kể lể về cuộc sống đời thường à đặc sắc trong đấy chắc là hành trình theo đuổi mệt nghỉ của cô nàng với cậu bạn học An Vũ Phong kia . Mộng Đình nghe cũng thấy tội nhưng chỉ biết cười bò bó tay với những tình huống mà cô bạn mình bày ra hỏng gặp mặt người kia một cách ngẫu nhiên nhất có thể .
Phía bên ngoài sảnh lớn lúc này, Lâm Mộc Dương vừa được nhận “phần thưởng “ lòng gào thét uất ức . Lui ra xe chờ chở người về . Lăng Quân đứng đó vẫn không ngớt giận lại còn được thêm ông bạn thân tới góp vui .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vừa nãy lúc đang làm việc vô tình nhìn ra ngoài cửa kính thấy cô gái xinh đẹp nào đó đứng nói chuyện với Lăng Quân, với con mắt tinh tường của mình thì Tiêu Khải Trạch chắc chắn đó không phải Mộng Đình lúc nãy nói chuyện ở đó anh đã nhìn thấy cô ngồi trên ghế ở cuối góc vườn . Cảnh tưởng hay ho đập vào mắt khiến Tiêu Khải Trạch thích thay vô cùng :ôi bạn tôi ơi là bạn tôi, lấy lòng cô gái nhỏ mà cậu cũng gặp nhiều chắc chở quá .
Theo kinh nghiệm tình trường không mấy dày dặn mà sâu đậm của một bác sĩ, Tiêu Khải Trạch đoán chắc Lăng Quân và Chu Mộng Đình có ý với nhau nhưng hai con người này như có cái đầu rỗng tuếch về tình cảm thì phải : không thấy tiến cũng chẳng thấy lùi gì cả .
Bây giờ gặp bạn mình ở đây, Tiêu Khải Trạch không nén nổi tò mò muốn biết hai con người kia “rạn nứt” tới đâu rồi .
“Nè bạn tôi, nhóc con nhà cậu đã biến thành hũ giấm chua chưa đấy ?!” – giọng anh bác sĩ dẻo sởn da gà vang lên .
Lăng Quân mặt mày vẫn vô cùng khó chịu vì đợt tiến công thất bại vừa rồi còn va phải vẻ mặt đùa cợt của Tiêu Khải Trạch càng làm thúc đẩy sự bức bối :“Nói tiếng người đi
"
“À thì vừa nãy thấy có cô nàng nào bắt chuyện với cậu đó, nhóc con nhà cậucó ... ghen không . Không vào trong dỗ người ta mà đứng đây làm gì ?!”
"
"
Lăng Quân sau một hồi loading mới hiểu được thằng bạn mình đang nói gì,
thở dài đáp lại :
“Không ghen “ .
“Gì ?! Không ghen ?! Cậu nói thật á ... một chút cũng không có biểu hiện khác lạ gì sao ?!” .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro