Chương 76
Diệp Phỉ Nhiên
2024-07-24 13:01:02
Ngu Điềm không quản được việc Ngôn Minh có tức giận hay không.
Ánh mắt cô gần như trốn tránh, lời nói hàm hồ mà tùy tiện tìm một cái cớ, sau đó như người bị mộng du chui vào trong thư phòng.
Vốn chỉ nghĩ và thư phòng thu dọn máy tình và ghi chép của chính mình, kết quả nhìn thấy video phẫu thuật đã chạy nửa chừng, Ngu Điềm lại bị gợi lên hứng thú, vì để bình phục tâm tình, cũng để dời đi lực chú ý của bản thân, cô đơn giản ngồi xuống, yên tĩnh xem tiếp.
Đáng tiếc đúng là ứng với câu “Luôn có điêu dân muốn làm hại trẫm”.
Ngu Điềm đang xem đến vui vẻ, Ngôn Minh lại gõ gõ cửa phòng.
Ngu Điềm quay đầu lại, thấy Ngôn Minh lười biếng tùy ý dựa vào khung cửa.
“Video đó, đều là tôi tự mình quay khi đi tham quan học tập, rất có ý nghĩa tham khảo, học tập.”
Nói đến vấn đề chuyên môn, Ngu Điềm thoải mái hơn nhiều, cũng đã quên đi xấu hổ trước đó, cô gật gật đầu, đôi mắt cũng tỏa sáng: “Đúng vậy.”
“Rất muốn xem hết?”
Ngu Điềm liều mạng gật đầu: “Thật ra em đã xem 2/3, chỉ còn lại 1/3 nữa là xem xong.”
Cô vừa định khen Ngôn Minh hào phóng chia sẻ vài câu, kết quả đã bị Ngôn Minh cắt ngang.
Anh nhìn về phía Ngu Điềm, chợt nở nụ cười: “Tư liệu bên trong, chỉ có thể xem ở chỗ này, không cho mượn mang ra bên ngoài.”
Giờ phút này ngoài cửa sổ là cảnh đêm của thành phố Dung, phản chiếu lên mặt kính thủy tinh, nhưng bởi vì nguyên nhân ánh sáng, chỉ cần nhìn về phía cửa kính, thân ảnh hai người trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng, càng sinh động hơn so với ngựa xe như nước trong bóng đêm.
Ánh đèn vàng mang theo cảm giác ấm áp, dễ chịu, Ngôn Minh quần áo ở nhà bằng vải bông, bớt đi vẻ lạnh lùng sắc bén thường này, ngữ khí bình thường bình thường đến mức như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên, nhưng giọng điều ở cuối câu lại ẩn chứa một chút dụ dỗ đầy nguy hiểm…
“Cho nên, nếu ngày mai cô dọn đi, sẽ không thể xem nữa.”
Dưới ánh đèn, con ngươi của người đàn ông được nhuộm thành màu trà xinh đẹp, đang chăm chú nhìn Ngu Điềm, dừng lại đúng mực.
“Ngủ ngon.”
Anh rất nhanh đã rời khỏi thư phòng, đi về hướng phòng mình.
Ngôn Minh thoại nhìn rất bình tĩnh, nhưng nội tâm Ngu Điềm lại hoàn toàn tương phản.
Cô có chút bực bội và cáu kỉnh.
Ngu Điềm ảo não, không có cách nào đè nén cơn tức giận trong lòng.
Nhất cử nhất động của Tề Tư Hạo, rõ ràng sinh ra hiệu quả đối với Cao Mân, nhưng Ngôn Minh lại như gợn sóng không hề lay động, tựa như biển rộng, mặc cho trẻ con vui đùa ầm ĩ, đùa dai như thế nào, cố hết sức giở trò ném đá vào sóng, nhưng ngoại trừ khoảnh khắc đá rơi xuống tạo nên chút bọt nước nho nhỏ, thì rất nhanh sẽ chẳng còn gì nữa.
Biển rộng cắn nuốt hết thảy mọi cảm xúc dao động, lấy sự bất biến ứng đối với mọi chuyện, vĩnh viễn sẽ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, không có bất kỳ kẻ nào có thể thật sự thay đổi nó.
Ngôn Minh cũng giống vậy.
Anh có lẽ sẽ có dao động cảm xúc, nhưng rất nhanh sẽ có thể đạm nhiên như không, bình tĩnh như thường.
Ngu Điềm có đôi khi cảm thấy Ngôn Minh quan tâm mình, nhưng có đôi khi cũng cảm thấy hoàn toàn không.
Bởi vì nếu anh để ý, vậy vì sao không nói thẳng ra?
Âm thầm níu giữ cũng tốt, vô cớ tức giận cũng vậy, đều như gãi không đúng chỗ ngứa, mãi mãi không đánh trúng trọng điểm, gọn gàng dứt khoát.
Ngu Điềm mới không muốn chơi trò ái muội không rõ ràng.
Cô nghẹn một bụng tức.
Cô sẽ không vì Ngôn Minh mà bỏ chạy trối chết, đến video phẫu thuật quý giá cũng không xem hết.
Không phải chỉ còn 1/3 sao?
Thức đêm xem xong không phải là được rồi à?
Ngày vẫn sẽ dọn đi!
***
Từ tối hôm qua, Ngôn Minh đã bắt đầu không vui.
Anh từ chối buổi tụ tập cùng mấy bác sĩ khác, về nhà sớm, nhưng Ngu Điềm lại mãi không thấy người đâu.
Ngôn Minh liền ngồi trên sô pha phòng khách chờ, khó khăn lắm mới đến 9 giờ 37 phút, chuông cửa cuối cùng đã vang lên, nhưng mà mở cửa ra, phát hiện người đến là Cao Mân.
Ngu Điềm trở về lúc 9 giờ 41 phút.
Hơn nữa còn không phải về một mình.
Còn dẫn theo Tề Tư Hạo.
Tuy rằng đã sớm biết quan hệ của Ngu Điềm và Tề Tư Hạo rất tốt, cũng hiểu được thứ tự đến trước đến sau, Tề Tư Hạo xuất hiện trong cuộc sống của Ngu Điềm sớm hơn so với chính mình, chấp nhận Ngu Điềm, vậy thì không thể không chấp nhận cả Tề Tư Hạo, giống như chấp nhận dùng thuốc mới để trị liệu, luôn có tác dụng phụ không thể tránh khỏi.
Nhưng không phải loại chấp nhận này.
Tề Tư Hạo thân mật với Ngu Điềm đã vượt qua mức bình thường.
Huống chi Tề Tư Hạo không phải nói muốn theo đuổi Cao Mân sao? Sao lại ở trước mắt Cao Mân nói chuyện mập mờ với Ngu Điềm vậy được?
Đối với việc này, Tề Tư Hạo tựa hồ không thèm để ý, Ngu Điềm cũng không có ý giải thích hay làm sáng tỏ, Ngu Điềm thậm chí còn xem đó có vẻ rất đúng lý hợp tình, vậy mà còn biểu hiện ra không có chút lưu luyến đối với người sống chung nhà là mình.
Ngôn Minh nỗ lực giả vờ như không bận tâm, giả bộ có vẻ cũng rất thành công, vì bộ dáng Ngu Điềm căn bản không đế ý tới sống chết của anh, trong lòng Ngôn Minh bởi vậy càng tức giận.
Ngày hôm sau dậy sớm đi làm, nhìn cửa phòng dành cho khách vẫn còn đóng chặt, Ngu Điềm hiển nhiên vẫn còn đang ngủ nướng, tâm tình Ngôn Minh cuối cùng đã chuyển biến tốt đẹp.
Thế như vẫn cáu kỉnh buông lời hung ác.
Giống như trẻ con cãi nhau nói “Không bao giờ chơi với cậu nữa”, nhưng trên thực tế chỉ cần đến ngày hôm sau đã vui vẻ ra mặt tiếp tục chơi chung với nhau.
Ngu Điềm sao có thể đi.
Nhà của cô đã cho khách thuê ở, điều kiện của phòng làm việc không tiện để ở như chỗ này của mình, càng quan trọng hơn là, cho dù Ngôn Minh không cảm thấy bản thân có thể nắm chắc mười phần, nhưng lại rất tự tin với đối tư liệu y học quý giá đó trong thư phòng mình.
Trước khi xem hết những thứ đó, Ngu Điềm không có khả năng rời đi.
Huống chỉ ở nơi nào còn có anh.
Ngu Điềm dù thế nào cũng sẽ không đi.
Ngôn Minh còn nhớ rõ vẻ mặt Ngu Điềm mưa rền gió dữ như hổ rình mồi lúc nghe được Trần Hi cũng muốn tới đây ở nhờ, cô nhìn qua cũng không phải là người dễ dàng nhận thua.
Giống hổ con chưa trưởng thành, không đủ mạnh mẽ, nhưng cũng đủ hung hãn, rất có khí thế, cũng rất đáng yêu, khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc.
Ngôn Minh vốn chưa bao giờ mẫn cảm với thời gian làm việc tan tầm, nhưng hôm nay lại thường xuyên nhìn đồng hồ.
Sau khi kết thúc công việc, anh cũng không giống như trước đây tiếp tục ở lại bệnh viện, tới nhà ăn dùng cơm xong mới đi, mà trước tiên lái xe trở về nhà, lúc đi ngang qua tiệm trà sữa, còn xếp hàng mua món ngọt và trà sữa mà các y tá đề cử gần đây,
Tiệm trà sữa nổi tiếng trên mạng này ngoài bán trà sữa và đồ ngọt, còn bán cả hoa.
Người phục vụ vô cùng nhiệt tình: “Hôm nay cửa hàng chúng tôi làm lễ kỷ niệm, mua hoa và trà sữa có thể được giảm nửa giá, tiên sinh mua trà sữa mang về cho bạn gái đúng không? Vậy anh có muốn mua thêm hoa không?”
Ngôn Minh ngẩn người, hiếm khi không trực tiếp từ chối, anh mím môi nói: “Tôi không biết cô ấy thích hoa gì.”
“Vậy chọn loài hoa anh cảm thấy phù hợp với khí chất của cô ấy nhất đi! Dù sao mỗi một cô gái đều giống như hoa vậy!” Người phục vụ cười một cái: “Đã nhận trà sữa, lại còn nhận được hoa, cô ấy nhất định sẽ rất vui cho mà xem.”
Không cần người phục vụ nói, Ngôn Minh cũng nghĩ ra được dáng vẻ của Ngu Điềm khi nhận được trà sữa, hai mắt sẽ phát sáng lấp lánh.
Không tự phụ như những cô gái xinh đẹp khác, Ngu Điềm có vẻ rất dễ nuôi.
Không quá chú trọng, phương diện mà cô hứng thú cũng không giống như những cô gái khác.
Nếu nói con gái như hoa, vậy Ngu Điềm nhất định là một đóa hoa rất khác so với số đông còn lại.
Người khác là hoa hồng đỏ, hoa nguyệt quý, lan Nam Phi, còn Ngu Điềm là…
Hoa hướng dương.
Lúc này là giờ cao điểm buổi chiều, trên đường chật cứng, nhưng cảm xúc của Ngôn Minh cũng không bởi vì kẹt xe mà bị ảnh hưởng, trong tay anh cầm trà sữa, trên ghế phó lái còn có một bó hoa hướng dương nở rộ, như ánh nắng mùa hè cháy bỏng, muốn đem tất cả mọi cảm xúc bị che giấu đốt thành tro.
Ngôn Minh xách theo trà sữa, ôm hoa hướng dương, ra bình đạm mở cửa…
Sau đó phát hiện Ngu Điềm không có ở nhà.
Trong phòng khách đã không còn dấu vết người từng ở, hết thảy đều đã được quét dọn sạch sẽ, hành lý của Ngu Điềm đã hoàn toàn biến mất.
Một lát sau, Ngôn Minh mới ý thức được, nhưng thời điểm anh phản ứng lại, tay đã cầm điện thoại lên gọi cho Ngu Điềm từ lúc nào.
Trong chốc lát, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói…
“Alo?”
Ngôn Minh quên mất phải trải đệm nói gần nói xa, quên mất cần giả bộ bình tĩnh trước sau như một, quên mất nên tỏ ra không thèm để ý: “Sao cô đã đi rồi?”
Một lúc sau, anh mới nhớ ra phải che giấu bản thân mình thất thố, nhẹ giọng ho một tiếng: “Ý của tôi là, tài liệu trong thư phòng, không phải vẫn còn 1/3 nữa chưa xem sao? Không định xem tiếp à?”
Ngu Điềm ở bên kia điện thoại không chút do dự, vui sướng trả lời: “Xem xong rồi!” Cô dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: “Tối hôm qua em thức cả một đêm xem hết toàn bộ!”
“……….”
Khung cảnh bên phía Ngu Điềm rất ồn ào, hình như đang ở tiệc liên hoan.
“Cô cả đêm không ngủ, sao giờ còn chạy ra ngoài?”
Như để làm nổi bật suy đoán của Ngôn Minh, đầu dây bên kia truyền đến giọng nam xa lạ đang gọi Ngu Điềm…
“Cá Nhỏ, anh và em còn chưa thêm phương thức liên lạc, nào, thêm đi.”
“Em gái Cá Nhỏ, cũng thêm anh Trương của em vào nữa!”
“Tề Tư Hạo, cậu đúng thật là không thú vị! Cậu quen người bạn giống như Ngu Điềm sao lại không giới thiệu sớm chút cho chúng tôi làm quen?”
………….
Ngôn Minh cảm thấy, bản thân cuối cùng không giả vờ bình tĩnh tự nhiên được nữa.
Cô chạy tới chỗ nào vậy hả? Sao tiếng nói xung quanh lại toàn là của đàn ông? Còn đang hỏi xin phương thức liên lạc của cô? Có phải ai đến cô cũng không cự tuyệt, đều cho hết?
Anh sắp bị Ngu Điềm làm cho tức chết rồi.
Ánh mắt cô gần như trốn tránh, lời nói hàm hồ mà tùy tiện tìm một cái cớ, sau đó như người bị mộng du chui vào trong thư phòng.
Vốn chỉ nghĩ và thư phòng thu dọn máy tình và ghi chép của chính mình, kết quả nhìn thấy video phẫu thuật đã chạy nửa chừng, Ngu Điềm lại bị gợi lên hứng thú, vì để bình phục tâm tình, cũng để dời đi lực chú ý của bản thân, cô đơn giản ngồi xuống, yên tĩnh xem tiếp.
Đáng tiếc đúng là ứng với câu “Luôn có điêu dân muốn làm hại trẫm”.
Ngu Điềm đang xem đến vui vẻ, Ngôn Minh lại gõ gõ cửa phòng.
Ngu Điềm quay đầu lại, thấy Ngôn Minh lười biếng tùy ý dựa vào khung cửa.
“Video đó, đều là tôi tự mình quay khi đi tham quan học tập, rất có ý nghĩa tham khảo, học tập.”
Nói đến vấn đề chuyên môn, Ngu Điềm thoải mái hơn nhiều, cũng đã quên đi xấu hổ trước đó, cô gật gật đầu, đôi mắt cũng tỏa sáng: “Đúng vậy.”
“Rất muốn xem hết?”
Ngu Điềm liều mạng gật đầu: “Thật ra em đã xem 2/3, chỉ còn lại 1/3 nữa là xem xong.”
Cô vừa định khen Ngôn Minh hào phóng chia sẻ vài câu, kết quả đã bị Ngôn Minh cắt ngang.
Anh nhìn về phía Ngu Điềm, chợt nở nụ cười: “Tư liệu bên trong, chỉ có thể xem ở chỗ này, không cho mượn mang ra bên ngoài.”
Giờ phút này ngoài cửa sổ là cảnh đêm của thành phố Dung, phản chiếu lên mặt kính thủy tinh, nhưng bởi vì nguyên nhân ánh sáng, chỉ cần nhìn về phía cửa kính, thân ảnh hai người trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng, càng sinh động hơn so với ngựa xe như nước trong bóng đêm.
Ánh đèn vàng mang theo cảm giác ấm áp, dễ chịu, Ngôn Minh quần áo ở nhà bằng vải bông, bớt đi vẻ lạnh lùng sắc bén thường này, ngữ khí bình thường bình thường đến mức như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên, nhưng giọng điều ở cuối câu lại ẩn chứa một chút dụ dỗ đầy nguy hiểm…
“Cho nên, nếu ngày mai cô dọn đi, sẽ không thể xem nữa.”
Dưới ánh đèn, con ngươi của người đàn ông được nhuộm thành màu trà xinh đẹp, đang chăm chú nhìn Ngu Điềm, dừng lại đúng mực.
“Ngủ ngon.”
Anh rất nhanh đã rời khỏi thư phòng, đi về hướng phòng mình.
Ngôn Minh thoại nhìn rất bình tĩnh, nhưng nội tâm Ngu Điềm lại hoàn toàn tương phản.
Cô có chút bực bội và cáu kỉnh.
Ngu Điềm ảo não, không có cách nào đè nén cơn tức giận trong lòng.
Nhất cử nhất động của Tề Tư Hạo, rõ ràng sinh ra hiệu quả đối với Cao Mân, nhưng Ngôn Minh lại như gợn sóng không hề lay động, tựa như biển rộng, mặc cho trẻ con vui đùa ầm ĩ, đùa dai như thế nào, cố hết sức giở trò ném đá vào sóng, nhưng ngoại trừ khoảnh khắc đá rơi xuống tạo nên chút bọt nước nho nhỏ, thì rất nhanh sẽ chẳng còn gì nữa.
Biển rộng cắn nuốt hết thảy mọi cảm xúc dao động, lấy sự bất biến ứng đối với mọi chuyện, vĩnh viễn sẽ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, không có bất kỳ kẻ nào có thể thật sự thay đổi nó.
Ngôn Minh cũng giống vậy.
Anh có lẽ sẽ có dao động cảm xúc, nhưng rất nhanh sẽ có thể đạm nhiên như không, bình tĩnh như thường.
Ngu Điềm có đôi khi cảm thấy Ngôn Minh quan tâm mình, nhưng có đôi khi cũng cảm thấy hoàn toàn không.
Bởi vì nếu anh để ý, vậy vì sao không nói thẳng ra?
Âm thầm níu giữ cũng tốt, vô cớ tức giận cũng vậy, đều như gãi không đúng chỗ ngứa, mãi mãi không đánh trúng trọng điểm, gọn gàng dứt khoát.
Ngu Điềm mới không muốn chơi trò ái muội không rõ ràng.
Cô nghẹn một bụng tức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô sẽ không vì Ngôn Minh mà bỏ chạy trối chết, đến video phẫu thuật quý giá cũng không xem hết.
Không phải chỉ còn 1/3 sao?
Thức đêm xem xong không phải là được rồi à?
Ngày vẫn sẽ dọn đi!
***
Từ tối hôm qua, Ngôn Minh đã bắt đầu không vui.
Anh từ chối buổi tụ tập cùng mấy bác sĩ khác, về nhà sớm, nhưng Ngu Điềm lại mãi không thấy người đâu.
Ngôn Minh liền ngồi trên sô pha phòng khách chờ, khó khăn lắm mới đến 9 giờ 37 phút, chuông cửa cuối cùng đã vang lên, nhưng mà mở cửa ra, phát hiện người đến là Cao Mân.
Ngu Điềm trở về lúc 9 giờ 41 phút.
Hơn nữa còn không phải về một mình.
Còn dẫn theo Tề Tư Hạo.
Tuy rằng đã sớm biết quan hệ của Ngu Điềm và Tề Tư Hạo rất tốt, cũng hiểu được thứ tự đến trước đến sau, Tề Tư Hạo xuất hiện trong cuộc sống của Ngu Điềm sớm hơn so với chính mình, chấp nhận Ngu Điềm, vậy thì không thể không chấp nhận cả Tề Tư Hạo, giống như chấp nhận dùng thuốc mới để trị liệu, luôn có tác dụng phụ không thể tránh khỏi.
Nhưng không phải loại chấp nhận này.
Tề Tư Hạo thân mật với Ngu Điềm đã vượt qua mức bình thường.
Huống chi Tề Tư Hạo không phải nói muốn theo đuổi Cao Mân sao? Sao lại ở trước mắt Cao Mân nói chuyện mập mờ với Ngu Điềm vậy được?
Đối với việc này, Tề Tư Hạo tựa hồ không thèm để ý, Ngu Điềm cũng không có ý giải thích hay làm sáng tỏ, Ngu Điềm thậm chí còn xem đó có vẻ rất đúng lý hợp tình, vậy mà còn biểu hiện ra không có chút lưu luyến đối với người sống chung nhà là mình.
Ngôn Minh nỗ lực giả vờ như không bận tâm, giả bộ có vẻ cũng rất thành công, vì bộ dáng Ngu Điềm căn bản không đế ý tới sống chết của anh, trong lòng Ngôn Minh bởi vậy càng tức giận.
Ngày hôm sau dậy sớm đi làm, nhìn cửa phòng dành cho khách vẫn còn đóng chặt, Ngu Điềm hiển nhiên vẫn còn đang ngủ nướng, tâm tình Ngôn Minh cuối cùng đã chuyển biến tốt đẹp.
Thế như vẫn cáu kỉnh buông lời hung ác.
Giống như trẻ con cãi nhau nói “Không bao giờ chơi với cậu nữa”, nhưng trên thực tế chỉ cần đến ngày hôm sau đã vui vẻ ra mặt tiếp tục chơi chung với nhau.
Ngu Điềm sao có thể đi.
Nhà của cô đã cho khách thuê ở, điều kiện của phòng làm việc không tiện để ở như chỗ này của mình, càng quan trọng hơn là, cho dù Ngôn Minh không cảm thấy bản thân có thể nắm chắc mười phần, nhưng lại rất tự tin với đối tư liệu y học quý giá đó trong thư phòng mình.
Trước khi xem hết những thứ đó, Ngu Điềm không có khả năng rời đi.
Huống chỉ ở nơi nào còn có anh.
Ngu Điềm dù thế nào cũng sẽ không đi.
Ngôn Minh còn nhớ rõ vẻ mặt Ngu Điềm mưa rền gió dữ như hổ rình mồi lúc nghe được Trần Hi cũng muốn tới đây ở nhờ, cô nhìn qua cũng không phải là người dễ dàng nhận thua.
Giống hổ con chưa trưởng thành, không đủ mạnh mẽ, nhưng cũng đủ hung hãn, rất có khí thế, cũng rất đáng yêu, khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc.
Ngôn Minh vốn chưa bao giờ mẫn cảm với thời gian làm việc tan tầm, nhưng hôm nay lại thường xuyên nhìn đồng hồ.
Sau khi kết thúc công việc, anh cũng không giống như trước đây tiếp tục ở lại bệnh viện, tới nhà ăn dùng cơm xong mới đi, mà trước tiên lái xe trở về nhà, lúc đi ngang qua tiệm trà sữa, còn xếp hàng mua món ngọt và trà sữa mà các y tá đề cử gần đây,
Tiệm trà sữa nổi tiếng trên mạng này ngoài bán trà sữa và đồ ngọt, còn bán cả hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phục vụ vô cùng nhiệt tình: “Hôm nay cửa hàng chúng tôi làm lễ kỷ niệm, mua hoa và trà sữa có thể được giảm nửa giá, tiên sinh mua trà sữa mang về cho bạn gái đúng không? Vậy anh có muốn mua thêm hoa không?”
Ngôn Minh ngẩn người, hiếm khi không trực tiếp từ chối, anh mím môi nói: “Tôi không biết cô ấy thích hoa gì.”
“Vậy chọn loài hoa anh cảm thấy phù hợp với khí chất của cô ấy nhất đi! Dù sao mỗi một cô gái đều giống như hoa vậy!” Người phục vụ cười một cái: “Đã nhận trà sữa, lại còn nhận được hoa, cô ấy nhất định sẽ rất vui cho mà xem.”
Không cần người phục vụ nói, Ngôn Minh cũng nghĩ ra được dáng vẻ của Ngu Điềm khi nhận được trà sữa, hai mắt sẽ phát sáng lấp lánh.
Không tự phụ như những cô gái xinh đẹp khác, Ngu Điềm có vẻ rất dễ nuôi.
Không quá chú trọng, phương diện mà cô hứng thú cũng không giống như những cô gái khác.
Nếu nói con gái như hoa, vậy Ngu Điềm nhất định là một đóa hoa rất khác so với số đông còn lại.
Người khác là hoa hồng đỏ, hoa nguyệt quý, lan Nam Phi, còn Ngu Điềm là…
Hoa hướng dương.
Lúc này là giờ cao điểm buổi chiều, trên đường chật cứng, nhưng cảm xúc của Ngôn Minh cũng không bởi vì kẹt xe mà bị ảnh hưởng, trong tay anh cầm trà sữa, trên ghế phó lái còn có một bó hoa hướng dương nở rộ, như ánh nắng mùa hè cháy bỏng, muốn đem tất cả mọi cảm xúc bị che giấu đốt thành tro.
Ngôn Minh xách theo trà sữa, ôm hoa hướng dương, ra bình đạm mở cửa…
Sau đó phát hiện Ngu Điềm không có ở nhà.
Trong phòng khách đã không còn dấu vết người từng ở, hết thảy đều đã được quét dọn sạch sẽ, hành lý của Ngu Điềm đã hoàn toàn biến mất.
Một lát sau, Ngôn Minh mới ý thức được, nhưng thời điểm anh phản ứng lại, tay đã cầm điện thoại lên gọi cho Ngu Điềm từ lúc nào.
Trong chốc lát, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói…
“Alo?”
Ngôn Minh quên mất phải trải đệm nói gần nói xa, quên mất cần giả bộ bình tĩnh trước sau như một, quên mất nên tỏ ra không thèm để ý: “Sao cô đã đi rồi?”
Một lúc sau, anh mới nhớ ra phải che giấu bản thân mình thất thố, nhẹ giọng ho một tiếng: “Ý của tôi là, tài liệu trong thư phòng, không phải vẫn còn 1/3 nữa chưa xem sao? Không định xem tiếp à?”
Ngu Điềm ở bên kia điện thoại không chút do dự, vui sướng trả lời: “Xem xong rồi!” Cô dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: “Tối hôm qua em thức cả một đêm xem hết toàn bộ!”
“……….”
Khung cảnh bên phía Ngu Điềm rất ồn ào, hình như đang ở tiệc liên hoan.
“Cô cả đêm không ngủ, sao giờ còn chạy ra ngoài?”
Như để làm nổi bật suy đoán của Ngôn Minh, đầu dây bên kia truyền đến giọng nam xa lạ đang gọi Ngu Điềm…
“Cá Nhỏ, anh và em còn chưa thêm phương thức liên lạc, nào, thêm đi.”
“Em gái Cá Nhỏ, cũng thêm anh Trương của em vào nữa!”
“Tề Tư Hạo, cậu đúng thật là không thú vị! Cậu quen người bạn giống như Ngu Điềm sao lại không giới thiệu sớm chút cho chúng tôi làm quen?”
………….
Ngôn Minh cảm thấy, bản thân cuối cùng không giả vờ bình tĩnh tự nhiên được nữa.
Cô chạy tới chỗ nào vậy hả? Sao tiếng nói xung quanh lại toàn là của đàn ông? Còn đang hỏi xin phương thức liên lạc của cô? Có phải ai đến cô cũng không cự tuyệt, đều cho hết?
Anh sắp bị Ngu Điềm làm cho tức chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro