Chương 33
Diệp Phỉ Nhiên
2024-07-24 13:01:02
Nội tâm Ngu Điềm tức giận tới cực điểm.
Cô đi thanh toán trước, sau đó ra khỏi nhà hàng, “mai phục” dưới bóng cây xanh ở lối vào.
Sau khi trốn vào chỗ này Ngu Điềm liền hối hận, bởi vì không khí ban đêm vô cùng oi bức, dưới gốc cây chỗ này cũng toàn là muỗi.
Hơn nữa cô chợt cảm thấy hơi nhàm chán.
Xét cho cùng mẹ cô và Ngôn Văn Hoa đang hẹn hò, cũng chưa đăng ký kết hôn, bây giờ mà cô đi ra cũng không thể gọi là “ bắt gian”.
Ngay lúc Ngu Điềm đang chuẩn bị từ bỏ “mai phục”, rời đi từ sau thân cây thì Ngôn Minh và cô gái tên Trần Hi kia đã đi tới cửa nhà hàng.
Hai người đứng ở bãi đất trống cách chỗ cô không xa, Ngôn Minh dừng lại.
“Anh Ngôn Minh, chúng ta tới Cyberport đi? Chỗ đó cách đây khá gần, em không hiểu về máy tính cho lắm, vừa hay anh có thể…”
Cô gái còn chưa nói xong đã bị Ngôn Minh cắt ngang.
“Thật ngại quá.” Giọng anh mang theo vẻ xa cách, ngữ khí từ chối khiến người khác không thể phản bác: “Tiếp theo tôi còn có hẹn, không thể đi cùng cô.”
Cô gái tên Trần Hi lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Vậy sao…”
Nhưng cô ta rất nhanh đã nở nụ cười, ra vẻ không để ý: “Em không hiểu, thì gọi điện hỏi anh nha!”
Đáng tiếc Ngôn Minh là người không hiểu phong tình: “Cô vẫn đừng nên hỏi tôi thì hơn, tôi không biết nhiều về máy tính.”
Anh khẽ mỉm cười nhìn đối phương: “Tôi chỉ hiểu về mắt. Nếu mắt cô không tốt có thể tới chỗ tôi đăng ký khám bệnh.”
“…………”
Lúc này, Ngu Điềm đáng trốn phía sau thân cây nghe xong cũng muốn cạn lời.
Nhưng mắt đối phương đúng thật là không tốt, mới có thể yêu Ngôn Minh từ cái nhìn đầu tiên.
Anh là loại đàn ông trợ giúp ba mình xem mắt ngoại tình!
Có thể chung thủy với bạn đời tương lai tới mức nào!
Lịch trình bận rộn như vậy, hẹn xong đám này, còn vội vàng đi tới chỗ tiếp theo kìa!
Một lúc sau, Ngôn Văn Hoa và người phụ nữ kia rời đi, Trần Hi nối gót theo sau, Ngu Điềm đang chờ Ngôn Minh cũng đi, như vậy cô có thể từ phía sau thân cây đi ra rồi về nhà.
Chờ sau khi về nhà lại bàn bạc kỹ hơn, ngẫm lại xem nên xử lý chuyện này như thế nào.
Đáng tiếc không biết vì sao Ngôn Minh cứ đứng ở cửa nhà hàng, không nghịch điện thoại cũng không bận gọi điện, chỉ nghiêm túc đứng nhìn đường phố tấp nập người qua kẻ lại, ngắm cảnh thành phố về đêm.
Không phải nói có người đang đợi sao! Không phải nói còn có buổi hẹn tiếp sao!
Tại sao còn chưa đi!
Chỗ Ngu Điềm đang đứng có rất nhiều muỗi, đôi chân lộ ra bên ngoài của cô đã hiện lên vô số huy chương “Hiến máu tình nguyện”, hiện tại cô chỉ muốn về nhà. Đáng nói là ga tàu điện ngầm ở vị trí quá khéo, cô từ sau gốc cây đi ra, muốn đi sang đường lớn chắc chắn phải đi qua trước mặt anh.
Ngu Điềm nhìn xuyên qua tán cây, trừng mắt nhìn Ngôn Minh.
Trong bóng đêm, sườn mặt của anh trắng nõn trơn bóng, lông mi vừa dài vừa rậm rũ xuống thành bóng mờ dưới mi mắt, ngũ quan thanh tú hiện ra sắc thái nhu hòa, tựa như ánh trăng sáng tỏ, nhưng cũng giống như ánh trăng đó, cho dù có chiếu sáng nhân gian thì vẫn lạnh.
Ngu Điềm bỗng nhiên không còn tức giận nữa.
Cô vừa ủ rũ vừa tủi thân.
Vì muốn kéo gần quan hệ với Ngôn Minh mà cô đã tốn rất nhiều công sức. Nếu là bình thường, ai đối xử lạnh lùng với cô như vậy, Ngu Điềm đã sớm vỗ mông chạy lấy người, nhưng chỉ có Ngôn Minh, mang theo filter của thần tượng cũng được, mang theo hy vọng tương lai trở thành người một nhà cũng tốt, Ngu Điềm căng da đầu vụng về bày tỏ thiện chí.
Thật vất vả mới khiến cho Ngôn Minh thân thiết với mình hơn được một chút, tốt xấu gì đối xử với mình không giống những người khác, ít nhất cũng có chút tình nghĩa, cho dù không thể ngăn cản hành vi ngoại tình của ba mình thì cũng không tham gia giúp đỡ!
Kết quả…
Kết quả Ngôn Minh giống như ánh trăng không bao giờ có thể ủ ấm, anh không ngại cho đi ánh sáng của mình với bất kỳ ai, nhưng đối với ai cũng chỉ như vậy.
Ngu Điềm càng nghĩ càng xa, trong lòng mong muốn Ngôn Minh mau chóng rời đi, sau đó lại nhận được Wechat của Ngôn Minh.
Ngôn: [Có chuyện gì? Cô tới tìm tôi?]
Ngu Điềm tức giận muốn chết, ai tới tìm anh!
Lúc này cô nhìn lại tin nhắn mình đã gửi đi trước đó, mới ý thức được không ổn-------giống như một người phụ nữ ghen tuông nhắn tin kiểm tra chồng.
Không thể như vậy.
Mặc dù bị đối phương phản bội, cũng phải giữ vững phong độ kiêu ngạo.
Ngu Điềm trốn sau cây, banh mặt trả lời tin nhắn của Ngôn Minh.
Một Chú Cá Nhỏ: [Ồ, gửi sai người rồi, em muốn gửi cho Tề Tư Hạo, em đang ở nhà biên tập video, bận lắm, không nói tiếp nữa.]
Ngu Điềm gửi tin nhắn xong, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.
Nhìn vào năng lực của Ngôn Minh, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng bản thân coi anh là thần tượng thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Theo đuổi thần tượng cũng có giới hạn, còn chưa kể nếu nói một cách khắt khe thì Ngu Điềm cũng không phải đang theo đuổi Ngôn Minh như thần tượng.
Đợi anh đi rồi, cô liền lập tức về nhà, sau đó gọi điện cho Tề Tư Hạo, mắng Ngôn Minh ba ngày ba đêm, tiếp theo toàn lực trợ giúp Tề Tư Hạo cướp hoa đào của Ngôn Minh là Cao Mân đi, để cho Ngôn Minh cô độc đến già!
Trong lòng Ngu Điềm tình cảm dâng trào mãnh liệt, ý chí chiến đấu sục sôi như thủy triều mênh mông, cô âm thầm lên kế hoạch tiếp theo, nhưng lại nghe thấy một âm thanh lạnh lùng quen thuộc vang lên từ phía sau-----------
“Nhà của cô rất độc đáo.”
Giọng nói này….
Ngu Điềm cau mày trừng mắt ngẩng đầu.
Sau đó nhìn thấy Ngôn Minh với vẻ mặt điềm tĩnh đang nhìn mình.
“……….”
Ngôn Minh mỉm cười thân thiện với cô: “Ở trong nhà biên tập video rất vất vả nhỉ.”
“………..”
Ngu Điềm xụ mặt phồng má, từ chối thừa nhận sự thật không cách nào phản bác, tin rằng lúc này chính mình nên lấy im lặng làm vũ khí tấn công.
Nếu đã gặp phải cô, vậy Ngôn Minh hẳn là cũng ý thức được hành vi của anh và ba mình đã bị cô tóm được.
Nhưng vẻ hoảng hốt xấu hổ không xuất hiện trên mặt Ngôn Minh như Ngu Điềm tưởng tượng, anh thậm chí còn bình tĩnh hơn Ngu Điềm, còn có thể mặt không đỏ tim không đập mà nói chuyện bình thường với Ngu Điềm.
“Tôi đưa cô tới ga tàu điện ngầm.”
Tâm tình Ngu Điềm rất khó chịu, cô lạnh lùng nói: “Không phải anh nói kết thúc buổi gặp mặt này còn phải tới chỗ hẹn tiếp theo sao?”
“Còn không phải là cô à?” Ngôn Minh mím môi: “Đã có người ôm cây đợi thỏ đang đợi tôi, tôi đương nhiên ngại sắp xếp đi cùng người khác.”
Ngôn Minh nói xong, cũng không đề cập đến chuyện gì khác, chỉ tự nhiên đi về phía trước.
Cuối cùng lại là Ngu Điềm không nhịn được nói: “Chuyện xảy ra tối nay, anh không có gì muốn nói sao? Không định nói một câu giải thích?”
Loại chuyện trưởng bối ngoại tình này, đến cả người đứng người xem như Ngu Điềm cũng cảm thấy xấu hổ, thậm chí không có mặt mũi nào nói ra hai chữ “ngoại tình”.
Nhưng Ngôn Minh nhìn qua không có chút chướng ngại tâm lý nào.
Anh ngẩn người, lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Tôi nên nói cái gì?”
Đây là bắt đầu giả ngu à?
Ngu Điềm sắp tức chết rồi, cũng không kịp sắp xếp ngôn từ cho tỉ mỉ, xúc động nói: “Em cho rằng dựa theo quan hệ của chúng ta hiện tại, hẳn đã có một loại khế ước loại trừ.”
Cô đã nói chuyện hàm súc tới vậy rồi, còn lo nghĩ cho thể diện của Ngôn Minh, sợ xé mặt ngả bài sẽ khiến anh xấu hổ không xuống đài được, kết quả Ngôn Minh lại quyết tâm da mặt dày đến cùng.
Anh nhìn về phía Ngu Điềm, giọng nói mang theo vẻ khó tin, thanh âm cũng đề cao hơn: “Dựa theo quan hệ của chúng ta hiện tại nên loại trừ? Chúng ta hiện tại có quan hệ gì?”
Còn không biết xấu hỏi quan hệ gì?!
Ngu Điềm không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn Ngôn Minh, cũng không che giấu nữa: “Đương nhiên là quan hệ tương lai sẽ làm người một nhà!”
Kết quả cô nói xong, Ngôn Minh lộ ra biểu cảm vừa kinh ngạc vừa kinh sợ.
Một lát sau, anh mới lấy lại được bình tĩnh, nhìn Ngu Điềm với ánh mắt phức tạp: “Tôi cảm thấy cô không cần phải nghĩ xa đến vậy. Trước mắt còn chưa tiến triển tới bước này, chuyện tương lai vẫn không nên kết luận quá nhanh.”
Ngữ khí Ngôn Minh mặc dù rất bình tĩnh như vẻ mặt lại hơi mất tự nhiên: “Hiện tại cũng không phải quan hệ đó, cho nên tôi cảm thấy cô nhắn tin kiểm tra có vẻ hơi quá, người bình thường đều có bạn bè xã giao. Cho dù phụ nữ có chút tâm lý chiếm hữu cũng là chuyện hợp lý nhưng quá mức sẽ biến thành ghen tuông.”
“Không một người đàn ông nào thích phụ nữ hay ghen.”
Giọng điệu Ngôn Minh lạnh căm, ánh mắt nhìn về phía trước, không nhìn Ngu Điềm.
Còn không phải sao?
Anh sao có thể dám nhìn mình?
Quả thật, mẹ Ngu Điềm và ba Ngôn Minh chưa tới bước bàn chuyện cưới hỏi, cách tái hôn theo pháp luật còn xa, nhưng bắt đầu là lấy danh nghĩa hẹn hò để tiếp xúc, không đồng thời xem mắt những người khác, đây là đạo đức cơ bản!
Ngôn Minh vậy mà còn mặt mũ chụp mũ cho cô ghen tuông!
Ngu Điềm nhìn sườn mặt anh tuấn tiêu sái của Ngôn Minh, không thể tin được lời này lại thốt ra từ miệng anh, nhưng hiện thực đã cho cô một cái tát vang dội.
Lớn lên đẹp, chưa chắc tư tưởng đã đẹp.
Ngu Điềm cảm thấy lăng kính thần tượng của mình khi nhìn Ngôn Minh bắt đầu tan vỡ.
Kỹ năng giải phẫu và tri thức chuyên nghiệp của anh vẫn luôn hơn người, nhưng nhân phẩm thật sự không ra làm sao!
Quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con ra biết đào hang, có Ngôn Văn Hoa tiên phong đi trước xem mắt ngoại tình, lấy đối tượng xem mắt làm lốp dự phòng thì Ngôn Minh là đứa con trai do ông ấy nuôi dạy ra có thể không học theo sao?
Nhìn dáng vẻ đúng tình hợp lý của anh lúc này xem!
Đây đã không còn là khuyết điểm nhỏ có thể cho qua được nữa. Không có nguyên tắc căn bản chính là vấn đề lớn!
Ngu Điềm không nhịn được lườm Ngôn Minh một cái sắc như dao cạo.
Vầng trán anh đầy đặn trơn bóng, dáng mi đẹp không mất đi vẻ anh khí, ánh mắt vĩnh viễn mang theo lạnh lùng bí ẩn như có như không, nếu chỉ xét về điều kiện bên ngoài thì quả thật vô cùng hấp dẫn.
Nhưng ai có thể ngờ được, người có dáng vẻ tốt đẹp là thế, vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong lại thối rữa.
Ngôn Minh vậy mà là tra nam không biết xấu hổ.
Ngu Điềm cắn môi: “Vậy nên anh cảm thấy mức độ xã giao kiểu này không phải là vấn đề đúng không?”
“Đương nhiên.” Ngôn Minh có chút không hiểu, nhìn Ngu Điềm: “Chuyện này rất bình thường.”
Ngôn Minh thật sự cảm thấy mọi chuyện đều hết sức bình thường.
Ba anh và mẹ Ngu Điềm đã chia tay, tuy nói ba anh là người bị đá nhưng đã có tuổi rồi, chia tay cũng không giống như người trẻ tuổi dây dưa mãi không dứt.
Con người đến tuổi này, học được cách chấp nhận thất bại, không được chính là không được, bất kể là chuyện gì cũng không thể cưỡng cầu, không nên mải đắm chìm trong quá khứ tiếc nuối mà phải tiếp tục tiến về phía trước.
Bởi vậy, một thời gian ngắn sau khi thất tình, Ngôn Văn Hoa lại bắt đầu xem mắt một cách bình thường, mà chính mình làm con, để biểu đạt thành ý, anh cũng cùng ba mình tới gặp mặt gia đình đối tượng xem mắt, việc này thuộc phạm trù xã giao bình thường.
Anh không hiểu tại sao Ngu Điềm lại có phản ứng lớn như vậy, thậm chí còn ghen với con gái của đối tượng xem mắt mà ba anh gặp hôm nay.
Anh thậm chí còn chưa xác lập quan hệ gì với Ngu Điềm.
Nhưng dáng vẻ Ngu Điềm lại như sắp tức tới nổ tung, đôi mắt xinh đẹp như thể bốc hỏa, chốc chốc lại trừng mắt nhìn anh, cô còn tưởng mình che giấu rất tốt không bị anh phát hiện.
Tưởng Ngọc Minh nói rất đúng, Ngu Điềm thật sự rất xinh đẹp, ngay cả bộ dáng tức giận cũng rực rỡ diễm lệ, thậm chí có chút ngây thơ đáng yêu.
Bởi vậy Ngôn Minh cũng cảm thấy bản thân có thể bao dung, tha thứ cho hành vi của cô.
Nhưng nguyên tắc thì vẫn phải nói rõ, đối với điểm này, Ngôn Minh không định nhượng bộ hay một sự nhịn chín sự lành.
Cũng may vì anh xử lý lạnh nên Ngu Điềm nhìn qua có vẻ khá yên lặng, có thể là cô đã bình tĩnh lại, lý trí một lần nữa quay về đúng chỗ.
Ngu Điềm xác thật đã bình tĩnh lại, nhưng không phải là kiểu Ngôn Minh nghĩ.
Cô hiện giờ một chút cũng không muốn để ý tới Ngôn Minh, nội tâm rối bời không biết phải làm sao để nói với mẹ mình chuyện này.
Nói như thế nào thì mẹ cô rất vừa ý với Ngôn Văn Hoa, nhưng Ngu Điềm lại không thể nhìn mẹ nhảy vào hố lửa.
Vốn dĩ Ngu Điềm còn mong đợi được trở thành người một nhà với Ngôn Minh, nhưng bây giờ chỉ nghĩ tới làm sao để mẹ mình nhìn rõ được bộ mặt thật của Ngôn Văn Hoa, sau đó chia tay trong hòa bình, rời xa cả nhà Ngôn Minh.
Ga tàu điện ngầm cách nhà hàng không xa, nhưng lúc đi đến cửa hàng tiện lợi, Ngôn Minh đột nhiên lên tiếng cắt ngang tâm sự của Ngu Điềm.
“Cô chờ tôi một chút, tôi vào mua ít đồ.”
Ngu Điềm trong lòng rất loạn, cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu cho có lệ.
Một lát sau, Ngôn Minh đi ra từ cửa hàng tiện lợi, trên tay cầm theo một túi nhỏ, lúc đến trước lối vào ga tàu điện ngầm, anh bỗng đưa túi cho Ngu Điềm.
Ngu Điềm mờ mịt; “Hả?”
“Mua cho cô.”
Ngôn Minh nói xong, đem túi nhét vào trong tay Ngu Điềm: “Về nhà sớm một chút.”
Ngu Điềm còn hơi không phản ứng kịp, sững sờ đứng yên tại chỗ, thậm chí đã quên mở túi ra xem bên trong là cái gì.
Nhưng nhìn một thoáng thất thần này của cô, trên mặt Ngôn Minh lộ ra vẻ mệt mỏi cũng với bất đắc dĩ, sau đó anh nhìn cô như thể hết cách: “Được rồi, tôi biết rồi, đưa cô lên tàu.”
Anh nhìn Ngu Điềm, không được tự nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác, giọng điệu bình tĩnh giống như đang giảng giải nguyên tắc: “Tối nay tôi vừa lúc tôi đang rảnh, bữa tối ăn nhiều rồi, đi dạo thêm vài vòng cho tiêu thực vậy.”
?
Ngu Điềm có chút buồn bực, thời điểm lấy lại được ý thức thì Ngôn Minh đã đi ở phía trước cô, anh quay đầu lại nhìn cô.
“ Đi thôi.”
Ngu Điềm chưa kịp nói lời nào, Ngôn Minh đã cầm lấy cái túi vừa nãy từ trong tay Ngu Điềm, không nói gì dẫn cô đi vào bên trong nhà ga, cho đến khi tàu Ngu Điềm đợi vào trạm, Ngôn Minh mới một lần nữa nhét túi vào trong tay cô.
“Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi.”
Sau đó anh lời ít ý nhiều nói tạm biệt với Ngu Điềm.
Ngu Điềm bị đám người xô đẩy vào trong tàu điện ngầm, đến khi tàu chuẩn bị rời trạm, cô nhìn qua cửa kính thấy Ngôn Minh vẫn đứng đấy.
Rõ ràng nói đi, nhưng anh cũng không lập tức đi khỏi.
Giờ phút này trong nhà ga, hầu như tất cả mọi người đều đã lên tàu, đứng ở bên ngoài chỉ có thưa thớt vài người, Ngôn Minh cao lớn anh tuấn, trông càng nổi bật, mà ở khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của Ngu Điềm, anh nhanh chóng dời mắt đi, sau đó vẫy tay về phía cô, giống như đang an ủi cún con.
Tâm tình Ngu Điềm có chút phức tạp.
Đến khi cô mở ra cái túi Ngôn Minh đưa cho, nội tâm càng thêm hỗn loạn.
Đó là một lọ xịt chống muỗi, còn có thuốc bôi giảm ngứa.
Ngu Điềm nhìn chân mình toàn vết muỗi đốt, mím chặt môi.
Vậy nên Ngôn Minh vẫn là chột dạ, mới dùng phương thức kín đáo này nói lời xin tha, chẳng lẽ muốn cô coi như không biết, mở một mắt nhắm một mắt, đừng nói chuyện này với mẹ?
Anh có phải quá ngây thơ rồi không!
Người đều sẽ giúp thân không giúp lý, càng đứng nói tới bây giờ cả thân và lý đều đứng về phía Ngu Điềm.
Đưa cô lên tàu cũng được, mua thuốc xịt chống muỗi cho cô cũng tốt, đều không thể khiến Ngu Điềm mềm lòng!
Muốn giúp ba anh bắt cá hai tay hả? Nằm mơ đi!
Cô đi thanh toán trước, sau đó ra khỏi nhà hàng, “mai phục” dưới bóng cây xanh ở lối vào.
Sau khi trốn vào chỗ này Ngu Điềm liền hối hận, bởi vì không khí ban đêm vô cùng oi bức, dưới gốc cây chỗ này cũng toàn là muỗi.
Hơn nữa cô chợt cảm thấy hơi nhàm chán.
Xét cho cùng mẹ cô và Ngôn Văn Hoa đang hẹn hò, cũng chưa đăng ký kết hôn, bây giờ mà cô đi ra cũng không thể gọi là “ bắt gian”.
Ngay lúc Ngu Điềm đang chuẩn bị từ bỏ “mai phục”, rời đi từ sau thân cây thì Ngôn Minh và cô gái tên Trần Hi kia đã đi tới cửa nhà hàng.
Hai người đứng ở bãi đất trống cách chỗ cô không xa, Ngôn Minh dừng lại.
“Anh Ngôn Minh, chúng ta tới Cyberport đi? Chỗ đó cách đây khá gần, em không hiểu về máy tính cho lắm, vừa hay anh có thể…”
Cô gái còn chưa nói xong đã bị Ngôn Minh cắt ngang.
“Thật ngại quá.” Giọng anh mang theo vẻ xa cách, ngữ khí từ chối khiến người khác không thể phản bác: “Tiếp theo tôi còn có hẹn, không thể đi cùng cô.”
Cô gái tên Trần Hi lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Vậy sao…”
Nhưng cô ta rất nhanh đã nở nụ cười, ra vẻ không để ý: “Em không hiểu, thì gọi điện hỏi anh nha!”
Đáng tiếc Ngôn Minh là người không hiểu phong tình: “Cô vẫn đừng nên hỏi tôi thì hơn, tôi không biết nhiều về máy tính.”
Anh khẽ mỉm cười nhìn đối phương: “Tôi chỉ hiểu về mắt. Nếu mắt cô không tốt có thể tới chỗ tôi đăng ký khám bệnh.”
“…………”
Lúc này, Ngu Điềm đáng trốn phía sau thân cây nghe xong cũng muốn cạn lời.
Nhưng mắt đối phương đúng thật là không tốt, mới có thể yêu Ngôn Minh từ cái nhìn đầu tiên.
Anh là loại đàn ông trợ giúp ba mình xem mắt ngoại tình!
Có thể chung thủy với bạn đời tương lai tới mức nào!
Lịch trình bận rộn như vậy, hẹn xong đám này, còn vội vàng đi tới chỗ tiếp theo kìa!
Một lúc sau, Ngôn Văn Hoa và người phụ nữ kia rời đi, Trần Hi nối gót theo sau, Ngu Điềm đang chờ Ngôn Minh cũng đi, như vậy cô có thể từ phía sau thân cây đi ra rồi về nhà.
Chờ sau khi về nhà lại bàn bạc kỹ hơn, ngẫm lại xem nên xử lý chuyện này như thế nào.
Đáng tiếc không biết vì sao Ngôn Minh cứ đứng ở cửa nhà hàng, không nghịch điện thoại cũng không bận gọi điện, chỉ nghiêm túc đứng nhìn đường phố tấp nập người qua kẻ lại, ngắm cảnh thành phố về đêm.
Không phải nói có người đang đợi sao! Không phải nói còn có buổi hẹn tiếp sao!
Tại sao còn chưa đi!
Chỗ Ngu Điềm đang đứng có rất nhiều muỗi, đôi chân lộ ra bên ngoài của cô đã hiện lên vô số huy chương “Hiến máu tình nguyện”, hiện tại cô chỉ muốn về nhà. Đáng nói là ga tàu điện ngầm ở vị trí quá khéo, cô từ sau gốc cây đi ra, muốn đi sang đường lớn chắc chắn phải đi qua trước mặt anh.
Ngu Điềm nhìn xuyên qua tán cây, trừng mắt nhìn Ngôn Minh.
Trong bóng đêm, sườn mặt của anh trắng nõn trơn bóng, lông mi vừa dài vừa rậm rũ xuống thành bóng mờ dưới mi mắt, ngũ quan thanh tú hiện ra sắc thái nhu hòa, tựa như ánh trăng sáng tỏ, nhưng cũng giống như ánh trăng đó, cho dù có chiếu sáng nhân gian thì vẫn lạnh.
Ngu Điềm bỗng nhiên không còn tức giận nữa.
Cô vừa ủ rũ vừa tủi thân.
Vì muốn kéo gần quan hệ với Ngôn Minh mà cô đã tốn rất nhiều công sức. Nếu là bình thường, ai đối xử lạnh lùng với cô như vậy, Ngu Điềm đã sớm vỗ mông chạy lấy người, nhưng chỉ có Ngôn Minh, mang theo filter của thần tượng cũng được, mang theo hy vọng tương lai trở thành người một nhà cũng tốt, Ngu Điềm căng da đầu vụng về bày tỏ thiện chí.
Thật vất vả mới khiến cho Ngôn Minh thân thiết với mình hơn được một chút, tốt xấu gì đối xử với mình không giống những người khác, ít nhất cũng có chút tình nghĩa, cho dù không thể ngăn cản hành vi ngoại tình của ba mình thì cũng không tham gia giúp đỡ!
Kết quả…
Kết quả Ngôn Minh giống như ánh trăng không bao giờ có thể ủ ấm, anh không ngại cho đi ánh sáng của mình với bất kỳ ai, nhưng đối với ai cũng chỉ như vậy.
Ngu Điềm càng nghĩ càng xa, trong lòng mong muốn Ngôn Minh mau chóng rời đi, sau đó lại nhận được Wechat của Ngôn Minh.
Ngôn: [Có chuyện gì? Cô tới tìm tôi?]
Ngu Điềm tức giận muốn chết, ai tới tìm anh!
Lúc này cô nhìn lại tin nhắn mình đã gửi đi trước đó, mới ý thức được không ổn-------giống như một người phụ nữ ghen tuông nhắn tin kiểm tra chồng.
Không thể như vậy.
Mặc dù bị đối phương phản bội, cũng phải giữ vững phong độ kiêu ngạo.
Ngu Điềm trốn sau cây, banh mặt trả lời tin nhắn của Ngôn Minh.
Một Chú Cá Nhỏ: [Ồ, gửi sai người rồi, em muốn gửi cho Tề Tư Hạo, em đang ở nhà biên tập video, bận lắm, không nói tiếp nữa.]
Ngu Điềm gửi tin nhắn xong, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.
Nhìn vào năng lực của Ngôn Minh, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng bản thân coi anh là thần tượng thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Theo đuổi thần tượng cũng có giới hạn, còn chưa kể nếu nói một cách khắt khe thì Ngu Điềm cũng không phải đang theo đuổi Ngôn Minh như thần tượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi anh đi rồi, cô liền lập tức về nhà, sau đó gọi điện cho Tề Tư Hạo, mắng Ngôn Minh ba ngày ba đêm, tiếp theo toàn lực trợ giúp Tề Tư Hạo cướp hoa đào của Ngôn Minh là Cao Mân đi, để cho Ngôn Minh cô độc đến già!
Trong lòng Ngu Điềm tình cảm dâng trào mãnh liệt, ý chí chiến đấu sục sôi như thủy triều mênh mông, cô âm thầm lên kế hoạch tiếp theo, nhưng lại nghe thấy một âm thanh lạnh lùng quen thuộc vang lên từ phía sau-----------
“Nhà của cô rất độc đáo.”
Giọng nói này….
Ngu Điềm cau mày trừng mắt ngẩng đầu.
Sau đó nhìn thấy Ngôn Minh với vẻ mặt điềm tĩnh đang nhìn mình.
“……….”
Ngôn Minh mỉm cười thân thiện với cô: “Ở trong nhà biên tập video rất vất vả nhỉ.”
“………..”
Ngu Điềm xụ mặt phồng má, từ chối thừa nhận sự thật không cách nào phản bác, tin rằng lúc này chính mình nên lấy im lặng làm vũ khí tấn công.
Nếu đã gặp phải cô, vậy Ngôn Minh hẳn là cũng ý thức được hành vi của anh và ba mình đã bị cô tóm được.
Nhưng vẻ hoảng hốt xấu hổ không xuất hiện trên mặt Ngôn Minh như Ngu Điềm tưởng tượng, anh thậm chí còn bình tĩnh hơn Ngu Điềm, còn có thể mặt không đỏ tim không đập mà nói chuyện bình thường với Ngu Điềm.
“Tôi đưa cô tới ga tàu điện ngầm.”
Tâm tình Ngu Điềm rất khó chịu, cô lạnh lùng nói: “Không phải anh nói kết thúc buổi gặp mặt này còn phải tới chỗ hẹn tiếp theo sao?”
“Còn không phải là cô à?” Ngôn Minh mím môi: “Đã có người ôm cây đợi thỏ đang đợi tôi, tôi đương nhiên ngại sắp xếp đi cùng người khác.”
Ngôn Minh nói xong, cũng không đề cập đến chuyện gì khác, chỉ tự nhiên đi về phía trước.
Cuối cùng lại là Ngu Điềm không nhịn được nói: “Chuyện xảy ra tối nay, anh không có gì muốn nói sao? Không định nói một câu giải thích?”
Loại chuyện trưởng bối ngoại tình này, đến cả người đứng người xem như Ngu Điềm cũng cảm thấy xấu hổ, thậm chí không có mặt mũi nào nói ra hai chữ “ngoại tình”.
Nhưng Ngôn Minh nhìn qua không có chút chướng ngại tâm lý nào.
Anh ngẩn người, lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Tôi nên nói cái gì?”
Đây là bắt đầu giả ngu à?
Ngu Điềm sắp tức chết rồi, cũng không kịp sắp xếp ngôn từ cho tỉ mỉ, xúc động nói: “Em cho rằng dựa theo quan hệ của chúng ta hiện tại, hẳn đã có một loại khế ước loại trừ.”
Cô đã nói chuyện hàm súc tới vậy rồi, còn lo nghĩ cho thể diện của Ngôn Minh, sợ xé mặt ngả bài sẽ khiến anh xấu hổ không xuống đài được, kết quả Ngôn Minh lại quyết tâm da mặt dày đến cùng.
Anh nhìn về phía Ngu Điềm, giọng nói mang theo vẻ khó tin, thanh âm cũng đề cao hơn: “Dựa theo quan hệ của chúng ta hiện tại nên loại trừ? Chúng ta hiện tại có quan hệ gì?”
Còn không biết xấu hỏi quan hệ gì?!
Ngu Điềm không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn Ngôn Minh, cũng không che giấu nữa: “Đương nhiên là quan hệ tương lai sẽ làm người một nhà!”
Kết quả cô nói xong, Ngôn Minh lộ ra biểu cảm vừa kinh ngạc vừa kinh sợ.
Một lát sau, anh mới lấy lại được bình tĩnh, nhìn Ngu Điềm với ánh mắt phức tạp: “Tôi cảm thấy cô không cần phải nghĩ xa đến vậy. Trước mắt còn chưa tiến triển tới bước này, chuyện tương lai vẫn không nên kết luận quá nhanh.”
Ngữ khí Ngôn Minh mặc dù rất bình tĩnh như vẻ mặt lại hơi mất tự nhiên: “Hiện tại cũng không phải quan hệ đó, cho nên tôi cảm thấy cô nhắn tin kiểm tra có vẻ hơi quá, người bình thường đều có bạn bè xã giao. Cho dù phụ nữ có chút tâm lý chiếm hữu cũng là chuyện hợp lý nhưng quá mức sẽ biến thành ghen tuông.”
“Không một người đàn ông nào thích phụ nữ hay ghen.”
Giọng điệu Ngôn Minh lạnh căm, ánh mắt nhìn về phía trước, không nhìn Ngu Điềm.
Còn không phải sao?
Anh sao có thể dám nhìn mình?
Quả thật, mẹ Ngu Điềm và ba Ngôn Minh chưa tới bước bàn chuyện cưới hỏi, cách tái hôn theo pháp luật còn xa, nhưng bắt đầu là lấy danh nghĩa hẹn hò để tiếp xúc, không đồng thời xem mắt những người khác, đây là đạo đức cơ bản!
Ngôn Minh vậy mà còn mặt mũ chụp mũ cho cô ghen tuông!
Ngu Điềm nhìn sườn mặt anh tuấn tiêu sái của Ngôn Minh, không thể tin được lời này lại thốt ra từ miệng anh, nhưng hiện thực đã cho cô một cái tát vang dội.
Lớn lên đẹp, chưa chắc tư tưởng đã đẹp.
Ngu Điềm cảm thấy lăng kính thần tượng của mình khi nhìn Ngôn Minh bắt đầu tan vỡ.
Kỹ năng giải phẫu và tri thức chuyên nghiệp của anh vẫn luôn hơn người, nhưng nhân phẩm thật sự không ra làm sao!
Quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con ra biết đào hang, có Ngôn Văn Hoa tiên phong đi trước xem mắt ngoại tình, lấy đối tượng xem mắt làm lốp dự phòng thì Ngôn Minh là đứa con trai do ông ấy nuôi dạy ra có thể không học theo sao?
Nhìn dáng vẻ đúng tình hợp lý của anh lúc này xem!
Đây đã không còn là khuyết điểm nhỏ có thể cho qua được nữa. Không có nguyên tắc căn bản chính là vấn đề lớn!
Ngu Điềm không nhịn được lườm Ngôn Minh một cái sắc như dao cạo.
Vầng trán anh đầy đặn trơn bóng, dáng mi đẹp không mất đi vẻ anh khí, ánh mắt vĩnh viễn mang theo lạnh lùng bí ẩn như có như không, nếu chỉ xét về điều kiện bên ngoài thì quả thật vô cùng hấp dẫn.
Nhưng ai có thể ngờ được, người có dáng vẻ tốt đẹp là thế, vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong lại thối rữa.
Ngôn Minh vậy mà là tra nam không biết xấu hổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Điềm cắn môi: “Vậy nên anh cảm thấy mức độ xã giao kiểu này không phải là vấn đề đúng không?”
“Đương nhiên.” Ngôn Minh có chút không hiểu, nhìn Ngu Điềm: “Chuyện này rất bình thường.”
Ngôn Minh thật sự cảm thấy mọi chuyện đều hết sức bình thường.
Ba anh và mẹ Ngu Điềm đã chia tay, tuy nói ba anh là người bị đá nhưng đã có tuổi rồi, chia tay cũng không giống như người trẻ tuổi dây dưa mãi không dứt.
Con người đến tuổi này, học được cách chấp nhận thất bại, không được chính là không được, bất kể là chuyện gì cũng không thể cưỡng cầu, không nên mải đắm chìm trong quá khứ tiếc nuối mà phải tiếp tục tiến về phía trước.
Bởi vậy, một thời gian ngắn sau khi thất tình, Ngôn Văn Hoa lại bắt đầu xem mắt một cách bình thường, mà chính mình làm con, để biểu đạt thành ý, anh cũng cùng ba mình tới gặp mặt gia đình đối tượng xem mắt, việc này thuộc phạm trù xã giao bình thường.
Anh không hiểu tại sao Ngu Điềm lại có phản ứng lớn như vậy, thậm chí còn ghen với con gái của đối tượng xem mắt mà ba anh gặp hôm nay.
Anh thậm chí còn chưa xác lập quan hệ gì với Ngu Điềm.
Nhưng dáng vẻ Ngu Điềm lại như sắp tức tới nổ tung, đôi mắt xinh đẹp như thể bốc hỏa, chốc chốc lại trừng mắt nhìn anh, cô còn tưởng mình che giấu rất tốt không bị anh phát hiện.
Tưởng Ngọc Minh nói rất đúng, Ngu Điềm thật sự rất xinh đẹp, ngay cả bộ dáng tức giận cũng rực rỡ diễm lệ, thậm chí có chút ngây thơ đáng yêu.
Bởi vậy Ngôn Minh cũng cảm thấy bản thân có thể bao dung, tha thứ cho hành vi của cô.
Nhưng nguyên tắc thì vẫn phải nói rõ, đối với điểm này, Ngôn Minh không định nhượng bộ hay một sự nhịn chín sự lành.
Cũng may vì anh xử lý lạnh nên Ngu Điềm nhìn qua có vẻ khá yên lặng, có thể là cô đã bình tĩnh lại, lý trí một lần nữa quay về đúng chỗ.
Ngu Điềm xác thật đã bình tĩnh lại, nhưng không phải là kiểu Ngôn Minh nghĩ.
Cô hiện giờ một chút cũng không muốn để ý tới Ngôn Minh, nội tâm rối bời không biết phải làm sao để nói với mẹ mình chuyện này.
Nói như thế nào thì mẹ cô rất vừa ý với Ngôn Văn Hoa, nhưng Ngu Điềm lại không thể nhìn mẹ nhảy vào hố lửa.
Vốn dĩ Ngu Điềm còn mong đợi được trở thành người một nhà với Ngôn Minh, nhưng bây giờ chỉ nghĩ tới làm sao để mẹ mình nhìn rõ được bộ mặt thật của Ngôn Văn Hoa, sau đó chia tay trong hòa bình, rời xa cả nhà Ngôn Minh.
Ga tàu điện ngầm cách nhà hàng không xa, nhưng lúc đi đến cửa hàng tiện lợi, Ngôn Minh đột nhiên lên tiếng cắt ngang tâm sự của Ngu Điềm.
“Cô chờ tôi một chút, tôi vào mua ít đồ.”
Ngu Điềm trong lòng rất loạn, cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu cho có lệ.
Một lát sau, Ngôn Minh đi ra từ cửa hàng tiện lợi, trên tay cầm theo một túi nhỏ, lúc đến trước lối vào ga tàu điện ngầm, anh bỗng đưa túi cho Ngu Điềm.
Ngu Điềm mờ mịt; “Hả?”
“Mua cho cô.”
Ngôn Minh nói xong, đem túi nhét vào trong tay Ngu Điềm: “Về nhà sớm một chút.”
Ngu Điềm còn hơi không phản ứng kịp, sững sờ đứng yên tại chỗ, thậm chí đã quên mở túi ra xem bên trong là cái gì.
Nhưng nhìn một thoáng thất thần này của cô, trên mặt Ngôn Minh lộ ra vẻ mệt mỏi cũng với bất đắc dĩ, sau đó anh nhìn cô như thể hết cách: “Được rồi, tôi biết rồi, đưa cô lên tàu.”
Anh nhìn Ngu Điềm, không được tự nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác, giọng điệu bình tĩnh giống như đang giảng giải nguyên tắc: “Tối nay tôi vừa lúc tôi đang rảnh, bữa tối ăn nhiều rồi, đi dạo thêm vài vòng cho tiêu thực vậy.”
?
Ngu Điềm có chút buồn bực, thời điểm lấy lại được ý thức thì Ngôn Minh đã đi ở phía trước cô, anh quay đầu lại nhìn cô.
“ Đi thôi.”
Ngu Điềm chưa kịp nói lời nào, Ngôn Minh đã cầm lấy cái túi vừa nãy từ trong tay Ngu Điềm, không nói gì dẫn cô đi vào bên trong nhà ga, cho đến khi tàu Ngu Điềm đợi vào trạm, Ngôn Minh mới một lần nữa nhét túi vào trong tay cô.
“Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi.”
Sau đó anh lời ít ý nhiều nói tạm biệt với Ngu Điềm.
Ngu Điềm bị đám người xô đẩy vào trong tàu điện ngầm, đến khi tàu chuẩn bị rời trạm, cô nhìn qua cửa kính thấy Ngôn Minh vẫn đứng đấy.
Rõ ràng nói đi, nhưng anh cũng không lập tức đi khỏi.
Giờ phút này trong nhà ga, hầu như tất cả mọi người đều đã lên tàu, đứng ở bên ngoài chỉ có thưa thớt vài người, Ngôn Minh cao lớn anh tuấn, trông càng nổi bật, mà ở khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của Ngu Điềm, anh nhanh chóng dời mắt đi, sau đó vẫy tay về phía cô, giống như đang an ủi cún con.
Tâm tình Ngu Điềm có chút phức tạp.
Đến khi cô mở ra cái túi Ngôn Minh đưa cho, nội tâm càng thêm hỗn loạn.
Đó là một lọ xịt chống muỗi, còn có thuốc bôi giảm ngứa.
Ngu Điềm nhìn chân mình toàn vết muỗi đốt, mím chặt môi.
Vậy nên Ngôn Minh vẫn là chột dạ, mới dùng phương thức kín đáo này nói lời xin tha, chẳng lẽ muốn cô coi như không biết, mở một mắt nhắm một mắt, đừng nói chuyện này với mẹ?
Anh có phải quá ngây thơ rồi không!
Người đều sẽ giúp thân không giúp lý, càng đứng nói tới bây giờ cả thân và lý đều đứng về phía Ngu Điềm.
Đưa cô lên tàu cũng được, mua thuốc xịt chống muỗi cho cô cũng tốt, đều không thể khiến Ngu Điềm mềm lòng!
Muốn giúp ba anh bắt cá hai tay hả? Nằm mơ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro