Xin Lỗi, Bạn Không Thể Đăng Xuất Khỏi Trò Chơi

Chương 2

Đại Cẩu

2024-05-02 23:19:00

Túc Ngô đứng ở trên mái nhà trung tâm, nhìn xuống có thể thấy toàn bộ diện mạo của thành phố.

Tiếng bộ đàm bên hông vang lên, anh cầm lên ấn nút nghe đối phương nói: "Lão đại, đều đã dẫn qua, Mạo Tử đã dùng một chiếc xe vận tải chặn cửa, bảo đảm mấy thứ này một con đều không chạy ra được."

"Tốt, hiện tại đội ngũ đã tới bao nhiêu người?" Túc Ngô hỏi qua bộ đàm một tiếng.

"Mười sáu người, hệ thống báo đã chết hai, phỏng chừng còn hai người cũng không sống được bao lâu." Đối phương trả lời.

"Trước tiên không vội, hệ thống không phải còn chưa thông báo sao? Có lẽ hai người kia sẽ mở một con đường máu tới." Túc Ngô liếc nhìn tình huống bên dưới, Đông Tây Nam Bắc đèn đường của bốn hướng này lúc chớp lúc tắt, nhìn qua như phim ma cũng không khác nhau lắm.

Con phố chính diện thỉnh thoảng chỉ có một hai con tang thi du đãng trên phố, chứa tới vài giây liền lặng yên không một tiếng động ngã xuống, chỉ có thể thấy trên một tòa nhà hướng Đông Bắc có lúc ẩn hiện của ánh đèn.

Lợi thế của tòa nhà trung tâm này là địa thế tựa hồ nằm ở giữa sườn núi, có 44 tầng, tuy vừa nghe liền thấy không phải một tòa nhà tốt(#). Nhưng mái nhà có một cái sân bay nhỏ, tầm nhìn lại tốt, là nơi chỉ huy tác chiến rất thuận lợi.

(#) Giải thích khúc này: Với số 4, tiếng Trung Quốc đọc là "tứ( 四: Sì) ", gần với phát âm của từ "tử ( 死: Sǐ)" - nghĩa là chết. Do vậy, người dân nước này thường né tránh. Đó là lý do khi thuê khách sạn ở đây, sẽ hiếm khi thấy nơi nào có tầng 4, hoặc phòng số 4. Thông thường, tầng 4 được ghi là 3A hoặc bị bỏ qua. Điều này tương tự tại các tòa nhà dùng để kinh doanh hoặc chung cư.

"Lão đại." Bộ đàm trong tay Túc Ngô vang lên, giọng nói nghe ra được là của một nữ sinh: "Tôi suy đoán hai người còn ở ngoài kia chắc hẳn là người mới, sống không qua đêm nay, chúng ta nhất định phải chờ sao?"

"Không đợi cũng phải đợi, cô cũng không phải không biết, người trong đội ngũ phải đến đầy đủ thì hệ thống mới mở ra ải phó bản thứ hai." Túc Ngô không lên tiếng, nhưng một nam sinh khác ở trong bộ đàm lên tiếng: "Mạo Tử, cô canh ở cửa tòa nhà hướng Đông Bắc, rửa sạch một chút tang thi ở trên đường phố, cũng có thể lấy được giá trị kinh nghiệm không phải sao?"

"Thôi đi, mấy cái vụn vặt này, còn không đủ cho tôi nhét kẻ răng." Mạo Tử đang ẩn nấp ở mái nhà âm u: "Tôi chỉ là cảm thấy hai người mới này tới chậm thì cũng sẽ làm chậm trễ chúng ta kiếm giá trị."

"Chờ đi." Túc Ngô lên tiếng nói: "Nên tới tập trung thì tới."

Ở tòa nhà trung tâm 44 tầng, trong phòng hội nghị ngồi mười ba người, nam nữ đều có, mỗi người ngồi một góc tràn ngập đề phòng.

"Lạch cạch." Có người không nhịn được nằm dài trên bàn một chút: "Chúng ta phai chờ đến khi nào? Hai người kia nói không chừng là người mới, hiện tại trốn ở nơi nào run bần bật rồi đó, chẳng lẻ chúng ta còn phải đợi bọn họ chết đói thì hệ thống mới thông báo mở ải sao?"

Người nói chuyện là một nam thanh niên, đội một cái nón lưỡi trai, cánh tay có một chút cơ bắp là một thanh niên cường tráng.

"Được rồi, ngồi xuống đi. Giờ không đợi bọn họ thì còn làm được cái gì? Hệ thống còn chưa có mở ải phó bản thứ hai, hiện tại đi ra ngoài làm gì? Giết tang thi? Cậu muốn giết tới khi nào? Sang năm luôn sao?" Trả lời hắn là một nam trung niên, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, nhưng nghe nói còn hai cấp nữa sẽ thăng lên người chơi trung cấp.

Thanh niên cường tráng nhất thời không biết trả lời thế nào, im lặng ngồi lại trên ghế.

Khi Túc Ngô đẩy cửa bước vào thì một phòng đầy người chuyển tầm mắt qua nhìn anh chằm chằm.

Người trong phòng không phải lần đầu tiên gặp anh, thậm chí có thể nói, người này đã cứu một phòng người bọn họ.

Nơi này rất nhiều người đều là được anh cứu từ trong miệng tang thi.

Anh vừa tiến vào mọi người đều ngậm miệng, lén trao đổi ánh mắt, nhưng trước sau vẫn không có người dám mở miệng.

Túc Ngô chọn một vị trí gần cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người ngồi xuống.

Anh không cho rằng hai người còn lại kia sẽ tránh ở nơi nào đó run rẩy, chưa nói đến hiện tại từ thời gian phó bản mở đã qua sáu tiếng đồng hồ, khi vừa bắt đầu phó bản, bọn họ bị hệ thống thả tùy ý xuống một địa điểm nào đó, mọi người nhất định vừa tiến vào liền sẽ gặp phải một đại sóng tang thi bao vây để diệt trừ.

Thảm nhất là hai người bị trực tiếp đưa tới giữa đám tang thi, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hệ thống trực tiếp báo tử vong. Thậm chí Mạo Tử vừa tiến vào cũng đã bị thả xuống trên đỉnh đầu một đám tang thi, theo cô nói, nếu không phải cô thể trọng nhẹ lực cánh tay cũng không tồi, nếu không phải sợ từ xà nhà kho hàng rơi xuống bằng không hiện tại cô đã thắp một nén nhang cảm tạ rồi.

Đúng rồi bổ sung một câu, kho hàng Mạo tử được thả xuống hiện tại dùng để giữ tang thi, nhìn ra số lượng cũng hơn hai ngàn, vẫn là cô tự mình dùng xe tải tông ngã cửa.

Chậc chậc chậc, tiểu cô nương này hiện tại đều xuống tay rất tàn nhẫn.

"Cái đó....." Hai cô gái ngồi ở góc tường ấp úng nửa ngày, rốt cuộc một trong hai người mở miệng hỏi: "Chúng ta phải chờ tới khi nào?"

Nói thật, vị nam nhân đưa lưng về phía bọn họ này thật sự làm người khác có cảm giác không dễ tiếp cận, tuy rằng lúc anh cứu cô quả thực rất soái không bì được, nhưng trên người người này phát ra khí thế mạnh mẽ người sống chớ đến gần.

Túc Ngô nghiêng đầu nhìn qua, trong ánh mắt không mang theo cảm xúc gì, một chút hương hoa tiếc ngọc cũng không có, hai cô gái theo bản năng rụt lại vào góc không dám hỏi lại.

"Lão đại! Đã tới!" Tiếng của Mạo Tử ở bộ đàm vang lên.

Túc Ngô đứng lên nhìn xuống phía dưới.

Trời đã bắt đầu sáng, dọc theo đường đi tầm nhìn cũng bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

Hoắc Tập đạp xe, Từ Mậu Kiệt chạy theo đằng sau, hai người ở trong bóng đêm hai chân đạp nhanh như bay.

"Này con mẹ nó, như thế nào mà toàn sườn núi vậy?" Từ Mậu Kiệt oán giận một tiếng, duỗi tay lau mồ hôi trên mặt và tóc.

Hoắc Tập không nói gì, nếu không phải tên tiểu tử cậu miệng thối, thì có thể thảm đến mức đạp xe đạp sao? Hoắc Tập đạp xe đi tới mục tiêu đã định, tay trái cầm lấy vợt tennis quơ đánh, chặn bay ý định xông tới cậu của đám tang thi.

Sự việc là như này, bọn Hoắc Tập một đường hướng tới mục tiêu đã định kia, ven đường chỉ gặp vài tang thi lác đác, Từ Mậu Kiệt nhất thời miệng thối nói một câu: "Tại sao lại xa như thế? Chúng ta có xe cũng tốt, nếu xe bị hỏng rồi thì chúng ta chỉ có thể chạy bộ tới đây thì chân xe bị phế mất."

Nói xong còn nhoẻn miệng cười ha hả, nụ cười còn chưa dứt thì tiếng động cơ liền tịch tịch hai tiếng, tắt máy.



Hoặc Tập thử đánh lửa lại lần nữa, thất bại hai lần nên cậu quyết định từ bỏ rồi bắt đầu chạy bộ trốn thoát.

Dọc theo đường đi có không ít tang thi vồ lấy muốn ôm bọn họ cấu xé, hai người bọn họ một người cầm vợt tennis đánh, một người cầm vợt cầu lông đánh, đánh đánh đấm đấm một hồi thật vất vả đi trên đường thì gặp được cửa hàng xe đạp, lấy hai chiếc xe đạp lại bắt đầu mệt mỏi đạp đi.

Tòa nhà nhìn thì không thấy xa, lại không nghĩ tới rằng chạy tới tốn không ít thời gian, hơn nữa mẹ nó không biết ai rảnh việc không có việc gì làm đem tiền đi xây tòa nhà trung tâm ở giữa sườn núi, dọc theo đường đi lên sườn núi lại toàn là tang thi, làm Hoắc Tập một đầu đầy mồ hôi.

Phía trước lại tới một con tang thi giơ hai tay xông về hướng Hoắc Tập, Hoắc Tập nắm chắc vợt tennis trong tay chuẩn bị đánh tới, tang thi chạy tới trước mặt chưa kịp vươn tay lên liền "bụp bụp" ngã trên mặt đất, Hoắc tập ngây ra một lúc rồi thu tay cầm vợt lại tiếp tục nỗ lực đạp xe.

Trước cửa hiệu tang thi du đãng rải rác, tang thi bị hai người họ hấp dẫn nhưng chưa tới gần được bọn họ thì đã lặng lẽ không một tiếng động ngã xuống. Hoắc Tập nhướng mày, nghĩ thầm quả nhiên có người phòng thủ bên này.

Từ Mậu Kiệt cũng phát hiện ra điều này, vợt cầu lông trong tay cũng bắt đầu mạnh hơn, cuối cùng hai người bộc phát sức mạnh từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, hết sức chạy đến tòa cao ốc rồi ném xe đạp chạy vào.

[Đội ngũ người chơi đã đầy đủ, tang thi đổi mới, người chơi giết một tang thi sẽ nhận được 1 giá trị kinh nghiệm. Cửa phó bản thứ hai đã mở ra, TANG THI SỔ LỒNG.] Chân Hoắc Tập vừa bước vào cửa cao ốc, âm thanh hệ thống liền vang lên, cùng lúc phía xa nghe được tiếng gầm rú nhẹ.

Toàn bộ tang thi dọc đường đều tập trung lại thành một đội, bây giờ đây phó bản mới thật sự bắt đầu đánh giết.

"Anh! Bên này!" Trong khi Hoắc Tập đang hơi ngây người, thì Từ Mậu Kiệt đã tìm được một cửa thang máy, vẫy tay kêu cậu qua.

Hoắc Tập nghĩ nghĩ thang máy hẳn sẽ không có điện mới đúng, nhưng lại không ngờ khi Từ Mậu Kiệt ấn nút thang máy, thang máy bắt đầu từ từ đi xuống. 44 lầu, phải chờ đến khi nào đây?

Vừa mới bắt đầu Hoắc Tập đã nghe thấy âm thanh hoảng loạn, thật giống như là điềm báo một đại sóng tang thi đang tới gần.

Cậu chạy tới nắm lấy cổ áo Từ Mậu Kiệt kéo đi qua một góc, vị trí này quá trống tải, bốn phía đều trống rỗng, bất luận tang thi đến từ phía nào đến đây chỉ có con đường chết.

Cậu mới vừa kéo Từ Mậu Kiệt chạy qua bên sau quầy tiếp tân trốn tránh, ngoài cửa liền có một bầu trời đỏ rực, một đại sóng tang thi ập vào.

Lúc này thang máy cũng đã tới lầu một, một tiếng "Đinh" cửa liền mở ra, có một người đi ra, trên tay cầm một khẩu súng bắt đầu đánh tới.

Một khắc kia Hoắc Tập có thể cảm nhận được trên người người kia có một hào quang nha.

Không đến hai phút, bầu trời đỏ rực cùng đại sóng tang thi liền bị tiêu diệt.

"Thất thần cái gì, đi đến cửa bên trên!"

Người đang nổ súng nói lớn.

Đi theo sau người tài (#) xông lên đi đem cửa lớn đóng lại, cái bàn cái ghế còn có thể sử dụng đều lấy hết, chặn cửa lại chặt chẽ.

(#) Chỗ này ghi là nhân tài mà tui không biết dịch sao cho đúng nên tui dịch đại, dịch sát nghĩa.

Hoắc Tập nhìn vợt tennis trong tay mình, lại nhìn đối phương, nhịn không được cảm thán, đều là người chơi, sao lại có khoảng cách lớn như vậy.

Nhìn trang bị của xã hội thượng lưu người ta kìa!

"Mạo Tử tiếp tục phòng thủ, bên Phong Phong đã chuẩn bị xong chưa?" Người xã hội thượng lưu trong miệng Hoắc Tập lên tiếng, Hoắc Tập híp mắt thì mới thấy rõ đối phương đang cầm một bộ đàm.

"Để những người khác đến nhà kho phía sau, cầm vũ khí chuẩn bị đánh quái." Nhắc đến đánh quái một đám người ngoài cửa tức khắc tỉnh táo.

Xã hội thượng lưu quay sang nhìn Hoắc Tập một cái, lúc này Hoắc Tập mới thấy rõ diện mạo của đối phương, đúng là người của xã hội thượng lưu mà, nhan sắc người này sinh ra đã định là nằm ở xã hội thượng lưu rồi.

Trong lòng Hoắc Tập thở dài một hơi, đi theo đám người cùng nhau đi lấy trang bị.

Nếu là nơi trung tâm tài phú, thì đó chính là nơi các nhà giàu tụ tập giao dịch, nhà giàu giao dịch thì chắc chắc sẽ có xe bọc thép, vì thế vũ khí chắc chắn cũng sẽ có tầm hai kiện.

Chỉ là lúc tới nhà kho, Hoắc Tập cảm thấy mình đã coi thường lực lượng vũ trang của nhà giàu rồi. Kho hàng có hai chiếc xe tải bọc thép, trên tường bên cạnh là một loạt quầy vũ khí, tủ kính đã bị đập vỡ, có mấy quầy đã rỗng, nhìn lại người xã hội thượng lưu kia mà đoán xem thân phận.

"Mọi người nhanh lên, tôi rất gấp." Xã hội thượng lưu -- Túc Ngô tiên sinh nói xong thì dựa vào cửa kho hàng hút thuốc yên tĩnh theo dõi tình hình.

Hoắc Tập nghĩ không hổ là người chơi xã hội thượng lưu, ung dung dựa cửa như là đến để du lịch.

Những người khác không cảm thấy gì, đầu bắt đầu chọn vũ khí thuận tay, áo chống đạn, mũ giáp, súng lục những thứ có thể lấy đều lấy hết, Hoắc Tập lấy một khẩu súng lục, bỏ vào ba lô mấy hộp đạn.

"Anh, anh không mặc sao?" Từ Mậu Kiệt từ trên xuống dưới mũ giáp chỉnh tề, đưa một cái áo chống đạn cho cậu hỏi.

"Cậu mặc cho mình đi." Hoắc Tập nhìn hắn một thân trang bị như chiến sĩ đánh trận, rồi quay qua ngăn tủ kế bên lấy ra một cây chủy thủ để vào trong túi.

Túc Ngô bên này hút xong điếu thuốc, quay đầu nhìn mọi người một thân trang bị như chiến sĩ đánh trận, bọc một thân trang bị, hai anh em kết nghĩa kế bên thậm chí còn cầm hai thanh súng trường ở sau lưng, nhìn dáng vẻ một chút cũng không chê vào đâu được.

Nhưng người mà anh chú ý nhất là hai người không xuyên tới cùng một chỗ với bọn họ mà còn dùng vợt cầu lông, vợt tennis đánh quái vừa đạp xe đạp tới tìm họ tập trung. Người tóc vàng khè kia mặc một cái áo chống đạn, đội một cái mũ giáp, trong tay cầm hai khẩu súng.

Mà vị khác trừ bỏ trên tay có một khẩu súng lục, lúc tới như thế nào, thì hiện tại vẫn như thế đó.

"Đi thôi." Túc Ngô ném tàn thuốc đi nói.

"Chúng ta không lái xe sao?" Có người hỏi, bên cạnh có hai chiếc xa được trùm kín mít, hoàn toàn có thể chống đỡ tập kích bên ngoài.



"Xe đang ở ngoài chờ." Nói xong Túc Ngô liền cất bước đi đến đại sảnh.

Hoắc Tập đuổi kịp, người sau lưng cắn răng một cái cũng đi theo.

Phong Phong lái một chiếc xe bán tải từ hướng Tây Bắc chạy tới, phanh lại trước cửa trung tâm tài phú, bọn Hoắc Tập vừa vặn đi tới.

Loại phối hợp này, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai có thể luyện ra.

"Hai cô gái lên ghế phó lái, những người khác đều ngồi ở sau." Túc Ngô dẫn đầu nhảy lên xe, những người khác không nói gì cũng nhanh chóng lên xe, kế bên một vị đại thúc trung niên lúc này cũng đã đi tới, trang bị trên người không thể nghi ngờ hạn chế hành động của hắn.

"Ôi, ăn mặc như thế này đúng là rất mệt." Đại thúc trung niên thở hổn hển nói.

Những người khác nghe xong sắc mặt cũng không được tốt lắm, xác thật phòng hộ trên người bọn họ mang đến cảm giác an toàn lớn lao, nhưng lúc hành động cũng thật sự vướng víu.

Vị lái xe này chỉ sợ bắt đầu thi lái xe, chở một xe người ở trên phố biểu diễn, vị dẫn đầu này liền đứng trên nóc xe, giơ súng len bắt đầu oanh tạc bắn về phía trước.

Không thể không nói tính chuẩn xác của người không tồi, cơ hồ như là một tay súng bắn tỉa.

"Mạo Tử, chuẩn bị lên xe." Anh nghiên đầu nói lên bộ đàm một tiếng, bên kia đáp một câu, cụ thể nói cái gì Hoắc Tập cũng không nghe rõ.

Xe bán tải biểu diễn một đường trên phố, ở chỗ rẽ hướng Đông Bắc chỗ một lùm cây kế bên một ngôi nhà mới dừng lại, mới vừa dừng lại thì trên sân thượng "bụp" một người nhảy xuống, Hoắc Tập nhìn kĩ vào cư nhiên lại là một nữ sinh.

Phía sau cô nương này có một cây súng ngắm, rơi xuống đất sau đó nhảy lên trần xe bán tải đạp một chân nói: "Đi thôi, Phong Phong."

Xe bán tải -- lại biểu diễn một đường trên phố.

Cô nương này vừa đặt mông ngồi xuống, đấm bóp cổ một phen mới kinh ngạc nói: "Nhô! Đều đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi sao!"

Lời này vừa nói ra lại thêm một trận xấu hổ, những người trên xe mỗi người đều bọc đầy đủ trang bị.

Nữ sinh dừng ánh mắt trên người Hoắc Tập chốc lát, rồi không nhịn cười toe toét.

"Đây không phải hai vị đạp xe đạp đến đây sao?"

Nghe đến đây Hoắc Tập không biết nói sao, thấy đối phương đã vạch ra kế hoạch chu đáo chặt chẽ, rõ ràng là chờ đội ngũ đầy đủ người để mở cửa phó bản thứ hai thì có thể trực tiếp đi đánh quái, sẽ không ai nghĩ tới khả năng cậu cùng Từ Mậu Kiệt hai tên ngốc tử bọn họ có thể sống sót, sống sót tới mấy tiếng đồng hồ.

Mà phương thức lên sân khấu cũng đặc biệt như vậy.

"Anh là dùng cái này để giết tang thi đúng không?" Nữ sinh chỉ cái vợt tennis được Hoắc Tập để ở ba lô sau lưng, "Rất thú vị nha, lần đầu tôi gặp người dùng vợt đánh quái."

"Tình thế cấp bách mà thôi." Hoắc Tập nói.

"Mạo Tử." Người đứng ở trên đầu xe gọi một tiếng, nữ sinh đứng lên đi qua.

Hai người thấp giọng thảo luận gì đó, nữ sinh được gọi là Mạo Tử thỉnh thoảng lấy bút viết gì đó ở lòng bàn tay, hình như là vẽ.

Đám người một thân vũ trang ở đằng sau có chút xấu hổ, Từ Mậu Kiệt nhịn không được mở miệng nói: "Mọi người đừng xấu hổ, chúng ta trước tiên tự giới thiệu một chút thế nào? Tôi trước nha? Tôi tên Từ Mậu Kiệt, người chơi cấp thấp, đây là lần thứ hai tiến vào phó bản."

Thấy Từ Mậu Kiệt mở đầu, mọi người cũng bắt đầu lần lượt giới thiệu bản thân, ở đây đều là người chơi cấp thấp, đại thúc trung niên mới nảy từ từ chạy tới rồi chậm chạp leo lên xe kia còn hai cấp nữa sẽ lên người chơi cấp trung, so với đám người bọn họ là cấp cao nhất.

"Không biết cấp bậc của hai vị kia là gì a." Có người nói.

"Dù sao cũng không phải người chơi cấp trung, người chơi cấp trung không vào được phó bản cấp thấp." Đại thúc nói, "Nhưng thực lực của bọn họ tới cấp trung cũng rất dễ dàng."

Đại thúc nói rất đúng, hai vị đứng trên đầu kia cùng với vị đang lái xe kia mà nói, đây là đại bộ phận người tài mà người chơi cấp thấp chính xác thành lập, hơn nữa ba vị này phối hợp với nhau rất thuần thục, trừ phi bọn cũng cùng nhau vừa tiến vào trò chơi, bằng không sẽ không là người chơi cấp thấp.

Hoắc Tập tổng kết lại ba người này không phải đơn giản là người chơi cấp thấp so với người chơi cấp trung có thể cùng một loại, từ bọn họ cho đến kho vũ khí cậu liền cảm thấy kỳ quái. Tủ vũ khí đã được người khác mở sẵn ra từ lúc đầu, hơn nữa nữ sinh Mạo Tử kia ngay từ đầu đã ở trên tòa nhà hai tầng kia phòng thủ, càng chứng minh thêm là bọn họ trước hết đã đến kho vũ khí rồi mới tập trung người.

Hoắc tập lại nghĩ tới bản thân khi vừa bước vào phó bản mặt đầy mơ màng, trạng thái mê mang ngốc tử đến khi bước lên xe bán tải này đã qua bảy tiếng đồng hồ, cậu suy đoán phó bản ngay từ đầu đem người chơi thả tùy ý, cũng chính là mỗi người một nơi, mà bọn họ có thể trong vòng bảy tiếng đồng hồ nhanh chóng tìm ra mọi người, tập trung mọi người đến trung tâm tài phú kia, tìm được kho vũ khí, cáng đừng nói còn muốn quét sạch đám tang thi trên đường không biết xuất hiện từ đâu ra.

"Bất quá chỉ bằng ba người họ mà có thể cứu chúng ta thoát khỏi miệng một đám tang thi thì không thể không phục." Người thanh niên mang mắt kính nói.

Trong lòng Hoắc Tập càng thêm hoài nghi, cứu người, đánh quái, tìm ra vật tư, đám người này thật sự là người chơi sơ cấp sao?

Chiếc bán tải đột nhiên dừng lại, người trên xe theo quán tính cũng hơi nhướng lên phía trước một chút, Từ Mậu Kiệt đang ngồi luyên thuyên thiếu chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi.

"Tới rồi! Chốc lát mọi người nhanh chóng đánh quái đi, cơ hội quý giá đó, qua thôn này sẽ có thể không có nhà kho như vậy được nữa!" Mạo Tử nhảy xuống xe đầu tiên, đứng trước cửa kho hàng.

Bên trong truyền đến tiếng tang thi gầm nhẹ, làm người ta nhịn không được hoài nghi có phải hay không bên trong có hơn một ngàn con tang thi.

- ---------------------------------------------------------------

P/s: cho tui xin một ⭐ bình chọn nha, cảm ơn mọi người nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Lỗi, Bạn Không Thể Đăng Xuất Khỏi Trò Chơi

Số ký tự: 0