Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 23

Diệp Phỉ Nhiên

2024-07-24 13:01:02

Tề Tư Hạo nói là làm, nghiêm túc làm sáng tỏ, đáng tiếc bài đăng của cậu ta cũng bị các loại bình luận mang hướng gió vùi dập.

Dù sao “ảnh chụp chung”của Ngu Điềm và Ngôn Minh đã là sự thật không thể chối cãi, mặc dù không có chuyện Tề Tư Hạo biến thành lốp xe dự phòng, chỉ là PS ảnh, nhưng Ngu Điềm vẫn bị nói thành loại con gái ham hư vinh, không biết xấu hổ, nhận về hàng loạt chỉ trích và chế giễu.

Ngu Điềm thật ra có thể thanh minh quan hệ giữa mình và Ngôn Minh đơn giản chỉ là ba mẹ đang xem mắt.

Nhưng như vậy sẽ đem chuyện riêng tư của cha mẹ lôi ra ngoài ánh sáng, Triệu Hân Hân đã dùng tới thủy quân, Ngu Điềm không muốn kéo mẹ mình vào chuyện này.

Cô suy nghĩ, quyết định không đáp lại, chịu bị mắng mấy ngày chờ chuyện này hạ nhiệt liền qua đi.

Nhưng ngược lại Tề Tư Hạo lại nuốt không trôi cục tức này: “Bà không muốn làm sáng tỏ cũng được, vậy đi tìm Ngôn Minh giúp bà nói vài câu có sao? Không cần liên lụy cha mẹ, nói rằng chuyện PS lần này anh ấy cũng ngầm đồng ý, cảm thấy chơi rất vui, hai người là bạn bè đùa giỡn, như vậy không phải là được rồi sao? Đến lúc đó hai người tôi và Ngôn Minh bị PS đều không ngại, người qua đường còn không biết xấu hổ nói tiếp gì nữa!”

Nói vậy cũng không sai, nhưng…

Ngu Điềm vẫn hơi kháng cự: “Thôi vẫn không nên để anh ấy biết…” Cô lúng túng nói: “Tôi và anh ấy vẫn chưa thân đến mức anh ấy bằng lòng giúp tôi bác bỏ tin đồn, hơn nữa cái ảnh này tôi PS cũng quá thần kinh, tôi không hy vọng anh ấy biết…”

Bởi vì chột dạ nên hôm nay Ngu Điềm không tiếp tục chờ Ngôn Minh nữa, đem hộp cơm đưa cho Tề Tư Hạo, nhờ Tề Tư Hạo đưa cho anh.

**

Chỉ là Ngu Điềm không biết, cô không muốn Ngôn Minh biết được chuyện này nhưng Ngôn Minh vẫn bị buộc phải biết.

Giữa trưa, Tề Tư Hạo mang hộp cơm của Ngu Điềm đến, còn nhiệt tình dào dạt mà kéo tay anh: “Đàn anh Ngôn Minh, cảm ơn đồ ngủ của anh! Nghe nói là anh đích thân chọn cho em! Thật sự cảm ơn anh!”

Ngôn Minh căng mặt, dưới ánh mắt sáng như đèn pha của Tề Tư Hạo, anh bình tĩnh tiếp nhận lời cảm ơn của Tề Tư Hạo cùng hộp đồ ăn trên tay cậu ta.

Quả nhiên, Tề Tư Hạo vừa đi, Tưởng Ngọc Minh liền sáp lại gần: “Sao cậu còn mua đồ ngủ cho người ta nữa vậy?”

Ngôn Minh không để ý đến anh ta, Tưởng Ngọc Minh cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn chằm chằm hộp cơm của Ngôn Minh: “Haiz, cũng không biết tới khi nào tôi mới gặp được đàn em mà rửa tay nấu canh vì mình?”

Tưởng Ngọc Minh là người thuộc phái hành động, anh ta vừa nói vừa mở điện thoại ra xem: “Tôi lên diễn đàn giao lưu của trường mình xem thế nào, có đàn em nào có thể làm quen chút không…”

Ngôn Minh còn chưa kịp mở hộp cơm Ngu Điềm mang tới ra, đã nghe thấy tiếng kinh ngạc của Tưởng Ngọc Minh: “A! Ngôn Minh! Có bài đăng về cậu và Ngu Điềm trên diễn đàn trường này!”

Anh ta nói xong bắt đầu lướt xem nguồn gốc của bài đăng, kéo xuống một lát đã không nhịn được kinh ngạc hô lên, tiếng sau còn to hơn tiếng trước.

Ngôn Minh bị anh ta ồn ào đến mức không thể ăn cơm, chỉ có thể cướp lấy điện thoại của anh ta: “Cậu đang xem mấy thứ linh tinh gì vậy?”

Bất kể là trước hay sau khi tốt nghiệp, Ngôn Minh đều không có hứng thú với những chuyện buôn dưa lê nhàm chán thỉnh thoảng lại xuất hiện trên diễn đàn trường, cho dù là bài đăng có liên quan đến mình, anh cũng không muốn xem.

Nhưng màn hình điện thoại của Tưởng Ngọc Minh lại đang dừng ở bức “ảnh chụp chung” đánh sâu vào thị giác nào đó, cho dù là Ngôn Minh thì liếc mắt một cái cũng bị dọa tới ngây người.

Đó là một bức “ảnh chụp chung” không thể hiểu được, vừa nhìn đã biết là ảnh ghép, bởi vì kỹ thuật PS thực sự quá vụng về, dấu vết rất rõ ràng, đầu của Ngôn Minh đã bị cứng rắn dán lên thân của một người nào đó không biết tên, mà chủ nhân của thân thể này đang dùng một tay khoác vai Ngu Điềm, một tay buông thõng bên người, trong tay còn cầm…

Cầm một con ếch…

Ngôn Minh mặt mày vô cảm lướt xuống bên dưới bài đăng.

Cuối cùng cũng biết được chủ nhân của thân thể này là ai.

Anh nhìn chằm chằm bức ảnh, tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng nội tâm lại không hề thái bình.

Ngu Điềm phải làm đến mức này sao?

Cô thích anh đến vậy à?

Vì không có ảnh chụp chung nên thà rằng hư vinh cũng muốn PS ra một tấm?

PS ra ảnh chụp chung, cô liền tự mình ảo tưởng rằng tương lai có thể thành người yêu của anh?

Ngôn Minh khó có thể hình dung được nỗi khiếp sợ trong lòng, thậm chí trong vài giây ngắn ngủi đã quên luôn cả tức giận, chỉ cảm thấy Ngu Điềm thật khiến người khác không thể nào tin nổi.

Anh nên cực kỳ phẫn nộ, nhưng Ngôn Minh nhận ra mình có vẻ cũng không đặc biệt  giận dữ.

Suy cho cùng, loại chuyện như thích này cũng không thể kiểm soát được, lấy chuyện này ra để trách cứ Ngu Điềm chỉ vô ích.

Trong quá khứ khi ở trường học, trên diễn đàn trước nay không thiếu những bài đăng thổ lộ hay thảo luận về anh, thậm chí thỉnh thoảng sẽ dẫn tới một số lời đồn linh tinh rối loạn, nhưng Ngôn Minh chưa từng quan tâm.

Anh vốn cho rằng lúc này bản thân cũng nên đối xử như vậy với Ngu Điềm.

Nhưng mặc dù không quá tức giận nhưng nhịn nửa ngày, Ngôn Minh phát hiện chính mình vẫn không thể nhịn được.

**

Thời điểm Ngu Điềm nhận được điện thoại của Ngôn Minh, cô đang ngồi cắt nối biên tập tư liệu chuyên đề phổ cập y cho tài khoản truyền thông của mình.

Ngôn Minh không giống như Tề Tư Hạo quanh co vòng vèo, anh ngắn gọn, dứt khoát hỏi tội---------

“Ngu Điềm, ảnh chụp trên diễn đàn là chuyện gì?”

“……….”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngu Điềm cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng khi đối diện với đương sự là Tề Tư Hạo, cô miệng lưỡi trơn tru, giảo biện có lý, nhưng đổi lại là Ngôn Minh, cô lại cảm thấy khả năng tìm từ bỗng chốc mất linh, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, như học sinh tiểu học làm việc riêng bị chủ nhiệm lớp bắt được.

“Chính là lần đó đi ăn ở nhà hàng…”

Ngu Điềm đang muốn giải thích vì muốn được giảm giá suất ăn tình nhân nên mới PS ảnh chụp, nhưng bị Ngôn Minh dùng ngữ khí lạnh băng trực tiếp cắt ngang: “Cái đó không cần nói nữa, tôi biết nguyên nhân.”

Hóa ra Ngôn Minh biết vì sao cô PS ảnh…

Xấu hổ.

Mất mặt.

Ngôn Minh giọng điệu lạnh lùng: “ Hiện tại không nói tới nguyên nhân, nói cũng vô dụng, tôi hỏi cô định giải quyết chuyện này như thế nào?”

Ngu Điềm chỉ có thể căng da đầu giải thích: “Em chỉ đưa cho nhân viên nhà hàng xem bức ảnh đó, cô ấy cũng đồng ý sẽ không mang ra ngoài dùng, em vừa gọi điện hỏi thăm, mới biết được nhân viên phục vụ kia đột nhiên bị tụt huyết áp ngất xỉu được đưa đi bệnh viện, nên không kịp thời bàn giao, đồng nghiệp thế chỗ cô ấy lại không biết rõ bức ảnh này không được em trao quyền sử dụng để tuyên truyền, cảm thấy ảnh chụp đó của chúng ta khá đẹp, vậy nên liền đăng lên trang web của nhà hàng…”

Ngôn Minh nghe xong cảm thấy hơi chóng mặt, tóm lại là tiết tấu đau đầu.

Quả nhiên, cô PS ảnh còn không ngại khoe khoang với nhân viên phục vụ nhà hàng, còn gửi ảnh cho người ta! Cho nên đối phương mới nổi lên tâm tư muốn đăng ảnh để tuyên truyền!

Ngôn Minh sắp tức tới bật cười: “Cô cho người ta xem ảnh, còn thuận tay gửi cho đối phương?”

Gửi ảnh xong nói không mang ra ngoài có ích gì? Cái này giống như “Tôi nói cho bạn một bí mật, đừng nói cho ai biết nhé!”, sau đó đối phương đương nhiên sẽ kêu gọi toàn bộ thế giới giúp bạn giữ bí mật.

Đối mặt với chất vấn của Ngôn Minh, Ngu Điềm không còn gì để nói.

Ngàn sai vạn sai đều là do cô PS ảnh sai.

Cô thật sự đã liên hệ với nhà hàng, sau khi nhân viên phục vụ tạ lỗi xong đã gỡ ảnh chụp xuống khỏi trang web, nhưng…

“ Bên phía diễn đàn trường em cũng đã gửi đơn khiếu nại, nhưng để xử lý chắc cũng không nhanh…”

Mặt Ngu Điềm đỏ bừng, da đầu tê dại, cảm thấy chính mình đúng là bị ma quỷ ám ảnh mới nghĩ tới cách thắt lưng buộc bụng này để bị mất mặt.

Bên kia điện thoại, Ngôn Minh trầm mặc, một lát sau, Ngu Điềm mới lại nghe thấy giọng của anh.

“Tại sao cô PS ảnh không đem con ếch kia xóa đi?”

Ngôn Minh bình tĩnh lý trí bày tỏ sự bất mãn của mình: “Không nói tới chuyện đổi đầu, thứ cầm trong tay rõ ràng như vậy sao cô lại không P? Người bình thường tuyệt đối không thể làm ra chuyện một tay khoác vai một tay cầm ếch như vậy, vô cùng mất vệ sinh, đối với bác sĩ hay là sinh viên y đều rất thiếu chuyên nghiệp.”

Nói như vậy cũng không sai, nhưng thời điểm giải phẫu ếch nếu đeo găng tay thì sẽ không linh hoạt, hơn nữa trong tiết giải phẫu tay chân luống cuống, ai còn nghĩ tới việc vệ sinh hay không vệ sinh.

Trong lòng Ngu Điềm cảm thấy oan ức, cô nào biết được cái tên Tề Tư Hạo kia một tay cầm ếch, một tay khoác vai cô còn cười tươi được đến vậy.

Ngôn Minh hơi ngừng một chút mới nói: “ Lúc đó tôi cũng ở đấy, nếu như cô muốn trân trọng cất giữ, vậy sao không trực tiếp nói với tôi muốn chụp ảnh chung? Nếu cô thật sự muốn chụp ảnh chung, tôi cũng có thể đồng ý.”

Trân trọng cất giữ?

Ngu Điềm kinh ngạc, hơi nghi hoặc, nhưng vẫn không dám lắm miệng.

Cô rầu rĩ giải thích: “ Em sợ nếu như đưa ra yêu cầu vô lý thì anh sẽ từ chối.” Cô cẩn thận nói: “ Vậy lúc đó nếu em hỏi, anh sẽ đồng ý sao?”

Ngôn Minh lời ít ý nhiều trả lời: “Sẽ.”

Nói xong, anh hắng giọng bổ sung: “Chỉ là chụp ảnh chung, không có nghĩa gì khác. Mặc dù biết lý do cô muốn chụp ảnh, nhưng tôi không phải là người nhỏ mọn như vậy. Chỉ cần cô không dùng ảnh chụp chung làm ra chuyện ảnh hưởng đến người khác hay phát tán lung tung thì tôi cũng không quản.”

Cô muốn ảnh chụp chung là vì muốn được giảm giá…

Tuy nói ra nguyên nhân có vẻ đậm mùi tiền, không có bao nhiêu thành ý, nhưng không ngờ tới Ngôn Minh vậy mà lại chu đáo, hiểu lòng người như vậy.

Ngu Điềm cảm thấy vô cùng mất mặt, bản thân lúc trước ôm gánh nặng tâm lý quá buồn cười, còn không bằng sớm thẳng thắn với Ngôn Minh, sau đó cùng chụp một bức ảnh là xong chuyện, không đến mức như bây giờ nháo ra tin đồn thất thiệt, bị tung lên diễn đàn trường khiến cho người người giễu cợt.

Giọng của Ngôn Minh vẫn lạnh lùng như cũ: “Chuyện này, cô chịu trách nhiệm giải quyết.”

Đó là đương nhiên.

Chuyện trên diễn đàn trường Ngu Điềm vốn không muốn để Ngôn Minh biết, nhưng nếu anh đã biết rồi, vậy thì…

“Đợi anh tan làm, em tới bệnh viện tìm anh, chúng ta chụp chung một bức ảnh có được không? Sau đó đăng lên diễn đàn, chứng minh anh và em rất thân thuộc, lời đồn sẽ tự nhiên sụp đổ.”

Ngu Điềm cho rằng Ngôn Minh gọi điện tới tìm mình, ngoại trừ hỏi tội ra thì chính là muốn cùng cô bàn bạc cách giải quyết.

Trong lòng Ngu Điềm tràn đầy tin tưởng Ngôn Minh sẽ cho phép, nhưng kết quả lại nghe Ngôn Minh vô tình bác bỏ.

“Trước đó có thể chụp ảnh chung, nhưng bây giờ chụp xong để cô đem ra giải quyết cục diện rối rắm hiện giờ thì không thể.”

“………..”

Ngu Điềm có chút ngây ngốc, thử hỏi: “ Vậy anh định lên diễn đàn giúp em làm sáng tỏ sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không định. Tôi không có nghĩa vụ phải làm sáng tỏ chuyện này với công chúng, miệng mọc ở trên người người khác.”

“Nhưng không phải anh bảo em giải quyết chuyện này sao?”

Ngu Điềm mờ mịt, không có ảnh chụp chung thật, anh lại không muốn đích thân làm sáng tỏ, vậy làm sao giải quyết tin đồn?

Lần này Ngôn Minh trả lời rất dứt khoát: “Cô tự nghĩ đi. Chuyện mình tự làm thì bản thân phải tự chịu trách nhiệm, tôi còn có việc, cúp trước đây.”

Ngu Điềm ngơ ngác nhìn điện thoại ngắt kết nối, không đoán ra được ý của Ngôn Minh.

Vẻ mặt của cô sụp đổ.

Ngôn Minh tuy không mắng cô, nhưng…

Còn không bằng mắng cô một trận rồi đồng ý chụp ảnh chung.

Hiện tại ngoại trừ tự mình lên diễn đàn giải thích rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, sau đó xin lỗi thì hình như không còn cách nào khác.

Ngu Điềm vừa nghĩ tới cảnh bản thân xuất hiện diễn đàn trường liền sợ hãi.

Nhưng…

Quả thật là cô sai.

Chuyện nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.

Thế nhưng người ở sau bài đăng thao túng mọi chuyện giờ phút này chắc đang vui muốn chết rồi.

Ngu Điềm cắn chặt răng, chỉ cần nghĩ tới Triệu Hân Hân biết rõ vì sao tay cô bị thương, biết rõ vì sao cô buộc phải đổi nghề, còn khoác áo choàng đen, ỷ vào trên mạng không ai biết cô ta là ai, dùng chuyện này ác ý tới hãm hại cô, Ngu Điềm mặc dù khuyên bản thân nên nghĩ thoáng nhưng vẫn không nhịn được tức giận.

Hiện tại rối rắm cũng vô dụng, cuối cùng, Ngu Điềm vẫn nghe theo lời Ngôn Minh bắt đầu viết bài thanh minh xin lỗi.

Nhưng lúc cô viết bản thảo được hai dòng đã mắc nghẹn thì đột nhiên nhận được tin Wechat của Tề Tư Hạo.

Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt: [Tôi không hiểu, rõ ràng tôi là chủ nhân của thân thể kia, vì sao ba người trong vở kịch, nhưng náo loạn một hồi chỉ có mình tôi là không có tên?]

Cậu ta gửi xong tin nhắn còn kèm theo một icon ấm ức.

Ngu Điềm không có tâm trạng nghĩ xem cậu ta đang nói cái gì, chỉ biết ha ha cười khổ, báo cho Tề Tư Hạo biết cô sắp đi nhận tội chịu đòn.

Một Con Cá Nhỏ: [Tôi sợ sẽ bị người ta mắng chết.]

Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt: [? Vì sao mắng? Anh Ngôn Minh của bà không phải đã cố hết sức mình chặn cơn sóng dữ rồi sao?]

Ngôn Minh? 

Ngôn Minh lên tiếng giải thích rồi?

Ngu Điềm ngẩn người.

Giây phút Ngôn Minh gọi điện thoại tới kia, cô tuy thấp thỏm khẩn trương nhưng cũng mang theo hy vọng, mong chờ Ngôn Minh có thể bao dung cô giống như em gái tuổi nhỏ làm chuyện dại dội, mặc dù tức giận nhưng vẫn bất đắc dĩ giúp cô giải quyết rắc rối.

Ngu Điềm biết loại suy nghĩ này cực kỳ nguy hiểm cũng không có trách nhiệm, Ngôn Minh thậm chí còn chẳng phải là ai của cô.

Dù tương lai mẹ cô và ba anh thành vợ chồng, Ngôn Minh chẳng qua cũng chỉ là anh trai kế trên pháp luật của cô mà thôi, không có tình cảm thân mật như cùng nhau lớn lên.

Bởi vậy khi bị Ngôn Minh cự tuyệt, ngoài một chút mất mất ra thì Ngu Điềm cũng cảm thấy đương nhiên.

Chỉ là…

Cô mang theo tâm trạng khó có thể hình dung nhấn mở bài đăng trên diễn đàn, thời gian ngắn ngủi trôi qua, độ hot của bài đăng lại tăng lên rồi, gần như không thể lật ngược thế cờ.

Ngón tay Ngu Điềm run nhè nhẹ, nội tâm hơi sợ hãi khiến cô muốn trốn tránh, nhưng vận mệnh sắp đặt như bị lực lượng nào đó thúc đẩy, trong lòng vẫn có chút chờ mong.

Mỗi giây trôi qua đều cực kỳ chậm.

Tại một phút rất ngắn nhưng lại rất dài, cô cuối cùng cũng lướt tới bình luận của Ngôn Minh.

Ngôn Minh V: [ Người đã bị dạy dỗ, lớp học PS cấp tốc cũng đã đăng ký.]

Diễn đàn trường không bắt buộc chứng minh thân phận, nặc danh cũng có thể, nhưng những người dùng ID chứng thực đều dùng tên thật, sau tên thật sẽ có tích V.

Ngu Điềm nhìn tích V sau hai chữ Ngôn Minh kia, theo bản năng cắn chặt môi.

Tim cô bỗng đập rất nhanh, mặt cũng đột nhiên nóng bừng.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn Minh: Không muốn đồ ngủ cho tôi, giả vờ mua cho Tề Tư Hạo, quả nhiên là bậc thầy câu cá.

Cá Nhỏ:?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Số ký tự: 0