Chương 4
Diệp Phỉ Nhiên
2024-07-24 13:01:02
Ngu Điềm đi theo Ngôn Minh vào thang máy.
Trong thang máy không có ai khác, chỉ có hai người bọn họ.
Ngu Điềm nghĩ nghĩ, cảm thấy thời cơ này vừa lúc có thể dùng để làm sáng tỏ hiểu lầm, cô hắng giọng nói: “ Anh Ngôn Minh, thật ngại quá. Lúc đầu là em nhận nhầm người, tưởng anh là đối tượng xem mắt nên mới vậy, muốn khiến cho đối phương biết khó mà lui, thật ra em không phải…”
Chỉ tiếc Ngôn Minh không cho cô cơ hội giải thích ngọn nguồn, anh nhìn qua có vẻ không hề để tâm, chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Ngu Điềm một cái, sửa lại những câu ảo tưởng của Ngu Điềm giống như đang sửa đáp án sai trong đề thi số học.
“Tôi không phải là anh trai của cô, đừng gọi tôi như vậy.”
Anh liếc mắt nhìn Ngu Điềm: “Tôi nói rồi, chúng ta chưa chắc đã là người một nhà.”
Ngu Điềm còn đắm chìm trong niềm vui hân hoan được tiếp xúc với thần tượng ở khoảng cách gần, theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, anh Ngôn Minh.”
“……….”
Ngôn Minh dường như không muốn để ý tới Ngu Điềm.
Nhưng Ngu Điềm một chút cũng không để bụng.
Ngôn Minh có quá nhiều fan, Ngu Điềm chỉ là một người nhỏ bé trong số đó.
Fan là tự nguyện yêu thích thần tượng, còn thần tượng không có nghĩa vụ phải đáp lại.
Ngu Điềm đem suy nghĩ của mình chải chuốt xong, lúc ban đầu vừa xấu hổ vừa khó coi nhưng hiện tại lại cảm thấy bản thân thật sự may mắn.
Cô có thể ở riêng Ngôn Minh cả buổi chiều, Ngu Điềm đều tràn ngập hứng thú với quá khứ và lý lịch của anh. Cô thật sự rất muốn tìm hiểu hành trình phấn đấu của anh. Ngu Điềm từng xem qua băng ghi hình Ngôn Minh phẫu thuật. Tuy cô không thể trở thành bác sĩ, nhưng xây dựng sự nghiệp truyền thông có thể hợp tác với anh.
Hiểu mẹ chỉ có con, từ phản ứng hôm nay của nữ sĩ Tống Xuân Hương, bà ấy có vẻ tương đối hài lòng với Ngôn Văn Hoa.
Quả nhiên, Ngu Điềm còn chưa ra khỏi thang máy, nữ sĩ Tống Xuân Hương đã gửi tin nhắn Wechat tới-------
[Cá Nhỏ, con nhớ hỏi thăm xem Ngôn Minh thích cái gì. Ngôn Văn Hoa nói tháng sau là sinh nhật của cậu ấy, muốn mời chúng ta cùng ăn cơm, mẹ muốn tặng quà]
Xem ra mẹ và chú Ngôn ở chung rất tốt.
Nói không chừng thật sự sẽ tái hôn.
Cho nên bất kể xuất phát từ lòng riêng hay là vì suy nghĩ cho mẹ mình, Ngu Điềm đều muốn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Ngôn Minh, hỏi thăm một chút sở thích của anh.
Nhưng lần gặp mặt đầu tiên trước đó…
Thừa dịp Ngôn Minh không chú ý, Ngu Điềm trộm liếc nhìn điện thoại.
Tề Tư Hạo rất nhanh đã trả lời tin nhắn.
[Bà muốn người ta đổi mới cái nhìn về bà, vậy thì phải nắm bắt được sở thích của người ta, sau đó gãi đúng chỗ ngứa. Ví như tôi thích sưu tập giày thể thao, bà là bạn tốt của tôi, vì để biểu đạt lòng biết ơn sâu sắc có thể bỏ tiền ra mua cho tôi một đôi giày phiên bản giới hạn, như vậy tình bạn của chúng ta sẽ càng thêm gắn bó… Bà hiểu ý tôi không?]
Ngu Điềm xem như đã hiểu được ý câu đầu mà Tề Tư Hạo muốn nói, còn phần sau tự động bỏ qua.
Nhưng đúng là đã cho cô một chút gợi ý.
Rạp chiếu phim mà Ngôn Văn Hoa chọn cách nhà hàng không xa, xuống tầng đi qua làn đường dành cho người đi bộ là tới nơi.
Ra khỏi thang máy, không khí mát mẻ hoàn toàn biến mất, thời tiết nóng nực lộ ra bộ mặt thật giương nanh múa vuốt không hề ngụy trang.
Nóng, nhưng lại rất ẩm, trong không khí còn mang theo hơi nước.
Thế nhưng Ngu Điềm đang nhắm mắt theo đuôi Ngôn Minh lại cảm thấy đây là ngày tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Là người thuộc phái hành động, Ngu Điềm quyết định phải nắm bắt tất cả cơ hội.
Cô giống như học sinh hiếu học: “Đàn anh Ngôn Minh, xin hỏi anh có hứng thú hay có sở thích gì không?”
“Anh ngày thường hay làm gì?”
“Có thích đồ ăn vặt không?”
Đáng tiếc một cầu thủ đá bóng thẳng như Ngu Điềm nhìn qua có vẻ không hợp khẩu vị của Ngôn Minh.
Anh không thèm cho cô một cái liếc mắt, chỉ lạnh lùng ám chỉ: “Tôi không thích trả lời những vấn đề trực tiếp như vậy với những người không thân thiết.”
Ngu Điềm ngẩn người.
Ngôn Minh nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Vậy đổi cách hỏi là được.
“Bộ ba Charcot là gì?”
Ngôn Minh nhìn qua có vẻ không muốn mở miệng, hiển nhiên Ngu Điềm đã cho anh ấn tượng đầu quá kém.
Ngu Điềm vẻ mặt hiểu rõ: “Đàn anh Ngôn Minh làm việc tại Khoa Mắt, không biết có còn nhớ bộ ba Charcot không, hay là đã quên…”
Quả nhiên, Ngôn Minh nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Điềm, hơi nhíu mày: “Trong viêm đường mật cấp, bệnh nhân có biểu hiện đau bụng, rét run, sốt cao, vàng da, đó là bộ ba Charcot.”
Anh nhìn sang Ngu Điềm liếc mắt một cái lại quay đi: “Đây là kiến thức đơn giản nhất trong nhập môn y học lâm sàng, chỉ cần là người học y thì bình thường sẽ không quên.”
“Bệnh lao phổi xuất hiện hoại tử là dạng hoại tử nào?”
“ Hoại tử phô mai.”
“Vậy anh yêu thích cái gì?”
“Đánh đàn và ngủ.”
Ngôn Minh theo bản năng ngậm miệng nhưng đáng tiếc là đã quá muộn.
Anh mím môi, vẻ mặt đề phòng, hiển nhiên không muốn tiếp tục mắc bẫy của Ngu Điềm.
Ngu Điềm vậy mà cười tủm tỉm: “Người nghiêm túc khi bị hỏi những vấn đề mang tính chuyên nghiệp, đa phần sẽ trả lời theo bản năng, lúc này mà hỏi sang vấn đề khác, họ sẽ tiếp tục trả lời theo quán tính.”
Ngôn Minh có vẻ không đồng tình: “Tôi vừa rồi không chú ý nên mới bị cô lừa.”
“Hay là chúng ta đánh cược đi? Bây giờ anh thử chú ý xem, nhưng vẫn sẽ bị em lừa thì sao?”
Ngôn Minh lạnh lùng nói: “Không thể nào.”
“Có cái gì không thể? Anh thua em cũng rất bình thường, bởi vì em cho rằng có lẽ em còn thông minh hơn anh.”
Ngu Điềm vừa nói như vậy, Ngôn Minh tuy không tỏ thái độ nhưng cũng không có ý cự tuyệt, hiển nhiên đã bị khơi dậy một chút lòng hiếu thắng.
“Vậy chúng ta làm nóng người bằng cách chơi trò cân não đột ngột chuyển hướng đi!” Ngu Điềm tự nhiên nói: “Quy tắc rất đơn giản, em nói một câu, anh phải nói một câu gần giống như vậy, nhưng hành vi cụ thể không giống nhau. Lấy một ví dụ, em nói ‘tôi ăn cơm’, vậy anh sẽ nói ‘tôi dùng bữa’. Hành vi đều giống nhau là ăn nhưng đồ vật cụ thể thì không giống, đã hiểu chưa?”
Ngôn Minh quả nhiên lộ ra ánh mắt kiểu “Trò này cũng quá ngây thơ”, anh hiển nhiên muốn nuốt lời, từ chối tham loại trò chơi cân não đột ngột chuyển hướng thiểu năng thế này.
Chẳng qua Ngu Điềm đã đi trước một bước tuyên bố bắt đầu: “Tôi uống nước!”
Ngôn Minh dự định lấy sự trầm mặc ra để khéo léo từ chối loại hoạt động này, nhưng mà Ngu Điềm lại cứ nhìn chằm chằm anh, còn đẩy đẩy tay anh: “Đến lượt anh!”
Ngôn Minh cuối cùng cũng bất đắc dĩ nói: “Tôi uống rượu.”
Ngu Điềm mở to mắt nhìn về phía Ngôn Minh, ra vẻ thật sự vô cùng nghiêm túc tham gia trò chơi nói: “Tôi mua táo.”
Ngôn Minh không thể không nói tiếp: “Tôi mua chuối.”
………………
Qua mấy hiệp, Ngôn Minh ngày càng không hiểu bản thân tại sao trực đêm xong không về nhà ngủ bù, mà lại đứng đây chơi trò chơi của học sinh tiểu học.
Anh rất muốn nói trò cân não đột ngột chuyển hướng này rất khó phân thắng bại.
Kết quả đúng lúc này, Ngu Điềm hưng phấn nói: “Tôi bán kim!”
Theo bản năng Ngôn Minh tiếp lời: “Tôi bán bạc.”
“……...”
Vừa dứt lời, Ngôn Minh liền tự biết bản thân đã bị lừa.
Anh mím chặt miệng, trừng mắt nhìn Ngu Điềm đang cười nghiêng ngả.
Người trước mặt đang cười chảy cả nước mắt, dùng ánh mắt chế nhạo nhìn anh, nghiêm túc khuyên nhủ nói: “Xã hội pháp trị, không nên làm vậy đâu.”
“………”
Lúc Ngôn Minh còn đang theo học ở Đại học Y cũng từng quen biết qua một số đàn em là sinh viên nữ, nhưng chưa từng biết trong trường bọn họ vậy mà có một đàn em giống như Ngu Điềm.
Anh không phải chưa từng được các đàn em hỏi thăm sở thích, nhưng hơn phân nửa đều bị sự uyển chuyển, lễ phép cự tuyệt vẻ không tiện trả lời của anh làm cho rút lui, cho dù có truy hỏi nhưng với tính cách của Ngôn Minh cũng không thể hỏi ra được cái gì.
Anh chưa từng gặp qua người nhàm chán như Ngu Điềm…
Ngu Điềm lại không để bụng, cô hạ tay xuống, cười tủm tỉm: “Anh xem, con người theo quán tính hỏi đáp thật rất dễ bị lừa.”
Nói cái gì mà cân não đột ngột chuyển hướng, nói cái gì mà so xem ai thông minh hơn, tất cả đều là tung hỏa mù, muốn để Ngôn Minh hạ thấp cảnh giác.
Quả nhiên, Ngu Điềm hắng giọng coi như kết thúc bài phát biểu của mình, điên cuồng ám chỉ: “Em cũng không nghĩ tới việc dùng chiêu trò gì.”
Cô nhìn chằm chằm Ngôn Minh: “Cho nên thời điểm em hỏi sẽ bớt giở chiêu trò, vậy anh có thể trả lời chân thành hơn một chút được không?”
“………” Nói như kiểu cô mới chính là người bị hại.
Ngôn Minh cảm thấy vẫn là nên đi nhanh, tránh xa vị đàn em này một chút thì tốt hơn.
**
Thấy Ngôn Minh ngày càng bước nhanh hơn, Ngu Điềm không biết xấu hổ cười cười, chạy chậm theo đuổi kịp Ngôn Minh: “Anh có thể đi chậm một chút hay không? Chân em ngắn, không theo kịp anh.”
Ngôn Minh không để ý đến cô, nhưng rất nhanh Ngu Điềm phát hiện bản thân không còn phải chạy chậm nữa.
Anh theo bản năng đã thả chậm bước chân.
Ngu Điềm liền bắt đầu rèn sắt khi còn nóng: “Anh Ngôn Minh, nếu em đã biết được sở thích của anh, vậy chứng minh chúng ta đã trở nên thân thiết hơn. Thế nên anh thích ăn gì nhất?”
Ngôn Minh không nói chuyện.
Ngu Điềm bất đắc dĩ: “Viêm cầu thận mãn tính…”
“Bánh kem phô mai.”
Giọng điệu của Ngôn Minh vẫn rất lạnh lùng, như không thể nhìn nổi mà liếc Ngu Điềm một cái: “Đừng hỏi mấy câu về khái niệm y học lâm sàng đơn giản vậy nữa, khiến cho người khác cảm thấy như đang mơ về năm nhất, cũng đừng có dùng kiểu chiêu trò nhàm chán như vậy.”
Xem ra đã định chân thành nhiều hơn một chút.
Chỉ là xưa nay, người chân thành quả nhiên đều phải trải qua hiện thực bị xã hội tàn phá.
……………
Lộ trình hơn mười phút đi bộ, không dài không ngắn, nhưng cũng đủ để Ngu Điềm hỏi liên tiếp vài vấn đề.
Thời điểm sắp tới rạp chiếu phim, Ngu Điềm rốt cuộc hỏi ra vấn đề cuối cùng.
“Vậy chiều cao, cân nặng, nhóm máu của anh là gì? Có tiền sử dị ứng với vật lạ không? Hay có bệnh di truyền trong dòng họ không?”
“………”
Ngôn Minh xoa xoa hai đầu chân mày, như muốn nỗ lực bình tĩnh lại: “Nếu cô hỏi tôi mấy thứ liên quan đến sở thích hay sinh hoạt thường ngày thì có thể nói rằng đang muốn kết giao bạn bè, nhưng lại đi hỏi thông tin cá nhân của tôi là có ý gì?”
“Thì…Dù sao mẹ của em và ba anh đang xem mắt, bản thân em lại học y…”
Ngôn Minh tức muốn bật cười: “Cho nên cô muốn làm kiểm tra toàn diện thuyết ưu sinh* phải không? Cảm thấy chuyện của mẹ cô và ba tôi có thể thành công, tương lai có thể sinh thêm con? Cho nên muốn nhìn một chút xem gen nhà chúng tôi thế nào?”
*Thuyết ưu sinh: khoa học ứng dụng hay phong trào sinh học-xã hội ủng hộ việc sử dụng các phương thức nhằm cải thiện cấu tạo gen của dân số
Ngôn Minh cố gắng kiềm chế nói: “ Ngu Điềm, cha mẹ chúng ta, mỗi người đều đã ngoài năm mươi.”
“Không phải.” Ngu Điềm nghĩ nghĩ, thành khẩn giải thích: “Em không có nghĩ xa như anh tưởng, em chỉ nghĩ sau này nếu thành người một nhà, nhỡ đâu anh đột ngột ngã bệnh, nếu khi đó em là người nhà đưa anh đi bệnh viện thì có thể nhanh chóng nói cho bác sĩ cứu trị biết tình huống thân thể của anh, thuận tiện dùng thuốc…”
“……….”
Ngôn Minh nãy giờ vẫn duy trì giọng điệu bình tĩnh cuối cùng đã không nhịn được mà cao giọng: “Sao tôi lại có thể đột ngột phát bệnh?”
“Em đương nhiên không mong anh xảy ra chuyện, hy vọng anh sống lâu trăm tuổi, nhưng căn cứ vào xác suất mà nói, ngành nghề như bác sĩ này mỗi năm quả thật đều có rất nhiều người chết vì lao lực, có người chết ngoài ý muốn…”
“……….”
“Hơn nữa anh đã mua bảo hiểm chưa?”
Ngu Điềm rất muốn đề xuất Ngôn Minh mua bảo hiểm bàn tay, vì làm bác sĩ phẫu thuật, đặc biệt còn là Khoa Mắt, tay của anh chính là thứ quan trọng nhất để kiếm sống trong nghề này.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không mua bảo hiểm, đây là chuyện khiến Ngu Điềm buồn bã, hối hận nhất cho tới bây giờ.
Sau khi tay phải của mình xảy ra chuyện, cô dường như sản sinh ra một loại tố chất thần kinh chỉ cần gặp bạn học ở Đại học Y có quan hệ tốt là đều sẽ giới thiệu cho đối phương mua bảo hiểm giống như bị ám ảnh cưỡng chế vậy.
Ngu Điềm biết làm như vậy là không tốt, cô cũng muốn kiểm soát nhưng nhiều lúc vẫn không thể khống chế được.
Di chứng từ tai nạn, hiển nhiên ngoại trừ đau đớn về mặt thể xác còn kéo theo bóng ma tâm lý nhất định.
“Thật đấy, bảo hiểm thật sự rất quan trọng, bản thân em chính là một ví dụ…”
Đáng tiếc Ngu Điềm vừa định dùng chính mình làm minh chứng sống động, giảng giải tầm quan trọng của việc mua bảo hiểm thì đã bị Ngôn Minh cắt ngang: “Cho nên cô từ bỏ việc học y, đổi nghề đi bán bảo hiểm sao? Muốn tôi mua bảo hiểm từ chỗ cô?”
Không chính là không.
Chẳng qua sau khi Ngu Điềm xảy ra sự cố không bao lâu liền nhanh chóng chạy đi mua bảo hiểm cho người thân, cô nhớ tới nhân viên bán bảo hiểm còn đưa cho cô mã QR, chỉ cần quét mã là có thể nhận được chiết khấu.
Ngôn Minh không chỉ là thần tượng của cô, tương lai còn có thể là người một nhà.
Ngu Điềm quyết định nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài.
Cô thành thật nói: “Anh quét mã của tôi đi, báo tên của tôi, có thể được giảm giá 500 tệ.”
“……….”
Trong thang máy không có ai khác, chỉ có hai người bọn họ.
Ngu Điềm nghĩ nghĩ, cảm thấy thời cơ này vừa lúc có thể dùng để làm sáng tỏ hiểu lầm, cô hắng giọng nói: “ Anh Ngôn Minh, thật ngại quá. Lúc đầu là em nhận nhầm người, tưởng anh là đối tượng xem mắt nên mới vậy, muốn khiến cho đối phương biết khó mà lui, thật ra em không phải…”
Chỉ tiếc Ngôn Minh không cho cô cơ hội giải thích ngọn nguồn, anh nhìn qua có vẻ không hề để tâm, chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Ngu Điềm một cái, sửa lại những câu ảo tưởng của Ngu Điềm giống như đang sửa đáp án sai trong đề thi số học.
“Tôi không phải là anh trai của cô, đừng gọi tôi như vậy.”
Anh liếc mắt nhìn Ngu Điềm: “Tôi nói rồi, chúng ta chưa chắc đã là người một nhà.”
Ngu Điềm còn đắm chìm trong niềm vui hân hoan được tiếp xúc với thần tượng ở khoảng cách gần, theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, anh Ngôn Minh.”
“……….”
Ngôn Minh dường như không muốn để ý tới Ngu Điềm.
Nhưng Ngu Điềm một chút cũng không để bụng.
Ngôn Minh có quá nhiều fan, Ngu Điềm chỉ là một người nhỏ bé trong số đó.
Fan là tự nguyện yêu thích thần tượng, còn thần tượng không có nghĩa vụ phải đáp lại.
Ngu Điềm đem suy nghĩ của mình chải chuốt xong, lúc ban đầu vừa xấu hổ vừa khó coi nhưng hiện tại lại cảm thấy bản thân thật sự may mắn.
Cô có thể ở riêng Ngôn Minh cả buổi chiều, Ngu Điềm đều tràn ngập hứng thú với quá khứ và lý lịch của anh. Cô thật sự rất muốn tìm hiểu hành trình phấn đấu của anh. Ngu Điềm từng xem qua băng ghi hình Ngôn Minh phẫu thuật. Tuy cô không thể trở thành bác sĩ, nhưng xây dựng sự nghiệp truyền thông có thể hợp tác với anh.
Hiểu mẹ chỉ có con, từ phản ứng hôm nay của nữ sĩ Tống Xuân Hương, bà ấy có vẻ tương đối hài lòng với Ngôn Văn Hoa.
Quả nhiên, Ngu Điềm còn chưa ra khỏi thang máy, nữ sĩ Tống Xuân Hương đã gửi tin nhắn Wechat tới-------
[Cá Nhỏ, con nhớ hỏi thăm xem Ngôn Minh thích cái gì. Ngôn Văn Hoa nói tháng sau là sinh nhật của cậu ấy, muốn mời chúng ta cùng ăn cơm, mẹ muốn tặng quà]
Xem ra mẹ và chú Ngôn ở chung rất tốt.
Nói không chừng thật sự sẽ tái hôn.
Cho nên bất kể xuất phát từ lòng riêng hay là vì suy nghĩ cho mẹ mình, Ngu Điềm đều muốn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Ngôn Minh, hỏi thăm một chút sở thích của anh.
Nhưng lần gặp mặt đầu tiên trước đó…
Thừa dịp Ngôn Minh không chú ý, Ngu Điềm trộm liếc nhìn điện thoại.
Tề Tư Hạo rất nhanh đã trả lời tin nhắn.
[Bà muốn người ta đổi mới cái nhìn về bà, vậy thì phải nắm bắt được sở thích của người ta, sau đó gãi đúng chỗ ngứa. Ví như tôi thích sưu tập giày thể thao, bà là bạn tốt của tôi, vì để biểu đạt lòng biết ơn sâu sắc có thể bỏ tiền ra mua cho tôi một đôi giày phiên bản giới hạn, như vậy tình bạn của chúng ta sẽ càng thêm gắn bó… Bà hiểu ý tôi không?]
Ngu Điềm xem như đã hiểu được ý câu đầu mà Tề Tư Hạo muốn nói, còn phần sau tự động bỏ qua.
Nhưng đúng là đã cho cô một chút gợi ý.
Rạp chiếu phim mà Ngôn Văn Hoa chọn cách nhà hàng không xa, xuống tầng đi qua làn đường dành cho người đi bộ là tới nơi.
Ra khỏi thang máy, không khí mát mẻ hoàn toàn biến mất, thời tiết nóng nực lộ ra bộ mặt thật giương nanh múa vuốt không hề ngụy trang.
Nóng, nhưng lại rất ẩm, trong không khí còn mang theo hơi nước.
Thế nhưng Ngu Điềm đang nhắm mắt theo đuôi Ngôn Minh lại cảm thấy đây là ngày tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Là người thuộc phái hành động, Ngu Điềm quyết định phải nắm bắt tất cả cơ hội.
Cô giống như học sinh hiếu học: “Đàn anh Ngôn Minh, xin hỏi anh có hứng thú hay có sở thích gì không?”
“Anh ngày thường hay làm gì?”
“Có thích đồ ăn vặt không?”
Đáng tiếc một cầu thủ đá bóng thẳng như Ngu Điềm nhìn qua có vẻ không hợp khẩu vị của Ngôn Minh.
Anh không thèm cho cô một cái liếc mắt, chỉ lạnh lùng ám chỉ: “Tôi không thích trả lời những vấn đề trực tiếp như vậy với những người không thân thiết.”
Ngu Điềm ngẩn người.
Ngôn Minh nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Vậy đổi cách hỏi là được.
“Bộ ba Charcot là gì?”
Ngôn Minh nhìn qua có vẻ không muốn mở miệng, hiển nhiên Ngu Điềm đã cho anh ấn tượng đầu quá kém.
Ngu Điềm vẻ mặt hiểu rõ: “Đàn anh Ngôn Minh làm việc tại Khoa Mắt, không biết có còn nhớ bộ ba Charcot không, hay là đã quên…”
Quả nhiên, Ngôn Minh nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Điềm, hơi nhíu mày: “Trong viêm đường mật cấp, bệnh nhân có biểu hiện đau bụng, rét run, sốt cao, vàng da, đó là bộ ba Charcot.”
Anh nhìn sang Ngu Điềm liếc mắt một cái lại quay đi: “Đây là kiến thức đơn giản nhất trong nhập môn y học lâm sàng, chỉ cần là người học y thì bình thường sẽ không quên.”
“Bệnh lao phổi xuất hiện hoại tử là dạng hoại tử nào?”
“ Hoại tử phô mai.”
“Vậy anh yêu thích cái gì?”
“Đánh đàn và ngủ.”
Ngôn Minh theo bản năng ngậm miệng nhưng đáng tiếc là đã quá muộn.
Anh mím môi, vẻ mặt đề phòng, hiển nhiên không muốn tiếp tục mắc bẫy của Ngu Điềm.
Ngu Điềm vậy mà cười tủm tỉm: “Người nghiêm túc khi bị hỏi những vấn đề mang tính chuyên nghiệp, đa phần sẽ trả lời theo bản năng, lúc này mà hỏi sang vấn đề khác, họ sẽ tiếp tục trả lời theo quán tính.”
Ngôn Minh có vẻ không đồng tình: “Tôi vừa rồi không chú ý nên mới bị cô lừa.”
“Hay là chúng ta đánh cược đi? Bây giờ anh thử chú ý xem, nhưng vẫn sẽ bị em lừa thì sao?”
Ngôn Minh lạnh lùng nói: “Không thể nào.”
“Có cái gì không thể? Anh thua em cũng rất bình thường, bởi vì em cho rằng có lẽ em còn thông minh hơn anh.”
Ngu Điềm vừa nói như vậy, Ngôn Minh tuy không tỏ thái độ nhưng cũng không có ý cự tuyệt, hiển nhiên đã bị khơi dậy một chút lòng hiếu thắng.
“Vậy chúng ta làm nóng người bằng cách chơi trò cân não đột ngột chuyển hướng đi!” Ngu Điềm tự nhiên nói: “Quy tắc rất đơn giản, em nói một câu, anh phải nói một câu gần giống như vậy, nhưng hành vi cụ thể không giống nhau. Lấy một ví dụ, em nói ‘tôi ăn cơm’, vậy anh sẽ nói ‘tôi dùng bữa’. Hành vi đều giống nhau là ăn nhưng đồ vật cụ thể thì không giống, đã hiểu chưa?”
Ngôn Minh quả nhiên lộ ra ánh mắt kiểu “Trò này cũng quá ngây thơ”, anh hiển nhiên muốn nuốt lời, từ chối tham loại trò chơi cân não đột ngột chuyển hướng thiểu năng thế này.
Chẳng qua Ngu Điềm đã đi trước một bước tuyên bố bắt đầu: “Tôi uống nước!”
Ngôn Minh dự định lấy sự trầm mặc ra để khéo léo từ chối loại hoạt động này, nhưng mà Ngu Điềm lại cứ nhìn chằm chằm anh, còn đẩy đẩy tay anh: “Đến lượt anh!”
Ngôn Minh cuối cùng cũng bất đắc dĩ nói: “Tôi uống rượu.”
Ngu Điềm mở to mắt nhìn về phía Ngôn Minh, ra vẻ thật sự vô cùng nghiêm túc tham gia trò chơi nói: “Tôi mua táo.”
Ngôn Minh không thể không nói tiếp: “Tôi mua chuối.”
………………
Qua mấy hiệp, Ngôn Minh ngày càng không hiểu bản thân tại sao trực đêm xong không về nhà ngủ bù, mà lại đứng đây chơi trò chơi của học sinh tiểu học.
Anh rất muốn nói trò cân não đột ngột chuyển hướng này rất khó phân thắng bại.
Kết quả đúng lúc này, Ngu Điềm hưng phấn nói: “Tôi bán kim!”
Theo bản năng Ngôn Minh tiếp lời: “Tôi bán bạc.”
“……...”
Vừa dứt lời, Ngôn Minh liền tự biết bản thân đã bị lừa.
Anh mím chặt miệng, trừng mắt nhìn Ngu Điềm đang cười nghiêng ngả.
Người trước mặt đang cười chảy cả nước mắt, dùng ánh mắt chế nhạo nhìn anh, nghiêm túc khuyên nhủ nói: “Xã hội pháp trị, không nên làm vậy đâu.”
“………”
Lúc Ngôn Minh còn đang theo học ở Đại học Y cũng từng quen biết qua một số đàn em là sinh viên nữ, nhưng chưa từng biết trong trường bọn họ vậy mà có một đàn em giống như Ngu Điềm.
Anh không phải chưa từng được các đàn em hỏi thăm sở thích, nhưng hơn phân nửa đều bị sự uyển chuyển, lễ phép cự tuyệt vẻ không tiện trả lời của anh làm cho rút lui, cho dù có truy hỏi nhưng với tính cách của Ngôn Minh cũng không thể hỏi ra được cái gì.
Anh chưa từng gặp qua người nhàm chán như Ngu Điềm…
Ngu Điềm lại không để bụng, cô hạ tay xuống, cười tủm tỉm: “Anh xem, con người theo quán tính hỏi đáp thật rất dễ bị lừa.”
Nói cái gì mà cân não đột ngột chuyển hướng, nói cái gì mà so xem ai thông minh hơn, tất cả đều là tung hỏa mù, muốn để Ngôn Minh hạ thấp cảnh giác.
Quả nhiên, Ngu Điềm hắng giọng coi như kết thúc bài phát biểu của mình, điên cuồng ám chỉ: “Em cũng không nghĩ tới việc dùng chiêu trò gì.”
Cô nhìn chằm chằm Ngôn Minh: “Cho nên thời điểm em hỏi sẽ bớt giở chiêu trò, vậy anh có thể trả lời chân thành hơn một chút được không?”
“………” Nói như kiểu cô mới chính là người bị hại.
Ngôn Minh cảm thấy vẫn là nên đi nhanh, tránh xa vị đàn em này một chút thì tốt hơn.
**
Thấy Ngôn Minh ngày càng bước nhanh hơn, Ngu Điềm không biết xấu hổ cười cười, chạy chậm theo đuổi kịp Ngôn Minh: “Anh có thể đi chậm một chút hay không? Chân em ngắn, không theo kịp anh.”
Ngôn Minh không để ý đến cô, nhưng rất nhanh Ngu Điềm phát hiện bản thân không còn phải chạy chậm nữa.
Anh theo bản năng đã thả chậm bước chân.
Ngu Điềm liền bắt đầu rèn sắt khi còn nóng: “Anh Ngôn Minh, nếu em đã biết được sở thích của anh, vậy chứng minh chúng ta đã trở nên thân thiết hơn. Thế nên anh thích ăn gì nhất?”
Ngôn Minh không nói chuyện.
Ngu Điềm bất đắc dĩ: “Viêm cầu thận mãn tính…”
“Bánh kem phô mai.”
Giọng điệu của Ngôn Minh vẫn rất lạnh lùng, như không thể nhìn nổi mà liếc Ngu Điềm một cái: “Đừng hỏi mấy câu về khái niệm y học lâm sàng đơn giản vậy nữa, khiến cho người khác cảm thấy như đang mơ về năm nhất, cũng đừng có dùng kiểu chiêu trò nhàm chán như vậy.”
Xem ra đã định chân thành nhiều hơn một chút.
Chỉ là xưa nay, người chân thành quả nhiên đều phải trải qua hiện thực bị xã hội tàn phá.
……………
Lộ trình hơn mười phút đi bộ, không dài không ngắn, nhưng cũng đủ để Ngu Điềm hỏi liên tiếp vài vấn đề.
Thời điểm sắp tới rạp chiếu phim, Ngu Điềm rốt cuộc hỏi ra vấn đề cuối cùng.
“Vậy chiều cao, cân nặng, nhóm máu của anh là gì? Có tiền sử dị ứng với vật lạ không? Hay có bệnh di truyền trong dòng họ không?”
“………”
Ngôn Minh xoa xoa hai đầu chân mày, như muốn nỗ lực bình tĩnh lại: “Nếu cô hỏi tôi mấy thứ liên quan đến sở thích hay sinh hoạt thường ngày thì có thể nói rằng đang muốn kết giao bạn bè, nhưng lại đi hỏi thông tin cá nhân của tôi là có ý gì?”
“Thì…Dù sao mẹ của em và ba anh đang xem mắt, bản thân em lại học y…”
Ngôn Minh tức muốn bật cười: “Cho nên cô muốn làm kiểm tra toàn diện thuyết ưu sinh* phải không? Cảm thấy chuyện của mẹ cô và ba tôi có thể thành công, tương lai có thể sinh thêm con? Cho nên muốn nhìn một chút xem gen nhà chúng tôi thế nào?”
*Thuyết ưu sinh: khoa học ứng dụng hay phong trào sinh học-xã hội ủng hộ việc sử dụng các phương thức nhằm cải thiện cấu tạo gen của dân số
Ngôn Minh cố gắng kiềm chế nói: “ Ngu Điềm, cha mẹ chúng ta, mỗi người đều đã ngoài năm mươi.”
“Không phải.” Ngu Điềm nghĩ nghĩ, thành khẩn giải thích: “Em không có nghĩ xa như anh tưởng, em chỉ nghĩ sau này nếu thành người một nhà, nhỡ đâu anh đột ngột ngã bệnh, nếu khi đó em là người nhà đưa anh đi bệnh viện thì có thể nhanh chóng nói cho bác sĩ cứu trị biết tình huống thân thể của anh, thuận tiện dùng thuốc…”
“……….”
Ngôn Minh nãy giờ vẫn duy trì giọng điệu bình tĩnh cuối cùng đã không nhịn được mà cao giọng: “Sao tôi lại có thể đột ngột phát bệnh?”
“Em đương nhiên không mong anh xảy ra chuyện, hy vọng anh sống lâu trăm tuổi, nhưng căn cứ vào xác suất mà nói, ngành nghề như bác sĩ này mỗi năm quả thật đều có rất nhiều người chết vì lao lực, có người chết ngoài ý muốn…”
“……….”
“Hơn nữa anh đã mua bảo hiểm chưa?”
Ngu Điềm rất muốn đề xuất Ngôn Minh mua bảo hiểm bàn tay, vì làm bác sĩ phẫu thuật, đặc biệt còn là Khoa Mắt, tay của anh chính là thứ quan trọng nhất để kiếm sống trong nghề này.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không mua bảo hiểm, đây là chuyện khiến Ngu Điềm buồn bã, hối hận nhất cho tới bây giờ.
Sau khi tay phải của mình xảy ra chuyện, cô dường như sản sinh ra một loại tố chất thần kinh chỉ cần gặp bạn học ở Đại học Y có quan hệ tốt là đều sẽ giới thiệu cho đối phương mua bảo hiểm giống như bị ám ảnh cưỡng chế vậy.
Ngu Điềm biết làm như vậy là không tốt, cô cũng muốn kiểm soát nhưng nhiều lúc vẫn không thể khống chế được.
Di chứng từ tai nạn, hiển nhiên ngoại trừ đau đớn về mặt thể xác còn kéo theo bóng ma tâm lý nhất định.
“Thật đấy, bảo hiểm thật sự rất quan trọng, bản thân em chính là một ví dụ…”
Đáng tiếc Ngu Điềm vừa định dùng chính mình làm minh chứng sống động, giảng giải tầm quan trọng của việc mua bảo hiểm thì đã bị Ngôn Minh cắt ngang: “Cho nên cô từ bỏ việc học y, đổi nghề đi bán bảo hiểm sao? Muốn tôi mua bảo hiểm từ chỗ cô?”
Không chính là không.
Chẳng qua sau khi Ngu Điềm xảy ra sự cố không bao lâu liền nhanh chóng chạy đi mua bảo hiểm cho người thân, cô nhớ tới nhân viên bán bảo hiểm còn đưa cho cô mã QR, chỉ cần quét mã là có thể nhận được chiết khấu.
Ngôn Minh không chỉ là thần tượng của cô, tương lai còn có thể là người một nhà.
Ngu Điềm quyết định nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài.
Cô thành thật nói: “Anh quét mã của tôi đi, báo tên của tôi, có thể được giảm giá 500 tệ.”
“……….”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro