Chương 72
Diệp Phỉ Nhiên
2024-07-24 13:01:02
Ngu Điềm không nói nhiều đạo lý với Ngôn Minh, chỉ đơn giản vài lời nói, Ngôn Minh đã có thể hiểu được.
Chỉ là nói không tiếc nuối là nói dối.
Tình huống của Tiểu Linh như vậy, chỉ sợ ngày mai sau khi làm thủ tục xuất viện sẽ không còn cơ hội gặp lại.
Mặc dù chỉ có duyên nói chuyện vài lần, nhưng Ngu Điềm nghĩ đến Tiểu Linh hoạt bát vui tươi, trong lòng thật sự hụt hẫng.
Đối với Ngôn Minh mà nói, Tiểu Linh cũng là một bệnh nhân nhỏ đặc biệt.
“Đa phần trẻ em tới phẫu thuật mắt, đều có cha mẹ bên cạnh che chở, sẽ làm nũng với phụ huynh, nhưng Tiểu Linh lại không. Con bé hiểu chuyện hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa, chưa từng chủ động nói muốn cái gì, rất nhiều lần phòng y tá muốn tặng quà cho con bé, nhưng con bé đều không nhận…”
Thanh âm Ngôn Minh có chút nặng nề: “Trong lúc nằm viện, bởi vì ba của Tiểu Linh phải đi làm công, con bé lại yên lặng hiểu chuyện, nên y tá trực ban đều rất thích Tiểu Linh, cũng đau lòng cho con bé còn nhỏ như vậy đã mắc bệnh, đều muốn đưa cho con bé chút gì đó, đặc biệt là sau khi phát hiện di căn…”
Ngu Điềm cũng có thể hiểu được suy nghĩ của những bác sĩ và y tá này. Một khi u nguyên bào võng mạc đã di căn thì không thể kiểm soát được, chờ đón Tiểu Linh, chỉ có đau đớn và cuối cùng là cái chết.
Tất cả mọi người muốn khi Tiểu Linh còn sống, nhận được nhiều tình yêu và sự ấm áp hơn.
Ngu Điềm hiện giờ nghe thấy tin này, cảm xúc cũng khó tránh khỏi trùng xuống và khó chịu, cô cũng rất muốn làm gì đó cho Tiểu Linh.
Khi thực sự không có chỉ định phẫu thuật và y học hiện đại cũng bất lực với đứa trẻ này, liệu rằng ngoài y học, Ngu Điềm có thể mang đến cho cô bé những ký ức hạnh phúc khác hay không?
Gần như trong chớp mắt, Ngu Điềm đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Tiểu Linh quả thật rất hiểu chuyện, cũng không nhận quà tặng, nhưng cô bé cũng có thứ mà mình muốn!
“Tiệc sinh nhật! Tiểu Linh nói hy vọng chính mình có thể tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, mời thật nhiều người tới tham gia, có thể ăn bánh kem, còn có thể mời Wonder woman mà cô bé thích nhất tới!”
Đây là điều mà Tiểu Linh mong chờ nhất!
Ngu Điềm gấp không chờ nổi mà nói ý tưởng của mình cho Ngôn Minh: “Có thể tổ chức cho Tiểu Linh một bữa tiệc sinh nhật sớm trước khi xuất viện vào ngày mai! Ngày mai những nhân viên y tế không có việc bận đều có thể tới tham gia!”
Ngu Điềm nói liền làm: “Em đi đặt bánh kem, sau đó đặt mua trang phục cosplay Wonder woman!”
Ngôn Minh đương nhiên đồng ý cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho Tiểu Linh, nhưng…
Anh hơi nhíu mày: “Vậy ai đóng vai Wonder woman?”
“Em!”
Ngu Điềm căn bản không nghĩ nhiều: “Mọi người đều phải đi làm, chỉ có em là công nhân rảnh rỗi bán thời gian của xã hội!”
Lúc đầu rõ ràng là buồn ngủ, nhưng nghĩ đến ngày mai, Ngu Điềm chịu đựng cơn buồn ngủ, cố gắng lên tinh thần chuẩn bị.
Mặc dù chỉ là một bữa tiệc đơn giản, nhưng đã là tiệc thì phải có bóng bay, bánh kem, nến, mũ sinh nhật, nhưng cái đó đều không thể thiếu.
Có một số thứ có thể hẹn sáng mai tối nay giao đến, nhưng những cái còn lại thì hết cách, Ngu Điềm chỉ có thể sáng sớm thức dậy đi mua.
Những cái khác đều có thể chuẩn bị xong rất nhanh, nhưng chỉ có trang phục cosplay Wonder woman là khó. Bởi vì thời gian chuẩn bị quá gấp nên chỉ tìm được hàng giá rẻ kém chất lượng, thậm chí sau khi Ngu Điềm nhận được hàng giao tới còn phải tự mình nhanh chóng sửa lại một số chỗ, nhưng đáng tiếc hiệu quả mặc lên người lại vô cùng khôi hài, phiên bản cấu hình thấp.
Nhưng cũng không kịp theo đuổi gu thẩm mỹ tinh tế nữa.
Thời gian không còn nhiều, Ngu Điềm làm thủ công không giỏi, còn buồn ngủ muốn chết, tay phải còn không linh hoạt, chỉ có thể cải tiến bộ quần áo này, dùng súng bắn keo dán, không cẩn thận còn làm bỏng vài vết trên tay.
Sáng sớm hôm sau Ngôn Minh để dành cho Ngu Điềm một phòng họp trống dùng tạm.
Đến khi Ngu Điềm bố trí xong xuôi hết tất cả, cũng vừa lúc Tiểu Linh được các chị y tá đẩy đi làm kiểm tra lần cuối trước khi xuất viện.
Hiện tại đã gần đến giờ nghỉ trưa, các nhân viên y tế kết thúc công việc buổi sáng cũng lục tục tham gia.
Dưới ánh nến lay động và tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật, mọi người vỗ tay cùng hát, Ngu Điềm thấy được trên mặt Tiểu Linh hiện lên nét cười vui sướng.
“Tiểu Linh, trước tiên chúc em sinh nhật vui vẻ!”
Mặc dù cảm thấy hơi xấu hổ vì bộ trang phục chất lượng kém trên người, nhưng Ngu Điềm không để ý mấy cái đó, cô đứng dậy, gượng gạo nhưng cố vẫn căng da đầu thực hiện mấy động tác biểu tượng của Wonder woman.
“Tôi sẽ tiếp tục chiến đầu, bạn cũng phải tiếp tục chiến đấu nhé!”
Đôi mắt của Tiểu Linh phản chiếu ánh nến lung linh và những vật trang trí lấp lánh, cô bé sắp 8 tuổi, sinh ra cũng không được trời cao ban ân, bởi vì đôi mắt bị bệnh nên không thể hưởng thụ được nhiều ánh sáng và niềm vui tuổi thơ, nhưng giờ phút này, trên gương mặt của cô bé tràn ngập ý cười hồn nhiên, say mê.
Ba của Tiểu Linh, một người đàn ông khắc khổ giản dị, cũng nhìn bầu không khí này mà lén lau nước mắt.
Xung quanh có rất nhiều y tá khóc, mọi người đều nói ra lời chúc phúc chân thành tha thiết, ôm Tiểu Linh.
“Sắp sửa thổi nến ước nguyện rồi, Tiểu Linh có muốn ước điều gì không?”
Đối mặt với câu hỏi của các bác sĩ, Tiểu Linh nghiêng đầu nhỏ, sau đó lộ ra vẻ mặt hưng phấn lại thẹn thùng.
Rối rắm một hồi, đứa nhỏ này mới nhìn về phía Ngu Điềm, có chút ngượng ngùng nói: “Wonder woman, chị có bạn trai không?”
Ngu Điềm ngẩn người, cũng ngại ngùng trả lời: “Không có.”
Tiểu Linh cắn môi, cuối cùng như lấy hết dũng khí: “Vậy điều ước sinh nhật của em chính là, em hy vọng Wonder woman có thể có một người bạn trai mới, bạn trai của của Wonder woman đã mất, hiện tại lại không có bạn trai, Wonder woman một mình rất cô đơn.”
Tiểu Linh kéo tay Ngu Điềm: “Wonder woman, chị nhất định phải cố gắng, tìm một anh bạn trai mới.”
Đối mặt với điều ước của cô bé, Ngu Điềm cũng hơi buồn cười, cô trịnh trọng gật đầu: “Được, Tiểu Linh, chị nhất định sẽ nỗ lực tìm một người bạn trai.”
Hiện trường không biết là ai ồn ào: “Vậy Tiểu Linh, em cảm thấy Wonder woman nên tìm một người như thế nào làm bạn trai? Có tiêu chuẩn gì không? Bọn chị sẽ cố gắng tìm giúp Wonder woman.”
Vốn chỉ là nói giỡn, nhưng Tiểu Linh lại nghiêm túc suy nghĩ: “Em mong Wonder woman tìm một người bạn trai là bác sĩ.”
“Bởi vì hiện tại xung quanh có rất nhiều bác sĩ sao?” Có ý tá cười rộ lên: “Cũng không cần phải vì vuốt mông ngựa các bác sĩ của chúng ta mà nói vậy nha.”
Tiểu Linh lại rất hiểu đạo lý: “Wonder woman rất hay bị thương, hơn nữa cũng có đôi khi mất đi siêu năng lực, lúc đó cần phải có một người bạn trai làm bác sĩ giúp trị liệu!”
Trẻ nhỏ luôn ngây thơ và lương thiện, mặc dù có chút thương cảm, nhưng Ngu Điềm vẫn không nhịn được cười tươi.
Tiệc sinh nhật được tổ chức vô cùng thành công, giờ phút này ít nhất Tiểu Linh đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Con người khó có thể có được vĩnh hằng, nhưng giữ lấy những khoảnh khắc vui vẻ, sống và tận hưởng từng giây từng phút, có lẽ cũng đã đủ.
Cuối cùng, Tiểu Linh và ba cũng không mang theo gương mặt u sầu làm thủ tục xuất viện, đặc biệt là ba của Tiểu Linh, mặc dù trên mặt mang theo ưu thương, nhưng cũng có hạnh phúc cùng cảm động.
Ngu Điềm nhìn ba của Tiểu Linh ôm cô bé cảm ơn tất cả mọi người, cảm xúc trong lòng vẫn trăm mối ngổn ngang.
Cô thật ra rất mệt, cả đêm bận rộn chuyện tổ chức tiệc sinh nhật, lại muốn sắm vai Wonder woman, còn đi đôi giày không vừa chân đứng nguyên cả buổi sáng, cả gót chân của thấy đau, chỉ sợ đã bị trầy da.
Đợi thu dọn xong mọi thứ, Ngu Điềm gần như đã mệt tới sắp nằm liệt.
Có một bác sĩ nam trẻ tuổi mới được luân chuyển tới ở lại cùng dọn dẹp với Ngu Điềm đưa cho cô một lon Coca…
“Cho cô, cảm ơn cô đã giúp bệnh nhân của bệnh viện chúng tôi được mừng sinh nhật, nếu có thể thì thêm…”
Chỉ là bác sĩ trẻ tuổi này còn chưa nói xong, có một bàn tay vươn ra cướp mát lon coca trong tay Ngu Điềm.
Bác sĩ trẻ tuổi quay đầu lại, nhìn thấy rõ người tới thì ngẩn người: “Bác, bác sĩ Ngôn…” Anh ta nhìn vào mắt Ngu Điềm, lại nhìn Ngôn Minh đứng phía sau Ngu Điềm biểu tình lãnh đạm, ít khi nói cười, hơi không chắc nói: “Hai người là…”
“Ngu Điềm, em gái tôi.” Ngôn Minh vẻ mặt nhàn nhạt: “Không cần thêm phương thức liên lạc, nếu cậu có việc gì tìm em ấy thì cứ trực tiếp tới tìm tôi là được.”
Nói tới đây, anh nhìn bảng tên trên ngực bác sĩ kia: “Cậu ở khoa chỉnh hình à? Hình như Tưởng Ngọc Minh đang tìm cậu, rất gấp.”
Bác sĩ luân chuyển kia “à” một tiếng, không dám nói gì nữa, nhanh chóng chạy về phía phòng khám của khoa chỉnh hình.
Ngu Điềm hơi tức giận: “Ai là em gái anh? Em gái của anh không phải là Trần Hi sao? Người ta muốn thêm phương thức liên lạc của em, có liên quan gì đến anh?”
Đối xử tốt với Trần Hi như vậy, mọi chuyện đều nghe theo.
Chỉ là nói không tiếc nuối là nói dối.
Tình huống của Tiểu Linh như vậy, chỉ sợ ngày mai sau khi làm thủ tục xuất viện sẽ không còn cơ hội gặp lại.
Mặc dù chỉ có duyên nói chuyện vài lần, nhưng Ngu Điềm nghĩ đến Tiểu Linh hoạt bát vui tươi, trong lòng thật sự hụt hẫng.
Đối với Ngôn Minh mà nói, Tiểu Linh cũng là một bệnh nhân nhỏ đặc biệt.
“Đa phần trẻ em tới phẫu thuật mắt, đều có cha mẹ bên cạnh che chở, sẽ làm nũng với phụ huynh, nhưng Tiểu Linh lại không. Con bé hiểu chuyện hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa, chưa từng chủ động nói muốn cái gì, rất nhiều lần phòng y tá muốn tặng quà cho con bé, nhưng con bé đều không nhận…”
Thanh âm Ngôn Minh có chút nặng nề: “Trong lúc nằm viện, bởi vì ba của Tiểu Linh phải đi làm công, con bé lại yên lặng hiểu chuyện, nên y tá trực ban đều rất thích Tiểu Linh, cũng đau lòng cho con bé còn nhỏ như vậy đã mắc bệnh, đều muốn đưa cho con bé chút gì đó, đặc biệt là sau khi phát hiện di căn…”
Ngu Điềm cũng có thể hiểu được suy nghĩ của những bác sĩ và y tá này. Một khi u nguyên bào võng mạc đã di căn thì không thể kiểm soát được, chờ đón Tiểu Linh, chỉ có đau đớn và cuối cùng là cái chết.
Tất cả mọi người muốn khi Tiểu Linh còn sống, nhận được nhiều tình yêu và sự ấm áp hơn.
Ngu Điềm hiện giờ nghe thấy tin này, cảm xúc cũng khó tránh khỏi trùng xuống và khó chịu, cô cũng rất muốn làm gì đó cho Tiểu Linh.
Khi thực sự không có chỉ định phẫu thuật và y học hiện đại cũng bất lực với đứa trẻ này, liệu rằng ngoài y học, Ngu Điềm có thể mang đến cho cô bé những ký ức hạnh phúc khác hay không?
Gần như trong chớp mắt, Ngu Điềm đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Tiểu Linh quả thật rất hiểu chuyện, cũng không nhận quà tặng, nhưng cô bé cũng có thứ mà mình muốn!
“Tiệc sinh nhật! Tiểu Linh nói hy vọng chính mình có thể tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, mời thật nhiều người tới tham gia, có thể ăn bánh kem, còn có thể mời Wonder woman mà cô bé thích nhất tới!”
Đây là điều mà Tiểu Linh mong chờ nhất!
Ngu Điềm gấp không chờ nổi mà nói ý tưởng của mình cho Ngôn Minh: “Có thể tổ chức cho Tiểu Linh một bữa tiệc sinh nhật sớm trước khi xuất viện vào ngày mai! Ngày mai những nhân viên y tế không có việc bận đều có thể tới tham gia!”
Ngu Điềm nói liền làm: “Em đi đặt bánh kem, sau đó đặt mua trang phục cosplay Wonder woman!”
Ngôn Minh đương nhiên đồng ý cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho Tiểu Linh, nhưng…
Anh hơi nhíu mày: “Vậy ai đóng vai Wonder woman?”
“Em!”
Ngu Điềm căn bản không nghĩ nhiều: “Mọi người đều phải đi làm, chỉ có em là công nhân rảnh rỗi bán thời gian của xã hội!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đầu rõ ràng là buồn ngủ, nhưng nghĩ đến ngày mai, Ngu Điềm chịu đựng cơn buồn ngủ, cố gắng lên tinh thần chuẩn bị.
Mặc dù chỉ là một bữa tiệc đơn giản, nhưng đã là tiệc thì phải có bóng bay, bánh kem, nến, mũ sinh nhật, nhưng cái đó đều không thể thiếu.
Có một số thứ có thể hẹn sáng mai tối nay giao đến, nhưng những cái còn lại thì hết cách, Ngu Điềm chỉ có thể sáng sớm thức dậy đi mua.
Những cái khác đều có thể chuẩn bị xong rất nhanh, nhưng chỉ có trang phục cosplay Wonder woman là khó. Bởi vì thời gian chuẩn bị quá gấp nên chỉ tìm được hàng giá rẻ kém chất lượng, thậm chí sau khi Ngu Điềm nhận được hàng giao tới còn phải tự mình nhanh chóng sửa lại một số chỗ, nhưng đáng tiếc hiệu quả mặc lên người lại vô cùng khôi hài, phiên bản cấu hình thấp.
Nhưng cũng không kịp theo đuổi gu thẩm mỹ tinh tế nữa.
Thời gian không còn nhiều, Ngu Điềm làm thủ công không giỏi, còn buồn ngủ muốn chết, tay phải còn không linh hoạt, chỉ có thể cải tiến bộ quần áo này, dùng súng bắn keo dán, không cẩn thận còn làm bỏng vài vết trên tay.
Sáng sớm hôm sau Ngôn Minh để dành cho Ngu Điềm một phòng họp trống dùng tạm.
Đến khi Ngu Điềm bố trí xong xuôi hết tất cả, cũng vừa lúc Tiểu Linh được các chị y tá đẩy đi làm kiểm tra lần cuối trước khi xuất viện.
Hiện tại đã gần đến giờ nghỉ trưa, các nhân viên y tế kết thúc công việc buổi sáng cũng lục tục tham gia.
Dưới ánh nến lay động và tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật, mọi người vỗ tay cùng hát, Ngu Điềm thấy được trên mặt Tiểu Linh hiện lên nét cười vui sướng.
“Tiểu Linh, trước tiên chúc em sinh nhật vui vẻ!”
Mặc dù cảm thấy hơi xấu hổ vì bộ trang phục chất lượng kém trên người, nhưng Ngu Điềm không để ý mấy cái đó, cô đứng dậy, gượng gạo nhưng cố vẫn căng da đầu thực hiện mấy động tác biểu tượng của Wonder woman.
“Tôi sẽ tiếp tục chiến đầu, bạn cũng phải tiếp tục chiến đấu nhé!”
Đôi mắt của Tiểu Linh phản chiếu ánh nến lung linh và những vật trang trí lấp lánh, cô bé sắp 8 tuổi, sinh ra cũng không được trời cao ban ân, bởi vì đôi mắt bị bệnh nên không thể hưởng thụ được nhiều ánh sáng và niềm vui tuổi thơ, nhưng giờ phút này, trên gương mặt của cô bé tràn ngập ý cười hồn nhiên, say mê.
Ba của Tiểu Linh, một người đàn ông khắc khổ giản dị, cũng nhìn bầu không khí này mà lén lau nước mắt.
Xung quanh có rất nhiều y tá khóc, mọi người đều nói ra lời chúc phúc chân thành tha thiết, ôm Tiểu Linh.
“Sắp sửa thổi nến ước nguyện rồi, Tiểu Linh có muốn ước điều gì không?”
Đối mặt với câu hỏi của các bác sĩ, Tiểu Linh nghiêng đầu nhỏ, sau đó lộ ra vẻ mặt hưng phấn lại thẹn thùng.
Rối rắm một hồi, đứa nhỏ này mới nhìn về phía Ngu Điềm, có chút ngượng ngùng nói: “Wonder woman, chị có bạn trai không?”
Ngu Điềm ngẩn người, cũng ngại ngùng trả lời: “Không có.”
Tiểu Linh cắn môi, cuối cùng như lấy hết dũng khí: “Vậy điều ước sinh nhật của em chính là, em hy vọng Wonder woman có thể có một người bạn trai mới, bạn trai của của Wonder woman đã mất, hiện tại lại không có bạn trai, Wonder woman một mình rất cô đơn.”
Tiểu Linh kéo tay Ngu Điềm: “Wonder woman, chị nhất định phải cố gắng, tìm một anh bạn trai mới.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối mặt với điều ước của cô bé, Ngu Điềm cũng hơi buồn cười, cô trịnh trọng gật đầu: “Được, Tiểu Linh, chị nhất định sẽ nỗ lực tìm một người bạn trai.”
Hiện trường không biết là ai ồn ào: “Vậy Tiểu Linh, em cảm thấy Wonder woman nên tìm một người như thế nào làm bạn trai? Có tiêu chuẩn gì không? Bọn chị sẽ cố gắng tìm giúp Wonder woman.”
Vốn chỉ là nói giỡn, nhưng Tiểu Linh lại nghiêm túc suy nghĩ: “Em mong Wonder woman tìm một người bạn trai là bác sĩ.”
“Bởi vì hiện tại xung quanh có rất nhiều bác sĩ sao?” Có ý tá cười rộ lên: “Cũng không cần phải vì vuốt mông ngựa các bác sĩ của chúng ta mà nói vậy nha.”
Tiểu Linh lại rất hiểu đạo lý: “Wonder woman rất hay bị thương, hơn nữa cũng có đôi khi mất đi siêu năng lực, lúc đó cần phải có một người bạn trai làm bác sĩ giúp trị liệu!”
Trẻ nhỏ luôn ngây thơ và lương thiện, mặc dù có chút thương cảm, nhưng Ngu Điềm vẫn không nhịn được cười tươi.
Tiệc sinh nhật được tổ chức vô cùng thành công, giờ phút này ít nhất Tiểu Linh đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Con người khó có thể có được vĩnh hằng, nhưng giữ lấy những khoảnh khắc vui vẻ, sống và tận hưởng từng giây từng phút, có lẽ cũng đã đủ.
Cuối cùng, Tiểu Linh và ba cũng không mang theo gương mặt u sầu làm thủ tục xuất viện, đặc biệt là ba của Tiểu Linh, mặc dù trên mặt mang theo ưu thương, nhưng cũng có hạnh phúc cùng cảm động.
Ngu Điềm nhìn ba của Tiểu Linh ôm cô bé cảm ơn tất cả mọi người, cảm xúc trong lòng vẫn trăm mối ngổn ngang.
Cô thật ra rất mệt, cả đêm bận rộn chuyện tổ chức tiệc sinh nhật, lại muốn sắm vai Wonder woman, còn đi đôi giày không vừa chân đứng nguyên cả buổi sáng, cả gót chân của thấy đau, chỉ sợ đã bị trầy da.
Đợi thu dọn xong mọi thứ, Ngu Điềm gần như đã mệt tới sắp nằm liệt.
Có một bác sĩ nam trẻ tuổi mới được luân chuyển tới ở lại cùng dọn dẹp với Ngu Điềm đưa cho cô một lon Coca…
“Cho cô, cảm ơn cô đã giúp bệnh nhân của bệnh viện chúng tôi được mừng sinh nhật, nếu có thể thì thêm…”
Chỉ là bác sĩ trẻ tuổi này còn chưa nói xong, có một bàn tay vươn ra cướp mát lon coca trong tay Ngu Điềm.
Bác sĩ trẻ tuổi quay đầu lại, nhìn thấy rõ người tới thì ngẩn người: “Bác, bác sĩ Ngôn…” Anh ta nhìn vào mắt Ngu Điềm, lại nhìn Ngôn Minh đứng phía sau Ngu Điềm biểu tình lãnh đạm, ít khi nói cười, hơi không chắc nói: “Hai người là…”
“Ngu Điềm, em gái tôi.” Ngôn Minh vẻ mặt nhàn nhạt: “Không cần thêm phương thức liên lạc, nếu cậu có việc gì tìm em ấy thì cứ trực tiếp tới tìm tôi là được.”
Nói tới đây, anh nhìn bảng tên trên ngực bác sĩ kia: “Cậu ở khoa chỉnh hình à? Hình như Tưởng Ngọc Minh đang tìm cậu, rất gấp.”
Bác sĩ luân chuyển kia “à” một tiếng, không dám nói gì nữa, nhanh chóng chạy về phía phòng khám của khoa chỉnh hình.
Ngu Điềm hơi tức giận: “Ai là em gái anh? Em gái của anh không phải là Trần Hi sao? Người ta muốn thêm phương thức liên lạc của em, có liên quan gì đến anh?”
Đối xử tốt với Trần Hi như vậy, mọi chuyện đều nghe theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro