Chương 6
Diệp Phỉ Nhiên
2024-07-24 13:01:02
Cho đến khi ngồi vào trong phòng chiếu phim, trên mặt Ngu Điềm vẫn còn nóng bỏng.
Rõ ràng ngày thường cô là một người vô cùng am hiểu việc đùa giỡn, trêu ghẹo, chưa bao giờ thủ hạ lưu tình với Tề Tư Hạo, kết quả khi gặp được Ngôn Minh, người ngày thường nhanh mồm nhanh miệng như cô bỗng chốc như bị dán miệng.
Cô không biết Ngôn Minh trở lại lúc nào, rốt cuộc nghe được bao nhiêu, chỉ cảm thấy xấu hổ không tả nổi.
Ngay cả khi làm bài thi các môn chính trị, pháp luật, gặp phải câu hỏi mà mình không biết cô còn có thể giãy giụa hấp hối chém ra vài trăm chữ, mong vớt vát được tí điểm thiện cảm, nhưng Ngôn Minh một khi mở miệng liền khiến Ngu Điềm hoàn toàn mất đi khát vọng sống, quân địch còn chưa để lộ vũ khí, cô đã buông bỏ vũ khí xin hàng…
Cuối cùng cô không nói ra được câu nào.
Giống như tay mơ lặn xuống nước, bình dưỡng khí đột nhiên xảy ra trục trặc, mặt nghẹn đến đỏ bừng, hít thở không thông, cả người đều phát ra tín hiệu cầu cứu.
Còn may Ngôn Minh không miệt mài truy hỏi vấn đề Ngu Điềm tùy tiện đính hôn cho anh và người khác.
Bởi vì rất nhanh, phim bọn họ đợi xem đã bắt đầu soát vé.
Ngu Điềm đành phải giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bình thản trấn định, là người đầu tiên vọt vào trong.
Sau khi phòng chiếu phim tắt đèn chuẩn bị chiếu, trong bóng tối Ngu Điềm cảm thấy bản thân như mới vừa sống lại.
Cô như một gốc cây hoa anh thảo trốn tránh ánh mặt trời, chờ được tới khi màn đêm buông xuống mới dám nở rộ hít thở dưới ánh trăng.
Nhưng cũng phải thật cẩn thận.
Đáng nói là Ngôn Minh cách cô rất gần, cánh tay của anh nhẹ nhàng chạm vào tay vịn bên cạnh. Ngu Điềm chỉ cần có ý định lấy bắp rang ở giữa sẽ không cẩn thận chạm vào tay anh.
Cô căn bản không dám lộn xộn.
Đây chính là thần tượng của cô!
Ngu Điềm không thể nào kiểm soát được mà đứng núi này trông núi nọ, không rảnh chú ý phim điện ảnh đang chiếu nội dung gì.
Ghế ngồi trong rạp chiếu phim mềm mại, thoải mái, lưng ghế thậm chí còn là kiểu công thái học*, không ngừng dụ dỗ Ngu Điềm dựa vào, cô phải tiêu hao ý chí cực lớn mới có thể giữ vững sống lưng thẳng tắp mà ngồi nghiêm chỉnh.
* Ghế công thái học là loại ghế các game thủ hay dân văn phòng sử dụng nhằm tránh đau lưng, nhức mỏi cơ do ngồi quá lâu.
Tốt xấu gì lúc này cũng phải để lại ấn tượng tốt đối với Ngôn Minh.
Nhưng có lẽ do mục đích nên càng để ý chuyện gì thì lại càng không thể làm tốt.
Ngu Điềm liều mạng muốn giữ vững vẻ ngoài đoan trang nhã nhặn nhưng không biết vì sao cứ luôn cảm thấy khó chịu, muốn thay đổi dáng ngồi.
Nhưng Ngôn Minh ở bên cạnh lại hoàn toàn trái ngược.
Từ khi ngồi xuống đến giờ, anh vẫn giữ nguyên tư thế chưa từng thay đổi.
Này phải chăng chính là dáng ngồi như cây tùng?
Không hổ là Ngôn Minh.
Đây mới đúng là người đàn ông ổn trọng!
Ngu Điềm nhìn lên màn hình phát ra tia sáng mong manh, trộm liếc mắt đánh giá người ngồi bên cạnh.
Ngón tay thon dài tùy ý đặt trên tay vịn, tay của anh cũng giống như diện mạo, đều lịch sự tao nhã, dưới ánh sáng chập chờn trong rạp chiếu phim làn da trắng đến phát sáng.
Ánh mắt Ngu Điềm trộm nhìn dọc theo đầu ngón tay của anh lên trên.
Cô nhìn yết hầu của anh, ở giữa cổ phác họa ra đường cong sắc nét gợi cảm hướng lên cằm.
Nói ra, Ngôn Minh thật sự là người đẹp không nhiễm khói lửa nhân gian. Theo Ngu Điềm thấy, điểm hấp dẫn nhất trên gương mặt anh chính là đôi mắt kia.
Như có như không ẩn giấu vô vàn cảm xúc.
Dường như đối với ai cũng đều dịu dàng nhưng cũng chỉ lịch sự, lạnh nhạt.
Ngôn Minh như là hóa thân của sự hoàn mỹ.
Đẹp trai, mạnh mẽ, lịch thiệp, mang theo một chút khí chất cao sang thanh quý.
Tựa như ánh trăng sáng trong đêm tuyết lạnh, dù cho có thể nhìn lại không thể chạm tới, nhưng vẫn khiến trong lòng người lữ hành sinh ra cảm giác bình yên, làm cho người ta cam tâm tình nguyện chịu cái lạnh thấu xương, cũng bất chấp gió tuyết mà tiến về phía ánh trăng.
Trong lòng Ngu Điềm nặng nề nhảy lên một cái.
Kích động và căng thẳng trộn lẫn rất khó để miêu tả, giống như cô gái nhỏ gặp được thần tượng.
Ngu Điềm cẩn thận kiềm chế tầm mắt của mình, rõ ràng ở trong bóng tối ẩn hiện, Ngôn Minh không thể nào để ý tới ánh mắt của cô, nhưng Ngu Điềm vẫn rất khẩn trương, lông mi rung động như cánh bướm lần đầu phá kén.
Chỉ là chờ tới khi cô làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, dám nhìn thẳng vào mắt của Ngôn Minh thì đôi mắt xinh đẹp kia không biết từ bao giờ đã nhắm lại, giống như triển lãm tranh cao quý bỗng nhiên đóng cửa ngừng kinh doanh.
Nhờ màn hình điện thoại vừa mới sáng lên, Ngu Điềm mới phát hiện, Ngôn Minh bất động nãy giờ không phải vì dáng ngồi lịch sự mà là do anh đã ngủ thiếp đi.
Đôi mắt của anh nhắm nghiền, mi dài đổ bóng, thả lỏng dựa lưng vào ghế, cánh môi mỏng hơi khép lại, nhìn qua vừa yên tĩnh vừa vô hại. Ngôn Minh lúc này không còn vẻ chói mắt, khiến cho Ngu Điềm sinh ra một loại ảo giác ánh trăng cũng đang hướng về phía cô, vì cô mà đến.
Phim đang chiếu đến cảnh nam nữ chính quyết định chia tay nhau, không ít cô gái trong rạp không kìm được bật khóc nức nở.
Nhưng âm thanh khá lớn cũng không thể khiến Ngôn Minh tỉnh giấc, anh vẫn ngủ rất yên bình như đã thoát ly khỏi thế giới, buông xuống sự phòng bị, lộ ra một chút mệt mỏi yếu ớt.
Trong những lời đồn truyền tai nhau ở Đại học Y, Ngôn Minh tựa như một vị thần ở trên cao, xa xôi không thể với tới, nhưng giờ phút này anh cũng chỉ là một người bình thường vừa mệt mỏi kết thúc ca trực đêm.
Ngu Điềm đột nhiên cảm thấy mình đã cách Ngôn Minh gần hơn một chút.
Rõ ràng là cùng đi xem phim nhưng cô không hề tức giận vì anh ngủ mất, ngược lại cảm nhận được một loại ý thức trách nhiệm thần bí -------cô chính là người canh giữ giấc ngủ cho Ngôn Minh.
Anh ngủ ngon là có thể tràn đầy tinh thần làm việc, cứu chữa cho càng nhiều bệnh nhân.
Nghĩ đi nghĩ lại, ngay cả Ngu Điềm cũng cảm thấy bộ phim tầm thường này trở nên vô cùng thiêng liêng, thần thánh.
Cô không muốn làm phiền giấc ngủ của Ngôn Minh dù chỉ một chút.
**
Mười phút trước khi bộ phim kết thúc, Ngôn Minh tỉnh dậy.
Ngu Điềm liếc mắt, thấy ánh mắt anh từ mờ mịt dần chuyển sang sáng tỏ, trở nên bình tĩnh rõ ràng, cuối cùng biến thành điềm đạm lý trí, trong đó còn ẩn chứa suy nghĩ tự cho là may mắn không bị người khác phát hiện.
Nghiêm túc như thể người vừa ngồi bên cạnh cô ngủ gật không phải là anh,
Ngu Điềm cũng làm ra vẻ cái gì cũng không biết, không bóc trần Ngôn Minh.
Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, Ngôn Minh nhìn đồng hồ sau đó đưa mắt sang Ngu Điềm: “Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
Ngu Điềm liên tục xua tay: “Không cần không cần, hôm nay đã lãng phí thời gian của anh rồi, nhà em cách đây không xa, ngồi tàu điện ngầm rất tiện.”
Ngôn Minh hơi hơi nhíu mi, vẫn kiên trì nói: “Tôi đưa cô về.”
Ngu Điềm đương nhiên biết, cử chỉ của Ngôn Minh như vậy chắc là do Ngôn Văn Hoa bức ép yêu cầu, bởi vậy cho dù không muốn tỏ ra quan tâm chu đáo đối với Ngu Điềm nhưng ít ra vẫn phải làm đến mức đạt tiêu chuẩn.
Nhưng Ngu Điềm thật lòng không muốn anh đưa về: “Em không phải đang khách sáo với anh, mà là thật sự không cần!”
Ngôn Minh nhìn Ngu Điềm một cái: “Hiện giờ mới cảm thấy xấu hổ sao?’
Ngu Điềm sửng sốt, khi phản ứng lại mới biết anh đang nói tới chuyện cô mang theo lý tưởng hào hùng muốn mai mối cho anh đính hôn với Nhậm Nhã Lệ, nhưng…
“Thật ra cũng không phải xấu hổ.” Ngu Điềm nghĩ nghĩ, quyết định khéo léo nhắc nhở đối phương: “Con người của em tương đối sợ chết…Nếu anh là bác sĩ, chắc cũng rõ sinh mệnh chỉ có một lần, sinh mệnh là quý giá nhất, chắc anh cũng hiểu được tâm tình của em khi ngồi tàu điện ngầm về đi…”
Ngu Điềm gượng cười hai tiếng: “Đường đời có vô vàn thứ, an toàn là thứ nhất.”
Cô chân thành nói: “Đàn anh Ngôn Minh, hay là em gọi lái xe thuê giúp anh nhé!”
Ngôn Minh nhăn mày, khóe môi hơi nhếch: “Sao phải tìm người lái thay? Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, cũng rất tuân thủ luật giao thông.”
Ngôn Minh không muốn bị người khác biết anh ngủ gật trong lúc xem phim, bởi vậy Ngu Điềm cũng không trực tiếp vạch trần, chỉ nhắc nhở nói: “Vậy bộ phim hôm nay nội dung kể về cái gì?”
Ngôn Minh ngủ từ đầu đến cuối, đương nhiên không biết.
Ngu Điềm cho rằng anh sẽ biết khó mà lui, không ngờ người này nhờ vào kinh nghiệm xem phim trước đây lại có thể bình tĩnh nói khoác: “Nam nữ chính trải qua muôn vàn khó khăn, gian khổ, cuối cùng cũng được ở bên nhau.”
Không đợi Ngu Điềm kịp phản bác, lúc này có một đôi tình nhân vô tình đi qua bên cạnh đáp lại lời của Ngôn Minh.
“Huhuhu, thảm quá, sao cuối cùng nam nữ chính đều chết hết vậy?”
Ngu Điềm mặt vô cảm nhìn về phía Ngôn Minh.
Ngôn Minh vậy mà lại rất bình tĩnh: “Nam chính đã chết, nữ chính cũng chết theo, cho nên cuối cùng đều chết hết. Cũng coi như là được ở bên nhau.”
“………”
Anh mặt không đổi sắc liếc Ngu Điềm: “Chủ đề này và việc tôi lái xe có liên quan gì đến nhau?”
Chế độ trực ban ở bệnh viện trực thuộc Ngu Điềm cũng đã từng nghe nói qua. Ca đêm trên danh nghĩa là 24 tiếng, nhưng sau 24 tiếng, sẽ còn có ca ban ngày.
Đặc biệt là bác sĩ giống như Ngôn Minh, còn cần phải phân công quản lý người bệnh mà mình phụ trách, cuối cùng đến lúc được tan tầm thì đã làm việc liên tục suốt 30 tiếng.
Mà Ngôn Minh lần này vừa trực xong ca đêm đã chạy tới đây, nhìn thời gian anh đến, có lẽ gặp phải ca phẫu thuật lớn đột xuất hoặc tình trạng bệnh nhân đột ngột chuyển xấu, vậy nên thời gian làm việc có khi đã hơn 30 tiếng đồng hồ…
Mặc dù trực ban ở bệnh viện không có tình huống khẩn cấp gì thì có thể ngủ một lát, vừa rồi ở trong rạp chiếu phim anh cũng đã ngủ, nhưng giấc ngủ bị ngắt quãng như vậy căn bản không có chất lượng, không đủ để bù giấc.
“Chính là…Khi anh thật sự rất mệt, trong lúc làm việc gì đó sẽ vô tình ngủ thiếp đi, hiểu không? Hiện tại nếu anh còn tiếp tục lái xe sẽ vô cùng lao lực, lúc này thuê lái xe…”
Ngu Điềm chớp chớp mắt nói: “Huống chi anh còn chưa mua bảo hiểm nhân thọ.”
“………”
“Em ngồi tàu điện ngầm về đây.” Lo lắng Ngôn Minh vẫn khăng khăng muốn tự mình lái xe, Ngu Điềm trực tiếp gọi lái xe hộ anh: “Em vừa giúp anh thuê người lái thay rồi, vì không biết địa chỉ nhà anh ở đâu nên sau khi lên xe anh tự nói với tài xế nhé.”
Ngôn Minh mặt mày vô cảm, nhưng thoạt nhìn đã ổn định lại cảm xúc, cam chịu để cho Ngu Điềm sắp xếp.
“Chúng ta kết bạn Wechat đi?”
Ngu Điềm cảm thấy thời cơ đã chín muồi bèn lấy di động ra, mở mã QR của mình lên: “Anh quét em.”
Nhưng đã bị Ngôn Minh cự tuyệt.
“Không cần.”
“?”
Ngôn Minh mím môi thành bộ dáng không dễ đối phó: “Tôi sợ cô lại muốn đem Wechat của tôi đi cho người muốn đính hôn.”
Người đàn ông ngữ khí nhàn nhạt nói: “Tôi rất sợ, nói sao thì bây giờ trùng hôn cũng là phạm pháp.”
“………”
Trước đó, Ngu Điềm chưa từng chủ động muốn xin Wechat của người khác giới.
Cô cũng không hay kết bạn với với người khác giới chủ động xin Wechat, đa phần đều từ chối.
Chỉ là không ngờ tới bản thân lần đầu tiên trong đời lấy hết dũng khí làm bộ tự nhiên để xin Wechat lại bị người ta cự tuyệt.
Tuy Ngôn Minh đúng là thần tượng của cô không sai, nhưng Ngu Điềm không phải là loại fan cuồng, có thể quen biết Ngôn Minh đương nhiên rất vui, nhưng Ngu Điềm cũng không tới nỗi nhất định muốn chui vào trong vòng quan hệ bạn bè của anh. Lần này chủ động hỏi xin kết bạn chủ yếu là do có lòng riêng và cũng một phần là nghĩ cho mẹ mình.
Chỉ là…
Bị từ chối rồi.
Cứ như vậy mà bị từ chối.
Không nghĩ tới mọi chuyện lại có thể phát triển xấu hổ và ngượng ngùng đến mức dời non lấp biển thế này, khiến cho Ngu Điềm vốn chưa chuẩn bị tâm lý hiện tại trở tay không kịp.
Cô gần như theo bản năng muốn che giấu sự chật vật và thất vọng trong lòng.
Không muốn thừa nhận cảm giác xấu hổ khi bị từ chối.
Nói chung là tâm lý chết vì sĩ diện.
Đợi Ngu Điềm lấy lại ý thức thì bản thân đã giả vờ tự nhiên mở miệng nói dối: “Thật ra… Anh có từng nghĩ tới, em muốn thêm Wechat của anh tuy là có một chút lòng riêng nhưng chủ yếu vẫn là để anh thuận tiện chuyển khoản cho em phí thuê người lái xe…”
“………”
Vẻ mặt điềm nhiên của Ngôn Minh cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt: “Vậy cô có từng nghĩ tới, thuê lái xe tôi có thể tự mình trả, không cần chuyển khoản Wechat?”
Khoảnh khắc thốt ra lời nói dối nhằm giữ thể diện kia, Ngu Điềm đã ngay lập tức hối hận.
Nhưng bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó xuống.
Bởi vậy, Ngu Điềm chỉ có thể ngẩng cao đầu, tuy rằng nội tâm sắp hỏng mất nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra tự nhiên trấn định.
Cô nghiêm túc nói: “Mặc dù đúng là như vậy, nhưng rất nhiều khách đi xe xong thì quên thanh toán, nên cuối cùng phí dịch vụ vẫn sẽ do người đặt chi trả.”
“…….”
Ngu Điềm thật sự rất muốn đào cho mình một cái lỗ để chui xuống.
Cô đang nói cái gì vậy! Đây là tiếng người sao!
Cô chán nản che mặt: “Ý em không phải vậy…”
Ngôn Minh không tỏ thái đỏ, nhưng anh lấy ví tiền ra, từ bên trong lấy ra vài tờ nhân dân tệ, đưa cho Ngu Điềm.
Ngu Điềm dở khóc dở cười: “Thật sự không cần, em quả thật không có ý nghĩ như vậy, chỉ là muốn…”
Còn chưa nói xong “phương thức liên lạc của anh” thì đã bị Ngôn Minh cắt ngang.
“Cầm đi, chính là như thế.” Anh liếc nhìn Ngu Điềm một cái: “Khen rất hay.”
Quả nhiên anh đều nghe thấy hết những lời thổi phồng của cô trước mặt Nhậm Nhã Lệ…
Ngu Điềm nhìn xấp nhân dân tệ rất dày trong tay, có chút ngượng ngùng, vươn tay liền muốn nhét lại vào tay Ngôn Minh: “Cho dù khen anh được thưởng lì xì thì như vậy cũng quá nhiều…”
“Không nhiều lắm, còn lại chính là phí sửa miệng.”
Phí sửa miệng? Là cái mà cô đang nghĩ sao?
Hai mắt Ngu Điềm sáng rực, thẹn thùng nói: “Anh đồng ý để em gọi anh là anh trai rồi? Tiếng anh trai đó là xuất phát từ tận đáy lòng của em, không cần phí sửa miệng…”
Ngôn Minh giọng điệu lạnh căm: “Không phải, là kêu cô sửa miệng, đừng gọi tôi là anh trai.”
“………”
Tác giả có lời muốn nói:
Trước đó:
Ngôn Minh: Phí sửa miêng, đừng gọi tôi là anh trai.
Sau đó:
Ngôn Minh: Phía sửa miệng, có thể gọi chồng.
Rõ ràng ngày thường cô là một người vô cùng am hiểu việc đùa giỡn, trêu ghẹo, chưa bao giờ thủ hạ lưu tình với Tề Tư Hạo, kết quả khi gặp được Ngôn Minh, người ngày thường nhanh mồm nhanh miệng như cô bỗng chốc như bị dán miệng.
Cô không biết Ngôn Minh trở lại lúc nào, rốt cuộc nghe được bao nhiêu, chỉ cảm thấy xấu hổ không tả nổi.
Ngay cả khi làm bài thi các môn chính trị, pháp luật, gặp phải câu hỏi mà mình không biết cô còn có thể giãy giụa hấp hối chém ra vài trăm chữ, mong vớt vát được tí điểm thiện cảm, nhưng Ngôn Minh một khi mở miệng liền khiến Ngu Điềm hoàn toàn mất đi khát vọng sống, quân địch còn chưa để lộ vũ khí, cô đã buông bỏ vũ khí xin hàng…
Cuối cùng cô không nói ra được câu nào.
Giống như tay mơ lặn xuống nước, bình dưỡng khí đột nhiên xảy ra trục trặc, mặt nghẹn đến đỏ bừng, hít thở không thông, cả người đều phát ra tín hiệu cầu cứu.
Còn may Ngôn Minh không miệt mài truy hỏi vấn đề Ngu Điềm tùy tiện đính hôn cho anh và người khác.
Bởi vì rất nhanh, phim bọn họ đợi xem đã bắt đầu soát vé.
Ngu Điềm đành phải giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bình thản trấn định, là người đầu tiên vọt vào trong.
Sau khi phòng chiếu phim tắt đèn chuẩn bị chiếu, trong bóng tối Ngu Điềm cảm thấy bản thân như mới vừa sống lại.
Cô như một gốc cây hoa anh thảo trốn tránh ánh mặt trời, chờ được tới khi màn đêm buông xuống mới dám nở rộ hít thở dưới ánh trăng.
Nhưng cũng phải thật cẩn thận.
Đáng nói là Ngôn Minh cách cô rất gần, cánh tay của anh nhẹ nhàng chạm vào tay vịn bên cạnh. Ngu Điềm chỉ cần có ý định lấy bắp rang ở giữa sẽ không cẩn thận chạm vào tay anh.
Cô căn bản không dám lộn xộn.
Đây chính là thần tượng của cô!
Ngu Điềm không thể nào kiểm soát được mà đứng núi này trông núi nọ, không rảnh chú ý phim điện ảnh đang chiếu nội dung gì.
Ghế ngồi trong rạp chiếu phim mềm mại, thoải mái, lưng ghế thậm chí còn là kiểu công thái học*, không ngừng dụ dỗ Ngu Điềm dựa vào, cô phải tiêu hao ý chí cực lớn mới có thể giữ vững sống lưng thẳng tắp mà ngồi nghiêm chỉnh.
* Ghế công thái học là loại ghế các game thủ hay dân văn phòng sử dụng nhằm tránh đau lưng, nhức mỏi cơ do ngồi quá lâu.
Tốt xấu gì lúc này cũng phải để lại ấn tượng tốt đối với Ngôn Minh.
Nhưng có lẽ do mục đích nên càng để ý chuyện gì thì lại càng không thể làm tốt.
Ngu Điềm liều mạng muốn giữ vững vẻ ngoài đoan trang nhã nhặn nhưng không biết vì sao cứ luôn cảm thấy khó chịu, muốn thay đổi dáng ngồi.
Nhưng Ngôn Minh ở bên cạnh lại hoàn toàn trái ngược.
Từ khi ngồi xuống đến giờ, anh vẫn giữ nguyên tư thế chưa từng thay đổi.
Này phải chăng chính là dáng ngồi như cây tùng?
Không hổ là Ngôn Minh.
Đây mới đúng là người đàn ông ổn trọng!
Ngu Điềm nhìn lên màn hình phát ra tia sáng mong manh, trộm liếc mắt đánh giá người ngồi bên cạnh.
Ngón tay thon dài tùy ý đặt trên tay vịn, tay của anh cũng giống như diện mạo, đều lịch sự tao nhã, dưới ánh sáng chập chờn trong rạp chiếu phim làn da trắng đến phát sáng.
Ánh mắt Ngu Điềm trộm nhìn dọc theo đầu ngón tay của anh lên trên.
Cô nhìn yết hầu của anh, ở giữa cổ phác họa ra đường cong sắc nét gợi cảm hướng lên cằm.
Nói ra, Ngôn Minh thật sự là người đẹp không nhiễm khói lửa nhân gian. Theo Ngu Điềm thấy, điểm hấp dẫn nhất trên gương mặt anh chính là đôi mắt kia.
Như có như không ẩn giấu vô vàn cảm xúc.
Dường như đối với ai cũng đều dịu dàng nhưng cũng chỉ lịch sự, lạnh nhạt.
Ngôn Minh như là hóa thân của sự hoàn mỹ.
Đẹp trai, mạnh mẽ, lịch thiệp, mang theo một chút khí chất cao sang thanh quý.
Tựa như ánh trăng sáng trong đêm tuyết lạnh, dù cho có thể nhìn lại không thể chạm tới, nhưng vẫn khiến trong lòng người lữ hành sinh ra cảm giác bình yên, làm cho người ta cam tâm tình nguyện chịu cái lạnh thấu xương, cũng bất chấp gió tuyết mà tiến về phía ánh trăng.
Trong lòng Ngu Điềm nặng nề nhảy lên một cái.
Kích động và căng thẳng trộn lẫn rất khó để miêu tả, giống như cô gái nhỏ gặp được thần tượng.
Ngu Điềm cẩn thận kiềm chế tầm mắt của mình, rõ ràng ở trong bóng tối ẩn hiện, Ngôn Minh không thể nào để ý tới ánh mắt của cô, nhưng Ngu Điềm vẫn rất khẩn trương, lông mi rung động như cánh bướm lần đầu phá kén.
Chỉ là chờ tới khi cô làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, dám nhìn thẳng vào mắt của Ngôn Minh thì đôi mắt xinh đẹp kia không biết từ bao giờ đã nhắm lại, giống như triển lãm tranh cao quý bỗng nhiên đóng cửa ngừng kinh doanh.
Nhờ màn hình điện thoại vừa mới sáng lên, Ngu Điềm mới phát hiện, Ngôn Minh bất động nãy giờ không phải vì dáng ngồi lịch sự mà là do anh đã ngủ thiếp đi.
Đôi mắt của anh nhắm nghiền, mi dài đổ bóng, thả lỏng dựa lưng vào ghế, cánh môi mỏng hơi khép lại, nhìn qua vừa yên tĩnh vừa vô hại. Ngôn Minh lúc này không còn vẻ chói mắt, khiến cho Ngu Điềm sinh ra một loại ảo giác ánh trăng cũng đang hướng về phía cô, vì cô mà đến.
Phim đang chiếu đến cảnh nam nữ chính quyết định chia tay nhau, không ít cô gái trong rạp không kìm được bật khóc nức nở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng âm thanh khá lớn cũng không thể khiến Ngôn Minh tỉnh giấc, anh vẫn ngủ rất yên bình như đã thoát ly khỏi thế giới, buông xuống sự phòng bị, lộ ra một chút mệt mỏi yếu ớt.
Trong những lời đồn truyền tai nhau ở Đại học Y, Ngôn Minh tựa như một vị thần ở trên cao, xa xôi không thể với tới, nhưng giờ phút này anh cũng chỉ là một người bình thường vừa mệt mỏi kết thúc ca trực đêm.
Ngu Điềm đột nhiên cảm thấy mình đã cách Ngôn Minh gần hơn một chút.
Rõ ràng là cùng đi xem phim nhưng cô không hề tức giận vì anh ngủ mất, ngược lại cảm nhận được một loại ý thức trách nhiệm thần bí -------cô chính là người canh giữ giấc ngủ cho Ngôn Minh.
Anh ngủ ngon là có thể tràn đầy tinh thần làm việc, cứu chữa cho càng nhiều bệnh nhân.
Nghĩ đi nghĩ lại, ngay cả Ngu Điềm cũng cảm thấy bộ phim tầm thường này trở nên vô cùng thiêng liêng, thần thánh.
Cô không muốn làm phiền giấc ngủ của Ngôn Minh dù chỉ một chút.
**
Mười phút trước khi bộ phim kết thúc, Ngôn Minh tỉnh dậy.
Ngu Điềm liếc mắt, thấy ánh mắt anh từ mờ mịt dần chuyển sang sáng tỏ, trở nên bình tĩnh rõ ràng, cuối cùng biến thành điềm đạm lý trí, trong đó còn ẩn chứa suy nghĩ tự cho là may mắn không bị người khác phát hiện.
Nghiêm túc như thể người vừa ngồi bên cạnh cô ngủ gật không phải là anh,
Ngu Điềm cũng làm ra vẻ cái gì cũng không biết, không bóc trần Ngôn Minh.
Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, Ngôn Minh nhìn đồng hồ sau đó đưa mắt sang Ngu Điềm: “Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
Ngu Điềm liên tục xua tay: “Không cần không cần, hôm nay đã lãng phí thời gian của anh rồi, nhà em cách đây không xa, ngồi tàu điện ngầm rất tiện.”
Ngôn Minh hơi hơi nhíu mi, vẫn kiên trì nói: “Tôi đưa cô về.”
Ngu Điềm đương nhiên biết, cử chỉ của Ngôn Minh như vậy chắc là do Ngôn Văn Hoa bức ép yêu cầu, bởi vậy cho dù không muốn tỏ ra quan tâm chu đáo đối với Ngu Điềm nhưng ít ra vẫn phải làm đến mức đạt tiêu chuẩn.
Nhưng Ngu Điềm thật lòng không muốn anh đưa về: “Em không phải đang khách sáo với anh, mà là thật sự không cần!”
Ngôn Minh nhìn Ngu Điềm một cái: “Hiện giờ mới cảm thấy xấu hổ sao?’
Ngu Điềm sửng sốt, khi phản ứng lại mới biết anh đang nói tới chuyện cô mang theo lý tưởng hào hùng muốn mai mối cho anh đính hôn với Nhậm Nhã Lệ, nhưng…
“Thật ra cũng không phải xấu hổ.” Ngu Điềm nghĩ nghĩ, quyết định khéo léo nhắc nhở đối phương: “Con người của em tương đối sợ chết…Nếu anh là bác sĩ, chắc cũng rõ sinh mệnh chỉ có một lần, sinh mệnh là quý giá nhất, chắc anh cũng hiểu được tâm tình của em khi ngồi tàu điện ngầm về đi…”
Ngu Điềm gượng cười hai tiếng: “Đường đời có vô vàn thứ, an toàn là thứ nhất.”
Cô chân thành nói: “Đàn anh Ngôn Minh, hay là em gọi lái xe thuê giúp anh nhé!”
Ngôn Minh nhăn mày, khóe môi hơi nhếch: “Sao phải tìm người lái thay? Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, cũng rất tuân thủ luật giao thông.”
Ngôn Minh không muốn bị người khác biết anh ngủ gật trong lúc xem phim, bởi vậy Ngu Điềm cũng không trực tiếp vạch trần, chỉ nhắc nhở nói: “Vậy bộ phim hôm nay nội dung kể về cái gì?”
Ngôn Minh ngủ từ đầu đến cuối, đương nhiên không biết.
Ngu Điềm cho rằng anh sẽ biết khó mà lui, không ngờ người này nhờ vào kinh nghiệm xem phim trước đây lại có thể bình tĩnh nói khoác: “Nam nữ chính trải qua muôn vàn khó khăn, gian khổ, cuối cùng cũng được ở bên nhau.”
Không đợi Ngu Điềm kịp phản bác, lúc này có một đôi tình nhân vô tình đi qua bên cạnh đáp lại lời của Ngôn Minh.
“Huhuhu, thảm quá, sao cuối cùng nam nữ chính đều chết hết vậy?”
Ngu Điềm mặt vô cảm nhìn về phía Ngôn Minh.
Ngôn Minh vậy mà lại rất bình tĩnh: “Nam chính đã chết, nữ chính cũng chết theo, cho nên cuối cùng đều chết hết. Cũng coi như là được ở bên nhau.”
“………”
Anh mặt không đổi sắc liếc Ngu Điềm: “Chủ đề này và việc tôi lái xe có liên quan gì đến nhau?”
Chế độ trực ban ở bệnh viện trực thuộc Ngu Điềm cũng đã từng nghe nói qua. Ca đêm trên danh nghĩa là 24 tiếng, nhưng sau 24 tiếng, sẽ còn có ca ban ngày.
Đặc biệt là bác sĩ giống như Ngôn Minh, còn cần phải phân công quản lý người bệnh mà mình phụ trách, cuối cùng đến lúc được tan tầm thì đã làm việc liên tục suốt 30 tiếng.
Mà Ngôn Minh lần này vừa trực xong ca đêm đã chạy tới đây, nhìn thời gian anh đến, có lẽ gặp phải ca phẫu thuật lớn đột xuất hoặc tình trạng bệnh nhân đột ngột chuyển xấu, vậy nên thời gian làm việc có khi đã hơn 30 tiếng đồng hồ…
Mặc dù trực ban ở bệnh viện không có tình huống khẩn cấp gì thì có thể ngủ một lát, vừa rồi ở trong rạp chiếu phim anh cũng đã ngủ, nhưng giấc ngủ bị ngắt quãng như vậy căn bản không có chất lượng, không đủ để bù giấc.
“Chính là…Khi anh thật sự rất mệt, trong lúc làm việc gì đó sẽ vô tình ngủ thiếp đi, hiểu không? Hiện tại nếu anh còn tiếp tục lái xe sẽ vô cùng lao lực, lúc này thuê lái xe…”
Ngu Điềm chớp chớp mắt nói: “Huống chi anh còn chưa mua bảo hiểm nhân thọ.”
“………”
“Em ngồi tàu điện ngầm về đây.” Lo lắng Ngôn Minh vẫn khăng khăng muốn tự mình lái xe, Ngu Điềm trực tiếp gọi lái xe hộ anh: “Em vừa giúp anh thuê người lái thay rồi, vì không biết địa chỉ nhà anh ở đâu nên sau khi lên xe anh tự nói với tài xế nhé.”
Ngôn Minh mặt mày vô cảm, nhưng thoạt nhìn đã ổn định lại cảm xúc, cam chịu để cho Ngu Điềm sắp xếp.
“Chúng ta kết bạn Wechat đi?”
Ngu Điềm cảm thấy thời cơ đã chín muồi bèn lấy di động ra, mở mã QR của mình lên: “Anh quét em.”
Nhưng đã bị Ngôn Minh cự tuyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần.”
“?”
Ngôn Minh mím môi thành bộ dáng không dễ đối phó: “Tôi sợ cô lại muốn đem Wechat của tôi đi cho người muốn đính hôn.”
Người đàn ông ngữ khí nhàn nhạt nói: “Tôi rất sợ, nói sao thì bây giờ trùng hôn cũng là phạm pháp.”
“………”
Trước đó, Ngu Điềm chưa từng chủ động muốn xin Wechat của người khác giới.
Cô cũng không hay kết bạn với với người khác giới chủ động xin Wechat, đa phần đều từ chối.
Chỉ là không ngờ tới bản thân lần đầu tiên trong đời lấy hết dũng khí làm bộ tự nhiên để xin Wechat lại bị người ta cự tuyệt.
Tuy Ngôn Minh đúng là thần tượng của cô không sai, nhưng Ngu Điềm không phải là loại fan cuồng, có thể quen biết Ngôn Minh đương nhiên rất vui, nhưng Ngu Điềm cũng không tới nỗi nhất định muốn chui vào trong vòng quan hệ bạn bè của anh. Lần này chủ động hỏi xin kết bạn chủ yếu là do có lòng riêng và cũng một phần là nghĩ cho mẹ mình.
Chỉ là…
Bị từ chối rồi.
Cứ như vậy mà bị từ chối.
Không nghĩ tới mọi chuyện lại có thể phát triển xấu hổ và ngượng ngùng đến mức dời non lấp biển thế này, khiến cho Ngu Điềm vốn chưa chuẩn bị tâm lý hiện tại trở tay không kịp.
Cô gần như theo bản năng muốn che giấu sự chật vật và thất vọng trong lòng.
Không muốn thừa nhận cảm giác xấu hổ khi bị từ chối.
Nói chung là tâm lý chết vì sĩ diện.
Đợi Ngu Điềm lấy lại ý thức thì bản thân đã giả vờ tự nhiên mở miệng nói dối: “Thật ra… Anh có từng nghĩ tới, em muốn thêm Wechat của anh tuy là có một chút lòng riêng nhưng chủ yếu vẫn là để anh thuận tiện chuyển khoản cho em phí thuê người lái xe…”
“………”
Vẻ mặt điềm nhiên của Ngôn Minh cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt: “Vậy cô có từng nghĩ tới, thuê lái xe tôi có thể tự mình trả, không cần chuyển khoản Wechat?”
Khoảnh khắc thốt ra lời nói dối nhằm giữ thể diện kia, Ngu Điềm đã ngay lập tức hối hận.
Nhưng bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó xuống.
Bởi vậy, Ngu Điềm chỉ có thể ngẩng cao đầu, tuy rằng nội tâm sắp hỏng mất nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra tự nhiên trấn định.
Cô nghiêm túc nói: “Mặc dù đúng là như vậy, nhưng rất nhiều khách đi xe xong thì quên thanh toán, nên cuối cùng phí dịch vụ vẫn sẽ do người đặt chi trả.”
“…….”
Ngu Điềm thật sự rất muốn đào cho mình một cái lỗ để chui xuống.
Cô đang nói cái gì vậy! Đây là tiếng người sao!
Cô chán nản che mặt: “Ý em không phải vậy…”
Ngôn Minh không tỏ thái đỏ, nhưng anh lấy ví tiền ra, từ bên trong lấy ra vài tờ nhân dân tệ, đưa cho Ngu Điềm.
Ngu Điềm dở khóc dở cười: “Thật sự không cần, em quả thật không có ý nghĩ như vậy, chỉ là muốn…”
Còn chưa nói xong “phương thức liên lạc của anh” thì đã bị Ngôn Minh cắt ngang.
“Cầm đi, chính là như thế.” Anh liếc nhìn Ngu Điềm một cái: “Khen rất hay.”
Quả nhiên anh đều nghe thấy hết những lời thổi phồng của cô trước mặt Nhậm Nhã Lệ…
Ngu Điềm nhìn xấp nhân dân tệ rất dày trong tay, có chút ngượng ngùng, vươn tay liền muốn nhét lại vào tay Ngôn Minh: “Cho dù khen anh được thưởng lì xì thì như vậy cũng quá nhiều…”
“Không nhiều lắm, còn lại chính là phí sửa miệng.”
Phí sửa miệng? Là cái mà cô đang nghĩ sao?
Hai mắt Ngu Điềm sáng rực, thẹn thùng nói: “Anh đồng ý để em gọi anh là anh trai rồi? Tiếng anh trai đó là xuất phát từ tận đáy lòng của em, không cần phí sửa miệng…”
Ngôn Minh giọng điệu lạnh căm: “Không phải, là kêu cô sửa miệng, đừng gọi tôi là anh trai.”
“………”
Tác giả có lời muốn nói:
Trước đó:
Ngôn Minh: Phí sửa miêng, đừng gọi tôi là anh trai.
Sau đó:
Ngôn Minh: Phía sửa miệng, có thể gọi chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro